Thanh Đại đang ngủ bên ngoài, chợt nghe gian trong truyền đến tiếng
“bùm” trầm đục, tựa như âm thanh té ngã. Cho rằng Bùi Nguyên Ca xảy ra
chuyện nên vội vàng khoác áo tiến vào, nhìn thấy trong gian phòng tĩnh
mịch , tiểu thư nhà mình lại bị một hồng y nam tử đè ngã xuống đất, nhất thời sợ đến mặt mũi trắng bệch, thất thanh nói: “Tiểu thư!”
“Ngậm miệng!”
Bị tiếng hô này kéo lại tinh thần, Bùi Nguyên Ca thẹn quá thành giận quát, luống cuống tay chân muốn đẩy Vũ Hoằng Mặc ra. Vốn cho là hắn có ý định khinh bạc, nhất định sẽ không dễ đẩy ra, ai dè mới dùng chút lực đã đẩy hắn sang một bên. Đang lúc cảm thấy kỳ quái thì bên cạnh truyền đến
tiếng Thanh Đại: “Tiểu thư, là Cửu điện hạ!” Sau khi thấy rõ ràng dung
mạo người nọ, nàng lại không nhịn được kinh hô ra tiếng, may mà đúng lúc nghĩ đến tiểu thư vừa quát lớn, cứng rắn đè thấp âm thanh xuống: “Tiểu
thư, nhìn bộ dáng Cửu điện hạ hình như là bị bệnh.”
Bùi Nguyên Ca đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, lúc này mới cúi đầu nhìn lại.
Quả nhiên, Vũ Hoằng Mặc ngửa mặt nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, sợi tóc đen như mực chẳng biết tản ra lúc nào, hỗn độn rủ trên mặt đất, lông mi dài rậm hơi rung động, dưới ánh nến le lói lập lòe như cánh bướm. Gương mặt tuyệt mỹ ửng đỏ trên làn da trắng nõn như ngọc lại giống như rỉ
máu, so với quần áo đỏ thẫm trên người hắn càng thêm bắt mắt, nét mặt
lạnh lùng tựa như chỉ là ngủ say mà thôi. Chỉ riêng đôi môi trắng bệch
khẽ mở ra, hô hấp nặng nề dồn dập, phảng phất chút đau đớn.
Hồng y sắc diễm lệ tươi đẹp, so với áo lam ôn nhuận lần trước Thanh Đại từng
gặp càng thêm mị hoặc lòng người, Thanh Đại thấy mà ngây người, hồi lâu
sờ thử trán hắn, cả kinh nói: “Tiểu thư, cực kỳ nóng đó!”
Xem ra, hẳn đang sốt cao.
Đôi mi thanh tú của Bùi Nguyên Ca nhíu lại, nhìn chằm chằm người trên đất.
Nàng vốn dĩ cực kỳ tức giận vì bị hắn khinh bạc, nhưng giờ xem ra, hắn
sốt cao té xỉu, trùng hợp mà thôi. Có điều, tuy lúc Thanh Đại tiến vào
không nhìn thấy một màn hai người chạm môi, nhưng nàng là nữ tử đã đính
hôn, lại cùng Vũ Hoằng Mặc có tiếp xúc như vậy... May mà đây là khuê
phòng của nàng, Thanh Đại lại là tâm phúc, sẽ không tiết lộ ra ngoài,
nếu không nàng sẽ gặp phiền toái liền lớn!
“Tiểu thư, tại sao Cửu điện hạ lại ở đây?” Thanh Đại khó hiểu hỏi.
Bùi Nguyên Ca tức giận nói: “Làm sao ta biết?”
Thanh Đại khó tránh khỏi có chút thất vọng, vốn dĩ còn tưởng rằng tiểu thư và Cửu điện hạ...”Tiểu thư, vậy làm sao bây giờ? Nô tỳ đi mời đại phu
sao?”
“Thanh Đại, ngươi váng đầu rồi hả? Sợ người khác không biết có nam nhân chạy tới phòng của ta sao, còn muốn đi mời đại phu! Nghe ta nói, ném hắn ra là được.” Bùi Nguyên Ca có chút oán hận nói, nghĩ đến
tình cảnh vừa rồi lại thấy ngượng ngùng, càng thêm tức giận. Mà đáng
giận nhất là, Vũ Hoằng Mặc phát sốt mơ hồ, không biết chuyện gì xảy ra,
Thanh Đại không nhing thấy, mà nàng lại không mở miệng nói ra chuyện
này, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống nỗi uất ức! Vị tổ tông này, bị bệnh
không ở yên trong điện của hắn có cung nữ hầu hạ, ngự y chẩn bệnh, lại
chạy đến chỗ của nàng gây rối!
Bùi Nguyên Ca xác định, nàng và vị Cửu điện hạ này tuyệt đối kết thù!
“Trước giúp ta nâng hắn dậy, đặt ở... .” Bùi Nguyên Ca nhìn khắp bốn phía, lại một trận đau đầu. Đây là khuê phòng của nàng, chỉ có chiếc giường gỗ
lim khắc hoa cỏ trăm sắc của nàng, hoàn toàn không có chỗ nào khác có
thể thả người. Dù nói thế nào, nàng đã cùng Phó Quân Thịnh đính hôn, để
một nam nhân như Vũ Hoằng Mặc nằm trên giường của nàng, thật sự có chỗ
không ổn, nhưng mà…
Bùi Nguyên Ca mang theo tức giận, nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, hơi nghiến răng.
Do phát sốt nên sắc mặt Vũ Hoằng Mặc ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt run nhè
nhẹ, nhưng có lẽ vì không có cặp mắt câu hồn nhiếp phách cùng với giọng
điệu cuồng vọng lỗ mảng kia, giờ phút này hắn không tà mị như thường
ngày mà lộ ra vài phần an tĩnh ốm yếu, tôn lên gương mặt tuyệt sắc kia,
trái lại làm trong lòng người ta sinh ra vài phần thương tiếc.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca mềm nhũn, nói: “Thôi, nâng hắn đến giường ta đi!”
Thanh Đại không cảm thấy có gì không ổn, liền tiến lên hỗ trợ. Vũ Hoằng Mặc
hôn mê tùy ý hai người loay hoay, đầu nghiêng bên nọ nghiêng bên kia,
vừa vặn tựa vào vai Bùi Nguyên Ca. Ngăn cách bởi áo ngủ mỏng nhạt, Bùi
Nguyên Ca vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt hắn, hô hấp nóng rực phả vào cổ nàng. Bùi Nguyên Ca thấy có chút không được tự nhiên, vươn
tay chuyển đầu hắn sang bên.
Kết quả mới vừa đẩy qua, hắn lại lảo đảo nghiêng trở lại.
Lại đẩy, lại ghiêng; lại đẩy, lại nghiêng...
Thôi, gặp phải vị tổ tông, coi như nàng xui xẻo. . . . Bùi Nguyên Ca thua rồi.
Cửa sổ cách giường không xa, nhưng Bùi Nguyên Ca và Thanh Đại là hai cô gái yếu đuối, vẫn phải hao phí không ít công phu mới đưa Vũ Hoằng Mặc đỡ
đến bên giường, cởi giày xuống, đắp chăn cẩn thận. Bùi Nguyên Ca quay
đầu dặn dò: “Đi gọi Tử Uyển tới đây, nhớ kỹ, đừng kinh động người khác!” Trong phòng có nam nhân, lại là đương triều Cửu điện hạ, nàng có mười
cái miệng cũng không giải thích được, may mà Tử Uyển biết y thuật, hy
vọng có thể chữa khỏi cho hắn.
Nếu không thì... nàng thật sự phiền toái lớn!
Tử Uyển vội vàng tới, nhìn thấy Vũ Hoằng Mặc cũng hoảng sợ, có điều so với Thanh Đại thì trấn tĩnh hơn. Tử Uyển giúp Vũ Hoằng Mặc chẩn đoán bệnh
xong, vẻ mặt hơi dịu xuống, nói: “Tiểu thư không cần lo lắng, tình huống của Cửu điện ra nhìn có vẻ hung hiểm nhưng không sao cả, chỉ là nhiễm
phong hàn thôi. Nô tì kê đơn thuốc, hạ sốt sẽ không sao nữa.”
Kê
xong phương thuốc mới nhớ tới một chuyện, do dự nói: “Tiểu thư, những
thứ này mặc dù phòng dược liệu chúng ta đều có nhưng đều ở tại khố
phòng, chìa khóa khố phòng ở chỗ Sở Quỳ.”
Bởi vì Sở Quỳ là người cẩn thận tỉ mỉ nhất trong đám nha hoàn, cho nên chưởng quản khố phòng Tĩnh Xu trai.
Trong phòng có người bệnh nặng, việc này muốn giấu diếm Sở Quỳ và Mộc Tê là
hai nha hoàn bên người cũng không dễ. Dù sao đều là người thân tín, Bùi
Nguyên Ca vẫy vẫy tay, sai Thanh Đại đi tìm Sở Quỳ lấy chìa khóa khố
phòng, sắc thuốc theo danh sách Tử Uyển vừa kê. Tĩnh Xu trai tuy không
có phòng bếp nhỏ, nhưng lò lửa ấm sắc thuốc lại đầy đủ, lúc này lấy dược liệu sắc thuốc.
Do được Bùi Nguyên Ca phân phó, cho nên hành động đều rất cẩn thận, không làm kinh động người ngoài.
“Sở Quỳ, ngươi đến giếng trước viện lấy chút nước giếng, ngâm khăn vào đó,
sau khi lạnh thì đặt lên trán Cửu điện hạ. Nhớ kỹ, nếu khăn hết lạnh thì đổi tiếp, như vậy mới hạ sốt được. Ta đi sắc thuốc, Mộc Tê, ngươi chú ý động tĩnh trong sân, đừng để ai phát hiện nơi này xảy ra chuyện. Thanh
Đại, ngươi để ý Cửu điện hạ, có việc liền đến bảo ta.” Làm nha hoàn nhất đẳng của Tĩnh Xu trai, lại biết y thuật, Tử Uyển đương nhiên có tư cách ra lệnh. Nhìn nhìn Bùi Nguyên Ca nhỏ yếu, thân thiết nói: “Tiểu thư,
thân thể của ngài không tốt, ban đêm càng không thể đi loạn, ngài tới
vãn gian nghỉ một đêm, tránh để thân thể xảy ra chuyện. Hơn nữa, nếu mắt có quầng thâm, ngày mai chỗ lão gia phu nhân cũng khó ăn nói.”
Dù nói thế nào, tiểu thư cũng là nữ tử khuê các, lại đã đính hôn với Phó
thế tử, trễ thế này ở chung một phòng với Cửu điện hạ chung quy không
tốt.
Tử Uyển nói lời có lý, Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nói: “Được, có việc lập tức kêu ta!”
“Tiểu thư người yên tâm đi, chỗ Cửu điện hạ có nhóm nô tỳ trông nom được!” Tử Uyển cười nói, hộ tống Bùi Nguyên Ca đến gian ngoài, hầu hạ nàng ngủ
lại, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay vào trong viện sắc thuốc.
Ban
đầu Bùi Nguyên Ca còn có chút bối rối, nhưng bị Vũ Hoằng Mặc đột nhiên
xuất hiện làm chấn kinh, trong đầu lăn qua lộn lại đều suy nghĩ chuyện
này.
Vị Cửu điện hạ này tại sao lại tới Tĩnh Xu trai của nàng?
Hơn nữa còn đang cảm nhiễm phong hàn, trong tình trạng sốt cao, cái này
càng kỳ quái. Phong hàn không phải bệnh nặng, nhưng nếu không chăm sóc
tốt, phong hàn xâm lấn ngũ tạng sẽ để lại bệnh căn. Lúc này, Cửu điện hạ không yên ổn tĩnh dưỡng trong hoàng cung, chạy đến chỗ của nàng làm gì
chứ? Chẳng lẽ, trong hoàng cung có vấn đề gì khiến hắn không an tâm
dưỡng bệnh?
Tuy kiếp trước Bùi Nguyên Ca cách ly hoàng cung,
nhưng cũng biết nơi đó tranh đấu chém giết, minh thương ám tiễn, ác liệt hơn rất nhiều so với đại trách cao môn. Trong trạch môn còn có người
sinh bệnh, chết không rõ nguyên nhân, chết vì thuốc, vậy trong hoàng
cung càng thêm gê gớm. Là vì lý do đó, cho nên hắn không dám ở trong
cung dưỡng bệnh sao?
Trong đầu Bùi Nguyên Ca lăn tăn mãi, rốt cục trằn trọc đóng mắt lại.
Trong lúc mông lung đi vào giấc ngủ, chợt nghe gian trong vang lên tiếng sợ
hãi, dường như là tiếng Thanh Đại, ngay sau đó là tiếng vỡ vụn binh binh bàng bàng. Bùi Nguyên Ca giật mình, tức khắc tỉnh táo, không phải Vũ
Hoằng Mặc đã xảy ra chuyện chứ? Nàng phủ thêm áo khoác, vội vàng chạy
vào gian trong, thấy Thanh Đại tê liệt ngã xuống chỗ cách giường bốn năm bước, sắc mặt ửng đỏ, hình như hơi chút giận dữ ủy khuất, nhưng hơn đó
là sợ hãi.
Tử Uyển, Sở Quỳ cùng Mộc Tê đều đứng cách giường xa xa, không biết làm sao.
Mà Vũ Hoằng Mặc chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, nửa ngồi trên giường, mắt
phượng hẹp dài mênh mông lóe ánh sáng yếu ớt giống như mãnh hổ bị
thương, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo thô bạo, nhìn chằm chằm mọi người
trong phòng. Phàm là người bị hắn nhìn đến, đáy lòng đều không khỏi dâng lên một cỗ hàn ý thấu xương, không tự giác rùng mình, lùi về phía sau.
Bên giường, chén thuốc bể vỡ một nửa còn hơi lắc lư, dược chất đen đậm vương vãi trên mặt đất.
Tiếp xúc ánh mắt như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không khỏi giật mình, dâng lên
một chút hoảng sợ. Đây là một mặt nàng chưa bao giờ thấy ở Cửu điện hạ.
Lần đầu tiên gặp Vũ Hoằng Mặc, tuy hắn luôn mỉm cười nhưng nàng lại cảm
giác được, vị Cửu điện hạ phong tình vạn chủng này có vẻ bất cần đời,
nhưng thực chất lại rất tàn nhẫn âm lãnh, khiến nàng có cảm giác áp
bách, cho nên khi ứng đối hắn luôn thật cẩn thận. Về sau liên tiếp tiếp
xúc, tuy luôn bị tên này làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng
vô tình không có có loại sợ hãi như lúc trước.
Nhưng mà giờ này
khắc này đối mặt Vũ Hoằng Mặc, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy loại cảm giác
áp bách lúc ban đầu quay trở lại, mà so với lúc mới gặp càng thêm run
sợ, là sự hung tàn hoàn toàn không thèm che giấu, bày ra nanh vuốt sắc
bén.
“Cửu điện hạ, ngài tỉnh?” Thấy sắc mặt hắn không tốt, Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói.
Vũ Hoằng Mặc ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bên này mà
không nhúc nhích, ánh mắt cùng vẻ mặt âm lãnh làm người ta sợ hãi.
Nhạy cảm nhận thấy sắc mặt hắn vẫn đỏ ửngnhư cũ, đôi mắt tuy lạnh lẽo nhưng
có chút rã rời, giống như vẫn chưa khôi phục thần trí. Trong lòng Bùi
Nguyên Ca càng thêm kỳ quái, không biết vì cái gì biến hắn thành như
vậy. Nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi Tử Uyển: “Sao lại thế này? Các ngươi va
chạm Cửu điện hạ sao?”
Vẻ mặt Tử Uyển khó xử, nói: “Nô tỳ cũng
không biết, vừa bưng chén thuốc vừa sắc xong tới, Sở Quỳ nhúng khăn,
Thanh Đại muốn đắp khăn cho Cửu điện hạ, kết quả Cửu điện hạ đột nhiên
mở mắt ra, ngồi bật dậy, bắt lấy cổ tay Thanh Đại, quăng nàng ra ngoài.
Nô tỳ còn tưởng rằng Thanh Đại mạo phạm chỗ nào của Cửu điện hạ, quát
lớn nàng hai câu, tiến lên muốn mớm thuốc cho Cửu điện hạ, kết quả Cửu
điện hạ hoàn toàn không để ý tới, phất tay liền đánh vỡ chén thuốc. Nếu
nô tỳ không thức thời, đúng lúc lui ra phía sau, chỉ sợ cũng bị văng ra
rồi.”
Đây là chuyện gì? Bùi Nguyên Ca nghĩ mãi không thông.
Thấy Cửu điện hạ không có động tĩnh gì, Sở Quỳ cẩn thận tiến lên, nâng Thanh Đại dậy, sợ động tác quá lớn lại bị Cửu điện hạ nhìn.
Các nàng chỉ là tiểu nha hoàn, hoàn toàn không chịu được ánh mắt như vậy.
Vũ Hoằng Mặc vung lực đạo không nhỏ, Thanh Đại cảm thấy xương cốt toàn
thân như muốn vỡ ra, lại thêm đôi mắt uy nghiêm làm người ra sợ hãi như
vậy, sợ tới mức gân cốt mềm nhũn, đứng cũng không vững. Nếu không phải
Sở Quỳ đỡ nàng, chỉ sợ lại ngã xuống đất, trong lòng tràn ngập sợ hãi và sợ hãi.
Trước chỉ thấy Cửu điện hạ ngày thường đẹp lại ôn nhã, không nghĩ tới cũng có lúc ngoan độc làm người ta hoảng sợ như vậy!
Bùi Nguyên Ca hỏi: “Có phải các ngươi tay chân vụng về, làm đau Cửu điện hạ, cho nên mới chọc hắn tức giận?”
“Nô tỳ rất cẩn thận, nên là hẳn không.” Tử Uyển suy tư nói, sắc mặt có chút lo âu. “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Nếu Cửu điện hạ không chịu để người
khác lại gần, cũng không chịu uống thuốc, phong hàn sẽ ngày càng nghiêm
trọng, nếu kéo dài thời gian sẽ phiền toái !”
“Chén thuốc vỡ,
thuốc thang cũng vãi rồi. Tử Uyển ngươi đi lấy một chén khác tới, để ta
thử.” Bùi Nguyên Ca nhíu mày, lấy khăn trong tay Thanh Đại, nhúng vào
nước giếng lạnh lẽo rồi vắt khô, sau đó hướng đến bên giường.
Nàng vừa bước một bước, Vũ Hoằng Mặc lập tức thấy được động tĩnh của nàng, ánh mắt chuyển “vèo” sang nàng.
Đừng ngoài nhìn hắn nhìn chằm chằm Thanh Đại, Bùi Nguyên Ca đã cảm thấy
trong lòng phát lạnh, lúc này bị hắn nhìn thẳng toàn thân tóc gáy đều
dựng thẳng lên. Nhưng lời Tử Uyển còn văng vẳng bên tai, nếu nàng cũng
không được, nàng chỉ đành bẩm báo phụ thân, để phụ thân tới xử lý chuyện này. Dù sao, bất luận như thế nào, bọn họ không thể để Cửu điện hạ xảy
ra ngoài ý muốn tại chỗ của nàng!
Bùi Nguyên Ca cẩn thận chú ý phản ứng của Vũ Hoằng Mặc, dè dặt bước tới.
“Cửu điện hạ?” Nàng thử thăm dò. “Là ta, ta là Bùi Nguyên Ca, ngài đang phát sốt, phải hạ sốt mới được, ta đắp khăn cho ngài được chứ?”
Vũ
Hoằng Mặc hơi hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên mê mang, cố gắng ngưng tụ tầm mắt, giống như muốn thấy rõ người trước mắt, một hồi lâu mới thì
thào hỏi: “Bùi Nguyên Ca?”
“Vâng.” Bùi Nguyên Ca đáp.
Vũ Hoằng Mặc buông lỏng tâm mi, trạng thái phòng bị cứng ngắc ban đầu bỗng chốc sụp đổ, “ầm” một tiếng, ngã xuống.
Bùi Nguyên Ca hoảng sợ, vội vàng sờ sờ sau đầu của hắn, may mà chăn trên
giường vô cùng mềm mại, không bị sao cả. Nàng đắp kín chăn giúp hắn rồi
đặt tấm khăn mát lạnh lên trán. Lần này, Vũ Hoằng Mặc lại không có phản
ứng kịch liệt như trước, không nhúc nhích tùy ý nàng đặt khăn lên trán.
Khăn lạnh dường như cho hắn cảm giác thư thái, trong cơn hôn mê hai đầu lông mày buông lỏng, phát ra một tiếng mê thán thỏa mãn.
Mộc Tê thử thăm dò tiến lên thu dọn chén thuốc vỡ vụn cùng thuốc thang vãi
đầy mặt đất. Lần này Vũ Hoằng Mặc vẫn không có phản ứng, lúc này mọi
người mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhẹ ngực, trái tim từ từ hạ xuống chỗ cũ. Bộ dáng vừa rồi của Cửu điện hạ thật sự quá mức dọa người rồi!
Thấy hắn như vậy, Bùi Nguyên Ca hơi yên tâm, trong lòng khẽ cảm khái.
Bộ dáng vừa rồi của Vũ Hoằng Mặc đích xác khiến người ta hoảng sợ, nhưng
rõ ràng thần chí không rõ, tất cả động tác hoàn toàn là phản ứng bản
năng, loại trạng thái cảnh giác cùng đề phòng này hiển nhiên là hình
thành trong thời gian dài. Thanh Đại và Tử Uyển đều là người xa lạ, có
lẽ hắn cảm nhận được người xa lạ tới gần, liền bày ra góc cạnh sắc nhọn
theo bản năng, dụng loại phương pháp này để bảo hộ chính mình. Mà nàng
dù sao cũng từng có vài lần tiếp xúc với Vũ Hoằng Mặc, hắn hẳn nhận thức được, cho nên mới hạ sự cảnh giác.
Nếu hắn sống an nhàn thoải
mái, làm sao có thể phản ứng như vậy? Hiển nhiên là thời thời khắc khắc
phải sinh tồn trong nguy cơ cùng tranh đấu, vậy mới dưỡng thành thói
quen như vậy. Ngồi trong cung điện xa hoa tôn quý nhất thiên hạ kia, chỉ e so với thâm trạch hào môn càng thêm hung hiểm biến hóa, địa vị hoàng
tử cao quý thì sao chứ? Vũ Hoằng Mặc hắn phải đối mặt với minh thương ám tiễn, nàng chỉ là đích nữ phủ Thượng thư nho nhỏ thì hắn gian nan hơn
rất nhiều, cũng đáng sợ hơn rất nhiều.
Bùi Nguyên Ca nghĩ vậy, nhẹ nhàng cảm thán, trong lòng không khỏi nảy sinh chút đồng tình cùng thương tiếc.
Bởi vì phát sốt, trên mặt Vũ Hoằng Mặc không ngừng toát mồ hôi. Bùi Nguyên Ca lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau cho hắn.
Chỉ trong chốc lát, Tử Uyển đã múc một chén dược khác tiến vào, thấy Vũ
Hoằng Mặc đã yên ổn nằm xuống, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, nghe
Mộc Tê cười nói kể giản lược tình hình vừa rồi, mày nàng hơi hơi nhíu
lại, đưa thuốc cho Bùi Nguyên Ca có chút do dự, trong lòng dâng lên gợn
sóng mơ hồ cùng lo lắng.
Vì sao Cửu điện hạ không kháng cự sự tiếp cận của duy nhất tiểu thư?
Chẳng lẽ... Dù sao, tiểu thư đã định ra hôn sự với thế tử Thọ Xương bá rồi,
mà tính tình Cửu điện hạ lại ngang ngược kiêu ngạo, không kiêng nể gì,
còn tùy tiện hơn cả Ngũ điện hạ. Nếu trong lòng Cửu điện hạ thật sự nhớ
đến tiểu thư, chỉ sợ chuyện này sẽ náo nhiệt long trời lở đất, không thể vãn hồi. Đối với Tử Uyển mà nói, tiểu thư sống tốt quan trọng hơn mọi
thứ, mà muốn sống tốt không phải thân phận càng tôn quý càng tốt, mà có
đôi khi đứng càng cao, thị phi càng nhiều.
Nhưng những điều này, hiển nhiên cũng không phải một nha hoàn như nàng có thể chi phối.
Tử Uyển chỉ có thể giấu những suy nghĩ này ở trong lòng, cầu nguyện ông
trời có thể chiếu cố tiểu thư, để nàng có một việc vui thuận lợi.
Bùi Nguyên Ca vốn cho là Cửu điện hạ đã nhận ra nàng, ngoan ngoãn tùy cho
nàng đắp khăn thì chuyện mớm thuốc cũng không có vấn đề mới đúng. Ai
biết lúc mới bắt đầu, Vũ Hoằng Mặc còn há mồm, nhưng sau khi uống xong
một ngụm, lập tức mặt nhăn như khổ qua (mướp đắng), tuy không nhổ thuốc
ra, nhưng kế tiếp tránh trái tránh phải, liều mạng lắc đầu, ngậm chặt
miệng, sống chết không chịu miếng thứ hai.
Bộ dạng này, hoàn toàn giống như tiểu hài tử sợ đắng không chịu uống thuốc!
Không ngờ Vũ Hoằng Mặc còn có tính nết như vậy, Bùi Nguyên Ca dở khóc dở
cười, trấn an nói: “Cửu điện hạ ngoan, đừng trốn có được không? Ngoan
ngoãn há miệng uống thuốc, nếu không sẽ không khỏi bệnh đâu!”
Từ
lúc bắt đầu nói, nàng cảm thấy tính nết trẻ con của Cửu điện có chút
buồn cười, nhưng về sau bất luận thế nào cũng không uống thuốc, thúc thủ vô sách (bó tay) gấp đến độ gần như muốn khóc.
“Cửu điện hạ của ta, tổ tông a, ngươi ngoan ngoãn uống thuốc có được hay không?”
Thanh Đại cùng Mộc Tê đứng cạnh nhìn, vừa kinh ngạc vừa buồn cười, sau cùng
vẫn là Mộc Tê nhắc nhở: “Tiểu thư, không bằng lấy mứt hoa quả cho vào
miệng Cửu điện hạ cho bớt đắng?”
Bùi Nguyên Ca được nhắc nhở, vội nói: “Đừng lấy mứt hoa quả, hắn hôn mê thành như vậy, không ăn được
đâu. Đi lấy bình thanh lộ hoa hồng tới đây, dùng nước hóa mở, thử xem.”
Quả nhiên biện pháp này hữu dụng, sau khi ép buộc uống một miếng hoa hồng
lộ, Vũ Hoằng Mặc rốt cục không tiếp tục kháng cự uống thuốc nữa. Cứ như
vậy một miếng thuốc, một miếng hoa hồng thanh lộ, cuối cùng cũng uống
xong chén thuốc. Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng thở ra, nhìn vị thiên hạ đệ
nhất khó hầu hạ Cửu điện hạ này, nghĩ đến việc vừa rồi lại hận nghiến
răng nghiến lợi, thuận tay nắm chiếc gối bên cạnh muốn nện xuống, nghĩ
lại lại không nhịn được bật cười.
Ai có thể ngờ, Cửu điện hạ uy danh hiển hách, phóng túng hung hãn, lại sợ đắng không chịu uống thuốc?
Nâng mắt nhìn lại, thấy đám nha hoàn bên cạnh đều là bộ dáng muốn cười mà
lại không dám cười, thấy nàng bật cười, lúc này mới cười theo, chỉ là
không dám kinh động người khác, bởi vậy đè tiếng cười xuống thấp. Bùi
Nguyên Ca cũng không ngăn lại, đợi các nàng cười xong, lúc này mới
nghiêm khắc cảnh cáo: “Chuyện này cười ở đây là xong, sau không cho phép người nào khơi ra, hiểu không? Thanh danh vị Cửu điện hạ này các ngươi
cũng biết, tính tình quái đản, coi mạng người như cỏ rác, nếu để hắn
biết bị các ngươi nhìn thấy bộ dáng này, chưa chắc sẽ không giết người
diệt khẩu!”
Nàng nửa đùa nửa thật, nhưng đám người Tử Uyển nghĩ
đến bộ dáng mãnh thú của Vũ Hoằng Mặc đồng thời rùng mình, cảm thấy
không phải không có khả năng này, một đám vội vàng che miệng lại, không
dám cười tiếp.
Bởi vì phải không ngừng thay khăn lạnh, nên cả đêm Bùi Nguyên Ca cũng chưa được nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai để Mộc Tê và Sở Quỳ hai người cẩn thận lại canh phòng, không
được để người khác tiến vào, Bùi Nguyên Ca như lệ thường đi thỉnh an Thư Tuyết Ngọc và Bùi Chư Thành. Một đêm khó ngủ, thần sắc tất nhiên có
chút tiều tụy, làm Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc hoảng sợ, sau khi
nghe nói là tối hôm qua ngủ không ngon, lập tức thúc giục nàng trở về
nghỉ ngơi.
Vừa vào Tĩnh Xu trai, liền nghe trong phòng vang lên tiếng “bốp” vỡ vụn.
Lúc này là ban ngày, không phải buổi tối, lập tức có người đến hỏi, kết quả Tử Uyển ra mặt khoát tay, nói: “Không có việc gì, vừa rồi ta không cẩn
thận đập bể cái chén, tất cả giải tán đi!” Nâng mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, nhất thời giống như nhìn thấy cứu tinh, bất đắc dĩ cười khổ.
Vào nội thất, quả nhiên lại là tình cảnh giằng co.
Giống như tối qua, Bùi Nguyên Ca lại gần, Vũ Hoằng Mặc buông lỏng tinh thần,
lại hôn mê ngã xuống giường. Bùi Nguyên Ca đưa tay kiểm tra nhiệt độ
trên trán hắn, nhất thời yên lòng. So với tình trạng phỏng tay đêm qua
thì hiện đại đã bớt sốt đi, hô hấp cũng thuận lợi hơn, sắc mặt cũng
không cháy đỏ bừng như trước, xem ra phương thuốc của Tử Uyển khá tốt,
Vũ Hoằng Mặc đang dần khỏe lên.
Tuy Tĩnh Xu trai quy củ nghiêm
cẩn, nhưng dù là Bùi Nguyên Ca hay Vũ Hoằng Mặc, ngủ bên ngoài đều thu
hút ánh mắt, vạn nhất không cẩn thận bị người nhìn thấy, sẽ gây một trận thị phi. Vì thế, Bùi Nguyên Ca sai đám Tử Uyển đặt thêm một giường mỹ
nhân nhỏ trong phòng. Nàng mệt mỏi cả đêm, chợp mắt lập tức ngủ say.
Khi Vũ Hoằng Mặc tỉnh lại, đã là lúc hoàng hôn.
Trong khuê phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, giống như trồng rất nhiều hoa
tạo thành, thanh nhã u nhạt, thấm vào nội tâm. Trên sạp mĩ nhân khắc hoa văn, nữ tử nằm ngang ngủ say, đắp chăn mỏng màu tím càng nổi bật lên da thịt như ngọc của nàng, vài sợi tóc rơi xuống. Có vài sợi xòa xuống
khuôn mặt trắng noãn, hơi rung động theo hô hấp đều đều, mặt mày như họa yên bình, như mộng như ảo.
Vũ Hoằng Mặc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Dung mạo quen thuộc của nàng đã khắc vào đáy lòng, từ trong mộng cảnh ngưng
tụ thành ảo cảnh, “ầm” một tiếng, gõ vào trong lòng hắn. Thật sự là mộng cảnh đẹp! Vũ Hoằng Mặc nhớ lại, khóe miệng hơi cong lên, phát ra một
tiếng thở dài thỏa mãn.
Bùi Nguyên Ca xưa nay ngủ không sâu, lập
tức bị tiếng thở dài này làm tỉnh giấc, nhìn thấy con ngươi đen Vũ Hoằng Mặc, triệt để thở phào, nói: “Ngươi thức dậy?”
Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới phát hiện, đây hoàn toàn không phải mộng cảnh, có chút mờ mịt: “Tại sao ta lại ở đây?”
Hỏi thực vô tội! Bùi Nguyên Ca ngầm oán thầm, trên mặt lại không biểu lộ,
nói: “Ta cũng không biết, tối qua đang đi thiu ngủ thì Cửu điện hạ đột
nhiên xông ra, sốt cao té xỉu.” Nói xong, theo thói quen tiến lên, vươn
tay kiểm tra trán hắn, cười vui mừng. “Rốt cục cũng hết sốt rồi.”
Tối hôm qua?
Vũ Hoằng Mặc hơi ngẩn ra, mơ hồ nhớ lại tối qua xuất hiện một chút việc,
tâm trạng ưu phiền nên ngồi nóc nhà hóng gió, về sau trí nhớ không rõ,
dường như đi đoạn đường rất xa, thấy được một dung nhan khiến hắn cực kỳ an tâm, sau đó hoàn toàn không nhớ nữa. Hóa ra. . . . tối hôm đó hắn
sinh bệnh, trong lúc ý đã tới phòng của Nguyên Ca sao?
May mà lúc ấy hắn bệnh mơ mơ hồ hồ, vẫn có thể tránh được hộ vệ Bùi phủ, nếu không nhất định sẽ rước lấy đại loạn.
Còn có. . . . cảm giác được bàn tay mềm mại của nàng chạm vào da thịt hắn, ánh mắt Vũ Hoằng Mặc nhất thời càng thêm u ám.
“Cửu điện hạ, nếu ngài sinh bệnh, sao không ở hoàng cung tĩnh dưỡng, ngược
lại chạy đến chỗ này của ta làm gì?” Bùi Nguyên Ca có chút tò mò hỏi.
Bị nàng hỏi như vậy, vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc hơi cứng ngắc, chính hắn cũng
không biết, mơ mơ màng màng, thế nào lại đi tới phòng của nàng. Làm sao
có thể tới nơi này? Đương nhiên là vì... Trong tiềm thức của hắn rất
muốn gặp nàng, cho nên mới đến! Đúng vậy, nhưng lời này không thể nói ra miệng, Vũ Hoằng Mặc úp úp mở mở: “Hoàng cung, không phải là nơi ta có
thể dưỡng bệnh.”
Lời này không khác với suy đoán của nàng, với lại chuyện này vốn là bí mật, Bùi Nguyên Ca không tiếp tục truy vấn nữa.
Chợt đột nhiên, sắc mặt Vũ Hoằng Mặc căng thẳng, hỏi: “Tối hôm qua... Ta sốt cao hồ đồ, có nói gì hay không?” Sẽ không nói ra cái gì không nên nói
chứ?
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, lập tức cười nói: “Không có, ngài hôn mê suốt, không nói gì cả.”
Quả thực lúc hắn phát sốt, một mảnh lặng im, cũng không nói qua gì cả.
Nhưng tối qua Bùi Nguyên Ca chăm sóc hắn, tinh tường nhận ra hắn nhíu
chặt mày, lại cắn chặt khớp hàm, gắt gao mím môi, giống như có đầy bụng
tâm sự mà lại kiên cường khắc chế, không cho phép bản thân nói ra một
chữ. Hoàng cung, là nơi không thể nói thật lòng? Có lẽ chỉ thuận miệng
một câu nói mê, đều có thể mang đến họa sát thân... Nghĩ tới đây, Bùi
Nguyên Ca lại thêm một phần thương tiếc với người trước mặt, thấy môi
hắn khô cạn, nhân tiện nói: “Có phải cảm thấy khát hay không? Ta đi rót
nước cho ngài.”
Nàng. . . . rót nước cho hắn?
Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra, dường như có chút thụ sủng nhược kinh. Theo nhận thức đến hiện tại, Bùi Nguyên Ca đối xử với hắn hoặc là cung kính kính cẩn giống như
mang theo mặt nạ, hoặc là tức giận trừng mắt. Đại khái lúc ngoan nhất
cũng là đêm đó, nguyên nhân vì sợ té xuống từ trên mái hiên, cho nên mới ôm chặt hắn, khi nào từng ôn nhu ân cần như vậy? Chẳng lẽ nữ tử định
hôn sự xong, sẽ đặc biệt ôn nhu?
VốnVũ Hoằng Mặc còn có chút mừng thầm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Nhưng nghĩ đến điều này, lại cảm thấy khó chịu .
Hừ, vì tiểu tử Phó Quân Thịnh kia... Đáng đời hắn bị Vũ Hoằng Triết làm khó dễ!
Đổ đầy chén nước, Bùi Nguyên Ca muốn đưa cho Vũ Hoằng Mặc, nhưng hắn vừa
sốt cao dậy, toàn thân bủn rủn vô lực, tay khẽ run lên, thiếu chút nữa
sóng ra mất một nửa. Thấy bộ dáng này của hắn, Bùi Nguyên Ca đỡ hắn ngồi dậy, sau lưng đệm lót gối mềm, an trí hắn ngồi xong, lúc này mới đưa
chén sứ tới bên môi hắn.
Phượng mâu hẹp dài của Vũ Hoằng Mặc trợn to, phát ra vô số tia sáng rọi, khóe miệng không tự giác cong lên.
Thấy mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm mình, lại không uống nước, Bùi Nguyên
Ca khó hiểu: “Làm sao vậy? Không muốn uống nước, muốn dùng trà? Không
được, trà làm mất tính giải dược.”
“Không phải, uống nước cũng
tốt.” Vũ Hoằng Mặc thấp giọng nói, chậm rãi uống nước xong, mặt mày
buông xuống hơi chuyển động. “Ta còn muốn uống.” Hắn tìm lý do cho chính mình, hắn bị bệnh, toàn thân không còn khí lực, hắn cực kỳ khát, muốn
uống nước...
Tối qua Bùi Nguyên Ca chăm sóc hắn cả đêm, không
thấy hành vi này có gì không ổn bèn đứng dậy, lại đi rót một chén nước
khác tới hầu hạ hắn uống. Mắt thấy hắn một hơi uống năm chén nước, mày
không nhịn được nhíu lại: “Tuy ngươi sốt cao ra nhiều mồ hôi, nhưng một
lần uống quá nhiều nước cũng không tốt, hay là thôi đi!”
Ài, đến cùng rồi! Vũ Hoằng Mặc rầu rĩ suy nghĩ, bỗng nhiên nói: “Ta đói bụng.”
“Cũng phải, từ tối qua đến giờ ngươi còn chưa ăn gì vào bụng cả, đương nhiên
sẽ đói!” Bùi Nguyên Ca gật gật đầu. “Nói đi, muốn ăn cái gì, ta đến
phòng bếp gọi món ăn, thuận tiện giúp ngươi.” Nghĩ tới đây, đột nhiên
lại có chút lo lắng. Dù sao, Vũ Hoằng Mặc dưỡng bệnh ở đây vẫn là bí
mật, ngoại trừ bốn đại nha hoàn bên người nàng, nha hoàn khác của Tĩnh
Xu trai không có ai biết, càng không thể lộ ra sơ hở ở phòng bếp. Nếu
nàng đột nhiên dùng đồ ăn nhiều lên, không biết có thể bị phát hiện có
vấn đề hay không?
Vũ Hoằng Mặc đang muốn nói tùy nàng, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, thật sự nhớ tới thức ăn nào đó, hỏi: “Đậu hũ Bùi
phủ các ngươi mua ở đâu? Hay tự làm? Có bí phương gì sao? Vì sao cảm
giác so với đậu hũ trước kia ta nếm qua ngon hơn rất nhiều! Ngươi nói
cho ta biết, ta cũng đi tìm đầu bếp biết làm để ăn.”
“Đậu hũ?” Bùi Nguyên Ca không hiểu. “Đậu hũ Bùi phủ có gì đặc biệt à?”
“Uhm, vị rất ngon. Cho tới bây giờ ta chưa từng ăn qua đậu hũ ngon như vậy.”
Vũ Hoằng Mặc cũng rất tò mò, “Cũng không biết có phải do tối qua bệnh
nặng, đầu óc nóng tới mức hồ đồ, ảnh hưởng đầu lưỡi cũng hỗn loạn, cho
nên mới có loại ảo giác này?”
“Đợi một chút, ngươi nếm đậu hũ Bùi phủ lúc nào?” Bùi Nguyên Ca càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Vũ Hoằng Mặc gật đầu khẳng đâu: “Tối qua đó, ta sốt cao mơ hồ, trong lúc
mông lung giống như được ăn đậu hũ. Chắc là đậu hủ đi? Mềm, trơn bóng,
còn có vị ngọt, hương vị cực kỳ nhạt, tóm lại là rất ngon. Hay không
phải đậu hũ? Dù sao cũng là ăn ở chỗ của ngươi, hẳn ngươi cũng biết là
thứ gì phải không?”
Tối hôm qua, Vũ Hoằng Mặc có ăn gì ở chỗ nàng không?
Tương tự đậu hũ, mềm, trơn bóng, còn có chút ngọt... Bùi Nguyên Ca dường như nghĩ tới điều gì.
“Dù sao ăn rất ngon, đáng tiếc chỉ ăn được một chút, mới một ngụm nhỏ, sau
đó giống như vụt mất... .” Vũ Hoằng Mặc hãy còn chìm trong ký ức mơ hồ
được ăn mỹ vị .
“Oàng!”
Trong đầu Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, nghĩ đến tối qua bị người nào đó phát sốt chiếm
tiện nghi, lúc ấy tên kia còn bập miệng, cắn nàng một miếng, rốt cuộc
hiểu ra đậu hũ trong miệng Vũ Hoằng Mặc là cái gì! Tên khốn này, tối qua chiếm tiện nghi của nàng, nàng niệm tình hắn không phải cố ý khinh bạc, còn chưa so đo. Mà giờ hắn dám nhắc tới, còn dám nói - -
Bùi Nguyên Ca rốt cuộc không kiềm nén được nữa, đứng bật dậy, trong đôi mắt đẹp dấy lên lửa giận hừng hực: “Vũ Hoằng Mặc!”
Đột nhiên bị gọi tên, Vũ Hoằng Mặc đang đắm chìm trong hồi ức mỹ vị không
khỏi rùng mình, nhìn Bùi Nguyên Ca đang tức giận, cực kì khó hiểu. Nhìn
gần hai trong mắt phẫn nộ của nàng vẫn không hiểu, chính hắn cũng không
biết vì sao lại có chút chột dạ nho nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn ăn cái gì?” Bùi Nguyên Ca nhìn chòng chọc, gần như muốn xuyên qua hắn.
“Đậu... đậu hũ, làm sao vậy?” Vũ Hoằng Mặc co rúm lại, nhưng nghĩ mãi không
xong, chẳng qua là đậu hũ mà thôi, đến mức khiến Bùi Nguyên Ca trở mặt
sao?
Còn dám nói! Bùi Nguyên Ca tức giận đến mức ngực phập phồng, không bận tâm người trước mắt là Cửu điện hạ tính tình quái đản, phẫn
nộ quát: “Ngươi câm miệng cho ta!”
“Làm gì? Ta chỉ muốn ăn đậu hũ thôi, làm gì gê vậy?” Chưa thấy nàng như vậy bao giờ, Vũ Hoằng Mặc có
hơi bị dọa, quan trọng hơn là ngay chính hắn cũng không biết vì sao,
không hiểu lại có chút chột dạ, ngang ngược không đứng dậy, nhỏ giọng
nói. “Kể cả Bùi phủ các ngươi làm đậu hũ cực kỳ phức tạp, cần nhiều
nguyên liệu trân quý để nấu cũng không sao, ta sẽ đưa hai lượt - - “
Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng rống giận dữ Bùi Nguyên Ca cắt ngang.
“Vũ Hoằng Mặc, ngươi đi chết cho ta!” Còn dám nhắc tiếp, còn dám nhắc tiếp! Dù hắn sốt cao mơ hồ, không nhớ gì cả cũng không thể tha thứ! Bùi
Nguyên Ca tức giận nắm gối mềm trên giường, không chút nghĩ ngợi đánh
trực tiếp đánh vào mặt Vũ Hoằng Mặc, sau cùng hung hăng nện gối mềm lên
người hắn, lúc này mới cảm thấy bớt giận.
Sau khi tỉnh táo lại mới nhớ tới, người vừa rồi bị nàng đánh, là đương triều Cửu điện hạ...
Hơn nữa nghĩ đến ánh mắt tối qua của hắn, Bùi Nguyên Ca lại càng co rúm
lại, trong mắt không khỏi lộ ra tia hoảng sợ, vô thức lùi lại một bước,
khẩn trương nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc. Tính hắn ngang tàng, bị nàng
đánh như vậy không biết sẽ tức giận như thế nào? Sẽ trừng trị nàng thế
nào?
Không đầu không đuôi bị Bùi Nguyên Ca đánh, tuy sức lực của
nàng không lớn, lại dùng gối mềm, không có nhiều đau đớn. Nhưng dù sao
Vũ Hoằng Mặc cũng là hoàng tử cao quý, khó tránh khỏi giận dữ, giận tái
mặt đang muốn phát tác đôi câu, nhưng nhìn đến bộ dáng nao núng của Bùi
Nguyên Ca, trong lòng cảm thấy có chút khổ sở, không muốn bị nàng nhìn
bằng ánh mắt như vậy, vì thế kiềm chế, thuận tay ôm gối mềm, nhỏ giọng
than thở: “Tốt xấu ta cũng là hoàng tử, chẳng qua chỉ muốn ăn đậu hũ
thôi, đáng ăn đập vậy sao? Bùi Nguyên Ca, ngươi càng ngày càng làm càn
rồi!”
Nghe được hai chữ “đậu hủ”, Bùi Nguyên Ca lại tức giận, bật thốt lên: “Ngậm miệng!” Lập tức nhận thấy giọng điệu lại quá trớn, cố
gắng nhẫn lại, áp chế nói. “Về sau không được nhắc hai chữ này trước mặt ta!”
“Không được?” Vũ Hoằng Mặc hừ một tiếng. “Ta cứ nói thì làm sao?”
Bị dáng vẻ này của hắn chọc giận, Bùi Nguyên Ca mặc hậu quả, hung tợn nói: “Nói ra ngươi chết với ta!”
Nói xong, căm giận đá một cước về phía hắn, nổi giận đùng đùng rời ra gian
ngoài, lưu lại Vũ Hoằng Mặc ôm gối mềm, nghĩ mãi không thông. Chỉ muốn
ăn đậu hũ thôi mà, đến mức như vậy sao? Sau cùng cho ra kết luận là, Bùi Nguyên Ca càng ngày càng hung dữ! Có phải nữ tử định hôn sự xong đều
trở nên kỳ quái, một hồi đặc biệt ôn nhu, một hồi đặc biệt hung dữ?
Nghĩ đi nghĩ lại, lại thở dài.
Cho dù như vậy thì sao? Đừng nói lúc ôn nhu, ngay cả bộ dáng hung hãn đánh
hắn vừa rồi, đều khiến hắn nghĩ rằng, dù bị nàng đánh như vậy cả đời,
cũng sẽ cực kỳ vui vẻ...
Tối qua bốn đại nha hoàn đều mệt mỏi cả
đêm, hôm nay thay phiên trông giữ bên ngoài, tránh bị người tiến vào
nhìn thấy Vũ Hoằng Mặc. Hiện đang trông là Sở Quỳ, tuy cũng nghe được
động tĩnh bên trong, nhưng Bùi Nguyên Ca không gọi nàng, nàng không dám
tiến vào, cũng không hỏi.
Bùi Nguyên Ca căm giận ngồi trên bàn, nghĩ đến Vũ Hoằng Mặc vừa rồi một câu “đậu hũ” hai câu “đậu hũ” lại bực bội.
Nếu không phải xác định tối qua hắn sốt cao mơ hồ, biểu tình vừa rồi hoàn
toàn là nghi hoặc, Bùi Nguyên Ca gần như sẽ cho rằng hắn vốn biết chuyện tối qua, là cố ý tới đùa giỡn nàng! Cho dù là Cửu điện hạ, cũng không
thể ức hiếp người như vậy! Cho dù không biết chuyện, cũng không thể vô
liêm sỉ như vậy! (B.Y: chịu chị luôn =))) anh đã bảo không biết mà, muốn ăn đậu hũ thôi mà). Bùi Nguyên Ca càng nghĩ càng giận, cảm thấy cứ
buông tha Vũ Hoằng Mặc như vậy thì quá tiện nghi hắn, nhưng hắn là Cửu
điện hạ, không thể làm chuyện gì quá giới hạn, thậm chí tốt nhất đừng để Vũ Hoằng Mặc phát hiện nàng đang trị hắn.
Đột nhiên, Bùi Nguyên Ca nghĩ tới một chuyện, tức khắc có chủ ý.
Vũ Hoằng Mặc không phải sợ đắng sao? Không phải không chịu uống thuốc sao? Vậy bảo Tử Uyển, cho thêm vào phương thuốc của hắn một cân Hoàng Liên
(1 cân = 1/2 kg)! Nàng rất muốn nhìn, hiện tại Vũ Hoằng Mặc thanh tỉnh,
đường đường Cửu điện hạ, có không biết xấu hổ làm ầm ĩ giống tối qua
không chịu uống thuốc hay không?! Đắng cũng đắng chết hắn! Trong lòng
Bùi Nguyên Ca oán thầm.