"Ngươi nói cái gì? Thọ Xương bá phủ và Bùi phủ từ hôn rồi?" Trong Xuân Dương
cung, Vũ Hoằng Mặc nhận được tin tức yên lặng nhìn Hàn Thiết báo tin ,
thư tín đang xem bị hắn nắm trong lòng bàn tay, nhăn nhúm một mảnh, con
ngươi mênh mông nheo lại, lộ ra hơi thở lạnh lẽo chưa từng có, âm u kinh người.
Tư tình, từ hôn...
"Đúng vây, nghe nói Thọ Xương
bá phủ và Bùi phủ tranh cãi ầm ĩ một trận, Thọ Xương bá và Thọ Xương bá
phu nhân trên đường hồi phủ vẫn hùng hùng hổ hồ không chút kiêng dè, xem ra là cố tình nháo lớn sự tình lên. Ty chức ở bên cạnh nghe, đều nói
Bùi tứ tiểu thư không... không biết giữ gìn có tư tình với nam tử, mối
hôn sự này không thể có, không lui không được, ty chức lập tức trở về
báo cáo."
Lúc tại Bạch Y am, Hàn Thiết đã có chút hoài nghi tâm
tư điện hạ nhà mình, lần trước tìm thấy Cửu điện hạ mất tích trong khuê
phòng Bùi tứ tiểu thư lại càng xác định. Bởi vậy nghe được việc này có
liên quan tới Bùi tứ tiểu thư, hắn không dám chậm trễ, lập tức chạy về
cung bẩm báo Cửu điện hạ.
Dù rằng vốn suy đoán vị Bùi tứ tiểu
thư kia có vị trí riêng trong lòng Cửu điện hạ, nhưng nhìn thấy Cửu điện hạ như vậy, Hàn Thiết vẫn không khỏi rùng mình.
Trước kia bất kể gặp vấn đề khó khăn thế nào, Cửu điện hạ đều bộ dáng nói cười như
không, giấu hết vào mắt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy điện hạ lộ ra dáng vẻ lạnh lẽo như vậy, biết rõ lúc này Cửu điện hạ tức giận không
phải do hắn mà lên, nhưng bị ánh mắt ấy liếc nhìn khiến trong lòng không khỏi lạnh thấu xương.
Xem ra, hắn vẫn xem nhẹ địa vị của Bùi tứ tiểu thư trong lòng Cửu điện hạ.
Chỉ là Hàn Thiết không rõ, nếu Cửu điện hạ có ý với Bùi tứ tiểu thư, lấy
bản lĩnh và vinh sủng của ngài quấy rối hôn sự của Thọ Xương bá phủ và
Bùi phủ dễ như trở bàn tay, vì sao trước giờ đều không có dị động? Dường như từ khi biết hôn sự này, Cửu điện hạ thường xuyên miệt mài, đứng
trên lầu các cao nhất Xuân Dương cung nhìn xa hướng Bùi phủ. Mà một việc trái thông lệ duy nhất, đó là đêm đó đột nhiên mất tích sau đó xuất
hiện tại khuê phòng Bùi tứ tiểu thư.
Suy xét lại, Hàn Thiết vẫn không thể đoán ra tâm tư điện hạ nhà mình.
"Đường Thọ Xương bá hồi phủ nhiều người lắm sao? Theo ngươi thấy, tin tức này
tản ra có nhanh không?" Biết lúc này cần nhất là phải xử lí tốt hậu quả, Vũ Hoằng Mặc kiềm chế tức giận, cẩn thận dò hỏi.
"Dù sao cũng là trong thành, mặc dù có nhiều người nghị luận nhưng ít nhất cần tới ngày mai mới có thể truyền ra." Hàn Thiết đáp.
Vũ Hoằng Mặc thở nhẹ,
suy tư một lát rồi đứng dậy đẩy gì đó trên bàn, lấy bút ra viết phong
thư, viết xong giao cho Hàn Thiết nói: "Ngươi lập tức đưa phong thư này
đến ngôi nhà cuối ngõ Lê Hoa ngoại thành. Nếu chủ nhận không có đó, cũng phải bức ép hỏi ra tung tích của hắn, tự tay giao đến tay hắn, nhất
định phải nhanh mà phải khẳng định, không cho phép xảy ra chút sai sót
nào!"
"Thuộc hạ đã rõ!" Hàn Thiết tiếp nhận phong thư, lập tức tìm cơ hội thuận tiện xuất cung.
Đợi thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại một mình Vũ Hoằng Mặc, vẻ mặt vốn âm
lãnh làm người ta sợ hãi lại càng như ngưng ra sương lạnh, đập một quyền nặng nề xuống bàn, tức giận quát: "Đáng chết!"
Phó Quân Thịnh khốn kiếp, Thọ Xương bá phủ chết tiệt!
Tuy Thái hậu và phụ hoàng đúng là nói qua như vậy, nhưng Thọ Xương phủ và
Bùi phủ đã đính ước trước đó, đạo lí hiển nhiên không ai có thể bắt lỗi, mọi chuyện thuận tiện bỏ qua. Cho dù phụ hoàng và Thái hậu không càm
lòng, nhưng cố kỵ miệng lưỡi thiên hạ cũng không thể quá giới hạn. Đường đường Thọ Xương Bá phủ, ngay cả chút gió nhỏ ấy cũng không đảm đương
nổi sao? Bọn chúng lại dám từ hôn ngay lúc này, muốn lấy lòng Phụ hoàng
không nói, lại kĩ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết, muốn chụp cho
Nguyên Ca cái tội danh có tư tình, đổ toàn bộ lỗi sai lên người Nguyên
Ca, hoàn toàn không để ý Nguyên Ca là nữ tử, phải chịu đựng đủ loại sóng gió như nào!
Không, không đúng, hoặc là Thọ Xương Bá phủ vốn dĩ là cố ý làm như vậy.
Bọn hắn đề xuất từ hôn trước, thế tất đắc tội Nguyên Ca, sợ Nguyên Ca thật
sự vào cung trở thành phi tần, tương lai được thế sẽ tìm bọn hắn tính
sổ, vì thế chơi thủ đoạn như vậy. Đổ sai lầm khiến từ hôn lên người
Nguyên Ca, sợ thiên hạ chỉ trích bán thê cầu vinh nên nhân cơ hội hủy
danh dự Nguyên Ca, nữ tử như vậy tương lai nhất định không thể vào cung, cũng diệt trừ hậu hoạn. Được! Thọ Xương bá phủ giỏi lắm! Hay cho tên
Thọ Xương Bá!
Lại dám đối xử với Nguyên Ca, tính kế Nguyên Ca như thế!
Nàng là nữ tử hắn tâm tâm niệm niệm nhớ thương, là người hắn xem như trân
bảo, hận không thể cho nàng hết những đồ tốt nhất trong thiện hạ, Thọ
Xương bá lại dám khi nhục nàng như vậy! Sớm biết như vậy, hắn không nên
nhường nhịn, sớm nên...
Món nợ này hắn nhớ kỹ!
Sau nay không bắt Thọ Xương Bá phủ trả giá thật nhiều, hắn không tên là Vũ Hoặng Mặc.
Trong phòng trống không người, Vũ Hoằng Mặc mặc sức thể hiện nỗi tức giận
không cần che giấu, đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng Hàn Thiết mới thu liễm lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt biểu cảm mới để hắn tiến vào.
"Hồi bẩm điện hạ, người nọ ở nhà, thuộc hạ đã giao phong thư tận tay hắn,
hắn nói, chuyện điện hạ nhờ vả, hắn nhất định sẽ làm thỏa đáng. Về phần
thù lao sau này hãy nói."
Vũ Hoằng Mặc đang muốn nói chuyện, bên
ngoài bỗng truyền đến giọng thái giám thông báo: "Cửu điện hạ, Liễu quý
phi nương nương phái người mời ngài đến Trường Xuyên cung một chuyến."
Cùng lúc đó, trong ngồi nhà cuối ngõ Lê Hoa hẻo lánh.
"Sau sự kiện Lâm Giang tiên kia không thấy hắn tới tìm ta nữa, hóa ra Cửu
điện hạ nhất ngôn cửu định lại cũng có lúc đổi ý..." Nhan Chiêu Bạch có
vẻ đăm chiêu cười. Vũ Hoằng Mặc lợi dụng hắn để đưa gió, người giỏi
giang thông minh như vậy cũng làm loại chuyện này, xem ra địa vị Bùi tứ
tiểu thư ở trong lòng hắn ta còn nặng hơn trong tưởng tưởng của hắn.
Nghĩ vậy, Nhan Chiêu Bạch lấy ra một phong thư khác do chưởng quầy cửa hàng
Khánh Nguyên đưa tới, nhìn chữ viết xinh đẹp trên mặt bỗng nhiên nhíu
mày, đặt hai phong thư song song một chỗ rồi bật cười: "Hai người này
cùng suy nghĩ với nhau. Có điều cũng đúng, nếu bàn về tung lời đồn,
đương nhiên trà lâu tửu quán, cửa hàng các thứ là dễ nhất, tin tức lưu
thông nhanh nhất..."
Hắn lấy đá lửa, thiêu hủy đồng thời cả hai phong thư.
Thật sự đáng tiếc, cơ hội quý báu bắt chẹt Vũ Hoằng Mặc như vậy, cứ thế mà
bỏ lỡ. Nhan Chiêu Bạch cười lắc đầu, nói với người theo hầu bên cạnh:
"Đi gọi chưởng quầy cửa hàng tới, ta có việc muốn phân phó. Nếu đến bảo
bọn họ chờ ở chỗ này đi, ta đi xem tiểu thư chút." Nói xong đứng dậy đi
đến phòng Nhan Minh Nguyệt.
Thôi được, Bùi tứ tiểu thư đã cứu Minh Nguyệt, hắn nợ nhân tình lớn, coi như là báo đáp nho nhỏ đi!
****
Trong ngự thư phòng một mảnh yên tĩnh, dường như ánh mắt mọi người đều đặt trên người Trấn Quốc Hầu đang run rẩy không ngừng.
Giờ phút này, Trấn Quốc Hầu thật sự là hối hận không kịp.
Sớm biết như vậy, lúc trước không nên gấp gáp lui hôn với Bùi phủ. Hiện tại tuy ước nguyện đã được đền bù lấy được hôn sự với Diệp Vấn Quân, nhưng
Diệp Vấn Quân lại bị Cửu điện hạ nhục nhã tại chỗ, Thái hậu đuổi nàng
xuất cung, hoàn toàn thất sủng, không hề vinh quang mà là phiền toái,
lại vẫn bị Hoàng hậu hạ ý chỉ ban hôn, không có đường lui. Lần này lại
bởi vì chuyện từ hôn, bị tên tiểu nhân Vạn Quan Hiểu cắn ngược một cái,
đổ tất cả tội lỗi lên đầu Trấn Quốc Hậu phủ, còn hắn ngược lại quang
minh lỗi lạc, phẩm hạnh cao thượng.
Hiện giờ, đại khái mọi người
đều cho rằng Trấn Quốc Hậu phủ vì trèo cao Diệp gia, muốn hủy hôn lại
không muốn bị chỉ trích nên hắt nước đục lên người Bùi Nguyên Ca, thuê
Vạn Quan Hiểu bôi nhọ Bùi Nguyên Ca, kết quả Vạn Quan Hiểu lại là quân
tử ngay thẳng, vạch trần ngay tại chỗ. Trong lòng mọi người, Trấn Quốc
Hậu phủ là kẻ tôm tép dựa dẫm quyền cao, dối trá nham hiểm mà thôi?
Nhưng trời đất chứng giám, thật sự là tên Vạn Quan Hiểu đó đến Trấn Quốc Hậu
phủ nói có tư tình với Bùi Nguyên Ca nên ông ta mới từ hôn mà!
Nhưng hiện giờ, còn ai tin ông đây?
Dù ông nói thế nào, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng ông vô lại hèn hạ,
chết không chịu nhận. Trong lòng Trấn Quốc hầu chua sót khôn kể mà không cách nào biện bạch, chỉ có thể khóc không ra tiếng tại chỗ: "Hoàng
thượng, thỉnh người khai ân minh giám, cựu thần... ." Một hơi thiếu chút nữa không lên nổi, như sắp ngất đi.
"Khai ân, lúc này ngươi còn
biết cầu Hoàng thượng khai ân? Vậy lúc ngươi chửi bới danh dự Ca nhi nhà ta, ngươi có nghĩ tới chết sống của người khác không?" Dựa vào cá tính
của Bùi Chư Thành xưa nay không so đo với người già nữ nhân và hài tử,
nhưng lần này Trấn Quốc Hầu làm những chuyện đã chạm vào nghịch lân của
ông, khiến ông không thể chịu đựng được.
Nhìn vẻ mặt làm người ta sợ hãi của Bùi Chư Thành, Vạn Quan Hiểu càng vui mừng bởi quyết định
của mình. Nếu không phải đầu hắn sáng suốt, không bị hoa ngôn xảo ngữ
của thế tử Trấn Quốc Hầu lừa gạt thì chỉ sợ lúc nãy đã sớm bị vạch trần
rồi. Đối với Trấn Quốc Hầu, Bùi Thượng thư còn như vậy, tất nhiên sẽ
càng không khách khí với một kẻ cử tử như hắn, lúc đó hối hận không kịp.
"Bùi Chư Thành, việc này dù bản hầu có sai, ngươi cũng đã đập phá Trấn Quốc
Hậu phủ rồi, ngươi còn muốn thế nào?" Trong lòng Trấn Quốc Hầu vốn bực
tức, lại bị Bùi Chư Thành này chèn ép, càng thêm khó chịu, nhịn không
được gân cổ nói.
Bùi Chư Thành quắc mắt nói: "Đập Trấn Quốc Hầu
phủ vẫn còn nhẹ, ngươi dám bôi nhọ danh dự Ca nhi nhà ta, chuyện này
không thể để yên!" Nói xong, xoay người nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng, hiện tại chân tướng rõ ràng, Trấn Quốc Hầu bôi nhọ khuê dự Ca nhi nhà
thần, giống như bức con bé đi tìm chết, chuyện này... Hoàng thượng....
ngài nhất định phải cho thần và nữ nhi của thần một cái công đạo. Nếu
không dù thần có chết ở Ngự thư phòng, cũng tuyệt đối không bỏ ý định!"
"Hoàng thượng, Bùi Chư Thành đang uy hiếp người, loại thần tử này, không
nghiêm trị không đủ để cảnh cáo người đời!" Trấn Quốc Hầu bắt lấy cơ hội góp lời.
Phụ thân của ông ta là ái tướng của Minh hoàng, lập vô
số công lao được phong làm Trấn Quốc Công, đến đời ông tập tước giảm một bậc, trở thành Trấn Quốc Hầu. Nhưng dù sao cũng là đời sau trung lương, Hoàng thượng nhất định sẽ cho ba phần mặt mũi. Có điều dù sao chuyện
này cũng là ông hắn đuối lý, nếu hiện tại có thể bắt được khuyết điểm
của Bùi Chư Thành, Hoàng thượng muốn nói giúp ông cũng danh chính ngôn
thuận hơn.
"Thần không uy hiếp, chỉ là biểu đạt cảm xúc thôi!"
Bùi Chư Thành cắn răng, ngữ điệu bi thương: "Hoàng thượng, thần không có con trai chỉ có bốn đứa con gái, mà Ca nhi là đứa con thần yêu thương
nhất, mẹ đẻ con bé mất sớm, lớn đến bây giờ không biết đã ăn bao nhiêu
khổ cực. Thần quanh năm ở biên quan, khó có thể chăm sóc chu toàn, thật
sự có lỗi với con bé rất nhiều. Lúc trước, hôn sự với Trấn Quốc Hầu phủ
là thần lựa chọn cho con bé, hiện giờ hôn sự với Thọ Xương bá phủ cũng
là quyết định, nhưng kết quả, hết lần này tới lần khác đẩy con bé vào
trong hố lửa. Trước đến giờ, thần chưa làm được gì cho Ca nhi, ngược lại liên tiếp hại con bé chịu khổ. Chuyện lần này, nếu thật sự không thể
cho Ca nhi một câu công đạo thì thần có mặt mũi nào hồi phủ gặp Ca nhi?
Có mặt mũi nào nào gặp mẫu thân con bé dưới cửu tuyền? Hoàng thượng, nếu hôm nay người không xử trí Trấn Quốc Hầu, thần thà rằng máu tươi Ngự
thư phòng!"
Nói xong, trịnh trọng dập đầu, thần thái nghiêm nghị, hiển nhiên không phải là nói đùa.
Hoàng đế có chút đau đầu, lần thứ hai xoa xoa nhu huyệt Thái Dương, tên lỗ
mãng này! Nghĩ nghĩ, ông mở miệng nói: "Chuyện hôm nay đích thật là Trấn Quốc Hầu không phải, bịa đặt lời đồn, bôi nhỏ danh dự nữ tử, đức hạnh
bại hoại, giảm tước ba bậc xuống làm nhất đẳng bá (sau làm Trấn Quốc bá) phạt bổng một năm. Bùi Chư Thành, như vậy ngươi thỏa mãn chưa?"
Tự Đại Hạ vương triều kiến quốc tới nay, tước vị thế tập (cha truyền con
nối) chỉ giảm qua từng đời, trừ phi phạm phải sai lầm lớn, nếu không rất ít bị phạt giảm tước. Từ lúc đương kim Hoàng đế đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên giảm huân tước, cắt giảm địa vị bổng lộc tự nhiên không
cần nói ra, khuất nhục hạ tước này biến Trấn Quốc Hậu phủ trở thành trò
cười trong kinh thành.
Bùi Chư Thành lại giương giọng nói: "Không đủ!"
"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Giọng điệu Hoàng đế có chút không vui.
Bùi Chư Thành cung kính nói: "Thần muốn Trấn Quốc Hầu và thế tử tự mình
đăng môn, nhận lỗi với Ca nhi trước mặt mọi người. Còn nữa, về sau Ca
nhi nhà thần có bất kể thanh danh tổn hại gì, Trấn Quốc Hậu phủ phải
toàn quyền phụ trách giải quyết tốt hậu quả!"
"Bùi Chư Thành,
ngươi đừng khinh người quá đáng!" Trấn Quốc Hầu hí lên, bị giảm tước đã
khiến ông ta không còn chỗ nào đặt mặt mũi rồi, ông đường đường Trấn
Quốc Hầu mà phải tới cửa nhận lỗi với một đứa bé như Bùi Nguyên Ca. "Bùi Chư Thành, lão phu tốt xấu lớn tuổi như vậy, Bùi Nguyên Ca nhà ngươi
chịu được cái tạ lỗi của lão phu không? Ngươi không sợ nang giảm thọ à!
Còn nữa, cái gì gọi là về sau Bùi Nguyên Ca có bất luận thanh danh tổn
hại gì, ta phải phụ trách giải quyết tốt hậu quả? Ta cũng không phải
thần tiên, chẳng lẽ còn có thể quản miệng người khác sao?"
"Yên
tâm, Ca nhi nhà ta dù giảm thọ mười năm cũng sẽ vui khi nhìn thấy Trấn
Quốc Hầu ngươi tới nhận lỗi. Ta phụ thân này đều không thèm để ý, ngươi
khẩn trương cái gì?" Bùi Chư Thành trào phúng nói: "Ai kêu ngươi không
quản được miệng mình, miệng đầy bịa chuyện, bôi nhọ Ca nhi nhà ta."
"Ngươi..." Trấn Quốc Hầu tức giận như muốn ngất đi.
"Đủ rồi!" Hoàng đế lạnh giọng quát: "Việc này do trẫm quyết định, làm như
lời Bùi ái khanh nói là được. Trấn Quốc Hầu ngươi tự làm thì tự thu thập giải quyết tốt hậu quả đi, trẫm làm Hoàng đế không phải đi thu thập cục diện rối rắm cho đám huân quý các ngươi! Cút ra ngoài cho trẫm, hồi phủ cẩn thận tự kiểm điểm đi! Vạn Quan Hiểu và Bùi nhị tiểu thư đều lui ra, Bùi Chư Thành... " nói tới đây, dừng một chút, giọng nói trở nên hơi
lạnh: "Ngươi lưu lại cho trẫm!"
Nghe giọng điều Hoàng đế giống
như rất không vui, đúng vậy, làm Hoàng đế có ai muốn bị thần tử dọa chết áp chế? Bị Bùi Chư Thành cưỡng ép như vậy, mặt mũi đế vương để vào đâu? Bùi Chư Thành bị lưu lại nhất định không có trái cây ngon ăn, dù lúc
này có thể tha cho hắn, về sau cũng không thể khoan dung!
Nghĩ tới đây, Trấn Quốc Hậu thấy hơi nhẹ nhõm, thỉnh tội lui ra ngoài.
Bùi Nguyên Xảo lo lắng nhìn Bùi Chư Thành vẫn đang quỳ thẳng tắp, mang theo nha hoàn cũng lui xuống.
Trong Ngự thư phòng, chỉ còn hai người, Hoàng đế và Bùi Chư Thành.
Hoàng đế chậm rãi đánh giá Bùi Chư Thành, bỗng nhiên ném tấu chương lên bàn,
khóe miệng hơi cong giống như vẽ lên ý cười, lại giống như vẽ lên lãnh
ý, vui giận khó phân biệt, nói: "Giỏi, Bùi Chư Thành, ở Hình bộ mấy
tháng luyện ra hẳn nhỷ! Đập phá Trấn Quốc Hầu phủ, nháo đến tận chỗ của
trẫm bắt trẫm xử việc nhà các ngươi, lại lấy cái chết áp chế, bức trẫm
xử trí Trấn Quốc Hầu. Dám lấy trẫm làm thương, hiếp bức trẫm, phân tâm
tính thủ đoạn này đúng thật là hơn mười bảy năm trước cầm đao đuổi lão
ngự sử chạy quanh thành, Bùi Chư Thành, ngươi tiến bộ không ít đấy!"
Lời nói này rất khó nhận ra là khích lệ hay tức giận.
Bùi Chư Thành có chút không được tự nhiên, nói: "Thần không biết Hoàng thượng đang nói cái gì."
"Ngươi để Bùi nhị tiểu thư giả mạo Bùi tứ tiểu thư, đến đây vạch trần người
ta, đích thật là biện pháp hay. Nhưng thủ đoạn này chỉ có thể dụng một
lần, cho nên muốn tìm người trung gian đủ trọng lượng để làm chứng, phải không? Chuyện nhà của ngươi và Trấn Quốc Hầu phủ, trẫm không nên tham
gia, nhưng ngươi đập phá Trấn Quốc hầu phủ, Trấn Quốc Hầu nhất định sẽ
cáo trạng tới chỗ trẫm phân xử chuyện này. Trong sạch của Bùi tứ tiểu
thư là mấu chốt, trẫm không muốn làm người phân xử cũng khó. Được a,
tính kế Trấn Quốc Hầu cũng coi như tính kế lên người trẫm, phải không?"
Hoàng đế không nhanh không chậm nói ra, ánh mắt thâm thúy u ám.
Bùi Chư Thành căng thẳng nuốt nước mắt, kiên định nói: "Thần vốn là kẻ lỗ
mãng, Trấn Quốc Hầu hắn dám bôi nhọ con gái thần như vậy, thần chỉ hận
đập quá nhẹ!"
"Phải, đập quá nhẹ." Hoàng đế tự tiếu phi tiếu nói: "Nếu tức giận bùng lên như vậy, thế sao không đập bể luôn tấm bảng
Hoàng tổ phụ ban cho Trấn Quốc Hậu phủ đi hả? Có bản lĩnh ngươi đi đập
bể khối biển kia đi, trẫm sẽ tin ngươi thật sự là phát tác tính tình làm càn làm bậy!"
Tuy không nhìn thấy Trấn Quốc Hầu phủ bị đập ra sao, nhưng nếu tấm biển kia bị đập, Trấn Quốc Hầu không thể nén giận.
Biết rốt cuộc che giấu không được, Bùi Chư Thành nhỏ giọng than thở: "Thần
phát tác tính tình lỗ mãng, nhưng không có nghĩa là thần là ngốc tử ngu
ngốc. Tốt xấu thần cũng làm Hình bộ Thượng thư mấy tháng, đập bể biển
ngự tứ đó là tội danh không thể chối cãi, thần đâu có chán sống!"
"Vừa mới không phải còn nói muốn máu tươi Ngự thư phòng sao?" Hoàng đế
nhướng mày, "Sao lúc này lại yêu mạng rồi hả ? Đánh tiếp đi!"
"Tình huống khác nhau chứ, lúc thần đập phá Trấn Quốc Hầu phủ là muốn trút
giận cho con gái thần, khiến Trấn Quốc Hầu phủ mất mặt, lúc đó không cần phải đưa mạng ra. Nhưng vừa rồi nếu Hoàng thượng quyết không theo lẽ
công bằng, muốn bảo vệ Trấn Quốc Hầu phủ, thần liều mạng không cần cũng
phải đòi công đạo cho Ca nhi nhà thần!" Cho dù bị ánh mắt của Hoàng đế
làm hoảng sợ, Bùi Chư Thành vẫn kiên trì nói: "Thần là nam tử, ở bên
ngoài bực tức thế nào đều không sao cả, nhưng tuyệt không dễ tha thứ cho kẻ nào nhục nhã nữ nhi nhà thần, người nào cũng không được! Nếu ngay cả con gái mình thần cũng không thể che chở thì còn nói gì chuyện ra sức
vì triều đình, vì nước vì dân? Đó không phải chuyện cười sao?"
Lời này không thể nghi ngờ là quá mức đại nghịch bất đạo.
Nhưng Hoàng gia tranh đấu kịch liệt, tình cảm mỏng như cánh ve, bản thân
Hoàng đế lại càng quạnh quẽ, đừng nói con gái, ngay cả tình cảm với mấy
vị Hoàng tử cũng cực kỳ đạm bạc. Đúng vậy, càng là không có gì đó ngược
lại sẽ càng hướng tới, càng dễ xúc động. Nhìn Bùi Chư Thành liều mạng
bảo vệ con gái, Hoàng đế trước nay cứng rắn trong lòng cũng mềm đi vài
phần, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Thôi, thấy ngươi sốt ruốt vì ái nữ, trẫm tha ngươi lần này, đi xuống đi!"
Giọng nói quả thật dịu đi một chút.
Bùi Chư Thành vốn muốn đứng dậy, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, đầu gối giật giật, lại quỳ như cũ.
Hoàng đế hỏi theo: "Còn có chuyện gì?"
Dù sao nên nói hay không nên nói đều đã nói, Bùi Chư Thành hạ quyết tâm,
mở miệng nói: "Hoàng thượng, thần muốn xin ý chỉ điều thần đi biên
cương, thần ngây ngốc ở kinh thành không quen."
Hoàng đế giương
mắt, trong con ngươi đen của hắn ẩn chứa ý cười khó nhìn thấy, nói: "Có
oán niệm với vị trí Hình bộ Thượng thư thế sao? Thế nào? Từ Trấn biên
Đại tướng quân xuống Hình bộ Thượng thư, mới lên xuống như vậy đã không
chịu nổi? Hình bộ Thượng thư này có ngột ngạt thế sao?"
Nghe
giọng điệu Hoàng thượng không có ý tức giận, Bùi Chư Thành nói: "Hoàng
thượng, tính tình thần như vậy, ngốc ở trong quân đội quen, không làm
được chức quan văn này. Hơn nữa, thần tính tình thô kệch, không học được những cái thận trọng tinh tế đó, lại dốt đặc cán mai với luật lệ. Có
điều, điều khoản luật lệ thần còn có thể học, nhưng Hình bộ Thượng thư
không xử án dựa vào luật pháp. Kinh thành này, quan hệ nhân sự chi chít
khiến đầu thần như muốn nổ tung, quan lại phía dưới tám phần đều là lừa
dối, cả ngày chỉ toàn lải nhải bên tai thần nói: người này không thể đắc tội, không thể phán như vậy, đây là em vợ người nào, kia là thân thích
xa của ai..."
Nghe hắn oán giận, ý cười trong mắt Hoàng thượng
càng thêm sâu: "Như thế nào? Bao nhiêu người chờ đợi vị trí Thượng thư
lục bộ, ở trong miệng ngươi, ngược lại như là thiên hạ đệ nhất cực
hình!"
"Thần không muốn làm Hình bộ Thượng thư nữa!" Bùi Chư
Thành tố khổ một trận, sau cùng cho ra quyết định, thấy Hoàng đế dường
như cũng không tức giận, cả gan nói: "Hoàng thượng, người nhìn thần
không vừa mắt, cảm thấy thần không thể nào làm đại tướng quân thì làm
phó tướng cũng được, Hình bộ Thượng thư này thần thật sự không làm được! Hay là, người cảm thấy thần không xứng làm quan, người cho cái lời chắc chắn, chặt đứt hi vọng của thần, thần về quê mở võ quán tiêu cục còn
hơn cứ ép buộc như vậy!"
"Hoàng thượng, thần thật sự không rõ, quanh thân này của thần trên dưới không
có điểm nào làm được Hình bộ Thượng thư, nếu thần đắc tội Hoàng thượng
chỗ nào, người cho câu trả lời, thần thay đổi không được sao? Người đừng bắt thần làm Hình bộ Thượng thư có được không?" Trong lòng Bùi Chư
Thành kỳ thật sớm có nghi vấn này, có điều ngại Hoàng đế khó dò nên
không dám hỏi.
Hôm nay cũng đã nháo lớn, nhân cơ hội hỏi rõ ràng.
"Bùi Chư Thành, một vừa hai phải thôi, đừng tưởng rằng vừa rồi trẫm dung
túng ngươi thì sẽ không trừng trị ngươi, làm càn!" Giọng điệu Hoàng đế
hơi chuyển lạnh, cảnh cáo nói: "Bây giờ ra ngoài cho trẫm, trở về suy
nghĩ cẩn thận, xem ngươi tới cùng là điểm nào khiến trẫm cử ngươi nhậm
chức Hình bộ Thượng thư? Không nghĩ ra được cũng phải từ từ nghĩ, suy
nghĩ cẩn thận thì trở lại nói chuyện với trẫm. Trong khoảng thời gian
này, trừ bỏ công sự, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi! Trương Đức Hải,
đưa Bùi Thượng thư xuất cung!"
Tuy Bùi Chư Thành một bụng khó hiểu, cũng chỉ có thể lĩnh mệnh xuất cung.
Biết Trương Đức Hải này là thái giám bên người Hoàng thượng, biết ông ta dù
biết gì đó cũng sẽ không nói, Bùi Chư Thành vẫn không nhịn được hỏi:
"Trương công công, rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì nhỷ?" (=]]] bó tay ông
này )
"Thánh ý khó dò, chúng ta sao biết được?" Trương Đức Hải
cười tít mắt nói: "Nếu Hoàng thượng để Bùi Thượng thư ngài tự mình suy
nghĩ, ngài cứ từ từ nghĩ thôi! Aiz, ngài cẩn thận dưới chân, đi thong
thả!"
Biết Trương công công này thật sự kín miệng, Bùi Chư Thành chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Ý chỉ xử trí Trấn Quốc Hầu chính thức ban xuống, tuy không nói căn do tỉ mỉ, nhưng cũng dẫn tới sóng to gió lớn ở kinh thành.
Thọ Xương Bá nhận được tin tức lại càng nghĩ không thông.
Lệ triều đại vô cùng hậu đãi với nhóm huân quý, nếu không sai lầm trọng
đại, rất ít cắt giảm cấp bậc, mà đây là từ hầu tước xuống bá tước. Hơn
nữa, người khác không biết, hắn lại rất rõ ràng, nguyên nhân gây ra
chuyện này là Bùi Chư Thành đập phá Trấn Quốc Hầu phủ, kết quả Trấn Quốc Hầu bị phạt, Bùi Chư Thành lại bình yên vô sự, cái này có nghĩa là gì?
Nếu nói ở giữa không có ẩn tình, mà chỉ tính chuyện Bùi Nguyên Ca, Hoàng thượng vì vậy mà nghiệm trị Trấn Quốc Hầu....
Thọ Xương bá Phó Anh Kiệt không khỏi tự rùng mình.
Hắn và Bùi Chư Thành vốn dĩ không mấy tiếp xúc, chỉ nghe kinh thành truyền
nhau nói vị Bùi tướng quân này không được Hoàng thượng ân sủng, bởi vậy
làm Trấn biên đại tướng nhiều năm vẫn không được phong tước. Về sau điều đến dưới trướng Bùi Chư Thành, nhìn tính tình của hắn, công lao của
hắn, nhìn hắn dậm chân tại chỗ không được phong tước, ban đầu từ bất
bình đến nghi hoặc rồi đến lạnh nhạt, trong lòng cũng xác định Bùi Chư
Thành đích thực không được lòng Hoàng thượng. Hơn nữa, lần này Bùi Chư
Thành võ tướng nói sách, cấp độ, phẩm chất mặc dù giống nhau, nhưng đã
không có quân quyền, thân phận địa vị rớt cao, trong lòng càng thêm
khẳng định.
Cho nên lần này hắn mới dám trắng trợn đắc tội Bùi
Chư Thành như vậy, vốn cảm thấy ông ta đã hết tiền đồ, hơn nữa nghe nói
hắn ở Hình bộ cũng làm không được đắc ý, không có cơ hội xoay mình, nên
mới làm việc quyết tuyệt. Nhưng hiện tại Hoàng thượng xử trí Trấn Quốc
Hầu phủ nghiêm khắc như vậy, tới cùng là vì Bùi Chư Thành còn có vài
phần thánh quyến, hay là Hoàng thượng thật sự vừa ý Bùi Nguyên Ca?
Nếu là vế sau thì tốt.
Trên đường từ Bùi phủ về Thọ Xương bá phủ, hắn cùng phu nhân chửi như tát
nước, không phải là thật sự xúc động phẫn nộ như vậy, mà là muốn nháo
lớn mọi chuyện lên, đoạt trước nói Bùi Nguyên Ca không biết xấu hổ, Thọ
Xương bá phủ bọn hắn mới thoái hôn. Chỉ cần tạo thành lời đồn này, liên
lụy tới danh dự nữ nhân gia, loại chuyện này hoàn toàn không thể biện
giải. Đến lúc đó, một nữ tử bị hủy danh dự thì có tư cách gì vào cung?
Cũng miễn cho Bùi Nguyên Ca ghi hận, tương lai thăng địa vị cao, cố ý
làm khó dễ Thọ Xương bá phủ.
Nếu là vế trước... . Phó Anh Kiệt
nhớ lại, lập tức lắc đầu, không, sẽ không là vế trước được! Nếu Hoàng
thưởng để tâm Bùi Chư Thành, làm sao để hắn làm trấn biên đại tướng
nhiều năm mà ngay cả tước vị cũng chưa phong?
Tuy Phó Anh Kiệt
lớn tuổi hơn Bùi Chư Thành, nhưng sau tới dưới trướng Bùi Chư Thành mới
lên chức, khi đó hắn vào kinh, Minh Cẩm đã qua đời một năm, những lời
đồn về Bùi Chư Thành trước đó đã sớm bình ổn, bởi vậy cũng không biết
sóng gió ba lần phong tước kia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên "loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng bị người phá mở.
Phó Anh Kiệt đang muốn tức giận, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy là con trai
mình. Trong khoảng thời gian này, đứa nhỏ Thịnh nhi này đều trực trong
cung, cũng không rõ ràng lắm chuyện trong nhà, lúc này biết rồi cho nên
tìm ông tranh cãi đi? Nhìn hai mắt hắn đỏ đậm, sắc mặt tiều tụy, chắc
vừa từ trong cung trở về, nhận được tin tức lập tức chạy tới... Phó Anh
Kiệt hơi hơi nhíu nhíu mày, đứa nhỏ Thịnh nhi này có phải quá mức để tâm Bùi Nguyên Ca rồi không?
Nhất định phải chặt đứt loại nhi nữ tình trường này mới được!
Quả nhiên, Phó Quân Thịnh giận dữ mở miệng hỏi: "Phụ thân, người và nương vì sao phải làm như vậy?"
Trước đó, Phó Anh Kiệt cũng đã nghĩ sẽ ứng phó đứa nhỏ này thế nào, bởi vậy
thu sắc mặt: "Thịnh nhi, phụ thân biết, ngươi cực kỳ vừa ý đứa bé Bùi
Nguyên Ca kia, phụ thân cũng rất thích cửa hôn sự này. Nhưng mà, đứa nhỏ này phẩm hạnh có vấn đề, cùng Trấn Quốc Hầu phủ, không, là Trấn Quốc Bá phủ định hôn sự lại có tư tình với nam tử khác, do vậy Trấn Quốc Bá phủ mới lui hôn. Nữ tử như vậy, sao có thể bước vào cửa phủ chúng ta?"
Phó Quân Thịnh trừng mắt hai mắt, lắc đầu nói: "Sẽ không, Nguyên Ca muội muội không phải là người như thế!"
"Thịnh nhi, biết người biết mặt không biết lòng. Ngươi cũng không ngẫm lại,
ngươi mới gặp qua nó vài lần đã để tâm nó như vậy, nếu không phải nó
quen thủ đoạn mê hoặc, tại sao ngươi có thể như vậy? Còn có, phụ thân nó cường ngạo đập phá Trấn Quốc Bá phủ, Trấn Quốc Bá cáo trạng lên Hoàng
thượng, Bùi tứ tiểu thư bị tuyên tiến cung, kết quả sau cùng lại là Trấn Quốc bá bị phạt. Nếu không phải nó mê hoặc Hoàng thượng, sao Hoàng
thượng lại không rõ thị phi như thế? Hồ ly họa thủy như nó, tuyệt đối
không thể vào Thọ Xương bá phủ! Thịnh nhi, chúng ta nhận được tin kịp
thời lui hôn sự này, đây là ông trời đang chiếu cố ngươi. Ngươi yên tâm, sẽ phụ thân nhất định sẽ tìm... "
"Đủ rồi!" Phó Quân Thịnh không đợi ông ta nói xong đã ngắt lời, trên gương mặt trẻ là dáng vẻ không
thể tin nổi: "Phụ thân, đến lúc này người vẫn lừa gạt con sao? Bên ngoài đã sớm truyền khắp rồi! Trấn Quốc Hầu muốn leo lên Diệp phủ, lui hôn
ước với Bùi phủ không nói, còn muốn lấy lòng tiểu nhân bôi nhọ trong
sạch của Nguyên Ca muội muội, chuyện này nháo đến ngự tiền, hai bên đối
chất trước mặt Hoàng thượng, chứng minh Nguyên Ca muội muội trong sạch,
Bùi bá phụ giận không kềm được, mãnh liệt yêu cầu Hoàng thượng cho
Nguyên Ca muội muội công đạo, Hoàng thượng mới xử trí Trấn Quốc Hầu!"
"Sao ngươi lại nghe theo những lời hồ ngôn loạn ngữ này? Đừng để bị những
lời này của Bùi Chư Thành mê hoặc, ta là cha ngươi, chẳng lẽ ta còn lừa
ngươi sao?" Phó Anh Kiệt khẽ nhíu mày, nhưng không có để trong lòng, hắn khẳng định là Bùi Chư Thành lén tìm Phó Quân Thịnh.
"Cái gì hồ
ngôn loạn ngữ? Hiện tại chuyện này đã sớm truyền khắp kinh thành, chỉ có Thọ Xương bá phủ chúng ta không biết thôi. Bên ngoài còn nói, nói ngài
và nương bởi vì sợ Thái hậu và Hoàng thượng, cho nên mới muốn lui hôn
với Bùi phủ, nhưng sợ bị người đời chỉ trích cho nên thông đồng Trấn
Quốc Hầu bôi nhọ Nguyên Ca muội muội. Chẳng qua Bùi bá phụ niệm giao
tình với phụ thân, không truy cứu Thọ Xương bá phủ chúng ta!" Phó Quân
Thịnh khàn giọng lớn tiếng gào thét. Khi mới vừa nghe tin tức, ban đầu
hắn cũng không tin, Thọ Xương bá phủ và Bùi phủ là giao tình gì, sao có
thể gây ra loại chuyện này? Ai ngờ một đường nghe đều là tin tức như
vậy, hồi phủ lại nghe đích thực đã lui hôn với Bùi phủ, lúc này mới
không nhịn được chạy tới chất vấn.
Lần trước trên điện của Thái
hậu, hắn vì sợ hãi không bước ra gánh vách thay Nguyên Ca muội muội, đã
cảm thấy cực kỳ áy náy rồi. Hắn đã từng thề sẽ không để cho chuyện như
vậy phát sinh, ai biết, quay người lại, cha mẹ lại làm ra chuyện như
vậy!
"Truyền khắp kinh thành? Hiện giờ kinh thành lan truyền
những lời này sao?" Trong lòng Thọ Xương bá kinh hãi, rõ ràng hắn rời
khỏi Bùi phủ để lại tin đồn ra ngoài, mà Bùi Chư Thành sau đó liền đi
đập phá Trấn Quốc Hầu phủ, tiếp theo giằng tới trước mặt rồng. Dù muốn
phản bác, cũng không có khả năng truyền khắp kinh thành nhanh như vậy!
Hắn tung tiếng gió trước, lại liên quan tới danh dự của Bùi Nguyên Ca,
loại chuyện này vốn dĩ không thể nói rõ, làm sao dư luận lại có thể
nghiêng về một phía?
Hiện tại tin tức này đã truyền khắp kinh
thành chiếm trước tiên cơ, lại thêm Trấn Quốc hầu phủ bị đập phá, sau
cùng Trấn Quốc Bá bị phạt, liên hệ hai sự kiện này, mọi người chỉ càng
thêm tin, khẳng định Trấn Quốc Bá bôi nhọ Bùi Nguyên Ca mà bị phạt, vậy
không phải càng chứng minh Bùi Nguyên Ca là trong sạch?
Nếu mọi
người cảm thấy Bùi Nguyên Ca là trong sạch, Thọ Xương bá phủ từ hôn như
vậy, mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Sợ hãi quyền thế, bán dâu cầu
vinh... Chẳng phái Thọ Xương bá phủ hắn sẽ thành trò cười cho kinh
thành? Ngày mai lâm triều, các đồng liêu lại sẽ nhìn hắn thế nào? Phó
Anh Kiệt đã có thể dự liệu khoảng thời gian sau này, Thọ Xương bá phủ
trở thành chuột chạy qua đường người người hô đánh, mà còn, sau này bất
cứ lúc nào bị nhắc tới chuyện này không thể ngẩng đầu lên.
Còn
có, hiện tại dư luận hoàn toàn hướng về Bùi Nguyên Ca, chẳng những không có tổn hại danh dự của nàng, ngược lại ảnh hưởng của lần từ hôn đầu
tiên cũng tan đi. Nếu Thái hậu và Hoàng thượng thật sự vừa ý nàng, chờ
nàng đủ tuổi vào cung, nếu được sủng ái...
Lần này Thọ Xương bá
phủ đắc tội ngoan độc với Bùi phủ, hơn nữa lại càng hoàn toàn không để ý sống chết của Bùi Nguyên Ca, nàng có thể không mang thù sao? Tương lai
có thể không nhằm vào Thọ Xương bá phủ sao?
Còn có, chuyện này đã nháo đến chỗ ngự tiền, Hoàng thượng đã biết rõ, nên cũng rõ hành vi của Thọ Xương bá phủ, có thể vì Bùi Nguyên Ca mà ghi hận Thọ Xương bá phủ
hay không?
Thanh danh bên ngoài hủy toàn bộ, thánh ý khó dò, lại
chôn xuống tai họa ngầm Bùi Nguyên Ca... Thọ Xương bá xoa huyệt Thái
Dương, vừa đau đầu lại hối hận, con đường sau này của Thọ Xương bá phủ
phải đi như thế nào mới được? Thịnh Nhi của hắn còn có tiền đồ tốt sao?
Thật sự là biết vậy chẳng làm!
Sớm biết như vậy sẽ không từ hôn, dù tạm thời đắc tội Hoàng thượng, nhưng
nhân mạch của Bùi Chư Thành vẫn rộng, tối đa hai năm ghẻ lạnh chờ sự
tình từ từ bình ổn, trong hoàng cung người mới thay người cũ, nếu không
tốt, tân đế kế vị, hắn và Thịnh nhi vẫn có cơ hội. Mà còn có thanh danh
tốt không sợ cường quyền, bảo vệ người nhà, còn hơn bây giờ trong ngoài
không được lòng người!
Thấy dáng vẻ này của Phó Anh Kiệt, Phó
Quân Thịnh liền biết, phụ thân mình thực sự làm ra chuyện như vậy, trong lòng vừa chấn kinh lại cảm thấy nhục nhã: "Các người thật sự làm ra
loại chuyện này? Phụ thân, ngài làm như vậy, bảo ta về sau đối mặt thế
nào với Nguyên Ca muội muội?"
"Lúc này ngươi vẫn còn nhớ Bùi
Nguyên Ca?" Đến nước này con trai hắn vẫn nhớ nàng ta? Phó Anh Kiệt
không khỏi tức giận nói: "Nếu không có ả nữ nhân này, làm sao có thể
sinh ra nhiều chuyện như vậy? Lúc trước mừng thọ Thái hậu, nếu nàng ta
an ổn bổn phận thì sẽ không có chuyện gì cả?"
"Phụ thân!" Phó
Quân Thịnh dường như không thể tin được lỗ tai của mình: "Rõ ràng là
ngươi và nương làm chuyện có lỗi với Bùi phủ mới nháo đến tình trạng
này. Đến bây giờ các ngươi còn không biết sai, vẫn đẩy trách nhiệm cho
Nguyên Ca muội muội? Phụ thân, ngày thường ngài luôn nói nam tử hán đại
trượng phu phải đội trời đạp đất, cái gọi là đội trời đạp đất, chẳng lẽ
là gặp chuyện đổ lỗi cho nữ tử như thế này sao? Ngươi thế này chính
là..."
Tuy Phó Quân Thịnh đi theo con đường võ học, nhưng từ nhỏ
đến lớn chịu giáo dục khuôn mẫu Quý công tử, ôn nhuận nho nhã đã quen,
trong lúc này không biết nên chỉ trích phụ thân thế nào, đến mức mặt đỏ
bừng cũng nói không ra lời, sau cùng tức giận dẫm chân chân chạy ra
ngoài.
Chỉ để lại một câu "Sao ta lại có một người cha như ngài?"
"Thịnh nhi!" Thấy Phó Quân Thịnh như vậy, Phó Anh Kiệt đuổi không kịp, tức giận đến toàn thân phát run, trong lòng đau đớn.
Còn không phải là vì ông đặt kỳ vọng cao vào con trai, không muốn nó bị Bùi Nguyên Ca trở ngại tiền đồ, bị hủy hoại sao? Chuyện bây giờ nháo đến
nước này, chẳng lẽ ông ta thấy vui vẻ? Khổ tâm như vậy, vì sao đứa nhỏ
Thịnh nhi này lại không hiểu cho? Đến bây giờ vẫn nhớ Bùi Nguyên Ca cáu
kỉnh với phụ thân là ông, cũng không ngẫm lại, ông làm vậy tới cùng là
vì ai?
Trước một Ngũ điện hạ đã khiến Thịnh nhi xui xẻo bị làm
khó dễ rất lâu, lần này lại là Thái hậu và Hoàng thượng. Thế lực Diệp
gia to lớn cỡ nào, Hoàng thượng lại cửu ngũ chí tôn, một tên Phó Quân
Thịnh có thể đắc tội được sao? Trên đời này, có ai dám cướp đoạt nữ nhân với Hoàng thượng? Lần thọ yến đó, ngay cả Ngũ điện hạ cũng không dám
lên tiếng, huống chi người khác?
"Lão gia! Lão gia!" Tiếng nói
Thọ Xương bá phu nhân từ xa lại gần, cực kỳ hứng thú cầm một xấp danh
sách tiến vào, nói: "Lão gia, cuối cùng cũng lui hôn với Bùi phủ rồi,
chúng ta cẩn thận tính toán lại, lần này nhất định phải tìm mối hôn sự
tốt cho Thịnh Nhi, tuyệt không thể giống Bùi Nguyên Ca không bớt lo như
vậy. Thiếp thân cảm thấy Hoàng gia tam tiểu thư rất được, là thứ xuất,
người cũng dịu dàng mềm mại, tướng mạo đoan chính không yêu mị, trái lại không tệ. Còn có Triệu gia Ngũ tiểu thư cũng rất tốt, nghe nói nhu
thuận hiểu chuyện, cũng không nói nhiều, cả ngày chỉ làm việc thêu thùa, con dâu hiền thục như vậy cưới vào cửa mới là phúc khí..." (chịu bà
này, ai cũng muốn cưới con dâu đích nữ thân phận cao quý, bà này thì chỉ muốn cưới đứa nào thận phận thấp, mẹ gì buồn cười)
Nhìn Thọ
Xương Bá phu nhân lải nhải, Phó Anh Kiệt vốn phiền não càng bừng nổi
giận, chuyện này lan truyền ra, còn người nào gả con gái cho Thọ Xương
bá phủ sao? Nhất thời quát: "Cả ngày nói dông dài? Cưới xin cái gì? Vứt
bỏ hôn sự này còn chưa đủ sao? Cút! Cút ra ngoài cho ta!"
Thọ
Xương bá phu nhân chưa từng thấy hắn tức giận quát tháo như vậy, toàn
thân run lên, không dám nhiều lời, xám xịt ra cửa, nhớ tới nha hoàn nói
nhi tử trở lại, nhất thời hưng trí, cực kỳ hứng thú tìm Phó Quân Thịnh
thảo luận.
Danh dự hủy hết, tiền đồ khó khăn, còn có thê tử hồ
đồ, con trai cáu kính như vậy ... Loạn trong giặc ngoài , Phó Anh Kiệt
nhất thời cảm thấy mỏi mệt chưa từng có, vô lực ngồi sững trên ghế bành, lần đầu tiên nếm tư vị sứt đầu mẻ trán.
Nghĩ sai thì hỏng hết, thật sự là nghĩ sai hỏng hết!