"Sau cùng ta cũng không thắng mà là thua, nhưng Nhan công tử cho rằng hắn
nghiên cứu cờ đạo nhiều năm như vậy lại không có cách nào phá phòng thủ
tây bắc của ta, vì thế nhận thua." Bùi Nguyên Ca thản nhiên trả lời,
lạnh lùng nói tiếp: "Cho dù tài đánh cờ của ta không bằng ngài, nhưng
thất thải lưu ly châu là tự tay Nhan công tử tặng cho ta, đó chính là
của ta. Cửu điện hạ lại nhiều lần muốn đánh cắp, đây là đạo lý gì?"
Đáng giận nhất là, làm đạo tặc tới trộm đồ của nàng bị nàng trừng trị lại còn cảm thấy ủy khuất.
Thói đời này, đạo tặc cũng hung hãn thế sao?
Nghe Bùi Nguyên Ca nghiêm khắc khiển trách, Vũ Hoằng Mặc cũng biết mình đích thực không phân rõ phải trái, lưng ưỡn thẳng tắp hơi cong xuống, chột
dạ nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn lấy thất thải lưu ly châu thôi, hơn nữa
ta cũng giúp ngươi không ít mà! Ở Trầm Hương điện, là ta giúp ngươi vạch trần Bùi Nguyên Dung; ngươi nghe lén ta cùng Diệp Vấn Khanh nói chuyện, ta cũng không vạch trần ngươi; Ôn phủ thọ yến, là ta giúp ngươi hủy bức họa kia; Bạch Y Am bị tập kích, cũng là ta cứu ngươi... ."
"Đúng vậy, nhưng Cửu điện hạ, ngươi cũng làm khó dễ ta rất nhiều!" Bùi Nguyên Ca trừng mắt nói.
Đến bây giờ nàng rốt cục hiểu rõ vì sao từ lúc mới gặp, vị Cửu điện hạ này
đã nhìn nàng không vừa mắt, khắp nơi đều muốn gây sự với nàng, hóa ra là vì viên lưu ly châu này! Bùi Nguyên Ca rất muốn lấy ấm trà men sứ trên
bàn, có điều lần này không phải đập Vũ Hoằng Mặc mà chỉ muốn đập mình
choáng quáng cho xong. Vì một viên trân châu, vì một viên châu nàng vốn
dĩ không để trong lòng....
"Cửu điện hạ!" Bùi Nguyên Ca nghiến
răng nghiến lợi nói: "Có thể làm ơn hay không, nếu lần sau vì việc nhỏ
lông gà vỏ tỏi này, ngài nhìn ta không vừa mắt, xin trực tiếp nói cho ta biết, ta hai tay dâng tặng ngài!" Nói xong, nàng vén ống tay áo lên, lộ ra dây hồng treo thất thải lưu ly châu nặng trĩu, tiếp đó cởi bỏ chỗ
nút thắt, tính cả dây hồng mang thất thải châu đồng thời đặt trên bàn,
đẩy về phía Vũ Hoằng Mặc.
Nhìn thất thải lưu ly châu tâm tâm niệm niệm ngay trước mắt, Vũ Hoằng Mặc lại thấy không vui mừng như trong tưởng tượng.
Hắn nhìn ra được, Nguyên Ca rất tức giận. Mà hành động này thật giống như
một loại giao dịch, Nguyên Ca giao thất thải lưu ly châu cho hắn, sau đó giữa bọn họ giải quyết xong, không còn có bất luận gì liên quan tới
nhau. Hắn không thích cảm giác này, lại đẩy thất thải lưu ly qua, trộm
nhìn Bùi Nguyên Ca, mang theo chút xin lỗi nói: "Nguyên Ca, ta biết hành động trước kia của ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi đừng
nóng giận được không?"
Vị tổ tông này lại nhận lỗi với nàng?
Bùi Nguyên Ca có chút ngạc nhiên quay đầu, nhìn hắn nhìn trộm nàng, mang
theo bộ dáng có chút sợ hãi và lấy lòng, trong lòng càng cảm thấy cổ
quái. Không nói đến Vũ Hoằng Mặc thân là hoàng tử cao cao tại thượng,
chỉ bằng cá tính của hắn, mười phần hung hãn làm càn, nghe nói ngay cả
Hoàng thượng cũng hết cách với hắn, lại có thể nhận lỗi với nàng ?
Nàng cảm thấy, bắt đầu từ lần hắn sinh bệnh phát sốt xông vào khuê phòng của nàng, Vũ Hoằng Mặc thay đổi không giống trước đây.
Nhưng tới cùng là khác chỗ nào lại không nói ra được.
"Vẫn tức giận?" Vũ Hoằng Mặc mày chau mặt ủ. Hắn vốn là người mồm miệng lanh lợi, bất kể là lừa người hay làm giận đều có thể nói là nhất tuyệt,
nhưng không biết vì sao bắt đầu từ khi biết mình thích Bùi Nguyên Ca, ở
trước mặt nàng toàn ăn nói vụng về, nhất là khi nàng đổi sắc mặt, muốn
khua môi múa mép khích lệ, nói chút lời ngon tiếng ngọt sợ bị nàng cho
rằng khinh bạc phù phiếm, nhưng quá mức thành thực nhạt nhẽo lại sợ bị
nàng coi là vô năng tầm thường,. Tóm lại, hắn cảm thấy nói cái gì đều có vấn đề, thế cho nên cái gì cũng không dám nói.
Đây tuyệt đối là báo ứng!
Bùi Nguyên Ca hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.
Tuy không biết Vũ Hoằng Mặc rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng trước đây bị
hắn trêu cợt nhiều lần như vậy, không thừa dịp hiện tại hắn dễ tính bắt
chẹt, vậy thì bỏ lỡ cơ hội quá!
"Ta thực không cố ý, ngươi đừng
nóng giận có được không?" Vũ Hoằng Mặc vò đầu bứt tai, bất đắc dĩ nói,
"Nếu không, ta xuống tìm cho ngươi cái chổi lông gà?"
Bùi Nguyên Ca rốt cuộc không nghiêm được bật cười một tiếng: "Để làm chi? Lấy chổi lông gà đánh ngài hả?"
"Đánh, chịu một trận chổi lông gà thôi, dù ngươi đánh thế nào, ta cũng sẽ
không thốt một tiếng!" Thấy nàng như vậy Vũ Hoằng Mặc thoáng yên tâm,
không câu nệ nữa, nhãn châu chuyển động, đột nhiên nói: "Nhưng mà đánh
ta không có ý nghĩa, không bằng ta giúp ngươi đánh người khác đi, coi
như ta lập công chuộc tội, thế nào? Chuyện gần đây đích thực làm người
ta kìm nén, ta đoán trong lòng ngươi nhất định tích không ít hỏa, chúng
ta tìm một bãi đập phá phát tiết như thế nào?"
Bùi Nguyên Ca không hiểu nhìn hắn: "Có ý gì?"
"Tính toán một chút, ngươi gần đây xui xẻo đều liên quan tới Diệp gia. Vốn là Ngũ hoàng huynh muốn bức hôn, làm hại ngươi vội vàng định hôn với Thọ
Xương bá phủ, kết quả lại bởi vì một câu của Thái hậu để sự tình nháo
tới tình cảnh này, trên đầu vẫn treo thanh kiếm là Thái hậu. Còn nữa,
Ngũ hoàng huynh sau lưng Quảng Trí trai lại không ngừng gây phiền toái
cho Giản Ninh trai, khiến cửa hàng các ngươi trắc trở trùng điệp." Vũ
Hoằng Mặc thuộc như lòng bàn tay, trong đôi mắt đẹp mênh mông lóe ra ánh sáng rạng rỡ, chờ mong nói: "Nghe nói, hiện tại Bùi phủ vẫn giam giữ
một quản sự Quảng Trí trai. Ta đoán, ngươi nhất định tức giận Quảng Trí
trai, rất muốn giáo huấn bọn hắn một trận, nhưng lại không muốn vì một
gian cửa hàng để Bùi phủ và Diệp gia đối địch, cho nên còn đang do dự
không biết nên xử trí chuyện này thế nào, đúng không?"
Bùi Nguyên Ca ngưng mắt nhìn hắn: "Làm sao ngài biết?"
Sự kiện trộm đổi hàng giả kia, những người bị tóm được còn đang giam giữ
tại Bùi phủ, nàng xác thực rất muốn giáo huấn Quảng Trí trai, tốt nhất
khiến chúng vĩnh viễn đóng cửa. Nhưng mà, phụ thân trước đập phá Trấn
Quốc Hậu phủ, lại giằng co trước ngự tiền làm Hoàng thượng trách phạt
Trấn Quốc Hầu. Đang lúc đầu sóng ngọn gió, thật sự không nên lại có hành động quá khích.
Hơn nữa, đằng sau Quảng Trí trai liên lụy Diệp
gia, Ngũ điện hạ có dã tâm lớn như vậy, muốn lũng đoạn hành nghiệp sợi
tơ kinh thành, Giản Ninh trai cản đường đã đủ chướng mắt rồi. Ví như
khiến Quảng Trí trai đóng cửa, bóp chết cơ hội lũng đoạn tơ sợi, khẳng
định sẽ triệt để chọc giận Ngũ điện hạ. Hai vị điện hạ tranh đấu, phụ
thân nhất định bảo trì trung lập, không nghiêng về vị này cũng không
muốn đắc tội vị kia, đây mới là cử trí sáng suốt trong thế cục trước
mắt.
Vì một gian cửa hàng người chọc giận Ngũ điện hạ, thật không đáng.
Bởi vậy, sau khi biết tường tận nguyên do sự việc, phụ thân và mẫu thân đều cảm thấy không cần thiết vì thế mà chọc giận Ngũ điện hạ, dù sao Bùi
phủ cũng không có quan niệm buôn bán lớn, tổn thất một gian Giản Ninh
trai dù đáng tiếc nhưng cũng không hề gì.
Chỉ là, theo như lời Vũ Hoằng Mặc, nàng vốn bị Ngũ điện hạ bức hôn, sau đó là Thái hậu, hiện
chuyện của hàng lại có Diệp gia và Ngũ điện hạ chỗ dựa sau lưng, mọi
chuyện liên tiếp thật sự khiến nàng tích tụ bực tức, cực kỳ không cam
lòng cứ buông tay như vây. Nhưng nàng cũng không phải người bị cảm xúc
chi phối, biết phân rõ nặng nhẹ, bởi vậy sau mọi suy tư vẫn đành phải
thả người.
Giờ nghe Vũ Hoằng Mặc nói, Bùi Nguyên Ca nhịn không được hỏi: "Ngài có biện pháp nào?"
"Thế lực hậu tộc là cực kỳ hùng hậu, Bùi phủ đích thực không đáng vì một
Giản Ninh trai mà đối chọi Diệp gia." Vũ Hoằng Mặc cũng gật đầu nói:
"Cho nên, những người Quảng Trí trai nhốt tại Bùi phủ đó, giáo huấn một
trận là được. Còn Giản Ninh trai vẫn nên bán lại là tốt nhất, miễn cho
bị Diệp gia ghi hận."
Lấy thân phận của Bùi Chư Thành, cho dù sau lưng Quảng Trí trai có chỗ dựa Ngũ điện hạ, nhưng lấy những tên quấy
rối cửa hàng của mình ra giáo huấn một trận, chỉ cần không chết người
thì sẽ không có phiền toái. Đây là vấn đề giới hạn.
Bùi Nguyên Ca có chút thất vọng: "Đây cũng tính là chủ ý?"
Còn tưởng rằng hắn có biện pháp để nàng có thể dày vò Quảng Trí trai lại
không liên lụy Bùi phủ! Kết quả cũng như phụ thân và mẫu thân, đều là
muốn bán cửa hàng đi, không tham gia chuyện này.
"Đừng nóng vội,
bán cửa hàng đi đích thực không tính là biện pháp, nhưng mấu chốt là bán cửa hàng cho ai?" Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, môi mỏng duyên dáng cong lên
mị hoặc, đôi mắt sóng mênh mông: "Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều
người đăng môn cầu giá, trong này chắc chắn sẽ có người của Quảng Trí
trai. Bên ngoài thì nói vì quyết sách buôn bán, quyết định dời cửa hàng
đến nơi khác, bên trong có thể thả ra tiếng gió, nói là Quảng Trí trai
luôn ra ám chiêu, bị bất đắc dĩ mới phải bán cửa hàng. Nhưng bất kể thế
nào cũng sẽ không bán cho Quảng Trí trai, này cũng phù hợp tính cách Bùi Thượng thư, Quảng Trí trai hay Ngũ hoàng huynh nhân sẽ không nghi ngờ.
Tóm lại, trước hết các ngươi cứ kéo dài, đến khi một người tên là Mạc
Toàn đến cửa thì bán cho hắn!"
Bùi Nguyên Ca vốn là người băng tuyết thông tuệ, một chút liền thông: "Mạc Toàn này là ai?"
"Hắn là ai không quan trọng, chỉ là tay chân trung gian thôi, chẳng qua sau
khi dạo quanh lòng vòng, sau cùng cửa hàng này sẽ rơi vào danh nghĩa của ta. Đến lúc đó ta xuất người xuất tiền bạc, ngươi ra chủ ý, chúng ta
đồng tâm ép Quảng Trí trai suy sụp! Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?"
Vũ Hoằng Mặc cười tít mắt hỏi, giúp mèo con xả giận lại có thể đả kích
Ngũ hoàng huynh, quan trọng nhất là như vậy về sau hắn có thể lấy cớ
thường xuyên tìm mèo con, thậm chí mang nàng ra ngoài, dù sao muốn
thương lượng tìm cách ép Quảng Trí trai sụp đổ thôi!
Hắn thật sự là thiên tài!
"Ý kiến hay!" Bùi Nguyên Ca vui vẻ ra mặt, nói: "Như vậy, Giản Ninh trai
và Bùi phủ sẽ không bị ảnh hưởng, mà ngài và Ngũ điện hạ vốn bất hòa,
vừa hay mượn cơ hội này đả kích hắn. Đến lúc đó, ngài bảo vệ Giản Ninh
trai đả kích Ngũ điện hạ và Diệp gia! Có điều, cứ phá hủy Quảng Trí trai đơn giản như vậy không khỏi lợi cho bọn họ quá, không bằng trì hoãn
chậm lại, làm cho bọn họ ngậm bồ hòn thật lớn!"
Vũ Hoằng Mặc sửng sốt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, hỏi: "Nói như thế nào?"
"Cửu điện hạ đại khái không biết, Ngũ điện hạ phái người nhà mở Quảng Trí
trai, cũng không phải là chỉ muốn mở một cửa hàng kiếm tiền đơn giản."
Bùi Nguyên Ca kể lại ý đồ Ngũ điện hạ muốn lũng đoạn hành nghiệp tơ sợi, nói: "Cho nên, chỉ cần Cửu điện hạ mua được Giản Ninh trai, chuyện này
ngài vững chắc kiếm được rất nhiều!"
Vũ Hoằng Mặc trong lúc vô ý
biết Giản Ninh trai và Nguyên Ca có liên quan, tiến tới phát hiện có
Quảng Trí trai cản trở Giản Ninh trai, lúc này mới sai người điều tra,
biết đây là cửa hàng Vũ Hoằng Triết sai người nhà kinh doanh, lại không
biết, thì ra Vũ Hoằng Triết có dã tâm lớn như vậy, muốn lũng đoạn thị
trường tơ sợi toàn kinh thành.
Tuy hắn không hiểu chuyện thương
trường cho lắm, nhưng Bùi Nguyên Ca nhắc một điểm liền biết. Nếu âm mưu
của Quảng Trí trai thực hiện được, sau cùng Vũ Hoằng Triết sẽ nhận được
lợi ích dày thế nào. Mà ở trong tranh đấu triều đình, các thủ đoạn mượn
sức người đều không thể thiếu tiền bạc duy trì. Nếu để Vũ Hoằng Triết
đạt được một lượng của cái đáng sợ như vậy, thế không khác nào giúp hắn
như hổ thêm cánh. Nói như vậy, chuyện này hắn càng phải cản lại, nghĩa
bất dung từ.
"Vậy Nguyên Ca ngươi nói, để Ngũ hoàng huynh ăn thiệt thòi lớn tức là như nào?"
Bùi Nguyên Ca mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh: "Ta hỏi thăm qua, cửa hàng trên
phố này phần lớn đều là nhà quan gia bậc trung mở ra, lại không phải là
quan viên về phe Diệp gia mở, chỉ có Giản Ninh trai là sản nghiệp Bùi
phủ. Cha ta là Hình bộ Thượng thư, tính tình lại cố chấp, bởi vậy Giản
Ninh trai xem như khối xương cứng rắn nhất. Cho nên Quảng Trí trai sẽ
chọn Giản Ninh trai xuống tay trước, thứ nhất Giản Ninh trai vừa vặn
kinh doanh sợi tơ, thứ hai cũng là giết gà dọa khỉ, nếu ngay cả Giản
Ninh trai cũng bị bức đến không thể kinh doanh tiếp, vậy các cửa hàng
khác dĩ nhiên phải cân nhắc một hai, đến lúc đó Quảng Trí trai muốn thu
mua những cửa hàng này, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu, ánh mắt không tự chủ dừng trên mặt Bùi Nguyên Ca.
So với Nguyên Ca vừa rồi trầm mặc suy nghĩ thậm chí có phần thê lương, giờ phút này trong mắt Nguyên Ca tràn ngập sáng rọi. Hắn ở hậu cung gặp qua đủ loại nữ tử, cũng gặp qua bộ dáng khi các nàng mưu đồ tình kế, đều
mang theo một cỗ âm trầm lãnh. Nhưng Nguyên Ca thì khác, lúc này nàng
rực rỡ lóa mắt hơn bất cứ lúc nào, làm hắn đui mù.
"Cái ta gọi là để Ngũ điện hạ ăn thiệt thòi lớn, tức là muốn mời Cửu điện hạ dằn xuống trước, trễ một thời gian mới bắt đầu ra tay với Ngũ điện hạ. Một khi
Giản Ninh trai bán ra ngoài, Quảng Trí trai lại đi thu mua các cửa hàng
khác, nhất định sẽ lấy Giản Ninh trai làm mẫu, ban đầu có thể gặp trắc
trở nhưng nhất định cực kỳ thuận lợi. Vậy sao chúng ta không chờ một
chút, đợi Ngũ điện hạ thua mua cả con đường khi đó mới ra tay, để cho
hắn tiêu phí to nhân lực vật lực, vàng bạc tiền tài, đến sau cùng là giỏ trúc múc nước chẳng được gì!"
Chủ ý này của Nguyên Ca đúng là cực kỳ hả giận, nhưng bên trong cũng có sơ hở.
Vũ Hoằng Mặc trầm tư nói: "Tuy ta không hiểu thương sự, nhưng nếu ta thu
mua được cửa hàng như thế, Ngũ hoàng huynh tuyệt sẽ không cam tâm chịu
thua. Sau lưng Quảng Trí trai có tiệm buôn Cảnh Hiên tài lực hùng hậu
chống đỡ, tuy ta không thiếu tiền bạc nhưng cũng không có khả năng xuất
quá nhiều tiền bạc ra đánh cược! Đến sau cùng chỉ sợ chỉ có thể chống đỡ Cửu hoàng huynh không làm gì được Giản Ninh trai mà thôi."
Vấn đề này Bùi Nguyên Ca đã sớm nghĩ tới: "Cho nên, chúng ta cần tìm người giúp đỡ!"
Giúp đỡ? Nghe ý Nguyên Ca, hẳn là có liên quan tới hiệu buôn, Vũ Hoằng Mặc trầm tư một chút, bỗng nhiên nói: "Khánh Nguyên?"
"Làm sao ngài biết?" Bùi Nguyên Ca ngẩn ra.
Vũ Hoằng Mặc hừ lạnh nói: "Thiếu đông gia cửa hàng Khánh Nguyên với tiểu
thư đông gia của Giản Ninh trai nhất kiến chung tình, cực lấy lòng,
chẳng những nhận thức chuyện hàng giả, lại đặc biệt cho phép Giản Ninh
trai về sau lấy giá nhập hàng, ngay phí chuyên chở cũng không lấy. Quan
hệ tốt như vậy, đúng là nên lợi dụng một chút."
Bùi Nguyên Ca nhất thời có chút không được tự nhiên.
Lúc ấy đột nhiên linh động ra chủ ý này chỉ là vì mê hoặc nội gian Giản
Ninh trai, cho nên yêu cầu Nhan Chiêu Bạch phối hợp nàng diễn một tuồng
kịch. Nhưng chuyện này dù sao có chút xấu hổ, bởi vậy tin tức này cũng
chỉ giới hạn bên trong cửa hàng Khánh Nguyên và Giản Ninh trai. Không
biết làm sao có thể truyền tới tai Vũ Hoằng Mặc? Bùi Nguyên Ca buồn bực
nghĩ.
"Tuy cửa hàng Khánh Nguyên cũng coi như có danh tiếng,
nhưng so sánh với Cảnh Hiên vẫn kém quá xa, cho dù có thể thuyết phục
tới giúp ta, chỉ sợ cũng không nhất định có thể kéo dài được!" Sau chút
uể oải, thần sắc Vũ Hoằng Mặc nghiêm túc trở lại: "Huống chi cửa hàng
Khánh Nguyên cũng là sản nghiệp của Nhan Chiêu Bạch, hai cửa hàng một
sáng một tối đều là của mình, lại muốn thủ tiêu lẫn nhau, cho tiền tên
Nhan Chiêu Bạch kia chưa chắc đã đồng ý."
Bùi Nguyên Ca ngạc nhiên mở to hai mắt: "Ngay cả cái này ngài cũng biết?"
Nhan Chiêu Bạch là ông chủ cửa hàng Khánh Nguyên, chuyện này đương nhiên là
cực kỳ bí mật, ngay cả Ngũ điện hạ hắn phụ thuộc vào cũng không biết, Vũ Hoằng Mặc hỏi thăm bằng cách nào? Trên đời này có gì là hắn không biết?
Vũ Hoằng Mặc nghiêng đầu, cảm giác trên mặt hơi nóng lên.
Chẳng lẽ hắn nói cho Bùi Nguyên Ca, bởi vì hắn phát hiện Bùi Nguyên Ca là
tiểu thư đông gia Giản Ninh trai, lại nghe nói thiếu đông gia cửa hàng
Khánh Nguyên đối tiểu thư đông gia Giản Ninh trai nhất kiến chung tình,
cực lấy lòng. Bởi vậy ăn dấm chua, muốn đi đập phá Khánh Nguyên, cho nên phái người sưu tập tư liệu cửa hàng này, kết quả phát hiện ông chủ cửa
hàng này là Nhan Chiêu Bạch mới từ bỏ?
Lúc ấy Nguyên Ca đã cùng
Phó Quân Thịnh đính thân, hắn quyết định buông tay nhưng cũng không để a miêu a cẩu tùy tiện có ý đồ với Nguyên Ca!
Thấy hắn không hé
răng, Bùi Nguyên Ca cũng không truy vấn, tiếp tục nói: "Hẳn không, ta
nghĩ với ý đồ của Ngũ điện hạ, Nhan công tử tuyệt không vui vẻ gì. Muốn
lũng đoạn tơ sợi hàng thêu cần tài chính hùng hậu, mà những thứ tài
chính này là do hiệu buôn Cảnh Hiên cung cấp. Nhưng nếu Diệp Thành ước
nguyện hoàn thành khống chế thị trường tơ sợi kinh thanh, tích lũy ra
tài chính to lớn, có cái này dựa vào, đến lúc đó Ngũ điện hạ tuyệt đối
sẽ quay đầu đối phó Cảnh Hiên, đến khi chiếm đoạt toàn bộ tài sản Cảnh
Hiên mới thôi. Tuy nói Nhan công tử không thể động tay chân bên ngoài,
nhưng nếu riêng về ngăn cản Diệp Thành, Nhan công tử cũng sẽ thích."
"Nhưng dù sao thực lực của Cảnh Hiên và Khánh Nguyên cách xa..." Vũ Hoằng Mặc vẫn có băn khoăn.
"Cửu điện hạ đừng dùng tranh đấu triều đình sử dụng trên thương trường, trên thương trường tất cả động tác đều vì thắng được lợi nhuận. Ngũ điện hạ
bày mưu đặt kế Diệp Thành làm như vậy, thứ nhất là thèm muốn lợi nhuận
khổng lồ sau khi xong việc, thứ hai là trong quá trình này đầu tư đều do Cảnh Hiên cung cấp, hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng nếu Giản
Ninh trai và Quảng Trí trai bắt đầu đấu nhau khiến Quảng Trí trai không
thu về lợi nhuận, lại muốn bỏ thêm số vốn lớn, loại làm ăn lỗ vốn này
không người nào chịu làm cả. Ngũ điện hạ ngu dốt thế nào đi nữa cũng sẽ
không vì một cửa hàng tiền đồ gian nan nhưng chỉ có cơ hội ra lãi mà dồn hết Cảnh Hiên vào. Cho nên, chỉ cần kiên trì một tháng, ta nghĩ Ngũ
điện hạ sẽ vứt bỏ Diệp Thành. Điểm ấy, cửa hàng Khánh Nguyên nhất định
có thể làm được."
Đối với điều ấy, trái lại Bùi Nguyên Ca cực kỳ có lòng tin.
Thấy bộ dáng nàng tràn đầy tin tưởng, ngẫm lại tính tình Ngũ hoàng huynh, Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu, cảm thấy nàng phân tích cũng đúng, cười nói:
"Được, cứ như vậy đi, ta đi tìm Nhan Chiêu Bạch thảo luân chuyện này."
Nói xong, bỗng nhiên chống tay vào đầu, thần sắc cổ quái nhìn Bùi Nguyên Ca, nói: "Nguyên Ca, ta phát hiện, ngươi còn ngoan độc hơn ta, ta chẳng qua chỉ muốn Quảng Trí trai đóng cửa, ngươi trái lại còn cao tay hơn,
ngay cả Nhan Chiêu Bạch cũng muốn kéo vào, cùng nhau ép Ngũ hoàng huynh
triệt để ngã dập mặt!"
"Dù sao chuyện này rất có lợi với Cửu điện hạ, không phải sao?" Bùi Nguyên Ca hỏi ngược lại.
Mấy ngày nay, nàng bị Diệp gia giày vò nghiêng trời lệch đất, chỉ vì ngại
Bùi phủ, không thể đối đầu trực diện với Diệp gia. Hiện tại có cơ hội để Ngũ điện hạ và Diệp gia bị thiệt thòi lớn, lại không liên lụy Bùi phủ,
tự nhiên sẽ tận hết sức lực.
"Đúng là có lợi cho ta, có điều làm
ta nhớ tới vài câu cổ ngữ." Vũ Hoằng Mặc ho khan một tiếng nói: "Cổ nhân nói thà đắc tội quân tử, không đắc tội tiểu nhân, có thể thấy được tiểu nhân đáng sợ hơn quân tử. Nhưng cổ nhân còn nói, chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó dạy, mà nữ tử còn đặt trước tiểu nhân nữa. Uhm, cổ nhân nói quả
nhiên cực kỳ có đạo lý!"
Chế nhạo nàng?
Bùi Nguyên Ca cười nhạt, mâu mắt quyến rũ: "Cửu điện hạ, ngài đừng quên, bây giờ ngài vẫn đắc tội ta đấy!"
Vũ Hoằng Mặc co rụt đầu lại, cúi đầu uống trà, không dám nói nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng Thanh Đại : "Tiểu thư, có người
..." Nhìn thấy Cửu điện hạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh tiểu thư, tiếng
nói ngừng lại im bặt, sững sờ nhìn hai người, một hồi lâu mới nói: "Có
người muốn gặp tiểu thư, là Phó thế tử. Lão gia nhìn thấy hắn rất tức
giận không cho hắn vào cửa, nhưng Phó thế tử năn nỉ mãi, sau cùng lão
gia phái người đến muốn hỏi ý tiểu thư. Nếu không gặp liền trực tiếp
đuổi ra!"
Thế nào Cửu điện hạ lại xuất hiện tại Tĩnh Xu trai?
Lần trước càng kỳ quặc, Cửu điện hạ phát sốt, lại... mà lúc còn hôn mê
không cho người nào mà chỉ cho riêng tiểu thư lại gần. Thanh Đại suy tư, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ Cửu điện hạ thích
tiểu thư? Trong lòng nhất thời hiện lên vui sướng, nói như vậy, tương
lai tiểu thư có khả năng sẽ gả cho Cửu điện hạ?
Nhìn ánh mắt Thanh Đại, Bùi Nguyên Ca liền biết nàng nhất định đang kỳ quái Vũ Hoằng Mặc vì sao xuất hiện.
Nhưng thật sự mà nói, nàng cũng không biết vị tổ tông điện hạ này làm sao lại chạy tới đây, dứt khoát cũng không giải thích. Hơn nữa, theo như Thanh
Đại truyền lời cũng khiến nàng có chút kinh ngạc, Phó Quân Thịnh muốn
gặp nàng? Là vì sao?
Trầm tư thật lâu sau, Bùi Nguyên Ca nói: "Ngươi đi xuống trước đi, nói ta tới sau."
Chờ Thanh Đại xuống lầu, Vũ Hoằng Mặc nhịn không được hừ lạnh nói: "Thọ
Xương bá phủ đã làm việc tuyệt tình như thế, ngươi vẫn đi gặp Phó Quân
Thịnh nhu nhược kia làm gì?" Hơn nữa nghĩ đến lần đó tại thọ yến Ôn phủ, Nguyên Ca nhẹ nhàng hô "Phó ca ca", trong lòng liền càng không thoải
mái, khi nào thì Nguyên Ca có thể nũng nịu gọi hắn một tiếng "Mặc ca ca" như vậy?
"Mặc kệ Phó thế tử muốn gặp ta để làm gì, chuyện này
nhất định phải kết thúc, ta không muốn về sau lại vẫn dây dưa không rõ." Bùi Nguyên Ca nhàn nhạt nói, cầm thất thải lưu ly châu đẩy sang Vũ
Hoằng Mặc, nói: "Ngài đã muốn cái này, vậy thì cầm đi!" Thấy hắn ngạc
nhiên, mỉm cười nói: "Cửu điện hạ ra chủ ý cực kỳ hợp tâm tư của ta, cho nên chuyện trước kia coi như thôi, ta tha thứ cho ngài! Sắp tới Thái
hậu sẽ tuyên triệu ta vào cung, chỉ sợ cần Cửu điện hạ hỗ trợ vài
chuyện, viên lưu ly châu này coi như tạ lễ đi!"
Chuyện nên tới trốn không được, nếu tránh không khỏi Thái hậu tính kế, vậy cũng chỉ có đối diện mà thôi.
Tuy bà ta là Thái hậu, không phải một đích nữ thượng thư như nàng có thể
làm trái, nhưng Thái hậu cũng không phải kim cương vô địch, nàng cũng
không hẳn không thể phản kích. Trước nhường nhịn là muốn gió êm sóng
lặng, không phải cuốn vào vòng xoáy hoàng cung. Nhưng hiện tại Thọ Xương bá phủ từ hôn, nàng không thể tránh trận phong ba này, như vậy thì đấu
một trận đi!
Cho dù là Thái hậu cao cao tại thượng cũng sẽ có nhược điểm, cũng sẽ có địch nhân, mà những thứ này đều là cơ hội của nàng!
Nếu cần thiết, vì chính mình, vì Bùi phủ, nàng cũng sẽ không từ thủ đoạn mà kéo Thái hậu xuống, để bà ta không thể trở thành uy hiếp của nàng!
Nói vậy Cửu điện hạ cũng là nhìn ra điểm này cho nên mới tìm đến nàng, mới
khác thường như vậy, thậm chí ăn nói khép nép nhận lỗi với nàng, lại
nghĩ biện pháp giúp nàng hả giận, hẳn là bởi vì tại khoảng thời gian sau này, bọn họ có khả năng sẽ thường xuyên có cơ hội hợp tác, cho nên bày
tỏ với nàng, thậm chí mượn sức.
Một khi đã như vậy, đưa viên thất thải lưu ly châu đền đáp cũng không tính là gì.
Dù sao, viên châu này không phải viên phụ thân đưa cho nàng, đó là di vật
của nương. Mà viên châu này chỉ là ngoài ý muốn nàng đánh cờ thắng đem
về, đưa cho Vũ Hoằng Mặc cũng không nuối tiếc.
Không nghĩ tới
nàng sẽ đưa thất thải lưu ly châu cho mình, Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra, lập
tức cảm giác hân hoan không nói nên lời. Tuy trong lời của nàng mang
theo ý hợp tác, nhưng ít ra nàng tha thứ hắn, không bởi vì chuyện mặt nạ bạc mà buồn bực hắn nữa. Thất thải lưu ly châu luôn là tâm nguyện của
hắn, hiện tại Nguyên Ca giúp hắn hoàn thành tâm nguyện này, mặc kệ là vì lý do gì, hắn đều cực kỳ vui mừng.
"Ngươi không hỏi xem vì sao
ta muốn thất thải lưu ly châu sao?" Vũ Hoằng Mặc giương mắt, khoảnh khắc này nếu nàng hỏi, hắn sẽ nguyện ý nói cho nàng, cho dù chuyện này liên
lụy tới hắn và tính mạng người kia.
Chính là vì chuyện này liên
lụy tới hắn và tính mạng người kia, hắn không thể tin bất luận kẻ nào,
không muốn lộ ra chút dấu vết nào để người hoài nghi. Nhưng hắn lại thật sự rất muốn lấy thất thải lưu ly châu đưa cho người ấy, cho nên hắn mới phải dè dặt cẩn thận, dùng đủ loại thủ đoạn thăm dò Bùi Nguyên Ca, thậm chí không tiếc đi trộm.
Nhưng hiện tại thì khác, hắn tin tưởng, dù nói cho Nguyên Ca, Nguyên Ca cũng sẽ giữ bí mật vì hắn.
"Mỗi người đều có bí mật riêng, nếu viên châu này khiến Cửu điện hạ hao phí
tâm cơ như vậy, nhất định rất quan trọng. Cửu điện hạ yên tâm, về chuyện thất thải lưu ly châu, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, cha ta cũng không. Ta còn có việc, đi xuống trước." Bùi Nguyên Ca cười nhẹ, lập tức đứng dậy đi xuống lầu.
Đường đường Cửu điện hạ phải che mặt tới
trộm viên châu này, hiển nhiên là không muốn để người ta biết hạt châu
này rơi vào trong tay hắn. Như thế, chuyện này nhất định là cực kỳ tư
mật, không thể để người ta biết đến. Nếu vậy đủ loại làm khó dễ thăm dò
lúc trước của Vũ Hoằng Mặc với nàng, trong lòng Bùi Nguyên Ca cũng rõ
ràng, hẳn là vì hạt châu này đi! Vũ Hoằng Mặc cực kỳ muốn hạt châu này,
nhưng lại không muốn để người ta biết hạt châu này bị hắn đoạt được, cho nên mới tìm mọi cách thăm dò làm khó dễ nàng, muốn tìm hiểu tính tình
nhược điểm của nàng, xem phải dùng thủ đoạn áp chế nào mới có thể khiến
nàng giữ bí mật.
Theo phụ thân nói, hạt châu này cực kỳ có lợi với người thân thể suy yếu.
Vậy thì Vũ Hoằng Mặc hao tổn tâm cơ muốn đạt được nó, là vì muốn tặng người rồi? Người có thể khiến Vũ Hoằng Mặc hao hết tâm cơ cầu được hạt châu
này mang tặng, người kia đối Vũ Hoằng Mặc hẳn là rất quan trọng. Đều nói hoàng gia vô tình, lại có thể để Vũ Hoằng Mặc thân là hoàng tử coi
trọng như vậy, thật sự rất hiếm thấy
Đi tới đại sảnh hậu viện, quả nhiên thấy bóng dáng Phó Quân Thịnh, Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc đều đã ngồi bên cạnh.
Mấy ngày không gặp, Phó Quân Thịnh luôn ôn nhuận nho nhã, oánh oánh như
ngọc giống như đã thay đổi thành con người khác. Thân hình gầy yếu, vẻ
mặt tiều tụy, không còn cảm giác hăng hái, đàm tiếu tự nhiên như trước.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca tiến vào, đôi mắt Phó Quân Thịnh phát sáng lên,
vọt tới trước mặt Bùi Nguyên Ca, lập tức nghĩ tới nguyên do, thần thái
trên mặt từ từ biến mất, ánh mắt ảm đạm: "Nguyên Ca muội muội.... "
"Phó thế tử, ngươi nên gọi ta là Bùi tứ tiểu thư!" Nhìn thấy Phó Quân Thịnh
tiều tụy như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca hiện chút rầu rĩ, nhưng lập
tức nhớ tới những chuyện Thọ Xương bá phủ làm lại bị tức giận thay thế.
Cho dù biết toàn bộ chuyện này không liên quan tới Phó Quân Thịnh, nhưng dù sao hắn cũng là Thế tử Thọ Xương bá phủ, hơn nữa hai người sau này
cũng không thích hợp có bất kì liên quan gì.
Ban đầu vốn có trăm lời nghìn lời muốn nói, nhưng đều bị câu "Phó thế tử" và "Bùi tứ tiểu thư" này đánh tan.
Lúc trước không phải như thế, lúc trước hắn gọi nàng là "Nguyên Ca muội
muội", mà nàng sẽ nhẹ nhàng đáp lại "Phó ca ca" . Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé yếu ớt của nàng, Phó Quân Thịnh đều sinh ra một ý nghĩ muốn bảo vệ nàng. Biết phụ thân có ý để hắn và Nguyên Ca muội muội đính hôn, khi biết nàng sẽ là thê tử cả đời của hắn, hắn thật sự cực kỳ vui vẻ.
Nhưng thật không nghĩ tới, sự vui vẻ này chỉ ngắn ngủi như thế. Trên
điện Thái hậu, yếu đuối nhất thời từng khiến hắn thống hận không thôi,
thề về sau nhất định phải bảo hộ Nguyên Ca muội muội, không ngờ chỉ ngắn ngủn vài ngày, cha mẹ lại làm ra chuyện này sau lưng hắn!
Từ thời khắc mẫu thân đại náo Bùi phủ, hắn đã biết hai người không còn cơ hội rồi!
Trong mắt Phó Quân Thịnh trào ra lệ quang nhưng không có chảy xuống, hai tay
giơ lên trước dùng tư thế chắp tay thi lễ che giấu, cố gắng bình tĩnh
nói: "Lần này tới gặp Nguyên... Bùi tứ tiểu thư, là vì hành vi của gia
phụ gia mẫu lúc trước, xin lỗi Nguyên... Bùi tứ tiểu thư!" Hắn khẽ
giương mắt nhìn gương mặt thanh lệ tuyệt tục của nàng, nước mắt rốt cục
tràn mi.