"Phải, ngươi có thể gọi tên này, bởi vì ngươi là nguyên phối phu nhân, Minh
Cẩm có thể gọi tên này, bởi vì nàng ta là bình thê. Phu thê phu thê, hắn là phu, các ngươi đều là thê, có thể gọi tên của hắn, còn ta chỉ là
thiếp, ngay cả tư cách gọi hắn một tiếng Chư Thành cũng không có!" Trong mắt Chương Vân lóe ra tia sáng: "Nhưng hiện tại ta gọi đấy thì sao?
Ngươi có năng lực làm gì ta? Haha, dù sao ta biết lần này mình phải chết không thể nghi ngờ. Thư Tuyết Ngọc, đối với một người sắp chết, ngươi
không thể tiếp tục dùng cái dáng vẻ chính thất phu nhân cao cao tại
thượng của ngươi đè đầu ta, ngươi biết không? Bởi vì, ngay cả chết ta
còn không để ý!"
Cho rằng mình sẽ phải chết, tất cả không cần
quan tâm nữa, ngược lại cảm thấy toàn thân đều trở nên thoải mái, thậm
chí khóe miệng còn lộ ra ý cười.
"Ngươi có chết hay không là
chuyện của ngươi." Không phải Thư Tuyết Ngọc mở miệng, mà là Bùi Chư
Thành, trên gương mặt cương nghị đầy vẻ lạnh lùng: "Nhưng tên của ta
không phải người nào cũng có thể hô, ít nhất Chương Vân ngươi không
xứng!"
"Bùi Chư Thành, ngươi vẫn còn bảo vệ nàng ta!" Chương Vân bỗng nhiên hét lên, nhìn Bùi Chư Thành một cách khó tin: "Tốt xấu chúng ta cũng từng cùng giường chung gối hơn mười năm, ta vì ngươi sinh hai
nữ nhi, ta vì ngươi lo liệu Bùi phủ này mười năm, ta vì ngươi làm đủ
việc. Tâm tư của ta dành cho ngươi, chỉ e còn sâu đậm hơn nữ nhân này!
Giờ ngươi lại nói ta không xứng kêu tên của ngươi? Vì sao, vì sao? Chỉ
vì nàng ta là thê, ta là thiếp sao?"
Bà ta hít một hơi, thương
xót nói: "Không phải chỉ có Thư Tuyết Ngọc mới là vợ của ngươi, không
phải chỉ có Minh Cẩm mới yêu ngươi, ta cũng giống họ, hiểu ngươi, yêu
ngươi đau lòng ngươi. Chư Thành, ngươi biết không? Từ lần đầu tiên gặp
ngươi trên đường, cho tới bây giờ ta chưa từng thay đổi..."
Bà ta vĩnh viễn nhớ rõ, cái ngày lần đầu tiên gặp Bùi Chư Thành.
Khi đó vừa mới bình định Ninh vương loạn, kinh thành nhiều việc, nàng mang
theo nha hoàn đi mua chỉ thêu trên đường, nửa đường gặp phải ngựa điên.
Mắt thấy sắp chết dưới vó ngựa, đột nhiên có một bóng dáng như thiên
tiên từ trên trời giáng xuống, cưỡi trên lưng ngựa điên cường bạo chuyển vó ngựa dời khỏi người nàng. Ngựa điên hung dữ liều mạng muốn hất hắn
xuống, nhưng bất luận nguy hiểm thế nào hắn vẫn giữ vững an toàn ngồi
trên lưng ngựa, mãi đến khi hoàn toàn chế phục được con ngựa kia, trả
lại cho chủ nhân, sau đó tiêu sái rời đi.
Từ đầu tới cuối, hắn thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, nhưng mà, nàng lại khắc sâu hắn vào lòng.
Về sau người bên cạnh rỉ tai, nàng biết nam tử kia tên Bùi Chư Thành,
trước vì một câu của lão Ngự Sử mà đuổi hắn chạy nửa kinh thành, sau bị
gọi là Bùi Bán Thành, cũng có người sau lưng gọi hắn là Bùi Bán Phong
(Bùi nửa điên). Nhưng, một người vì thê tử mà vứt bỏ tước vị tới tay lại không hề nửa câu oán hận, vẫn như cũ yêu thương thê tử như trước nếu có được phu như vậy, thê còn cầu gì hơn?
Hơn nữa, nữ tử kiêu căng
ngang ngược như Thư Tuyết Ngọc, chỉ lo tùy hứng bản thân, chỉ biết liên
lụy Bùi Chư Thành, vốn dĩ là không xứng với hắn!
Nếu là nàng,
nàng tuyệt đối sẽ không giống như Thư Tuyết Ngọc, nàng sẽ cẩn thận săn
sóc hắn, mọi thứ đều thuận theo hắn, sẽ vì hắn xử lý hoàn hảo toàn bộ
việc trong phủ, để cho hắn không phải ưu phiền vì gia sự, trở thành thê
tử đắc lực của hắn, giúp hắn mưu cầu chức vị, tuyệt đối tuyệt đối sẽ sẽ
không liên lụy hắn. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nếu rất nhiều, nhưng rốt
cục nàng không phải Thư Tuyết Ngọc, không phải thê tử Bùi Chư Thành!
Trong thời gian suy nghĩ vẩn vơ kia, nàng càng ngày càng điên cuồng mà mê luyến hắn, sau cùng quyết định tới đoạt lấy hắn.
Vì thế, nàng đánh cược toàn bộ của mình, nếu không thể thành công, nàng
cũng bị gia tộc vứt bỏ, bị người đời khinh bỉ, vạn kiếp bất phục! Thành
công rất không dễ dàng, chìm nổi trôi giạt trong mộng đẹp mười năm, hôm
nay phải tỉnh giấc, hiện thực bể nát.... (Yuu: đoạn này xưng nàng vì cho hợp tuổi của Chương Vân khi đó, xưng bà hay bà ta thì già quá)
"Ta hỏi ngươi, chuyện ngày đó là ngươi và huynh trưởng ngươi hợp mưu tính
kế ta phải không?" Bùi Chư Thành không để ý đến thổ lộ thâm tình của bà
ta, trầm mắt hỏi thẳng.
"Phải, ngươi đối Thư Tuyết Ngọc như vậy, thành thân bốn năm không mang thai, ngay cả Bùi lão phu nhân bức bách,
ngươi cũng cố kỵ Thư Tuyết Ngọc mà không nạp thiếp, nếu ta không làm như vậy, làm sao có thể bước vào Bùi phủ?"
Chuyện cho tới bây giờ,
giấu diếm nữa cũng không có ý nghĩa, Chương Vân thản nhiên thừa nhận:
"Đúng vậy, Chư Thành, ngươi cũng phải suy nghĩ một chút, ta cũng là đích nữ quan gia thanh bạch, cha mẹ huynh trưởng coi ta như chân bảo, muốn
gả cho quan gia đệ tử cũng không khó. Nếu không phải thật sự yêu ngươi,
ta hà tất phải hư hại bản thân mình lấy danh dự và trinh tiết ra đặt
cược, mà chỉ là để làm thiếp thất của ngươi?"
Bà ta lên tiếng biện bạch, hi vọng Bùi Chư Thành có thể hiểu được một khối si tình của mình.
"Nói như vậy, sở dĩ về sau ta biết tin tức của ngươi, lại tới am miếu ngươi
bị trục xuất, vừa hay nhìn thấy ngươi bị những tên du côn đùa giỡn cũng
không phải ngẫu nhiên ư? Đều là ngươi tỉ mỉ an bài?" Bùi Chư Thành thờ ơ chăm chú nhìn bà ta, yên lặng hỏi.
Nếu không phải nghe nói, một thiếu nữ như nàng vì hắn mà bị gia tộc vứt bỏ, sống một mình ở am lạnh
lẽo, sinh hoạt khốn khổ, còn bị đám vô lại quanh am đùa giỡn, bơ vơ
không nơi nương tựa, không làm sao hắn lại có thể dễ dàng quyết định cho nàng một danh phận, để nàng tiến vào Bùi phủ, ít nhất để nửa đời sau
của nàng không lo cơm áo? Có lẽ từ thời điểm đó đã chôn xuống mầm hoạ,
thế nên hậu viện không có ngày lành, gà chó không yên.
"Phải,
cũng không phải!" Đối mặt Bùi Chư Thành, Chương Vân đột nhiên không muốn che dấu bất luận điều gì, nói khẽ: "Khi phụ thân đưa ta đi am miếu đã
nói, danh dự trinh tiết của ta đều đã hủy, đời này khó dung, tuy hắn là
phụ thân ta cũng không thể dung nạp. Nếu ngươi không chịu lấy ta, tương
lai của ta chính là như vậy, đối mặt thanh đăng cổ phật, không nơi nương tựa, bị ni cô trong am chỉ trỏ sai khiến, bị lưu manh chung quanh ức
hiếp. Chẳng qua khi ngươi nhìn thấy ta, ta dùng chút tâm cơ để cho toàn
bộ điều đó hiện ra trước mặt ngươi mà thôi!"
"Uỳnh uỳnh.."
Bùi Chư Thành bỗng nhiên đứng dậy, bởi vì bật dậy quá mạnh khiến ghế dựa gã uỳnh về sau. Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm Chương Vân,
ngay khi cả Bùi Nguyên Ca cũng cho rằng ông không khống chế nổi cảm xúc
của mình mà muốn động thủ thì thấy Bùi Chư Thành cắn răng nói: "Ta nói
rồi, ta không đánh nữ nhân!" Nói xong đạp mạnh một cước, đá tung ghế dựa phía sau bắn lên tường gãy thành năm bảy mảnh, có thể thấy được sức lực và tức giận trong một cước này.
Sau đó, Bùi Chư Thành nghiến răng, cả người tỏa ra hơi thở giận dữ chạy ra khỏi sảnh viện.
"Phụ thân!" Bùi Nguyên Ca hô.
Bùi Chư Thành không ngừng lại bước chân, cứ tiếp tục cất bước không quay đầu lại.
"Chư Thành!" Chương Vân cũng không nghĩ tới Bùi Chư Thành lại có phản ứng
như vậy, tại trong ấn tượng của bà ta, tuy tính tình Bùi Chư Thành có
hơi chút dữ dằn, nhưng thực ra vẫn là người cực kỳ ôn nhu hòa nhã, nhớ
ân tình dễ mềm lòng. Cho dù bà ta có làm chuyện sai, nhưng đó cũng là
xuất phát từ một tấm chân tình với Bùi Chư Thành, bà ta thật sự yêu ông.
Thế nhưng, vì sao Bùi Chư Thành nghe xong lời của bà ta, lại phản ứng như vậy?
"Mẫu thân, cảm xúc hiện giờ của phụ thân nhất định không tốt, con lo lắng
xảy ra chuyện, không bằng người đuổi theo xem thế nào?" Bùi Nguyên Ca có chút không yên lòng, nhưng cảm thấy đây là cơ hội để Thư Tuyết Ngọc và
Bùi Chư Thành có thể cởi bỏ khúc mắc nên nói ám chỉ.
"Thạch
Nghiễn đi theo hắn đã lâu, tự phân được nặng nhẹ, nếu như có chuyện sẽ
trở về bẩm báo!" Thân thể Thư Tuyết Ngọc khẽ nhúc nhích rồi nhanh chóng
lại ngồi xuống, giống như chưa từng lay động. Chuyện này đối với Chư
Thành mà nói là chấn động rất lớn, càng gợi lên nỗi đau thương tiếc Minh Cẩm, có lẽ lúc này hắn không hề muốn nhìn thấy nàng, mà chỉ muốn bản
thân bình tĩnh.
Chương Vân thấy thế, mỉm cười nói: "Bùi Nguyên Ca, dù cho Thư Tuyết Ngọc đuổi theo ra ngoài thì sao? Bà ta có ích lợi gì?"
"Vậy còn ngươi? Chương Vân, ngươi cho là ngươi nói những thứ này, còn có thể khiến Chư Thành mềm lòng sao?" Thư Tuyết Ngọc mắt như đao, "Dù cho
ngươi thật sự rơi vào kết cục như vậy, đó cũng là ngươi tự tìm lấy!
Đường đường đích nữ nhà quan, tự có nhân duyên xứng đôi, lại không biết
tự trọng dùng thủ đoạn xấu xa đê tiện này! Ngươi làm ra chuyện như vậy,
hủy đi chính ngươi, rơi vào kết cục như vậy là tự làm tự chịu, chẳng lẽ
còn muốn trách người khác sao! Chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy ngươi oan ức
lắm sao?"
Lời này giống như châm chọc tàn nhẫn đâm vào lòng Chương Vân.
Cả đời này của bà ta hận nhất hai người, một là Minh Cẩm, còn lại chính là Thư Tuyết Ngọc! Chương Vân há có thể dễ dàng tha thứ Thư Tuyết Ngọc
dùng giọng điệu hèn mọn như vậy nói chuyện với mình? Bà ta bèn chỉ vào
Thư Tuyết Ngọc gào lên: "Ngươi có tư cách gì nói với ta như vậy? Ngươi
vận khí tốt vừa lúc gả cho hắn, hắn nhường nhịn ngươi khắp nơi, lúc nào
cũng chắn trước mặt ngươi che mưa che gió, cho nên ngươi có thể kiêu
ngạo phóng túng như thế, Ninh Vương thế tử chòng ghẹo ngươi, một bạt tai của ngươi có thể qua đi, ngươi nhiều năm không con, mẹ chồng bức bách,
ngươi cũng có thể trắng trợn không nạp thiếp thất. Còn thê tử nhà người
ta sống qua như thế nào? Phu nhân quan gia bình thường có bao nhiêu gian nan chua xót, ngươi phải chịu bao nhiêu?
Phu nhân quan gia bình
thường phải lập quy củ trước mặt mẹ chồng, thu lại kiêu ngạo trước mặt
trượng phu, một năm sau cưới, bất luận có thai hay không đều phải chủ
động nạp thiếp thất thông phòng cho trượng phu, nếu không sẽ bị chụp cái mũ ghen tị, mất sự yêu thương của phu quân và nhà chồng. Nếu gặp người
tốt, trượng phu vẫn để chính thất phu nhân như ngươi ở vị trí quan
trọng, nếu gặp phải người ngoan độc hoang dâm sủng thiếp diệt thê, một
cước có thể đá văng ngươi ra, khi đó đi theo người nào mà khóc?
Mẹ ta không phải đích nữ quan gia sao? Không phải chính thất phu nhân sao? Thậm chí còn có một nam một nữ là ta và ca ca, nhưng không đợi sắc đẹp
suy tàn, bị thiếp thất trẻ tuổi mỹ mạo áp xuống, vẫn khóc không ra nước
mắt? Bà chỉ có thể nói với ta, đây là số mệnh của nữ nhân! Nhưng ta
không muốn nhận mệnh. Trời đất tuy lớn, nhưng có được mấy nam nhân không bạc tình, có mấy người vì thê tử đánh cược công danh lợi lộc, không
màng sắc đẹp? Có thể gặp được một người cũng đã là trời cao thương xót!
Cho nên, nếu đã gặp được thì không thể bỏ qua, bất luận thế nào đều phải giữ lấy cướp về cho mình! Chỉ là ngươi may mắn, ngay từ đầu đã gặp được Chư Thành, ngươi làm sao có thể hiểu được cảm giác này..."
"Đủ
rồi!" Thư Tuyết Ngọc ngắt lời của bà ta, lạnh lùng nói: "Chương Vân, là
ngươi tự làm chuyện xấu xa, đừng có kiếm cớ cho bản thân. Ngươi nhìn
trúng cái gì, cho dù tốt cũng là của người khác, không phải của ngươi!
Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi có thể cướp đi từ trong tay người khác, vậy người khác cũng có thể hoàn toàn cướp được từ tay ngươi! Như
vậy có ý nghĩa sao?"
"Sẽ không, ta sẽ không sơ ý giống như ngươi, ta sẽ trông chừng hắn, sẽ không để hắn bị bất luận cái gì cướp đoạt."
Chương Vân nói xong, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra đau khổ càng
sâu, rất lâu sau mới từ từ nói: "Thư Tuyết Ngọc, có lẽ ngươi nói không
sai, ta vào Bùi phủ không dễ dàng, thành thiếp thất của hắn, chậm rãi đi từng bước một, mắt thấy sắp thành công nửa đường lại xuất hiện một Minh Cẩm, đoạt hắn từ trong tay hai người chúng ta! Ha ha ha ha, trai cò
tranh nhau ngư ông đắc lợi, cổ nhân nói không sai, thật là không sai!"
Nếu Thư Tuyết Ngọc chỉ khiến bà ta cảm thấy không phục, không cam lòng thì Minh Cẩm kia lại khiến bà ta thất bại hoàn toàn.
Thư Tuyết Ngọc chỉ có vận khí tốt, gặp Bùi Chư Thành sớm hơn nên được gả
cho hắn. CÒn Minh Cẩm... Minh Cẩm gặp Bùi Chư Thành còn trễ hơn bà ta,
bà ta trải qua trăm nghìn cay đắng, dùng hết các loại thủ đoạn còn chưa
xong lại dễ dàng bị Minh Cẩm cướp đi, đoạt Bùi Chư Thành đi một cách nhẹ nhàng như thế, mà còn triệt để hơn Thư Tuyết Ngọc. Từ khi Minh Cẩm xuất hiện ở Bùi phủ, ánh mắt Bùi Chư Thành biến hóa khiến bà ta càng thêm
ghen tị phát cuồng.
Bà không rõ, vì sao Minh Cẩm có thể dễ dàng chiếm cứ trái tim Bùi Chư Thành như thế?
Không thủ đoạn, không tính kế, Minh Cẩm giống như chỉ mỉm cười nghe hắn nói
chuyện, ngẫu nhiên nói chút cố sự trên đường làm hành y, bộ dáng cực kỳ
không chút để ý. Minh Cẩm không giống bà ta toàn tâm toàn ý lưu luyến si mê hắn, muốn hắn vui vẻ, khắp nơi thuận theo hắn mà không dám làm trái, không giống bà ta bỏ hết toàn bộ tâm huyết mưu đồ,... Chỉ cần như vậy,
nàng ta chiếm được Bùi Chư Thành!
"Lại vẫn có một việc ta muốn
hỏi ngươi, lúc trước sở dĩ Minh Cẩm lưu lại là thủ đoạn bày trò của
ngươi sao?" Thư Tuyết Ngọc do dự rất lâu, vẫn hỏi lên.
Chương Vân ngẩng đầu, cười nhìn Thư Tuyết Ngọc.
Minh Cẩm ở lại Bùi phủ... Đương nhiên là bà ta ra tay. Cho dù ngay lúc đó
Chương Vân bị ghen tị xâm chiến, rõ ràng hận Minh Cẩm muốn chết nhưng
vẫn ra tay thiết kế giữ chân Minh Cẩm ở lại. Nếu không có Minh Cẩm, bà
ta phải vặn ngã Thư Tuyết Ngọc như thế nào? Tốt nhất để bọn chúng đấu
nhau hai bên tổn hại. Đáng tiếc...
Bùi Chư Thành lạnh lùng tuyệt
tình, khiến bà ta chịu đủ đau lòng, nhưng cho dù như thế bà ta cũng
không muốn cúi đầu, cho nên tuyệt đối không muốn lộ ra sự thất bại chật
vật ấy trước mặt Thư Tuyết Ngọc: "Không sai, là ta ra tay. Như thế nào?
Biết đáp án này có phải ngươi cảm thấy cực kỳ vui mừng, cho rằng Chư
Thành vẫn đối với ngươi tình thâm ý trọng hay không? Kỳ thật, ta có giở
trò hay không có cái gì khác nhau? Trước đó Minh Cẩm cũng đã câu được
trái tim Chư Thành, toàn bộ Bùi phủ có lẽ chỉ có ngươi không phát hiện
thôi? Thư Tuyết Ngọc, ngươi cho là hôm nay ngươi vạch trần ta, tẩy sạch
tội danh ngươi giết hại Minh Cẩm ngươi sẽ thắng sao? Ngươi sai lầm rồi!"
Chương Vân nói xong, trong mắt thậm chí lộ ra tia ngạo mạn, chỉ riêng khóe
miệng quét xuống ý cười chua xót, bán đứng cảm xúc thật sự của mình.
"Thực ra, chúng ta đều là người thua!"
"Vậy sao?" Người nói tiếp là Bùi Nguyên Ca, đôi mắt tối tăm giống như ma
mỵ, "Chương di nương làm thầy bói khi nào mà có thể kết luận như vậy?
Chính ngươi lưu lạc tới tình trạng hôm nay, không còn gì dựa vào, nhưng
mẫu thân và phụ thân thân thể vẫn khoẻ mạnh còn có năm tháng rất dài,
chuyện tương lai thế nào thì hiện tại không biết trước được. Tỷ như mười năm trước, Chương di nương hại chết mẹ ta giá họa cho mẫu thân, khi đó
ngươi có nghĩ tới mười năm sau chân tướng bại lộ, mẫu thân tẩy sạch oan
khuất không? Lại ví dụ như, lúc Chương di nương sai sử Quế ma ma cùng
Bạch Vi Bạch Chỉ, coi ta như con rối tùy ý bài bố, làm sao từng nghĩ đến sẽ có một ngày, ngươi lại ngã quỵ trong tay ta và mẫu thân?"
Chương Vân vốn cảm thấy tuy bà ta đã thua hoàn toàn, nhưng Thư Tuyết Ngọc cũng thất bại thảm hại không kém nên vẫn cảm thấy có chút cân bằng.
Nhưng hiện tại nghe Bùi Nguyên Ca nói, kết cục bà ta đã định, nhưng Thư Tuyết Ngọc còn vô hạn cơ hội, quả thật như vậy khiến Chương Vân nhất thời
hoảng hốt. Nếu bà ta thua, làm sao Thư Tuyết Ngọc có thể thắng?
Chương Vẫn cố lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói: "Tứ tiểu thư, ngươi và
Thư Tuyết Ngọc hiện giờ thật đúng là mẹ con tình thâm, nếu Minh Cẩm nhìn thấy cảnh này của các ngươi, không hiểu có vui mừng không? Phải biết
rằng, lúc trước nếu như không có một tay phu nhân khiến Minh Cẩm hai mặt thụ địch, có lẽ hiện tại Bùi phủ còn thêm một vị tiểu thiếu gia kìa!
Nếu có đệ đệ làm chỗ dựa, mấy năm nay tứ tiểu thư cũng không đến mức như bước trên băng mỏng... A... Đúng rồi, nếu ta nhớ không lầm, trước khi
Minh Cẩm chết hình như đã từng phó thác Tứ tiểu thư cho phu nhân, đáng
tiếc nhiều năm qua phu nhân lại chẳng quan tâm Tứ tiểu thư ngươi, giờ
trước mặt lão gia có chút tiếng nói mới đột nhiên trở nên thân thiết với Tứ tiểu thư, thật đúng là khiến người ta kinh ngạ..."
Sắc mặt Thư Tuyết Ngọc khẽ biến, đứa bé trai chết non kia, đệ đệ Nguyên Ca, cũng là hối hận cùng thống khổ trong lòng bà.
Tiểu thiếu gia? Đây là có chuyện gì?
Bùi Nguyên Ca ngưng mi suy tư, lập tức lại cười nói: "Mẫu thân yên tâm, con gái tuyệt đối không bị những lời này che mắt. Không biết có thể để cho
ta cùng Chương di nương nói riêng mấy câu hay không?
Thư Tuyết Ngọc ngẩn ra, sau do dự vẫn là gật đầu đứng dậy rời đi, thậm chí còn khép cửa sảnh đường lại.
Phòng khách to như thế chỉ còn hai người nàng và Chương Vân, Bùi Nguyên Ca
mỉm cười nói: "Chương di nương thật mồm miệng, đến lúc này vẫn còn không quên châm ngòi ly gián. Có điều Chương di nương có thời gian nhàn hạ
như vậy, không bằng tính toán cho chính ngươi đi một chút?"
"Có
cái gì mà tính toán? Dù sao ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi
không cần làm ta sợ." Trái lại Chương Vân chẳng hề để ý.
Bùi
Nguyên Ca cười nhạt: "Chương di nương đúng là thấy chết không sờn (sợ),
khẳng khái dũng cảm làm người ta nhộn nhạo, xem ra dường như không hề lo lắng." Nàng cười, nhẹ nhàng để sát môi đỏ mọng vào bên tai Chương Vân,
nói nhỏ: "Không biết Chương di nương có lo lắng cho Tam tỷ hay không
đây? Vạn Quan Hiểu Vạn công tử dung mạo tuấn mỹ lại văn võ toàn tài,
thật sự là hiền tế (con rể) tốt hiếm có, nói vậy Tam tỷ có được phu quân như vậy sẽ cực kỳ thỏa mãn đi? Dù sao đó là người Chương di nương ngàn
vạn tuyển ra, không phải sao?"
Nghe được tên Bùi Nguyên Dung và
Vạn Quan Hiểu, sắc mặt Chương Vân nhất thời đại biến, lập tức lại tự
trấn định nói: "Tứ tiểu thư không cần loạn tâm trí ta, Dung nhi tuyệt
đối sẽ không gả cho Vạn Quan Hiểu!"
"Vậy ư?" Bùi Nguyên Ca mỉm
cười, "Di nương muốn đánh cuộc với ta không? Ta cá là sau cùng Tam tỷ tỷ chắc chắn trở thành Vạn phu nhân!"
"Bùi Nguyên Ca, ngươi muốn
làm trò quỷ gì?" CHương Vân hiểu được thủ đoạn của Bùi Nguyên Ca, nếu
nàng ta muốn đối phó Dung nhi, chỉ sợ Dung nhi hoàn toàn không có phần
thắng! Trong lòng Chương Vân khẩn trương xoay người muốn chạy ra, nhưng
ống tay áo lại bị Bùi Nguyên Ca giữ chặt, bà ta quay đầu, đón nhận tươi
cười khiến người ta sợ hãi của Bùi Nguyên Ca.
"Chương di nương
muốn đi đâu?" Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói, "Muốn đi nói cho phụ thân
chuyện Vạn Quan Hiểu sao? Nói cho ông ấy, kỳ thật Vạn Quan Hiểu là quân
cờ ngươi chọn ra để hãm hại ta, vấy bẩn danh dự ta sao? Hay muốn nói cho phụ thân, Vạn Quan Hiểu là bị người sai khiến, thật sự đã từng cầm khăn lụa đến Trấn Quốc Hầu phủ nói có tư tình với ta? Đáng tiếc thật, trước
khi Chương di nương tính kế Vạn Quan Hiểu thì đường cùng này đã bị chặt
đứt rồi, nói cách khác, Vạn Quan Hiểu đã sớm bị phụ thân chặn chân, khó
có thể bước vào Bùi phủ nửa bước rồi. Mà hiện tại, Chương di nương lâm
vào đường cùng, không cần phải thêm tội danh này nữa, đáng tiếc..."
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, chậc chậc thở dài: "Chương di nương, ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi chỉ lo hận thù cá nhân lại quên đi hạnh phúc cả đời của Tam tỷ tỷ. Hiện tại tuy ngươi đã nghĩ tới... có điều ta dám cam đoan, bắt đầu từ thời khắc này, Chương di nương ngươi tuyệt đối không
có khả năng gặp lại phụ thân, càng không có cơ hội cho phụ thân những
lời này, cũng vĩnh viễn không thể truyền cho phụ thân bất luận tin tức
gì."
Chương Vân trợn trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca.
Nàng ta cố ý!
Cố ý ở phía sau nhắc nhở bà chuyện Vạn Quan Hiểu, cố ý nhắc tới Dung nhi,
chính là muốn loạn tâm trí bà ta khiến bà ta chết cũng không thể an tâm! Chỉ là đứa bé mười ba tuổi sao lại có ý định ác độc như vậy? Tàn nhẫn
với Dung nhi như vậy? Mắt thấy bốn bề vắng lặng, ánh mắt Chương Vân chớp lóe nổi lên ác niệm, định dương tay đánh tới Bùi Nguyên Ca, bà ta đã
sớm không thoải mái khi nhìn gương mặt quá giống Minh Cẩm này, thừa dịp
cơ hội này trút giận. Nếu như có thể dẫn Bùi Chư Thành tới càng tốt, có
lẽ còn có thể vạch trần bộ mặt thật của Vạn Quan Hiểu, diệt trừ mối họa
này cho Dung nhi!
Nhưng mà tay bà ta còn chưa chạm đến Bùi Nguyên Ca, giữa mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm lạ lùng, sau đó chỉ cảm
thấy toàn thân xụi lơ vô lực, đang lúc kinh ngạc lại cảm giác được bị
người xốc lên, nhét một viên thuốc vào miệng. Viên thuốc tan trong
miệng, biến thành một cảm giác nóng rát phá tan yết hầu. Đột nhiên đoán
được đây là thuốc gì, Chương Vân ngẩng mạnh đầu, hung hăng nhìn chằm
chằm Bùi Nguyên Ca, trong mắt dường như muốn phun ra lửa.
"Không
sai, là thuốc câm, như vậy ít nhất có thể đảm bảo cho dù Chương di nương có cơ hội gặp được phụ thân cũng không thể nói gì được." Bùi Nguyên Ca
khẽ cười nói, "Vốn dĩ ta muốn trước khi di nương nói ra chuyện Vạn Quan
Hiểu sẽ nghĩ biện pháp đút viên thuốc này cho di nương, không nghĩ tới
di nương phối hợp như vậy, thiếu chút nữa phí công dụng."
Chương Vân khiêu khích nhìn Bùi Nguyên Ca, ánh mắt oán độc.
"Di nương đang nhắc nhở ta, ngươi còn có ngón tay có thể viết chữ, lấy nó
nói cho phụ thân phải không?" Bùi Nguyên Ca cười nhạt, "Đã quên nói cho
di nương, mê hương vừa rồi ngươi ngửi được, chẳng những có thể khiến
toàn thân vô lực còn có thể hoàn toàn mất cảm giác hai tay, cái khác
không dám nói nhưng muốn viết chữ là tuyệt đối không có thể. Nghe Tử
Uyển nói loại bệnh trạng này tương tự trúng gió, cho nên dù phụ thân
biết rõ, đại khái cũng sẽ cho rằng chân tướng bị vạch trần nên ngươi
kích động trúng gió, nhất định sẽ không nghi ngờ là ta động tay chân,
cho nên di nương cũng không cần lo lắng cho ta!"
Bùi Nguyên Ca khổ tâm trù tính làm ra dược vật như vậy, tới cùng là muốn làm gì?
Trong lòng Chương Vân nghi hoặc, bởi vì không nghĩ ra được cho nên càng cảm
thấy sợ hãi. Đôi mắt tối đen của thiếu nữ trước mắt giống như sứ giả đến từ địa ngục, nhẹ nhàng mà tiếp sát bên tai bà ta, ôn nhu nói: "Di nương yên tâm, nếu ta hao phí tâm huyết làm những thứ này, biến người thành
bệnh trạng giống như trúng gió thì tạm thời sẽ không giết ngươi. Tuy
nhiên chỗ phụ thân ngươi cũng không thể truyền được tin tức gì, nhưng ta biết di nương một lòng vì Tam tỷ cho nên ta nhất định sẽ nói cho di
nương mọi việc lớn nhỏ cuả nàng ta, nhất là khi Tam tỷ và Vạn công tử
thành thân, nếu có thể ta thậm chí sẽ nghĩ biện pháp để cho di nương tới xem lễ, nhìn xem bộ dáng Tam tỷ tỷ xuất giá!"
Chương Vân đột
nhiên hiểu rõ, Bùi Nguyên Ca độc câm yết hầu phế bỏ hai tay của bà ta,
lại để cho bà giữ được thần trí tỉnh táo còn nói muốn nói cho bà chuyện
Dung nhi, để bà biết rõ phía trước Dung nhi là núi đao biển lửa mà không thể cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dung nhi nhảy vào chịu khổ, hơn
nữa núi đao biển lửa này lại chính do bà tự tay an bài, kết quả lại hại
Dung nhi!
Bùi Nguyên Ca chính là muốn hành hạ bà ta như vậy,
khiến bà nóng ruột nóng gan vì Dung nhi, đau lòng rỉ máu lại không thể
làm gì.
Đứa con gái này tâm tư thật ngoan độc!
Quả nhiên, Bùi Nguyên Ca cười nhẹ: "Di nương, ta sẽ không dễ dàng cho ngươi chết, đó không phải là lợi cho ngươi quá sao?"
Từ lúc bắt đầu mở mắt lại, nàng đã chờ ngày này, chờ Chương Vân hoàn toàn
thất thế, sau đó triệt để rơi vào tay nàng. Nàng tự thề trong lòng, nàng muốn tự tay đưa những kẻ đã hại nàng xuống địa ngục, không chỉ là địa
ngục khi chết mà còn là địa ngục trần gian! Nàng muốn cho bà ta sau khi
đứt từng khúc ruột gan nhận hết khổ sở, mang theo sự không cam lòng cùng đau khổ ngấm sâu mà rời đi, chết không nhắm mắt!
Chương Vân mưu hại Minh Cẩm, thiếp thất mưu hại bình thê, về công về tư đều khó có khả năng giữ mạng sống.
Dựa theo ý tứ của Bùi Chư Thành, ban đầu muốn ban cho Chương Vân một ly
rượu độc nhưng bị Bùi Nguyên Ca cản lại, nói hiện giờ vì chuyện Triệu
tiệp dư ngộ hại Chương phủ mới bị tịch thu, Chương Vân vốn là nữ nhi
Chương gia, nếu ban chết bà ta vào thời điểm này dễ khiến người ta hoài
nghi Chương Vân có tham dự việc này hay không, bất lợi với Bùi phủ. Đồng thời, Kiêm Gia viện mới bỏ cấm túc không lâu, Thư Tuyết Ngọc mới ra
ngoài, trước đã có hai vị di nương mất, hiện giờ lại thêm Chương Vân
cũng dễ dẫn tới chê trách tổn hại thanh danh Thư Tuyết Ngọc.
Dưới sự khuyên bảo của nàng, Bùi Chư Thành sửa lại ý định ban đầu, dựa theo
đề nghị của Bùi Nguyên Ca đưa Chương Vân đến Thanh Tâm am.
Thanh
tâm am tọa lạc tại vùng hoang vu của kinh thành, vô cùng hẻo lánh, nói
là am ni cô trên thực tế chính là nơi các quý phủ trừng phạt nữ quyến,
nữ tử lấy việc bị đưa đến nơi đây đều là phạm vào trọng tội mà lại không tiện lập tức xử tử, bởi vậy để nuôi cùng đám ni cô hung ác giống như
một loại ngục tốt trông coi, không hề có lòng thương hại. Bởi vậy, nữ tử bị đưa đến nơi đây mỗi ngày đều phải lao động, dậy sớm làm việc
nặng, nếu không như ý đều có thể bị đánh một trận, sinh hoạt khổ không
thể tả.
"Bốp---"
Roi thật dài dương lên, trên lưng nữ tử
mang áo vải giày thô hiện lên một vết máu đỏ tươi, hai tay nữ tử vốn
không quá linh hoạt bị một roi này đánh liền không có lực, nhất thời làm thùng nước rớt xuống đất, nước văng đầy sân.
Ni cô đứng cạnh
thấy thế càng thêm tức giận, roi liên tiếp đánh tới tấp lên người nàng,
vừa đánh vừa mắng: "Ta cho ngươi lấy nước, ngươi cả ngày mới được hai
thùng, bây giờ còn đổ một thùng, giả bộ yếu đuối cái gì? Còn tưởng rằng
ngươi là thiếp thất trong nhà lớn nữa sao, mỗi ngày không cần làm gì cứ
giả vở yểu điệu đợi hầu hạ nam nhân? Mau nâng thùng nước dậy cho ta, lại đi múc nước! Hôm nay nếu không đổ đầy lu nước, cũng đừng mong ăn cơm
chiều!"
Nói xong lại vung một cây roi qua, lúc này mới hùng hùng hổ hổ rời đi.
Vừa đi lại vừa nói: "Ngày thường lão nương ghét nhất đám tiểu yêu tinh
phiền nhiễu này, nhớ ngày đó nếu không phải hắn ta bạc tình quả nghĩa,
bị những tiểu yêu tinh đó câu hồn, sủng thiếp diệt thê, lão nương giờ
này chính là cáo mệnh phu nhân rồi, làm sao lại bị buộc tới đây làm ni
cô? Một đám hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ nam nhân, bị lão nương đánh
chết cũng là đáng đời..." tiếng nói kia dần dần đi xa.
Nữ tử cố
sức cầm lấy thùng nước trên mặt đất, đang muốn đi múc nước thì đột
nhiên một đôi giày thêu đỏ tươi xuất hiện trước mắt.
Lòng Chương
Vân bỗng nhiên co rút, bà ta ngẩng đầu quả nhiên thấy Bùi Nguyên Ca mặt
mỉm cười: "Vốn là nghĩ đến nơi này non xanh nước biếc, không khí cảnh
trí cũng được, di nương tĩnh tâm ở đây không thể tốt hơn. Giờ xem ra
hình như di nương không được tốt lắm, gầy yếu đi nhiều nha! Nếu Tam tỷ
nhìn thấy sẽ đau lòng biết bao, chỉ sợ sẽ cùng phụ thân náo loạn lợi hại hơn, đại khái không chỉ phạt đơn giản như vậy rồi..."
Nghe thấy
Bùi Nguyên Dung bị phạt, trong mắt Chương Vân lóe lên thần sắc thương
tiếc, trợn lên nhìn Bùi Nguyên Ca nhưng nói không ra lời.
"Di
nương đừng nhìn ta, đây cũng không phải là ta khuyến khích, là Tam tỷ tỷ đau lòng di nương nên muốn cầu xin phụ thân tha thứ, phụ thân đương
nhiên sẽ không để ý tới, vì thế Tam tỷ liền cãi lộn chọc giận phụ thân,
kết quả là... sưng một bàn tay nha, chậc chậc, thật sự là đáng thương!"
Bùi Nguyên Ca nhún nhún vai, nhìn vẻ mặt đau khổ của Chương Vân, bỗng
nhiên bật cười một tiếng: "Xi, không nghĩ tới di nương nán lại Thanh Tâm am mấy ngày, tâm nhãn lại thành thật như vậy, ta nói như vậy đã tin
rồi. Tam tỷ biết di nương bị đưa đến chỗ này có chút đau lòng, nhưng
nàng còn không ngu xuẩn đến mức đi trêu tức phụ thân, ta đùa di nương
chơi thôi!"
Lúc này Chương Vân mới nhẹ nhàng thở ra, nếu nói bây giờ bà ta còn có gì không yên lòng, vậy cũng chỉ có Dung nhi!
"Kỳ thật gần đây Tam tỷ và Vạn công tử đang tình nồng, nào có công phu để ý tới di nương?" Bùi Nguyên Ca cười khanh khách nói, "Đúng rồi, khoa cử
đã xong, nghe nói Vạn công tử văn thí đồng tiến sĩ, võ cử lại xếp thứ
năm, có thể nói văn võ song toàn. Di nương cũng biết xưa nay phụ thân
thưởng thức hắn nên rất là vui mừng, tựa như có ý cho Vạn công tử song
hỉ lâm môn, muốn gả Tam tỷ tỷ cho Vạn công tử. Đương nhiên trưởng ấu có
mực, không tính Đại tỷ, phụ thân vốn muốn định hôn cho Nhị tỷ, nhưng Đại tỷ lại bẩm với phụ thân nói Tam tỷ và Vạn công tử lưỡng tình tương
duyệt, mong phụ thân thành toàn, vì thế phụ thân bỏ qua Nhị tỷ đính
xuống Tam tỷ. Di nương yêu thương Tam tỷ tỷ như vậy, giờ biết nàng có
chỗ phó thác cả đời nhất định vô cùng vui mừng phải không?"
Chương Vân ban đầu còn nghĩ Bùi Chư Thành không thể bỏ qua Bùi Nguyên Xảo mà
định hôn cho Bùi Nguyên Dung, nhưng nghe đến có Bùi Nguyên Hoa phá rối
bên trong, nhớ tới ngày đó gặp Bùi Nguyên Hoa, chẳng lẽ là Bùi Nguyên
Hoa thấy bà đã bị vây ở Thanh Tâm am, không có khả năng ép buộc nàng ta
nữa nên phát tiết tất cả oán giận lên người Dung nhi, cố ý hại cả đời
Dung nhi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Chương Vân sốt ruột như lửa cháy. Bà sinh hai nữ nhi, lại trở mặt thành thù tự giết lẫn nhau?
Nhìn bộ dáng của bà ta, Bùi Nguyên Ca cố ý nhắc tới hôn sự của Bùi Nguyên
Dung, mắt thấy bà ta càng ngày càng đau lòng, bỗng nhiên cười nói: "Di
nương thật dễ lừa nha, ta nói cái gì ngươi cũng tin. Hôn sự Đại tỷ còn
chưa có định, đâu nào đến phiên Tam tỷ đây? Ta chỉ thấy di nương quan
tâm Tam tỷ tỷ như vậy, nhịn không được đùa một chút thôi. Hiện tại Tam
tỷ và đại tỷ vô cùng hòa hợp thân mật thắm thiết, cùng lắm cũng không kì quái, bọn họ vốn là tỷ muội ruột thịt, thân thiết hơn so với người khác cũng là bình thường, di nương nói phải hay không?"
Nếu Bùi
Nguyên Ca vẫn giống lúc trước, một mực chắc chắn Bùi Nguyên Dung nước
sôi lửa bỏng, Chương Vân sẽ lo lắng rất nhiều, còn có thể nghi ngờ đây
là Bùi Nguyên Ca cố ý nói cho bà ta nghe, thực chất là lừa gạt bà ta.
Nhưng hiện tại Bùi Nguyên Ca lại cố ý nói lời tốt, ngược lại càng làm
cho bà ta nghi ngờ Dung nhi đã xảy ra chuyện... Làm sao Hoa nhi có thể
thân thiết với Dung nhi? Ngày đó bà dùng chuyện kia uy hiếp Hoa nhi giải quyết Vạn Quan Hiểu, khoảnh khắc đó, bà ta rõ ràng thấy được hận ý nồng đậm trong ánh mắt của Hoa nhi, không chỉ nhằm vào bà mà còn có Dung
nhi!
Hoa nhi vốn dĩ là hận thấu Dung nhi, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp trả thù giày vò Dung nhi!
"Di nương thật kì lạ, ta nói Tam tỷ tỷ không tốt, di nương không tin, ta
nói Tam tỷ tỷ tốt, di nương cũng không tin. Ta đặc biệt tới đây nói cho
di nương chuyện của Tam tỷ, tránh cho di nương tưởng niệm nữ nhi mà sốt
ruột, kết quả di nương lại không chút cảm kích! Một khi đã như vậy, ta
đây không bằng đi thôi!" Bùi Nguyên Ca đứng dậy, đi đến cửa viện, bỗng
nhiên xoay người mỉm cười nói: "Di nương, kỳ thật trước đó đều là ta lừa gạt ngươi thôi, trên thực tế chuyện của Tam tỷ và Vạn Quan Hiểu bị phụ
thân phát hiện, phụ thân giận tím mặt nói Tam tỷ tỷ làm nhục gia môn,
trục xuất nàng ta ra Bùi phủ. Nếu di nương thật sự muốn gặp Tam tỷ, ta
cũng có thể châm chước sắp xếp Tam tỷ đến thăm di nương!"
Nói xong, nàng cười vang như chuông kêu, dần dần tan biến ở phương xa.
Kiếp trước, nàng sống trong sự bịa đặt thêu dệt của Chương Vân về mình trong một đêm long trời lở đất, như vậy bây giờ cũng để Chương Vân nếm thử
cảm giác đục khoét tâm can, ngày đêm không cách nào yên giấc này đi!
" A a a a a a..." Chương Vân lấy hai tay che lỗ tai, vẻ mặt gần như điên cuồng.
Lần nào cũng là như thế này, đột nhiên đến xem bà ta, sau đó lộ chút tin
tức thiệt giả khó phân, một hồi nói Dung nhin hoa đoàn cẩm tú (sống gấm
vóc), một hồi lại nói Dung nhi thê thảm không đành lòng nghe, một hồi
còn nói toàn bộ giống như bình thường,... Bà ta bị vây trong Thanh Tâm
am này, ni cô trông coi cực nghiêm, bà ta miệng không thể nói tay không
thể viết, hoàn toàn không có cách nào thông tri tin tức với bên ngoài,
không phân biệt được Bùi Nguyên Ca nói tới là thật hay giả?
Tại
Thanh Tâm am chi tiêu cực hà tiện, ăn dưa muối bánh mỳ, mặc vải thô giày đay, còn thường xuyên bị ni cô đánh chửi ức hiếp, thường thường bị phạt không có cơm ăn, phải đói bụng làm việc. Nhưng đó đều là thống khổ trên thân thể, bất luận thế nào đều không thể so sánh với thống khổ trong
lòng. Không còn mẫu thân là bà bên cạnh che chở, Dung nhi lại cá tính
như vậy, làm sao có thể đấu được Bùi Nguyên Ca? Mà Bùi Nguyên Ca.... Bùi Nguyên Ca rõ ràng hận thấu bà ta và Dung nhi, tuyệt đối sẽ không dễ
dàng buông tha Dung nhi, tất nhiên sẽ nghĩ đủ tất cả biện pháp hành hạ
nàng,...
Còn có Vạn Quan Hiểu, ... Bà ta tự tay chọn ra Vạn Quan Hiểu, sau cùng lại trở thành ác mộng của Dung nhi của bà!
Bởi vậy, dù biết Bùi Nguyên Ca là cố ý, cố ý muốn hành hạ bà, nhưng nghĩ
đến Dung nhi nguy cơ trùng điệp, Chương Vân liền nhịn không được lòng
đau như cắt. Bùi Nguyên Ca quả thật là giỏi thủ đoạn, đủ ngoan độc, chưa từng đặt trên người ba ta một cái, chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ mấy câu
đã khiến bà ta giống như đặt mình trong địa ngục, bị các loại khổ hình
dày vò. Mà mỗi lần, đang lúc bà ta bình tĩnh trở lại, thoát khỏi cạm bẫy ngôn ngữ của Bùi Nguyên Ca, nàng ta sẽ xuất hiện lần hai, tiếp tục dùng những lời nói thiệt giả khó phân này đâm vào lòng bà , kích phát các
loại tưởng tượng lại tự đặt mình vào địa ngục.
Bùi Nguyên Ca, muốn tiếp tục bức chết bà ta sao?
Nghĩ về Bùi Nguyên Ca, nhớ đến Bùi Nguyên Dung, Chương Vân bỗng nhiên "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi, trước mặt bỗng tối sầm, ngất
đi.
Sống tại Thanh Tâm am vốn đề phòng chịu đựng, lại bị Bùi
Nguyên Ca luân phiên kích thích như vậy, Chương Vân rốt cục chống đỡ
không nối, lâm bệnh. Càng trùng hợp đó là, kiếp trước Chương Vân cũng bị phát ra lở loét, nhưng kiếp trước trong Bùi phủ có Bùi Nguyên Ca tỉ mỉ
chiếu cố, không để lại hậu hoạn. Nhưng lần này Chương Vân ở Thanh Tâm
am, ni cô trong am đâu nào để ý tới sống chết của bà ta, ngay cả thuốc
thang cũng không được một chén, mặc kệ bà ta tự sinh tự diệt.
Bởi vì những nốt lở loét tụ đầy nước mủ, cho dù đang hôn mê cũng cảm giác
được toàn thân giống như lửa cháy, cực kỳ đau đớn khó chịu.
Chương Vân theo bản năng dịch chuyển người, lại bởi vì chạm đến vết loét trên
lưng, thậm chí làm bục nước mủ, đau đến kịch liệt. Bị đau đớn làm tỉnh,
Chương Vân chậm rãi mở mắt, bóng đêm thâm trầm chỉ có một cốc đèn dầu
nhỏ như cành đậu nành phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng không được
bao nhiêu. Chương Vân chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, môi khô nứt nhưng
không cách nào cử động, đang lúc cảm thấy buồn bã bỗng nhiên nhận thấy
một ánh mắt lạnh lẽo, vùng vẫy quay đầu nhìn lại, nhất thời ngẩn ra.
Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt kia diễm lệ như mẫu đơn, tươi đẹp như hoa cỏ, chính là Bùi Nguyên Vũ.
Nàng ta cứ như vậy bình tĩnh nhìn bà, ánh mắt sâu xa dưới ánh nến giống như
quỷ hỏa u minh, cười ảm đạm: "Tỉnh rồi? Nghe nói ngươi sắp chết, ta
chung quy cảm thấy lo lắng cho nên cố ý đến xem ngươi. Như thế nào? Nhìn người đến là ta cảm thấy cực kỳ thất vọng? Có phải suy nghĩ vì sao
không phải Dung nhi hay không?"
Hoa nhi, là Hoa nhi cũng được, ít nhất bà ta có thể biết được tình huống của Dung nhi mà không cần bị mấy lời của Bùi Nguyên Ca làm cho nổi điên. Trong đôi mắt Chương Vân đột
nhiên hiện ra tia sáng rọi, mang theo khẩn cầu.
"Có phải muốn hỏi ta, tình hình Dung nhi gần đây như thế nào hay không?" Bùi Nguyên Vũ
nói sâu xa, vẻ mặt đạm mạc mà lạnh lẽo: "Ta nghe nói Bùi Nguyên Ca
thường thường đến xem ngươi phải không? Có phải nói cho ngươi chuyện
Dung nhi khiến ngươi cực kỳ lo lắng? Cho nên ngươi muốn hỏi ta một chút, Dung nhi rốt cuộc như thế nào? Ngươi yên tâm."
Đôi mắt nàng băng lãnh, giọng nói cũng rất ôn nhu, "Ta sẽ không nói cho ngươi, ngươi chậm rãi mà nghĩ đi!"
Chương Vân ngạc nhiên, ánh mắt hướng về Bùi Nguyên Vũ tràn ngập lời muốn nói.
"Không phải mới vừa nói sao? Nghe nói ngươi muốn chết, ta chung quy cảm thấy
không an tâm cho nên mới muốn đến xem ngươi. Biết vì sao ta cảm thấy
không an tâm không?" Bùi Nguyên Vũ từ từ đến gần, trong đôi mắt sâu xa
sáng lên ánh sáng lạnh: "Bởi vì, không có tận mắt thấy ngươi chết, ta
thật sự lo lắng, lo ngươi sẽ cáo tố việc kia cho người khác, cho nên, ta nhất định phải tận mắt thấy ngươi tắt thở! Còn về Bùi Nguyên Dung,
ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ toàn tâm để ý nàng!"
Một câu sau cùng tràn ngập ý tứ khiến người sởn gai ốc, Chương Vân nghe được lông tơ dựng đứng.
Đó là muội muội của ngươi đấy! Chương Vân muốn gào thét, lại không thể kêu được.
Bùi Nguyên Vũ vậy mà đọc hiểu ánh mắt bà ta, cười nhạt: "Phải a, nàng ta là muội muội của ta, muội muội ruột thịt, giống như ngươi là di nương sinh ra ta! Cho nên ta nhất định sẽ tận tâm chăm sóc nàng!" Nói xong, đột
nhiên cầm lấy gối đầu bên cạnh, che lên mặt Chương Vân ép xuống mạnh mẽ, cảm giác được tay chân Chương Vân vùng vẫy, trong đôi mắt đẹp rực rỡ
sáng ngời từ từ có lệ tràn ra, cũng không mang chút do dự yếu đuối nào,
vẫn dốc sức ép xuống mãi đến khi dưới gối không còn động tĩnh, rất lâu
sau mới buông ra.
"Tuy rằng ngươi bệnh sắp chết hoàn toàn không
cần ta động thủ, nhưng ta đã nói, ta lo lắng, muốn tận mắt thấy ngươi
tắt thở mới được, ta nói được thì làm được! Giống như ta đã nói với
ngươi, ta sẽ tận tâm chăm sóc Bùi Nguyên Dung… thì nhất định sẽ làm
được!"