Cứ như vậy, Bùi Nguyên Ca và Triệu Tiệp Dư cứ việc trong lòng mỗi người có tính toán riêng, ngôn ngữ dấu diếm lời nói sắc bén nhưng ở mặt ngoài
cũng là một vẻ hòa thuận ấm áp, nghe vào trong tai người khác, nhìn ở
trong ánh mắt người khác chỉ cảm thấy Triệu Tiệp Dư thật sự là thiệt
tình tỉnh ngộ, muốn mượn sức lấy lòng Bùi Nguyên Ca, bày tư thái cực
thấp; mà Bùi Nguyên Ca lại dịu dàng hiểu ý, săn sóc tỉ mỉ, khắp nơi chu
đáo với Triệu Tiệp Dư có mang long duệ.
Đặc biệt đến buổi chiều, khi hoàng đế lại đây, hai người này thân mật tha thiết càng là tới đỉnh.
Hoàng đế dùng bình tĩnh trầm mặc nhìn hình ảnh hai người thân như tỷ muội,
trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút không lời, nhẹ nhàng ho khan
một tiếng, mặt không chút thay đổi khen vài câu Triệu Tiệp Dư biết sai
có thể sửa, Bùi Nguyên Ca đại nhân không chấp tiểu nhân, sau đó lại lấy
cớ quốc sự bận rộn, chỉ ở lại một lát thì vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng hoàng đế đi xa, trong lòng Triệu Tiệp Dư chẳng những không cảm thấy mất mát ngược lại càng thêm vênh váo.
Hoàng thượng coi trọng Bùi Nguyên Ca, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt hiển
nhiên là vô cùng vừa ý, nhưng hiện tại rõ ràng thấy Bùi Nguyên Ca ở
trong này lại không có lấy Triệu Tiệp Dư làm cớ ở thêm, ngược lại chính
là tùy ý hàn huyên vài câu thì rời đi, hiển nhiên là vì Triệu Tiệp Dư
nàng ở bên cạnh, không muốn trước mặt của nàng biểu hiện quá mức để ý
Bùi Nguyên Ca, làm cho trong lòng nàng không dễ chịu. Nói như vậy, hiện
tại ở trong lòng hoàng thượng vẫn là phân lượng của nàng có vẻ nặng!
Triệu Tiệp Dư cho rằng như thế.
Như vậy rất tốt, hoàng thượng để ý nàng như vậy, vậy đến lúc đó sẽ càng tức giận với hành vi của Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Ca lại càng không có
đường sống xoay người!
Cảnh tượng trong kế hoạch đã để cho người
muốn xem thấy được, Bùi Nguyên Ca thấy thời gian không còn sớm, bèn đứng dậy cáo từ. Triệu Tiệp Dư nhiều lần giữ nàng ở lại Hàn Lộ cung đều bị
Bùi Nguyên Ca khéo lời từ chối. Nhưng lần này, Triệu Tiệp Dư cũng không
giở trò yêu thiêu thân gì, mỉm cười tiễn nàng rời đi, lại nhiều lần tỏ
vẻ mình và Bùi Nguyên Ca tán gẫu vô cùng hợp ý, tâm tình vô cùng thoải
mái, cố gắng mời Bùi Nguyên Ca nhất định phải trở lại Hàn Lộ cung thăm
nàng.
Bùi Nguyên Ca mỉm cười đồng ý, đi ra hai bước, bỗng nhiên dậm chân, xoay người nhìn Triệu Tiệp Dư.
"Nguyên Ca muội muội làm sao vậy?" Triệu Tiệp Dư vẫn ý cười đầy mặt như cũ.
Đôi mắt vốn là ôn hòa mềm mại, tràn ngập thân thiết chậm rãi rút đi vẻ ngụy trang, dần dần trở nên tối đen sâu thẳm, Bùi Nguyên Ca lẳng lặng chăm
chú nhìn Triệu Tiệp Dư, trong đôi mắt có tia sáng tối màu mỏng manh lấp
lóe không ngừng, bỗng nhiên lại đi tới phía Triệu Tiệp Dư, đi thẳng đến
trước mặt của nàng ta, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện ra sáng bóng nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Triệu Tiệp Dư, nếu ta nói, cho tới bây giờ
ta đều không muốn tranh gì đó với ngươi, cũng sẽ không tranh với ngươi,
ngươi tin không?"
Triệu Tiệp Dư ngẩn ra, đối mặt đôi mắt Bùi Nguyên Ca, tay hơi nắm lại, không hiểu lắm ý của nàng.
Nhưng rất nhanh, nàng lại bắt đầu mỉm cười, giữ chặt tay Bùi Nguyên Ca, cười
tủm tỉm nói: "Nguyên Ca muội muội nói cái gì đấy? Tương lai chúng ta đều là tỷ muội, của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi, có
cái gì tranh không tranh chứ? Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi! Nếu về
sau có việc, cứ việc tới tìm ta, đừng xem ta là người ngoài!"
Nàng ta vẫn không chịu tin tưởng!
Bùi Nguyên Ca khẽ thở dài, không phải vì mình mà là vì Triệu Tiệp Dư. Tuy
rằng nàng không rõ lắm Triệu Tiệp Dư đang mưu tính cái gì để tính kế
nàng, nhưng nàng lại biết Triệu Tiệp Dư là một quân cờ rất quan trọng
trong mưu tính của hoàng hậu. Trận này là quyết đấu giữa nàng và hoàng
hậu, người thắng là ai cũng còn chưa biết. Nhưng dù như thế nào, Triệu
Tiệp Dư cũng nhất định sẽ là vật hi sinh trong trận mưu tính này! Nếu
Triệu Tiệp Dư có thể buông bỏ thành kiến, hợp tác với nàng, có lẽ có khả năng đồng tâm hiệp lực lật đổ hoàng hậu, nhưng đáng tiếc...
Câu nói lúc nãy của nàng là cho Triệu Tiệp Dư một chút hy vọng sống cuối cùng.
Mà Triệu Tiệp Dư không bắt lấy!
Có lẽ như vậy cũng tốt, luôn có tội cần hậu quả đủ nghiêm trọng mới có thể hoàn toàn lật đổ hoàng hậu... Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười, trong tươi
cười tràn ngập ý lạnh nhạt, dịu dàng nói: "Đa tạ Tiệp Dư nương nương ưu
ái, tiểu nữ nhất định ghi nhớ! Ngài yên tâm, Triệu Tiệp Dư ngài mang đến tiện lợi cho tiểu nữ, tiểu nữ chắc chắn ghi khắc cả đời! Tiểu nữ cáo
lui trước!" Nói xong, khẽ vuốt cằm, mang theo Tử Uyển và Triệu công công nhẹ nhàng rời đi.
Không biết vì sao, Triệu Tiệp Dư chỉ cảm thấy ánh mắt cuối cùng của Bùi Nguyên Ca kia rất kỳ quái.
Cái loại mỉm cười mang theo thương hại này dường như lại để lộ khinh miệt
nhàn nhạt, nhìn đến cả người nàng cũng không thoải mái, hình như... Hình như Bùi Nguyên Ca đối xử nàng, giống như đối xử người chết, làm cho
nàng có loại lạnh băng thấu tim và sợ hãi không tên... Triệu Tiệp Dư
nhíu mày suy tư, nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do, cuối cùng đỗ lỗi là kế nghi binh của Bùi Nguyên Ca, cố ý lừa bịp muốn phân
tán lực chú ý của nàng, cũng may âm thầm thiết kế đối phó nàng ta.
Nghĩ đến mưu tính của mình, khóe miệng Triệu Tiệp Dư lại lộ ra ý cười vênh váo chắc chắc.
Lần này, Bùi Nguyên Ca chết chắc rồi!
Tin tức Triệu Tiệp Dư và Bùi Nguyên Ca hòa hảo, thân như tỷ muội, rất nhanh lan truyền ra ngay tại trong hoàng cung, nhất là Triệu Tiệp Dư cố ý lấy lòng và mượn sức với Bùi Nguyên Ca, lại hoặc sáng hoặc tối tản mạn ra
khắp nơi, nói suốt Triệu Tiệp Dư nhọc lòng. Xưa nay Triệu Tiệp Dư kiêu
ngạo lại làm ra tư thái thấp như thế với Bùi Nguyên Ca, người trong cung đều theo đuổi ý nghĩ của riêng mình, mỗi người có các suy đoán. Nhưng
dù mọi người đoán như thế nào, trong những ngày qua, mọi người cũng đều
biết quan hệ của Triệu Tiệp Dư và Bùi Nguyên Ca càng ngày càng thân mật.
Mà đồng thời, Triệu Tiệp Dư vẫn thỉnh thoảng tìm phi tần khác làm phiền, kiêu ngạo như cũ.
Loại hoàn toàn tương phản này càng làm cho mọi người sinh ra vô số phỏng
đoán, cũng từng có người nói bóng nói gió dùng lời nói thăm dò, nhưng
đều chỉ nói ra lời đầu đã bị Triệu Tiệp Dư ngăn trở về,
chỉ nói mình quả thật ý thức được lỗi ở Huyên Huy cung trước kia, lại sâu sắc cảm nhận được Bùi tứ tiểu thư tốt, thế này
mới càng ngày càng thân mật, dù người khác thăm dò như thế nào, nói như
thế nào đều là lời như vậy. Tục ngữ nói đúng, lời nói dối nói một trăm
lần cũng có thể trở thành thật sự, thấy Triệu Tiệp Dư biểu hiện như vậy, trong lòng không ít người bắt đầu âm thầm do dự.
Chẳng lẽ Triệu Tiệp Dư thực sự tính mượn sức Bùi Nguyên Ca, hai người liên kết?
Cùng lúc đó, nhìn vẻ mặt mọi người đến thăm hỏi, Triệu Tiệp Dư chỉ biết thời cơ đã chậm rãi chín muồi, là lúc nên ra tay!
Hôm nay, Bùi Nguyên Ca lại đi vào Hàn Lộ cung. Triệu Tiệp Dư yêu thích xa
hoa, bởi vậy tên Hàn Lộ cung tuy rằng lạnh lùng nhưng trang trí xưa nay
lại hào hoa xa xỉ huy hoàng, rường cột chạm trổ, trên mái cong góc câu
đều có hoa văn lộng lẫy, trong điện lại lấy hai màu đỏ vàng làm màu chủ, có vẻ sáng lạn hoa mỹ. Trong vẻ ánh sáng rực rỡ chói mắt, Triệu Tiệp Dư lại nửa nằm nửa ngủ ở trên giường, tuy rằng sắc mặt hồng hào tươi đẹp
nhưng hình như suy yếu có sức vô lực.
Bùi Nguyên Ca bước lên phía trước, thân thiết hỏi: "Tiệp Dư nương nương đây là làm sao vậy?"
"Cũng không có gì, chỉ là những ngày này vẫn hơi sốt nhẹ, thái y nói nữ nhân
mang thai nhiệt độ cơ thể hơi cao là bình thường, lại nói lúc này cũng
không dám uống thuốc lung tung, chỉ có thể chịu đựng." Triệu Tiệp Dư thở hồng hộc nói, sắc mặt kiều diễm ướt át ngược lại thực sự có bộ dáng vài phần sốt nhẹ, dịu dàng kéo tay Bùi Nguyên Ca qua, cười nói, "Đây là
chuyện không có biện pháp, nhưng ít nhiều có Nguyên Ca muội muội ngươi
tới thăm ta, trước kia ta chỉ lo đối đầu với ngươi cũng vẫn không phát
hiện, những ngày này ở chung mới cảm thấy thật sự là hợp ý với Nguyên Ca muội muội, hiện tại chỉ cần gặp ngươi, tâm tình ta lại bỗng nhiên sáng
sủa."
Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười: "Một khi đã như vậy, sau này ta đây thường đến thăm hỏi Tiệp Dư nương nương là được."
"Còn gọi ta Tiệp Dư nương nương, chẳng phải khách khí ư? Ta đã gọi ngươi
Nguyên Ca muội muội, ngươi cứ kêu ta Triệu tỷ tỷ được rồi, trừ phi ngươi ghét bỏ ta lỗ mãng kiêu ngạo, chướng mắt ngươi!" Triệu Tiệp Dư ra vẻ
giận dữ nói, trong vẻ mặt giọng nói lại tràn đầy ý sủng nịch vui mừng,
"Không được nói chênh lệch thân phận cao thấp gì nữa, ta đây chính là
tính tình như vậy, không hợp ý, người khác lấy lòng ta như thế nào cũng
vô ích; hợp ý, ta sẽ không nhịn được muốn moi tim để đối đãi!"
Nếu lời nói đến nước này, Bùi Nguyên Ca bèn thản nhiên cười nói: "Triệu tỷ tỷ!"
Bùi Nguyên Ca này thật đúng là xảo quyệt, chiều gió xoay chuyển cực nhanh,
một chút cũng không để cho người ta bắt được nhược điểm! Giống như
chuyện này, nếu Bùi Nguyên Ca còn từ chối, Triệu Tiệp Dư có thể thừa cơ
phát tác một tý hoặc làm bộ như đau lòng khổ sở, ầm ĩ nói lên nhất định
có thể làm cho Bùi Nguyên Ca ăn thiệt nhỏ. Bùi Nguyên Ca lại một chút cơ hội cũng không cho nàng, dù là nàng giả vờ yếu ớt đáng thương hay là
dấu diếm lời nói sắc bén, Bùi Nguyên Ca đều có thể ứng phó như thường... Nghĩ đến đây, Triệu Tiệp Dư lại không nhịn được thầm hận một trận,
nhưng rất nhanh thì lại mất đi, một lần nữa lộ ra ý cười, nói: "Nguyên
Ca muội muội như vậy là được rồi!"
Dù sao, Bùi Nguyên Ca đã là
người sắp chết, không đáng vào lúc này lại nổi lên xung đột với nàng ta, miễn cho bị nàng ta nhìn ra manh mối.
Triệu Tiệp Dư nghĩ, bèn
vừa cười hỏi: "Nghe nói tay nghề thêu của Nguyên Ca muội muội có thể nói tuyệt nhất, ngay cả thái hậu cũng khen không dứt miệng, nói vậy bản
lĩnh nấu nướng cũng rất cao, thật có thể nói là điển hình hiền thê lương mẫu. Nói đến nấu nướng, ta cũng biết một chút." Nói xong, lại bắt đầu
tán gẫu với Bùi Nguyên Ca chuyện nấu nướng, từ đặc sắc của các món chính thẳng nói đến tiếng tăm món ăn đặc sắc truyền xa. Vào lúc nhắc tới một
món tên là yến ảnh kim sơ, Triệu Tiệp Dư bỗng nhiên vui mừng hô lên,
nói: "Nguyên Ca muội muội quả nhiên biết được thật nhiều đối với nấu
nướng, ngay cả món ăn này cũng biết."
Yến ảnh kim sơ vốn là món
ăn nổi tiếng Giang Nam, kiếp trước lúc Bùi Nguyên Ca ở Vạn phủ cũng từng rửa tay hầm canh, cũng biết đại khái.
Lại nói đến đao công (kỹ
thuật cắt tỉa) dùng nguyên liệu phía sau dĩa đồ ăn này, Triệu Tiệp Dư
bỗng nhiên thở dài nói: "Lại nói tiếp, trước khi vào cung ta từng đến
Giang Nam, từng nếm thử món ăn này, khi gọi món ăn chỉ cảm thấy tên dễ
nghe, không ngờ ăn đến miệng mới phát hiện hương vị cũng rất tuyệt vời,
thật sự có thể nói là sắc hương vị đầy đủ. Chỉ tiếc, đây là món ăn nổi
tiếng Giang Nam, hơn phân nửa đầu bếp kinh thành cũng không biết, sau
khi bản cung có bầu, khẩu vị càng ngày càng trở nên xảo quyệt, nhiều món ăn đều khó có thể vào họng, nhưng thật ra càng ngày càng nhớ nhung món
yến ảnh kim sơ này." Nói xong, không chớp mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, mỉm
cười.
Ý này là muốn nàng làm món yến ảnh kim sơ cho Triệu Tiệp Dư dùng bữa sao? Bùi Nguyên Ca suy tư, đôi mắt sâu thẳm.
Đúng lúc này, Tịch Mai bỗng nhiên đến gần phía trước nói: "Gần đây, khẩu vị
Tiệp Dư nương nương càng ngày càng không tốt,
mắt thấy dùng bữa ít hơn nhiều so với vài ngày trước đó, hôm nay lại một ngày cũng chưa dùng bữa, khó trách gần đây nương nương luôn cảm thấy
đầu váng mắt hoa không thoải mái, lại thường phát sốt nhẹ. Rõ ràng là
người có bầu, khẩu vị lại không tốt như vậy, làm sao có thể chịu đựng
được chứ? Nếu có thể có vài món ăn ngon miệng hợp ý, nói vậy thân thể
nương nương có thể tốt hơn nhiều."
Nói xong, như là bỗng nhiên
tỉnh ngộ ra cái gì, vui mừng khôn xiết nói, "Đúng rồi, nương nương thích nhất yến ảnh kim sơ, đáng tiếc ngay cả đầu bếp hoàng cung cũng không
biết món ăn này, nhưng mà Bùi tứ tiểu thư không phải vừa vặn biết làm
sao? Bùi tứ tiểu thư quan tâm với thân thể nương nương như thế, suy nghĩ vì thân thể nương nương tất nhiên sẽ không từ chối yêu cầu như vậy
nhỉ?"