Ánh đao bóng kiếm lần lượt lóe ra, lưỡi đao sắc bén ý lành lạnh uy nghiêm đáng sợ, lại lần
lượt được Vũ Hoằng Mặc đón đỡ, không thể đón đỡ thì dùng thân thay thế.
Một nhóm bảy người, còn lại sáu người đều là vết thương đầy rẫy, nhưng
nàng là cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt lại không mất một sợi
tóc, chỉ vì Vũ Hoằng Mặc thay nàng gánh chịu, thà rằng bản thân bị chém
một đao một kiếm, cũng không để cho nàng có mảy may tổn thương...
Vừa cứu nàng sau đó hội họp với ám vệ, lời nói không đầu không đuôi kia, với trí tuệ của Bùi Nguyên Ca vẫn là nghe ra một chút.
Tuy rằng không biết vì sao Vũ Hoằng Mặc lại xuất hiện ở tòa nhà kia, nhưng hiển nhiên bọn họ vốn có kế hoạch chu toàn, sau khi gây ra hỗn loạn bèn thừa dịp rối loạn thoát thân, kết quả Vũ Hoằng Mặc vì cứu nàng mà đến
trễ thời gian, thế cho nên trận thế đối phương hỗn loạn đã qua, có cách
điều động, tăng mạnh cảnh giới, lúc này mới bị hộ vệ phát hiện, rơi vào
khổ đấu (đấu tranh cực khổ). Nói cách khác, nếu không có nàng thì đám
người Vũ Hoằng Mặc đã sớm thoát thân bình yên, cũng sẽ không gian nan
như thế, cho tới hiện tại mọi người bị thương.
Nếu không biết tình ý của hắn thì cũng thôi, tuy rằng cảm kích rung động, cũng không bằng khắc sâu trước mắt như thế.
Rõ ràng có ý với nàng, rõ ràng năm lần bảy lượt giúp nàng cứu nàng, nhưng
mà, hắn lại chưa bao giờ kiêu ngạo mang ơn với nàng, thậm chí ngay cả
chứng tỏ tâm ý đều chưa từng có, chỉ yên lặng đối tốt với nàng, không
cầu hồi báo gì... Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy dường như một chỗ nào đó
trong trái tim lạnh lẽo cứng rắn của mình bị nhẹ nhàng đụng vào một
chút, trở nên mềm mại lại. Mà cùng lúc đang mềm mại, cũng thấy có chút
đau nhói, đủ loại mùi vị cay đắng ngọt bùi, khó có thể nói hết.
Nàng thà rằng Vũ Hoằng Mặc thêm một ít lợi dụng đối với nàng, ít đi một chút thiệt tình, như vậy ít nhất nàng sẽ không luống cuống như vậy.
Cảm thấy ánh mắt Nguyên Ca chăm chú ở trên lưng, Vũ Hoằng Mặc chỉ cảm thấy
chỗ làn da bị nàng xem nóng bỏng gần như muốn bốc hơi.
"Nguyên Ca?"
Bùi Nguyên Ca chợt phục hồi lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, trước lấy ra
khăn mặt sạch sẽ, thấm ướt ở trong nước ấm, vắt khô, sau đó cẩn thận lau vết máu trên lưng hắn, trong lúc đó ngón tay vô ý chạm vào lưng hắn,
khiến cho thân thể hắn run nhè nhẹ. Bùi Nguyên Ca hoảng sợ, vội hỏi nói: "Ta làm đau ngươi sao?"
Bên trong lời nói, không tự giác có ba phần dịu dàng.
"Không có!" Vũ Hoằng Mặc cúi đầu, cắn răng nói. Sao hắn có thể nói, bị ngón
tay mềm mại hơi lạnh của Nguyên Ca chạm vào thì hắn lại có loại cảm giác run rẩy. Hắn chỉ cảm thấy ngón tay nàng hình như dẫn theo lửa, chạm vào chỗ nào trên thân thể hắn, chỗ đó liền bốc cháy lên, dường như có chút
đau khổ, không hiểu sao lại có chờ mong và khát vọng, trong lòng ngọt
ngào mềm mại. Dường như cả trái tim bị tay nàng nắm, thít chặt ròi thư
giãn, sung sướng đau khổ, hình như tất cả đều nắm ở trong tay nàng, một
chút cũng không do mình làm chủ.
Rõ ràng hắn ghét nhất bị người
nắm trong tay, nhưng mà, hiện tại lại không chút nào ghét bỏ, chỉ hy
vọng loại tra tấn ngọt ngào này có thể tiếp tục, vĩnh viễn đừng ngừng
lại.
"Nguyên Ca, ngươi tiếp tục là tốt rồi!"
Bùi Nguyên Ca không rõ vì sao, nhưng miệng vết thương nhất định phải rửa sạch bó
thuốc, vì thế tiếp tục lau máu đen, chỉ là động tác nhẹ nhàng cẩn thận
gấp bội.
Nhận thấy được điểm ấy, trong lòng Vũ Hoằng Mặc càng cảm thấy vui sướng ngọt ngào.
Xem ra, Nguyên Ca cũng không vì chuyện trước đó có thành kiến với hắn,
ngược lại giống như bởi vì chuyện đêm nay, nhiều hơn vài phần dịu dàng
săn sóc với hắn, ách, sớm biết như thế, hắn thực sự nên làm sớm dù chịu
vết thương nhiều hơn vài lần... . Ừ, có lẽ sau này có thể cân nhắc,
thỉnh thoảng chịu vết thương lớn vết thương nhỏ để tranh thủ đồng tình,
nhất là vào lúc giúp Nguyên Ca! Đúng, cứ quyết định như thế!
Tranh thủ thời gian lau máu đen, Bùi Nguyên Ca cầm lấy bình rượu, bên trong là chứa rượu mạnh đã pha loãng.
Đổ rượu mạnh trong bình lên miệng vết thương. Thân thể Vũ Hoằng Mặc có
chút run rẩy quơ, lập tức yên lặng không nhúc nhích. Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng, Bùi Nguyên Ca không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng
nhìn thân thể hắn cứng ngắc, với đột nhiên ngừng lại hô hấp, thì biết
chắc chắn là đau đớn không thôi, trong lòng căng thẳng, nhưng cũng chỉ
có thể cắn răng tiếp tục.
"Vũ Hoằng Mặc, ngươi nhịn một chút, rất nhanh là xong rồi." Bùi Nguyên Ca nói xong, tay kia thì đè lên bờ vai
của hắn, phòng ngừa hắn lộn xộn. Nàng từng nghe phụ thân đã nói, sau khi chiến sĩ biên cương bị thương, sẽ dùng rượu nóng pha loãng rửa sạch
miệng vết thương, sau lại bó thuốc, có thể giảm bớt tỷ lệ nhiễm trùng
của miệng vết thương. Nhưng mà, phụ thân cũng nói đến, dù cam đoan rượu
nóng đã pha loãng, nhưng chạm vào miệng vết thương vẫn cứ đau đớn không ngớt, rất nhiều tướng sĩ cũng không chịu nổi. Cho nên khi dùng rượu
nóng rửa sạch miệng vết thương thì cần vào người cứng rắn đè lại mới
được.
Nhưng nàng lại không biết, hiện tại tinh thần Vũ Hoằng Mặc đã sớm không gắn liền rồi.
Cảm giác được lòng bàn tay mềm mại trắng mịn của Bùi Nguyên Ca đặt ở trên
bờ vai của hắn, trong lòng Vũ Hoằng Mặc run lên, lại nghe thấy nàng gọi
hắn "Vũ Hoằng Mặc" mà không phải "Cửu điện hạ", trong lòng lại vui mừng
khôn xiết, khóe môi cong lên, trong đôi mắt sáng rọi gợn sóng cuồn cuộn. Trước kia ngẫu nhiên Bùi Nguyên Ca cũng sẽ gọi hắn là Vũ Hoằng Mặc,
nhưng đó đều là bị hắn chọc tức đến mất đi lý trí, quên lễ chế tôn ti
mới có thể như thế, nào giống như lần này dịu dàng thân thiết, triền
miên như tơ?
Lúc này, đừng nói chỉ là dùng rượu nóng rửa sạch vết thương, cho dù để hắn ngâm ở trong nước muối, Vũ Hoằng Mặc cũng bằng lòng.
Rửa sạch xong vết thương, Bùi Nguyên Ca lấy kim sang dược (chắc như thuốc
cầm máu lành vết thương) ra, đắp ở các nơi trên vết thương, sau đó lại
dùng băng vải quấn lên vết thương. Chính là muốn quấn băng vải lên, nhất định phải vòng quá trước ngực, nếu Bùi Nguyên Ca vẫn đứng ở phía sau,
thì hai tay kề sát vào eo Vũ Hoằng Mặc, loại tư thế này quá mức mập mờ,
bởi vậy đành phải dời bước đến phía trước, nhưng cũng không dám nhìn
trước ngực trần trụi của hắn, chỉ có thể cúi đầu, chỉ chú ý quấn băng
vải.
Đêm nay hiếm thấy Nguyên Ca dịu dàng hắn như thế, tinh thần
Vũ Hoằng Mặc đã sớm nhộn nhạo, lúc này Bùi Nguyên Ca lại vòng đến trước
người, thân thể nhỏ xinh xắn khác nào ở trong lòng hắn, hơi cúi mắt một
chút, có thể thấy tóc mai đen bóng của Bùi Nguyên Ca, cùng với cổ trắng
nõn mịn màng, từ trên người nàng tản ra mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập ở
giữa miệng mũi, dường như chung quanh đều là hơi thở như lan của nàng,
Vũ Hoằng Mặc càng không nhịn được thất thường, cổ họng hơi nuốt xuống
ngụm nước bọt, cố lấy dũng khí, ngừng thở, chậm rãi cúi đầu xuống thấp,
nhắm mắt nhẹ nhàng hôn ở trên mái tóc của nàng.
Trong nháy mắt
chạm vào nhau, Vũ Hoằng Mặc chỉ cảm thấy nhịp tim đập của hắn suýt vì
thế ngừng lại, trong lòng vui thích gần như muốn nổ tung lên.
Nhận ra đỉnh đầu hơi nặng, hình như đụng phải cái gì, Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu theo bản năng.
Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc thuần khiết và vô tội: "Thật có lỗi, vừa rồi không cẩn thận đụng phải tóc ngươi!" Khóe miệng lại khó có thể nén cong lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, trong mắt phượng tối tăm lại không ngừng
gợn sóng sóng sánh, tươi sáng rực rỡ.
Bùi Nguyên Ca cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười nói: "Không có việc gì."
Cúi đầu tiếp tục quấn băng vải.
Vũ Hoằng Mặc yên lặng nói ở trong lòng, là Nguyên Ca ngươi nói không có
việc gì đó... Vì thế, thừa dịp Nguyên Ca quấn băng vải cho hắn, liên tục "Không cẩn thận đụng phải tóc nàng ", sau đó nghiêm trang nói xin lỗi,
vẻ mặt rất thuần khiết vô tội, chỉ là ý cười ở khóe miệng càng ngày càng sâu, sáng rỡ trong đôi mắt càng ngày càng sáng, đến cuối cùng hầu như
cho dù cắn môi cũng không khống chế được ý cười ở khóe môi, chỉ có thể
quay mặt sang một bên, cười đến giống như mèo con trộm được cá tanh, đắc ý dào dạt.
Đợi cho Bùi Nguyên Ca băng bó vết thương xong, Vũ Hoằng Mặc rất tiếc nuối.
Sao không có bị nhiều miệng vết thương hơn nữa, để cho Nguyên Ca dây dưa thêm một lát chứ?
Băng bó cẩn thận vết thương, bên cạnh còn có quần áo sạch sẽ mà Hàn Lân
chuẩn bị xong, Vũ Hoằng Mặc lấy quần áo ra, đang muốn mặc vào, bỗng
nhiên liếc nhìn ra phía sau lưng xoay quanh thân thể Bùi Nguyên Ca, sóng mắt lưu chuyển (mắt nhìn qua lại, lúng liếng), sáng lên một ánh sao
sáng, sau đó bỗng nhiên "Ai u" một tiếng, trong giọng nói lộ vẻ đau đớn, khẽ buông tay, quần áo trượt xuống trên mặt đất.
Nghe thấy hắn rên rỉ thở dài, Bùi Nguyên Ca quay đầu theo bản năng, thấy thế vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc cố nén đau đớn, nói giọng khàn khàn: "Không có việc
gì." Khom người nhặt lên quần áo, lại cường điệu biểu hiện vai trái cứng ngắc, cùng với động tác cho thấy liên quan đến vết thương đau xót, tỏ
vẻ hiện tại hắn là người bị thương nặng, nhặt quần áo rất khó, mặc quần
áo càng khó.
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, nói: "Ngươi đừng di chuyển, ta đến giúp ngươi!"
Nói xong nhặt lên quần áo trước mắt, mở rộng, động tác nhẹ nhàng cẩn thận mặc giúp Vũ Hoằng Mặc.
Nhìn Nguyên Ca dịu dàng săn sóc, trong lòng Vũ Hoằng Mặc dâng lên thỏa mãn
và ngọt ngào khôn xiết. Hiện tại bộ dáng Nguyên Ca giúp hắn mặc quần áo, thật giống như là vợ đang mặc quần áo cho chồng, khiến hắn có loại cảm
giác bọn họ đã trở thành vợ chồng. Chỉ tiếc... Vũ Hoằng Mặc nhìn chằm
chằm miệng nhỏ nhắn như anh đào của Bùi Nguyên Ca, trong lòng càng ngày
càng nóng bỏng —— rất muốn hôn một cái!
Còn có, quần áo mùa hè rất ít, mặc một lát... .
Nếu hắn bị thương vào mùa đông thì tốt rồi, từng tầng từng tầng quần áo,
Nguyên Ca muốn giúp hắn mặc, ít nhất phải hết một khắc, hắn có thể
hưởng thụ thêm loại dịu dàng mập mờ này trong chốc lát, nói không chừng
còn có thể lại tìm được cơ hội, "Không cẩn thận đụng tới" một chút.
Cũng may lúc này, Hàn Lân rất đúng lúc đưa chén thuốc vào.
Vì thế, Vũ Hoằng Mặc lại bày ra hai tay hắn bị thương không tiện, sau mấy
lần thìa rơi xuống, Bùi Nguyên Ca rất tự giác nhận thìa chén thuốc, từng muỗng từng muỗng đút hắn uống xong chén thuốc. Dưới lần dịu dàng này,
Vũ Hoằng Mặc càng ngày càng cảm thấy vết thương đêm nay hắn nhận được
đáng giá. Chỉ tiếc, sau khi đã uống chén thuốc, rốt cuộc hắn không tìm
thấy cớ để cho Nguyên Ca hầu hạ hắn, càng không tìm thấy cơ hội trộm
hương, chỉ có thể hậm hực coi như thôi.
Băng bó vết thương xong, lúc này hai người mới rỗi rãi bắt đầu bàn bạc chuyện đêm nay.
"Cửu điện hạ, nơi đó là chỗ nào? Làm sao ngươi lại có thể vừa vặn xuất hiện ở nơi đó?" Bùi Nguyên Ca có rất nhiều nghi vấn với chuyện đêm nay.
Bùi Nguyên Ca hơi nhíu mày, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời: "Chẳng lẽ nói, nơi đó là bát phương quán?"
Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra: "Làm sao ngươi biết?"
"Ta thấy ngôn hành cử chỉ (lời nói việc làm) của hắc y nhân này, có khác
biệt với vương triều Đại Hạ, lại nhắc tới 'Điện hạ' gì đó, Cửu điện hạ
và Ngũ điện hạ cũng không có khả năng làm chuyện như vậy, Lục điện hạ ốm yếu lùi về ở ẩn, còn lại tiểu điện hạ càng thêm không có khả năng, vậy
hẳn là chỉ điện hạ quốc gia khác, nói cách khác, đám hắc y nhân này
không phải là người vương triều Đại Hạ. Mà Cửu điện hạ lại bảo ta suy
đoán, vậy nói rõ, chắc là ta biết chỗ này mới đúng. Bùi phủ và người
quốc gia khác cũng không gặp gỡ, chỗ mà ta có thể biết đến, phải là chỗ
chính thức xây dựng tiếp đãi khách quý quốc gia khác, vậy cũng chỉ có
bát phương quán!" Giúp Vũ Hoằng Mặc xử lý tốt vết thương, xác định vết
thương của hắn không đáng ngại, lòng Bùi Nguyên Ca thả lỏng xuống, tư
duy cũng theo đó linh hoạt lên.
Bát phương quán là chỗ vương triều Đại Hạ tiếp đãi các quốc gia còn lại, với ý là "Bát phương đến Hạ".
Trong đôi mắt Vũ Hoằng Mặc lộ ra ánh sáng tán dương, gật đầu nói: "Những người đó là sứ giả Kinh quốc đến nghị hòa."
Vị trí Kinh quốc ở chỗ phía nam vương triều Đại Hạ, những năm gần đây
nhiều lần xâm chiếm biên cảnh vương triều Đại Hạ, trước đó càng vì việc
quan lại châu Cức Dương tham ô, xâm lấn châu Cức Dương, cướp đốt giết
hiếp, sau lại Vũ Hoằng Mặc phụng mệnh tiến đến trấn thủ, trục xuất kinh
** đội khỏi biên cảnh trong vương triều Đại Hạ, lại bởi vì chuyện Ngọc
Chi Ngạn vội vàng chạy về kinh thành, biên cảnh vừa thành công lại thành cục diện bế tắc, hai bên giằng co không xong, nhưng nói tiếp, phần
thắng của vương triều Đại Hạ vẫn là hơi cao.
Trước đó vài ngày,
Kinh quốc đưa ra nghị hòa, triều đình vương triều Đại Hạ chia làm hai
phái chiến hoà, tranh luận không ngừng, cuối cùng hoàng đế vẫn là quyết
định nghị hòa.
Những việc triều đình biên cương đó, Bùi Nguyên Ca đương nhiên không biết, lúc này nghe Vũ Hoằng Mặc rủ rỉ nói tới, mới
biết đại khái.
"Nếu là sứ giả Kinh quốc đến nghị hòa, sao cửu
điện hạ ngài lại ——" Bùi Nguyên Ca nói đến một nửa, bỗng nhiên nhớ đến
trước đó là Vũ Hoằng Mặc mang binh đánh lui Kinh quốc, triều đình có hai phái chiến hoà, hắc y nhân này lại nhắc tới điện hạ gì đó qua đời, bỗng nhiên vẻ mặt sợ hãi nói, "Cửu điện hạ... . Không phải là ngài không tán thành nghị hòa, cho nên lẻn vào bát phương quán để ám sát sứ giả nghị
hòa chứ?"
Vũ Hoằng Mặc gật đầu nói: "Đúng vậy."
Thấy vẻ
mặt Bùi Nguyên Ca sầu lo, bỗng nhiên tỉnh ngộ, dịu dàng an ủi nói:
"Ngươi yên tâm, ta là phụng ý chỉ của phụ hoàng, cũng không phải tùy ý
làm. Sứ giả Kinh quốc đến nghị hòa lần này, người dẫn đầu là tam hoàng
tử Kinh quốc, cũng là tướng dũng mãnh nhất Kinh quốc, là đối thủ cũ của
ta. Một là hắn, một là Triệu Hoa Hiên, là hai trụ cột lớn của kinh **
sự, diệt trừ hai người kia thì nội bộ Kinh quốc nhất định rối loạn, hơn
nữa cũng không có dũng tướng có thể xâm lược Đại Hạ ta nữa. Triều thần
phái chủ chiến, chỉ nói xưa nay Kinh quốc giả dối, nghị hòa sợ rằng có
cạm bẫy, lại không biết là phụ hoàng đồng ý nghị hòa cũng có ý đồ khác."
"Nói vậy, ngươi đã thành công rồi?" Bùi Nguyên Ca hỏi.
Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu: "Nói tiếp kỳ lạ, khi ta đến Ngô Đồng uyển, tam
hoàng tử Kinh quốc cũng không ở trong phòng, ta bèn lặng lẽ ẩn núp đi,
khi trở về thì hắn có chút chật vật, cũng không chút nghĩ tới ta ở bên
cạnh, cố ý tính toán vô ý, rốt cục bị ta ra tay được. Kết quả khi đang
muốn rời đi, lại thấy ngươi bị tử sĩ Kinh quốc áp giải, nhốt vào phòng
kia, mới đầu còn tưởng rằng ta nhìn nhầm rồi! Nguyên Ca, làm sao ngươi
lại có thể ở đó chứ?"
Lúc ấy hắn sợ tới mức tim suýt ngừng đập,
thiếu chút nữa cho rằng Kinh quốc nhận ra là hắn ám sát tam hoàng tử,
cho nên bắt Nguyên Ca đến để hả giận.
Nghe thấy Vũ Hoằng Mặc hỏi
như vậy, Bùi Nguyên Ca chỉ biết, đêm nay hắn bận bịu ám sát tam hoàng tử Kinh quốc, cũng không biết gì đối với chuyện hoàng cung, vì thế nói:
"Đêm nay hoàng cung cũng xuất hiện thích khách, tình hình cụ thể thì
không rõ ràng lắm, ta chỉ biết hắc y nhân này lẻn vào Huyên Huy cung,
kèm hai bên ta, cưỡng ép thái hậu che dấu bọn họ xuất cung." Kể lại tình hình cụ thể ra, cuối cùng lại nói, "Cuối cùng ta cảm thấy, chuyện này
có rất nhiều chỗ kỳ lạ, nhưng không nói ra được."
"Nói như vậy,
Kinh quốc công khai là nghị hòa, trên thực tế cũng không có ý tốt, muốn
ám sát phụ hoàng, nhiễu loạn Đại Hạ!" Vũ Hoằng Mặc trầm ngâm.
Xem ra đôi bên đều là mỗi bên chứa tâm cơ, không có ai là thật lòng muốn
nghị hòa. Chẳng qua, Kinh quốc đã quen hung hăng, bởi vì Đại Hạ sợ hãi
Kinh quốc dũng mãnh, không dám ứng chiến, cho nên chịu nghị hòa. Hoàn
toàn không ngờ là hoàng đế cũng quyết tâm muốn đối kháng với Kinh quốc
đến cùng, cuối cùng lại vào buổi chiều đầu tiên sứ giả Kinh quốc đến
kinh liền phái Vũ Hoằng Mặc với ám vệ của hắn đến ám sát tam hoàng tử
Kinh quốc, dưới sự sơ sẩy, bị Vũ Hoằng Mặc thành công.
Nhưng, chính là theo như lời Bùi Nguyên Ca, trong chuyện này hình như có rất nhiều chỗ khó giải thích.
Đang nghĩ, Hàn Thiết bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, cung kính đưa lên một phong thư: "Điện hạ, là tin tức trong cung truyền đến."
Vũ Hoằng Mặc nhận phong thư, mở thư ra, vừa nhìn xuống dưới thì sắc mặt
khẽ thay đổi, trán hơi nhăn lại, chợt nói với Bùi Nguyên Ca: "Là ý chỉ
của phụ hoàng, đại khái nói đến trong cung xuất hiện thích khách, ngươi
bị thích khách bắt đi, muốn ta tăng thêm cứu viện, sau đó dẫn ngươi đi
gặp hắn." Trầm tư một lát, nói, "Phụ hoàng lại vì vậy mà truyền chỉ cho
ta, có thể thấy được đúng như lời ngươi, chỉ sợ chuyện này không có đơn
giản như vậy, chắc là có huyền cơ (đạo lý huyền diệu) khác, việc này
không nên chậm trễ, ta dẫn ngươi đi gặp phụ hoàng ngay!"
Nói xong, bèn dặn dò Hàn Thiết Hàn Lân phái người cảnh giới, một mình hắn mang theo Bùi Nguyên Ca vào cung.
Lúc này đã là đêm khuya, lại mang theo Bùi Nguyên Ca, đương nhiên Vũ Hoằng
Mặc không thể quang minh chính đại đi vào từ cửa cung. Cũng may hắn
thường xuyên có nhiệm vụ đặc thù, thường thường bí ẩn tiến cung vào
cung, biết rõ thủ vệ các nơi hoàng cung, rất rõ ràng phải làm sao mới có thể không bị người phát giác đi vào trong cung. Cho dù trước đó mới bị
thương, lại dẫn theo Bùi Nguyên Ca, nhưng người vẫn nhẹ như yến qua lại ở trong đình viện hoàng cung.
Nhận ra hình như Bùi Nguyên Ca vẫn đang nhìn chăm chú vào hắn, Vũ Hoằng Mặc cúi đầu theo bản năng, hỏi: "Nguyên Ca, sao vậy?"
Dưới ánh trăng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt như nước của Bùi
Nguyên Ca dường như lóe ra ánh sáng khác thường, dịu dàng hỏi: "Cửu điện hạ, vết thương của ngươi sao rồi?"
"À, chút vết thương nhỏ này
không tính là cái gì! Đừng quên, ta lại đã trải qua chiến trường, dạng
vết thương gì chưa từng chịu? Chút vết thương nhỏ hoàn toàn không đáng
nói ——" Vũ Hoằng Mặc không hề để ý nói, nhưng mà chữ “Tới" còn chưa nói
ra miệng thì nhận thấy không ổn, chợt mở to hai mắt, hơi thở bị kiềm
nén, gần như rơi xuống từ giữa không trung, đột nhiên vội vàng đề khí,
lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất, thấy vẻ mặt Nguyên Ca
không tốt, tiếng ho khan khe khẽ, "Ách, cái kia... . Vết thương của
ta... Thật ra là rất đau , ách, hành động vẫn có vẻ khó khăn... Nhưng
mà, Nguyên Ca ngươi cũng biết, phụ hoàng có lệnh..."
Đôi mắt Bùi Nguyên Ca híp lại, ý cười thản nhiên: "Hả?"
"Ôi... . Bả vai đau quá, không dùng được sức lực..." Vũ Hoằng Mặc chợt bắt đầu rên rỉ, len lén nhìn Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca chỉ là mặt mày cong cong nhìn hắn, chính là không nói lời nào, ánh sáng trầm tĩnh trong đôi mắt.
Lộ ra rồi! Vũ Hoằng Mặc thở dài, biết che lấp không qua được, chỉ có thể
xấu hổ cười: "Cái kia, Nguyên Ca, thật ra thì chuyện này... ."
"Ta hiểu, chắc là kim sang dược của Cửu điện hạ đặc biệt tốt, thoa lên
không cần chốc lát thì vết thương có thể phục hồi như cũ… như lúc ban
đầu." Bùi Nguyên Ca nói chậm rì rì, ý cười càng ngày càng ngọt ngào, "Nếu không chính là vết thương của cửu điện hạ
rất đặc biệt, mặc quần áo ăn cơm đều có khó khăn, cần người ngoài hỗ
trợ, lại có thể mang theo tiểu nữ ta vượt nóc băng tường, như giẫm trên
đất bằng. Vết thương đặc thù như thế, thật sự là thế gian híêm có, tiểu
nữ thật rất ngạc nhiên! Cửu điện hạ, cánh tay của ngài có lẽ đã không
còn đau nữa thì phải? Lúc này có thể tự mình mặc quần áo uống thuốc
không? Có cần tiểu nữ lại giúp đỡ hay không?"
Bùi Nguyên Ca tươi cười rất ngọt, giọng nói rất dịu dàng, giọng điệu rất thân thiết, giống như tình nhân nỉ non an ủi.
Nhưng lúc này Vũ Hoằng Mặc lại không cảm thấy kiều diễm triền miên chút nào,
chỉ cảm thấy ý lạnh dày đặc đập vào mặt, sợ hãi mãnh mẽ sinh ra một tầng mồ hôi lạnh trên lưng.