Ba ngày trước....... Thuốc bổ....... Dung sắc diễm lệ.......
Bùi
Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy dường như mình nghĩ tới gì đó, lại không bắt
được, bỗng nhiên nhìn đến vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc khác thường, đôi mắt yên lặng nhìn một chậu hoa hồng ở chỗ góc, đôi mắt mê mang, dường như đang
cố gắng suy nghĩ gì đó, không khỏi hỏi: “Mẫu thân, ngài làm sao vậy?”
“Chậu hoa hồng này....... Hình như từng thấy ở nơi nào.......” Thư Tuyết Ngọc có chút không xác định nói.
Nhìn lại theo ánh mắt bọn họ, Tịch Tuyết nói: “Bùi tứ tiểu thư và Bùi phu
nhân là đang nói chậu chước hoa hồng này sao? Đây là Triệu Tiệp Dư nương nương lấy được từ chỗ Chương ngự nữ đó.” Hơi dừng một chút, thà nói là
lấy, còn không bằng nói là cướp càng thích hợp hơn, “Trước đó Chương ngự nữ đến thăm Triệu Tiệp Dư nương nương, nói đến trong nhà tặng cho nàng
một chậu hoa hồng, nói là dị hoa Nam Cương mới có, vô cùng hiếm thấy,
sau hoa nở trọn đời không rơi, bởi vậy ở Nam Cương có truyền thuyết nói, người có thể có được chước hoa hồng, nhất định có thể sáng lạn hoa mỹ
như hoa hồng tươi tốt, cả đời vinh sủng không suy. Triệu Tiệp Dư nương
nương vốn thích màu sắc tươi đẹp lộng lẫy, ý đầu hoa này lại hay, bèn
đòi từ chỗ Chương ngự nữ lại đây.”
“Đúng, là kêu chước hoa hồng,
Minh Cẩm cũng từng đề cập tên này. Nhưng mà, Minh Cẩm chỉ nói hoa này là kỳ hoa Nam Cương mới có, thật sự không nói tới hoa này còn có ngụ ý như vậy.” Thư Tuyết Ngọc nhớ lại nói, “Ta nhớ ra rồi, lúc ấy Bùi phủ hình
như cũng có một chậu chước hoa hồng, hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, chính là bắt đầu từ khi có chước hoa hồng đó, Nguyên Ca con....... Nguyên Ca
mẫu thân con, cũng chính là Minh Cẩm bắt đầu sốt nhẹ. Người khác đều
không để ý, nhưng Minh Cẩm làm nghề y quanh năm, nhận ra không đúng,
phát hiện là trúng độc. Chỉ tiếc, tuy rằng phát hiện sớm, nhưng vẫn
không thể....... ”
Tịch Tuyết đương nhiên không biết Minh Cẩm là
ai, nhưng đột nhiên nói: “Bùi phu nhân vừa nói như vậy, ta cũng nhớ ra
rồi, chính là từ sau khi chậu chước hoa hồng này chuyển vào phòng, Triệu Tiệp Dư nương nương bắt đầu sốt nhẹ không ngừng. Có điều, thái y nói,
Triệu Tiệp Dư nương nương là vì mang thai mới sẽ sốt nhẹ, là bình
thường, viết mấy đơn thuốc hạ sốt, nhưng đều vô dụng. Chẳng lẽ nói,
chước hoa hồng này có độc sao? Nhưng mà, nếu chước hoa hồng có độc, cho
dù ta không kiểm nghiệm ra được, hoa này vẫn đặt ở trong phòng, người
khác cũng có thể trúng độc mới đúng chứ!”
“Năm đó, Minh Cẩm cũng
từng kiểm tra chước hoa hồng kia, xác định không có độc thế này mới
chuyển vào phòng!” Thư Tuyết Ngọc cũng nói.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên vừa động, hỏi: “Chương ngự nữ đưa chước hoa hồng đến Hàn
Lộ cung là lúc nào? Có phải là ba ngày trước hay không?” Lập tức lại hỏi Thư Tuyết Ngọc, “Mẫu thân, ngươi còn có nhớ từ khi chước hoa hồng vào
phủ, đến khi nương con mất, đại khái là thời gian bao lâu hay không, có
phải ba ngày hay không?”
Tịch Tuyết không chút do dự gật gật đầu, Thư Tuyết Ngọc thì lại suy tư rất lâu mới nói: “Hình như vậy.”
“Ta biết rồi, chắc là hỗn độc (trộn lẫn độc). Trong thuốc bổ của hoàng hậu
nương nương ban thưởng có trộn lẫn loại thuốc nào đó, bản thân loại
thuốc này cũng không có độc tính, cho nên kiểm nghiệm không ra, chính là sau khi ăn sẽ đặc biệt rạng rỡ mặt mày. Mà người từng ăn loại thuốc
này, nếu tiếp xúc với mùi chước hoa hồng, sẽ pha trộn sinh ra độc dược,
do đó vào ba ngày sau có thể trí mạng. Cứ như vậy thì có thể giải thích
rất nhiều chuyện, thuốc bổ hoàng hậu nương nương đưa tới mặc dù có người nghiệm độc, nhưng nghiệm độc phải tiến hành ở phòng bếp nhỏ, người nơi
đó không tiếp xúc đến chước hoa hồng trong phòng. Mà các ngươi tuy rằng
cũng có thể ngửi được mùi chước hoa hồng, nhưng bởi vì trong cơ thể
không có loại thuốc này, cho nên cũng không có việc gì, bởi vậy cuối
cùng bỏ mạng cũng chỉ có một mình Triệu Tiệp Dư!”
Nói như vậy, chuyện đã trở nên có thể hoàn toàn xâu chuỗi lại.
Hoàng hậu lẫn lộn vị thuốc nào đó ở trong thuốc bổ đưa cho Triệu Tiệp Dư,
loại thuốc này sẽ làm khí sắc và màu da của Triệu Tiệp Dư phong thái
xinh đẹp, nữ tử trong cung vô cùng coi trọng dung nhan, thử qua dùng
được, lại có người nghiệm độc, sau khi xác định sẽ không trí mạng, Triệu Tiệp Dư đương nhiên là dùng mỗi ngày. Sau đó do Chương Vân cố ý nhắc
tới chước hoa hồng ở trước mặt Triệu Tiệp Dư, Triệu Tiệp Dư vốn là yêu
thích màu sắc lộng lẫy, chước hoa hồng lại có ý đứng đầu như vậy,
d!^Nd+n(#Q%*d@n nếu Chương Văn Uyển lại cố ý làm bộ như rất yêu thích,
đoạn thời gian này lấy ức hiếp cưỡng đoạt làm vui, Triệu Tiệp Dư tuyệt
đối sẽ mắc mưu, cưỡng đoạt hoa hồng từ chỗ Chương Văn Uyển lại đây.
Bởi vì thuốc bổ và chước hoa hồng đều không thể nghiệm ra độc, cho nên hai người hoàn toàn không lo lắng sẽ bị phát hiện.
Mà đồng thời, cũng chính vì nguyên nhân này, hoàng hậu không thể bỏ độc
dược chân chính ở trong nhân sâm, bởi vì đó căn bản không nghiệm chứng
ra độc dược được, mà một khi bị phát hiện ra chân tướng sau khi pha trộn với chước hoa hồng sẽ sinh ra kịch độc, ngay cả thuốc bổ của hoàng hậu
cũng có thể sẽ bại lộ, cho nên chỉ có thể dùng trạng thái chết tương tự
mỹ nhân xu để thay thế. Mà trước đó có lẽ hoàng hậu đã phái người âm
thầm hạ độc, nhưng Triệu Tiệp Dư lại bình yên vô sự, cho nên hoàng hậu
đoán được bên cạnh Triệu Tiệp Dư có lẽ có người có thể nhận ra thuốc, sợ bỏ độc ở trên nhân sâm quá sớm sẽ bị phát hiện, tuy rằng cũng có thể
nhân cơ hội vu tội Bùi Nguyên Ca và thái hậu, nhưng nếu Triệu Tiệp Dư
không sao, với sủng ái của hoàng đế và thái hậu, chỉ sợ chưa chắc có thể bố trí Bùi Nguyên Ca vào chỗ chết.
Bởi vậy, nàng tính toán thời
gian rất tốt, xác định hôm nay Triệu Tiệp Dư sẽ độc phát, bèn lệnh Triệu Thanh thêm vào độc dược ở trước một đêm.
Thậm chí, hoặc giả các
nàng sẽ không hạ độc toàn bộ nhân sâm thái hậu ban thưởng, để lại một
hai cây nhân sâm không có độc để hầm chưng canh sâm một hai ngày này,
vậy thì Tịch Tuyết sẽ không nhận ra trên nhân sâm bị động tay chân. Sau
đó, chỉ cần Triệu Tiệp Dư chết bất đắc kỳ tử, lại có lời khai của Ngọc
Thanh, lại ở trong khố phòng tìm được trong nhân sâm thái hậu ban thưởng phát hiện có độc, chuyện này cơ bản đã có thể chụp ở trên đầu Bùi
Nguyên Ca.
Ở cách nhìn của các nàng, hoàng đế sủng ái với Triệu
Tiệp Dư như vậy, Triệu Tiệp Dư trúng độc, một thi hai mệnh, dưới sự tức
giận, hoàng đế chưa hẳn có thể có bao nhiêu lý trí, hơn nữa chứng cớ vô
cùng xác thực, không cho giải bày, Bùi Nguyên Ca chắc chắn phải chết
không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc, có một số việc chung quy hoàng hậu và Chương Văn Uyển không có tính đến.
Đầu tiên, các nàng không ngờ Bùi Nguyên Ca có thể ở trong nhanh thời gian
như vậy tìm ra Triệu Thanh là người hạ độc, cũng lợi dụng Tịch Tuyết, ở
trong chốc lát dụ ra Triệu Thanh nói thật, trở mình trong nháy mắt, làm
cho toàn bộ tính toán của các nàng thất bại.
Tiếp theo, các nàng
xem nhẹ thời gian độc phát của mỹ nhân xu, cũng không nghĩ đến Triệu
Tiệp Dư vì hãm hại Bùi Nguyên Ca, hôm nay không trình lên ẩm thực, ngay
cả canh sâm bổ thân phải dùng trong ngày thường cũng không uống, việc
này làm cho các nàng vốn bố trí tốt đường lui xuất hiện sơ hở, để cho
Bùi Nguyên Ca tìm được cơ hội rửa đi hiềm nghi của Lục điện hạ, bỏ đi
quân cờ mỹ nhân xu này.
Mà mấu chốt nhất là, các nàng không biết, hoàng đế cũng không sủng ái Triệu Tiệp Dư như các nàng tưởng tượng vậy!
Ở cái nhìn của Bùi Nguyên Ca, hoàng đế dung túng đối với Triệu Tiệp Dư
với cái gọi là sủng ái, căn bản chính là cố ý, cố ý dung túng Triệu Tiệp Dư đối nghịch với hoàng hậu, suy yếu sức ảnh hưởng của hoàng hậu, việc
này đạo lý giống với hoàng đế cố ý dung túng Vũ Hoằng Mặc chèn ép Vũ
Hoằng Triết. Mà sau khi Triệu Tiệp Dư đắc tội thái hậu, hoàng đế vẫn cứ
sủng ái có thêm với nàng ta, thậm chí đến Huyên Huy cung tìm Lộ thái y,
đây cũng không có nghĩ là hoàng đế sủng ái Triệu Tiệp Dư biết bao, trên
thực tế, đây là hoàng đế cố ý làm ra điệu bộ. Có lẽ vào lúc đó, hoàng đế cũng đã đoán trước được, hoàng hậu sẽ xuống tay với Triệu Tiệp Dư, từ
đó hãm hại Bùi Nguyên Ca, cho nên, lúc này hắn càng tỏ ra sủng ái Triệu
Tiệp Dư với long duệ trong bụng nàng, vào sau khi Triệu Tiệp Dư bị giết
hại lại càng có lý do coi trọng truy xét theo, ở dưới tình huống có thể
chứng minh là hoàng hậu hạ độc, tăng thêm cường độ trừng phạt.
Cứ như vậy, ở cái nhìn của người khác, hoàng đế chính là đau lòng sủng tần bị người độc hại, mà sẽ không liên tưởng đến, hoàng đế đây là đang đối
phó hoàng hậu và Diệp thị!
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca đột nhiên
cảm thấy có chút kinh hãi, lúc trước nàng đưa ra mưu kế này, cũng vẫn
chưa có nghĩ đến Triệu Tiệp Dư. Nhưng hoàng đế biết được rõ ràng đối với chuyện hậu cung như vậy, chỉ sợ lúc ấy đã nghĩ đến hoàng hậu sẽ xuống
tay với Triệu Tiệp Dư. Cho dù lúc ấy không nghĩ tới, phía sau khẳng định cũng biết, nếu nói như thế, vậy có nghĩa là hoàng đế rõ ràng biết Triệu Tiệp Dư và đứa nhỏ trong bụng nàng có thể sẽ bị người mưu hại, lại chỉ
trơ mắt nhìn, đồng thời lấy việc này để đối phó hoàng hậu và Diệp
thị....... Cái gọi là phu thê (vợ chồng) và phụ tử (cha con), ở hoàng
cung tranh quyền đoạt lợi này, quả nhiên là tình như giấy mỏng, làm trái tim người ta băng giá.
Bùi Nguyên Ca nghĩ, trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm thán.
Cung điện nhìn như vàng son lộng lẫy, xa hoa cơm ngon áo đẹp, thân phận cao
quý trời sinh, nhưng kỳ thật ngay cả người thường cũng không bằng! Lại
nghĩ đến Lục điện hạ lạnh lẽo quạnh quẽ đến loại tình trạng đó, Triệu
Tiệp Dư nhìn như lửa cháy hừng hực như nấu dầu, vinh sủng hưng thịnh,
cùng với hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ nhưng bị xem thường khắp nơi, thậm
chí hoàng đế, thái hậu...... Kỳ thật mỗi người trong hoàng cung này đều
sinh sống ở trong bụi gai!
Khó trách đêm đó Vũ Hoằng Mặc sốt cao, lúc thần trí thất thường lại cảnh giới và phòng bị như vậy, không chịu
dễ dàng để người ta tới gần.
Có điều, Bùi Nguyên Ca cũng không có thời gian đắm chìm ở trong cảm thán quá lâu, nếu tìm ra chân tướng
Triệu Tiệp Dư bị hại, mà bản thân thuốc bổ và chước hoa hồng chính là
chứng cứ có lợi nhất lên án hoàng hậu và Chương Vân, chỉ cần xác định
Triệu Tiệp Dư thật sự là chết vì hai độc dược trộn lẫn sinh ra, vậy thật sự là bằng chứng như núi, không cho phép hoàng hậu và Chương Văn Uyển
chống chế!
Bùi Nguyên Ca tập trung tâm thần, sửa sang lại ý nghĩ, quay đầu nhìn tới hoàng đế, vừa vặn đón nhận ánh mắt hỏi của hoàng đế,
bèn gật gật đầu.
Ánh mắt Hoàng đế hơi sâu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lập tức cũng gật gật đầu, mở miệng nói: “Bùi tứ tiểu thư và Bùi
phu nhân ở bên kia có chuyện quan trọng gì thương lượng? Vì sao ngay cả
cung nữ bên người Triệu Tiệp Dư cũng ở bên cạnh?”
Lời này nhất
thời chuyển dời lực chú ý của mọi người đến trên người Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt Bùi Nguyên Ca bối rối, chuyển ánh mắt cầu cứu tới thái hậu.
Thấy thế, hoàng hậu cười lạnh nói: “Bùi tứ tiểu thư đây là ý gì? Lời hoàng
thượng hỏi ngươi, ngươi không cẩn thận trả lời, lại nhìn thái hậu làm
gì? Chẳng lẽ làm chuyện gì đuối lý, lại muốn bảo thái hậu bao che ngươi? Hay là nói, ngươi phát hiện lộ ra sơ hở gì, cho nên hoảng hốt lo sợ?
Lại nói tiếp, hôm nay Triệu Tiệp Dư muội muội cũng chưa từng ăn cái gì,
món ăn duy nhất từng dùng chính là yến ảnh kim sơ mà Bùi tứ tiểu thư
làm, nếu là trúng độc, nói đến nói đi, cũng vẫn là Bùi tứ tiểu thư ngươi có hiềm nghi nhất!”
Thấy hoàng hậu lại kéo chuyện này đến trên người Bùi Nguyên Ca, thái hậu không vui nói: “Hoàng hậu cẩn thận lời nói!”
“Nếu không phải như thế, vì sao vẻ mặt Bùi tứ tiểu thư kinh hoảng, không dám trả lời câu hỏi của hoàng thượng? Hơn nữa bên cạnh còn có hai cung nữ
Tịch Mai Tịch Tuyết, việc này càng khả nghi! Chuyện không có gì không
thể nói với người, rốt cuộc trong lòng Bùi tứ tiểu thư không vững dạ cái gì?” Hoàng hậu tin tưởng vững chắc, Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không thể
nào phát hiện chân tướng Triệu Tiệp Dư trúng độc, cũng không thể bắt lấy nhược điểm của nàng, cho nên rất tự tin, mắt thấy đường lui Lục điện hạ này đã đứt, không nhịn được lại muốn gán hiềm nghi tới trên người Bùi
Nguyên Ca. Cho dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng chỉ cần có hiềm nghi, sẽ khiến mọi người suy đoán, lời đồn đãi như đao cũng đủ cho Bùi Nguyên Ca chịu đựng.
Bùi Nguyên Ca vẫn đang chần chờ như cũ, nhỏ giọng
nói: “Thái hậu nương nương, tiểu nữ có thể lén nói với ngài một câu
trước hay không?”
“Vì sao Bùi tứ tiểu thư không dám nói trước mặt mọi người?” Hoàng hậu ép sát từng bước.Thái hậu đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư hoàng hậu, dưới cái nhìn của bà,
Bùi Nguyên Ca đã là người của bà, người khác ức hiếp Bùi Nguyên Ca chính là ức hiếp thái hậu bà, hơn nữa trải qua chuyện đêm nay, càng nhận ra ở trong mắt người khác, bà và Bùi Nguyên Ca đã gắn liền chặt chẽ, nếu Bùi Nguyên Ca có hiềm nghi gì, người khác nghĩ đến trước hết chính là có
phải chuyện này là thái hậu bà sai khiến hay không? Bởi vậy, bà tuyệt
đối không cho phép Bùi Nguyên Ca có chút tỳ vết nào, không cần nghĩ ngợi nói: “Nguyên Ca, con có chuyện cứ nói, không cần sợ hãi, đều có ai gia
làm chủ cho con!”
Thế này Bùi Nguyên Ca mới nhỏ giọng nói: “Bởi
vì tiểu nữ rất lâu chưa về, mẫu thân lo lắng, cho nên đến tìm tiểu nữ,
trong lúc vô ý biết được trạng thái cái chết của Triệu Tiệp Dư nương
nương, sau đó nói Bùi phủ cũng từng có người mất giống với trạng thái
cái chết của Triệu Tiệp Dư nương nương. Tiểu nữ nhất thời tò mò, hỏi mẫu thân tình hình cụ thể vào lúc đó, nghĩ có lẽ có thể tìm được manh mối
từ trong đó, tìm được hung phạm mưu hại Triệu Tiệp Dư nương nương. Không ngờ....... ”
Sắc mặt hoàng hậu khẽ biến, thái hậu liếc mắt lướt qua nàng một cái, hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Trong lòng hoàng đế lại hơi động, hỏi: “Người đó là ai?”
“Là thân mẫu của tiểu nữ, đã mất vào mười năm trước.” Bùi Nguyên Ca đáp,
tâm tư lại tập trung ở trên người thái hậu. Hoàng hậu dĩ nhiên biến sắc, hiển nhiên rất hoài nghi, thái hậu không có khả năng không nhìn ra
được, nhưng còn chưa truy vấn chân tướng, vậy thì cũng có nghĩa là thái
hậu đã nổi lên lòng muốn giết với hoàng hậu, chỉ cần tìm được chứng cứ
xác thật, hoàng hậu tất nhiên khó thoát khỏi. Vì thế tiếp tục nói: “Tiểu nữ phát hiện, trước khi thân mẫu tiểu nữ mất, dung sắc cũng từng đặc
biệt diễm lệ, hơn nữa trong phòng cũng xuất hiện chậu này, tiểu nữ bèn
đoán rằng, có thể là vì thân mẫu tiểu nữ và Triệu Tiệp Dư đều từng ăn
thuốc gì đó, thế cho nên khí sắc đặc biệt diễm lệ, sau đó hỗn hợp với
mùi chước hoa hồng, sinh ra kịch độc, do đó mất mạng hay không. Vì thế
tìm đến Tịch Mai Tịch Tuyết hỏi, kết quả nhận ra, Triệu Tiệp Dư nương
nương là sau khi từng dùng thuốc bổ của hoàng hậu đưa tới, khí sắc sinh
ra biến hóa, mà chước hoa hồng lạilà Chương ngự nữ đưa tới. Tiểu
nữ....... ”
Nói xong, có chút khiếp sợ cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng ngụ ý, hiển nhiên là nói Triệu Tiệp Dư chết dưới hợp mưu của hoàng hậu và Chương Văn Uyển.
Nghe vậy chúng phi đột nhiên biến sắc, đang ở hậu cung, các nàng đương nhiên rõ ràng, lời như vậy có ý nghĩa sóng gió thuỷ triều như thế nào. Nếu
định tội thật, với sủng ái của hoàng thượng với Triệu Tiệp Dư, cùng với
tức giận hiện tại, chỉ sợ hoàng hậu......
Hoàng hậu càng là dưới
chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã, dựa cả vào Chương Văn Uyển nâng đỡ mới
miễn cưỡng đứng vững, cố gắng kiềm chế khủng hoảng trong lòng, quát:
“Ngươi đang ăn nói linh tinh những thứ gì? Làm sao bản cung có thể mưu
hại Triệu Tiệp Dư muội muội? Cái gì thuốc bổ, cái gì chước hoa hồng,
ngươi...... Bùi Nguyên Ca, ngươi đừng ỷ vào thái hậu sủng ái thì làm
xằng làm bậy, lại múôn gán tội danh ở trên đầu bản cung! Nói, là ai sai
khiến ngươi? Vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Dưới kinh hoảng, đã có chút nói năng lộn xộn.
Đôi mắt thái hậu sắc bén nhìn hoàng hậu, trong lòng đang giao chiến kịch
liệt, thoạt nhìn Nguyên Ca quả thực tìm được chân tướng hoàng hậu hạ độc rồi. Nếu định tội thật, vị trí hoàng hậu này có thể giữ được hay không
cũng rất khó nói. Dù sao hoàng hậu cũng là người Diệp gia, nếu bị phế
thì tuyệt đối là đả kích nặng nề với Diệp gia. Nhưng mà, hành vi đêm nay của hoàng hậu thật sự quá mức âm hiểm độc ác, vậy mà nhắm mũi nhọn ngay thái hậu bà, nếu không phải Nguyên Ca tỉnh táo, nháy mắt xoay cục diện, chỉ sợ...... Đôi mắt bỗng nhiên thoáng nhìn Ngọc Thanh bên cạnh, nghĩ
đến Diệp gia phía sau Ngọc Thanh, đột nhiên hạ quyết tâm, nói: “Muốn
nghiệm chứng lời Nguyên Ca nói có chính xác hay không, kỳ thật rất đơn
giản, chỉ cần tìm người đến ăn thuốc bổ của hoàng hậu đưa tới, lại để
cho người đó ngửi mùi chước hoa hồng, xem liệu sẽ mất mạng hay không, mà trạng thái cái chết lại có ăn khớp với Triệu Tiệp Dư hay không, không
phải là có thể xác định sao?”
Theo Ngọc Thanh thoạt nhìn, hiện
tại trọng tâm của người Diệp gia chỉ sợ đã chuyển dời đến trên người
hoàng hậu, dù sao Triết Nhi là nàng sinh ra.
Mà lấy hành vi đêm
nay của hoàng hậu đến xem, chỉ cần được thế, tuyệt đối sẽ không bỏ qua
thái hậu bà, nói không chừng còn có thể trừ bỏ cho yên tâm, không thể
giữ lại mối họa như vậy! Lại nói, với sự ngu dốt và dã tâm của hoàng
hậu, nếu giao toàn bộ Diệp thị vào trên tay nàng, sớm muộn gì cũng sẽ
hủy diệt cơ nghiệp trăm năm của Diệp thị! Một khi đã vậy, không bằng đơn giản bèn thừa dịp cơ hội này, trừ bỏ hoàng hậu, chấm dứt hậu hoạn!
Nghe vậy, hoàng hậu như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, môi run run nói không ra lời.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, mọi người hầu như có thể xác định, lời Bùi Nguyên Ca nói không sai, thật sự là hoàng hậu dùng thủ đoạn như vậy hại chết
Triệu Tiệp Dư!
Chương Văn Uyển cũng không ngờ chuyện sẽ phát
triển đến nước này, lại bị Bùi Nguyên Ca vạch trần, cố gắng bình tĩnh
nói: “Chỉ sợ là Bùi tứ tiểu thư nghĩ sai rồi, cho dù....... Cho dù thuốc bổ hoàng hậu nương nương tặng cho và chước hoa hồng của ta thật sự sẽ
trộn lẫn sinh ra độc dược, nói không chừng cũng chỉ là đúng dịp, ta và
hoàng hậu cũng không biết sẽ như vậy. Lại nói, chước hoa hồng của ta là
tiệp dư nương nương đòi hỏi ta, ta thật sự không biết sẽ như vậy. Hoàng
thượng, nếu thiếp thân biết thì tuyệt đối sẽ không đưa chước hoa hồng
vàoHàn Lộ cung!”
Đến mức độ này, Chương Văn Uyển còn định lấy
không ngờ và trùng hợp để che giấu thoát tội cho mình và hoàng hậu, quả
nhiên tâm tư nhanh nhẹn.
Hoàng hậu như là bắt được cọng cỏ cứu
mạng, vội hỏi: “Không sai, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, bản cung cũng
không biết sẽ như thế. Lại nói, khi bản cung đưa thuốc bổ cho Triệu Tiệp Dư muội muội, hoàn toàn là có ý tốt, khi đó Chương ngự nữ còn chưa đưa
chước hoa hồng, bản cung....... ”
“Muốn nghiệm chứng là trùng
hợp hay là có ý định mưu hại, kỳ thật rất đơn giản.” Vũ Hoằng Mặc cất
cao giọng nói: “Chỉ cần xin phụ hoàng hạ chỉ, tra rõ thuốc bổ mẫu hậu
ban cho và chước hoa hồng của Chương ngự nữ là từ đâu đến. Nếu là đồng
thời có ý định cầu mua hai loại đồ này, vậy rất rõ ràng là cố ý độc hại
Triệu Tiệp Dư nương nương. Lại nói, Chương ngự nữ, mới vừa rồi Bùi tứ
tiểu thư đã nói, Bùi phủ từng có người bởi vì độc giống nhau mà bị giết
hại, nếu bản điện hạ nhớ không lầm thì cô của Chương ngự nữ là thiếp
thất Bùi Thượng Thư thì phải? Chương ngự nữ muốn nói mình hoàn toàn
không biết, chỉ sợ khó có thể lấy tín nhiệm của người khác!”
Về phần câu phía sau kia, hắn cũng không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Chương Văn Uyển và hoàng hậu qua lại gần như vậy, hai loại đồ này lại đưa ra
từ tay hai người họ, nếu Chương Văn Uyển biết loại biện pháp hạ độc này, vậy dù thế nào hoàng hậu cũng không vô tội nổi!
Sắc mặt Chương
Văn Uyển thảm biến, nàng hoàn toàn cũng không ngờ chuyện sẽ bại lộ, bởi
vì thuốc trong thuốc bổ và chước hoahồng đều là Chương phủ ra mặt cầu
mua, hai loại đồ này cũng không dễ kiếm, chỉ cần tra tìm thì nhất định
có thể tìm được manh mối, đến lúc đó nàng triệt để hết cách chống chế.
Chính là ngay cả Chương phủ và hoàng hậu, chỉ sợ cũng sẽ bởi vậy mà gặp
hoạ!
“Xem ra, thật sự là hai người các ngươi thiết kế hạ độc, mưu hại Triệu Tiệp Dư và long duệ trong bụng nàng, ý khéo nghĩ diệu như
vậy, quả nhiên chưa từng nghe thấy, trẫm không thể không lo lắng, nếu
các ngươi lấy độc dược như vậy đến đối phó trẫm, chỉ sợ trẫm cũng là
chạy trời không khỏi nắng đấy!” Hoàng đế tức giận nói, thoạt nhìn giống
như là tích lũy lửa giận từ lúc Triệu Tiệp Dư bị giết hại rốt cục bắt
đầu phát tiết, quát: “Hoàng hậu, vốn thấy ngươi ban thuốc bổ cho Triệu
Tiệp Dư, trẫm còn tưởng rằng ngươi rộng lượng hiền lành, không ngờ lại
là rắp tâm hại người, ý định ác độc như thế! Trước đó ngươi nói thật
hay, mưu hại cung tần và long duệ, thứ đồ hung hãn tàn ác này, dù là ai, dù có thân phận như thế nào, đều phải đem ra công lý, tuyệt đối không
thể rộng lượng. Một khi đã vậy, trẫm cứ dựa theo luật pháp vương triều
Đại Hạ, phế đi hoàng hậu như ngươi!”
Nghe nói hai chữ phế hậu,
hoàng hậu sợ hãi đến biến sắc, làm sao cũng không ngờ lời vốn chính xác
đối với Bùi Nguyên Ca, đến cuối cùng cũng là trói buộc tay chân và tánh
mạng của mình. Nhìn vẻ mặt hoàng đế tức giận, hoàng hậu hoang mang lo
sợ, bỗng nhiên nhìn đến thái hậu, vội quỳ xuống năn nỉ nói: “Mẫu hậu,
ngài phải thay ta làm chủ, không thể phế hậu, không thể phế hậu đâu! Dù
sao ta cũng là cháu gái của ngươi, chúng ta đều là nữ nhi Diệp thị, nếu
ta bị phế đi, cũng không có lợi với mẫu hậu ngài đâu!”
Lúc này
lại nghĩ đến đều là nữ nhi của Diệp thị, vì sao mới vừa rồi khi nhằm vào Nguyên Ca và bà lại là hùng hổ doạ người như vậy? Thái hậu cười lạnh
nói.
Lúc này lại nghe Liễu quý phi khoan thai nói: “Mới vừa rồi
hoàng hậu nương nương đúng là nói trước mặt hoàng thượng và thái hậu
nương nương, mưu hại cung tần và long duệ, cho dù xử với cực hình cũng
không quá đáng, dieenddafnleequysddoon quyết không thể bao che, hiện tại lại...... Xem ra, lời này của hoàng hậu nương nương chính là nhằm vào
người khác, cũng không bao gồm bản thân hoàng hậu nương nương ngài đây!”
Thái hậu vốn đã quyết tâm muốn trừ bỏ hoàng hậu, lại bị Liễu quý phi chèn ép như vậy, sẽ càng không để ý tới hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Ai kêu ngươi làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, ngay cả ai gia cũng không
cách nào cầu tình cho ngươi. Hoàng thượng, ngài muốn xử lý hoàng hậu như thế nào, ai gia tuyệt đối không hai lời!”
Nghe lời nói chặt đinh chém sắt như thế, rốt cụôc hoàng hậu hoàn toàn tuyệt vọng, nằm trên đất khóc rống không thôi.
Hoàng đế cũng không thèm nhìn tới nàng, lúc này cất cao giọng nói: “Truyền ý
chỉ của trẫm, Ngọc Trăn Diệp thị mưu hại cung tần và long duệ, lại giá
họa con gái Bùi Thượng Thư và Lục hoàng tử, ý định ác độc, không cho
phép khoan thứ. Bắt đầu ngay trong ngày tước vị trí hoàng hậu, trả lại
phượng ấn kim sách, biếm lãnh cung, cả đời không thể bước khỏi lãnh cung nửa bước, từ dó sắc lệnh thiên hạ, khâm thử!”
Nửa ngày chấn động lòng người này cuối cùng rốt cụôc phát triển dựa theo mong muốn, mà kết quả cuối cùng càng tốt hơn so với Bùi Nguyên Ca vốn tưởng tưởng, nàng
vốn cho rằng nhiều nhất là cắt giảm quyền thống ngự lục cung của hoàng
hậu, không ngờ hoàng hậu lại tự mình chọc tức thái hậu, trực tiếp bị
phế. Cứ như vậy, Diệp thị đương nhiên bị đả kích, tháng ngày nở mày nở
mặt của thái hậu cũng sẽ không lâu lắm. Nghĩ, cũng không tự giác chuyển
dời ánh mắt đến trên người Liễu quý phi.
Vị Liễu quý phi này, đêm nay hầu như không nói gì, nhưng mỗi một câu đều nói ra vào thời cơ thích hợp.
Bùi Nguyên Ca có loại dự cảm, sở dĩ Liễu quý phi như thế, không phải là bản tính, cũng không phải đơn thuần vì tranh đấu với hoàng hậu, nàng làm
như vậy, là vì nàng nhìn thấu tâm tư hoàng đế, làm việc theo tâm tư của
hoàng đế. Ở trong chuyện rắc rối này, từ đầu tới đuôi hoàng thượng đều
biểu hiện vô cùng công chính, hoàn toàn là làm việc theo biểu hiện chứng cứ, không lộ ra chút bất công nào, càng không có chút xíu xu hướng nhằm vào hoàng hậu và Diệp thị, nhưng Liễu quý phi lại có thể nắm chắc được
tâm tư hoàng thượng, theo tình thế mà làm, thật sự rất không đơn giản!
Nhất là lời cuối cùng chèn ép thái hậu, lại nói tới vừa đúng, đừng nói
thái hậu vốn sẽ không có tâm tư bao che hoàng hậu, cho dù có, bị nàng
vừa nói chèn ép như vậy, bị vướng lời trước đó, chỉ sợ cũng khó có thể
mở miệng!
Hơn nữa, với thân phận của Liễu quý phi, nói những lời
này đúng là lại thỏa đáng hơn hết, nhìn chung toàn cảnh, cũng chỉ có
nàng mới có thể nói ra như vậy.
Mà một câu này chắc chắn đã ghi một công cho Liễu quý phi ở trong lòng hoàng đế.
Thư Tuyết Ngọc cũng không chút nào ngờ chuyện này đến cuối cùng lại sẽ trở
thành kết quả phế hậu chấn động triều chính như vậy, sau khiếp sợ ngắn
ngủi, ngược lại bà lại chú ý tới một chuyện khác. Trước đó, trước mặt
mọi người, Cửu điện hạ gọi Bùi Nguyên Ca là Bùi tứ tiểu thư, đúng quy
đúng củ, không lời nào để nói. Nhưng nếu nàng nhớ không lầm, lúc nãy ở
ngoài cửa hàn lộ cung, đối với bà, Cửu điện hạ lại là gọi thẳng tên
Nguyên Ca, nói chính là Nguyên Ca.......