Nhớ lại đến đây ngừng lại, Bùi Chư Thành không muốn lại suy nghĩ chuyện sau đó, vẻ mặt ủ dột. Thật ra, dù cho là chuyện Chương Vân cũng được, chuyện Minh Cẩm tình
cũng tốt, còn có rất nhiều thê thiếp tranh giành trước đây, khi đó ông
tuổi trẻ nông nổi không rõ, nhưng mà hiện tại thì vẫn biết, Thư Tuyết
Ngọc bị oan. Ông cũng có rất nhiều xin lỗi với bà, ông từng muốn che chở bà, nhưng cuối cùng không có làm được...
Có lẽ, với Thư Tuyết Ngọc mà nói, ở lại Bùi phủ là một loại hành hạ, hoà ly, có lẽ với bà mà nói, là một loại giải thoát.
Như vậy, cứ thành toàn (giúp đỡ đạt được mục đích) cho bà đi!
※※※
"Ngươi nói là hoà ly?" Trong Tứ Đức viện, trong một lúc nhận được tin tức
Chương Vân mở to hai mắt, không nói rõ là vui hay buồn, "Ngươi nói thật
vậy chăng? Phu nhân tự mình nhắc tới hoà ly, lão gia cũng đồng ý, nói
viết thư cho cha mẹ phu nhân, chờ sau khi bọn họ đến kinh thành, thì
thương lượng việc hoà ly?" Sau khi được tiểu nha hoàn xác nhận lại lần
nữa, lập tức mừng rỡ như điên, chỉ lệnh Vương ma ma khen thưởng thật
nhiều.
"Hoà ly, thật sự lại là hoà ly !" Chương Vân lẩm bẩm nói,
làm sao cũng không nghĩ tới, lại có thể nghe thấy dạng tin tức tốt vậy.
Đã bao nhiêu năm, nàng dùng bao nhiêu thủ đoạn âm mưu, nhưng trước sau địa vị chính thất của Thư Tuyết Ngọc ổn định như thái sơn, ngay cả lúc
trước bị nàng vu oan, chụp lên đầu tội danh mưu hại Minh Cẩm, bà ta cũng chỉ bị giam lỏng, lão gia cũng không nghĩ tới hưu thê (bỏ vợ). Không
ngờ, lần này lại bởi vì Liễu di nương chết, hai người lại muốn hoà ly?
Thật sự là... Một ngày có tin tức tốt!
Ngẫm lại những năm gần đây, nàng đã trả giá hết thảy tâm huyết, hình như cũng có ý nghĩa vào khoảnh khắc này.
Nhớ ngày đó, kinh thành có bao nhiêu người vô cùng hâm mộ Thư Tuyết Ngọc,
vị hôn phu văn võ song toàn, không có thông phòng, không có thiếp thất,
bởi vì một bạt tai của thê tử đã đánh mất tước vị cũng hoàn toàn không
thèm để ý; bởi vì thê tử bị người sĩ nhục một câu,
cầm đao đuổi đối phương đuổi qua tới nửa kinh thành. Đám đàn ông cười
ông ngốc, gọi ông là "Bùi bán điên", nhưng mà, có người con gái nào
không muốn có một trượng phu (chồng) như vậy?
Khi đó, nàng cũng muốn, muốn được người che chở, yêu thương như vậy.
Từng xa xa nhìn đôi vợ chồng này, cũng từng nhờ ca ca hỏi thăm tình hình của bọn họ, nàng cảm thấy, đàn ông tốt như vậy, vì sao lại cứ kết duyên với Thư Tuyết Ngọc? Tính tình Thư Tuyết Ngọc hư hỏng như vậy, cá tính lại
lỗ mãng, chẳng những không hề có lợi cho con đường làm quan của ông,
thậm chí còn có thể làm hại ông vứt bỏ tước vị. Nếu đó là vị hôn phu của nàng... Nếu... .
Cho dù không phải, nàng cũng muốn biến ông thành của nàng!
Vì thế, xin phụ thân bài yến, mở tiệc chiêu đãi Bùi Chư Thành và đồng liêu của ông, bỏ thuốc mê ở trong rượu. Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ, nàng
không cần làm một người phụ nữ khiến Bùi Chư Thành chán ghét, vì thế,
bịa đặt nói dối, nói đây là phụ huynh tạo tội lỗi, lẽ ra nàng nên thừa
nhận. Sau đó lại tính cả phụ huynh diễn kịch, đuổi ra khỏi cửa nhà, ở
lâu tại am ni cô, mang thai... Nàng gần như đánh cuộc tất cả của mình,
rốt cục cược thắng, như mong muốn được đền bù tiến vào Bùi phủ.
Khi đó, nàng chỉ có danh phận một thiếp thất mà thôi, nhưng nàng không nóng vội, nàng có thể chậm rãi mưu đồ.
Chuyện còn thuận lợi hơn so với nàng tưởng tượng, nhưng cũng phức tạp. Thuận
lợi là, Thư Tuyết Ngọc thật sự bởi vì nàng mà cãi nhau với Bùi Chư
Thành, phức tạp là, cho dù nàng giở thủ đoạn như thế nào, nhưng trước
sau thì Bùi Chư Thành vẫn bảo vệ cho Thư Tuyết Ngọc. Vì thế, nàng quyết
định dùng mỹ nhân kế đến lôi kéo Bùi Chư Thành, nhưng Bùi Chư Thành cũng không để ý tới, vì thế ngược lại nàng thử tìm lối đột phá từ trên người người khác, cân nhắc nói dối với Bùi lão phu nhân, Bùi Chư Thành thu
dùng nha hoàn Mi Nguyệt bên cạnh nàng.
Như nàng dự liệu, dưới sự tức giận thì Thư Tuyết Ngọc quả nhiên đã đồng ý.
Nhưng có chút ngoài dự đoán là, Bùi Chư Thành lại cũng đồng ý rồi, tuy rằng
không biết nguyên nhân, nhưng việc này có lợi với nàng.
Sau đó là Liễu di nương, Tiếu di nương. Nhưng mà, tuy rằng quan hệ của Bùi Chư
Thành và Thư Tuyết Ngọc gần như đến điểm đóng băng, nhưng nàng cũng
được, ba vị thiếp thất cũng tốt, trước sau lại chưa từng lấy được lòng
của Bùi Chư Thành, càng không thể dao động vị trí chính thất của Thư
Tuyết Ngọc.
Ngay tại lúc nàng gần như tuyệt vọng với chuyện này, trên trời rơi xuống một Minh Cẩm.
Lúc đầu gặp Minh Cẩm, nàng tràn ngập địch ý, bởi vì ở dưới khuyên bảo của
nàng ta, Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc lại có dấu hiệu tan băng, không hề đối chọi gay gắt như vậy nữa, điều này làm cho nàng vô cùng kinh
hoảng. Nhưng mà đúng lúc này, nàng lại phát hiện một bí mật, thì ra Bùi
Chư Thành lại yêu thích Minh Cẩm, tuy rằng điều này làm cho nàng ghen
tị, nhưng mà, nàng cũng biết, đây là cơ hội mà nàng chờ đợi đã lâu.
Minh Cẩm là người phụ nữ thông minh, cũng nhận thấy được manh mối, nhắc tới
phải rời khỏi, mà Bùi Chư Thành lại không có giữ lại.
Vào loại
thời điểm này, làm sao nàng lại có thể để cho nàng ta rời đi? Vì thế,
nàng bỏ thêm đồ ở trong rượu tiệc đưa tiễn. Bùi Chư Thành sẽ không phòng bị, nhưng Minh Cẩm là người thông minh, lại là học y, nhưng nàng ta tin tưởng Thư Tuyết Ngọc. Cho nên khi để Thư Tuyết Ngọc bưng ly rượu có vấn đề kia dâng cho nàng ta, nàng ta không hề phòng bị đã uống vào. Sau đó, ở dưới thiết kế khéo léo của nàng, hai người gặp nhau ở trong một phòng trống, sau đó... .
Vì thế, như nàng mong muốn , Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc hoàn toàn sụp đổ, mà lần này, Bùi Chư Thành không hề
đứng ở bên Thư Tuyết Ngọc.
Nhưng mà cố tình khác là, thứ nhất
chính là Minh Cẩm lại có thể được đón vào cửa với lễ bình thê, điều này
làm cho nàng vừa đố kỵ vừa hận; thứ hai chính là, Minh Cẩm rất thông
minh, dường như nàng ta nhận thấy chuyện đêm đó là bị nàng thiết kế,
khắp nơi đều nhìn chăm chú khuyết điểm của nàng, muốn tìm được nhược
điểm của nàng, vài lần đã thiếu chút nữa nàng bị phát hiện, may mắn còn
có Thư Tuyết Ngọc ghen ghét dữ dội, ba lần mấy bận giúp nàng.
Vốn, dựa theo tính toán của nàng, khi Minh Cẩm sinh con, chắc là sẽ có vấn
đề, vừa vặn Thư Tuyết Ngọc chưởng phủ (nắm giữ quản lý phủ), đến lúc đó
một câu trừ bỏ hai người.
Nhưng mà, có lẽ là Minh Cẩm biết y, có
lẽ là vận may của nàng ta tốt, lại có thể lông tóc không tổn thương sinh ra một đứa con gái...
Sau này hai người phụ nữ lại không hiểu
tại sao liên kết, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, chỉ
có thể ẩn núp thật cẩn thận, tìm kiếm cơ hội một kích phải trúng, một
câu trừ bỏ hai cái đinh trong mắt. Cuối cùng, rốt cục bị nàng tìm được
rồi, trừ bỏ Minh Cẩm, mà tất cả chứng cứ đều chỉ về Thư Tuyết Ngọc, Bùi
Chư Thành nổi giận rốt cụôc hoàn toàn thất vọng với Thư Tuyết Ngọc, sau
đó rốt cụôc nàng có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Nhưng mà, cho dù vào lúc đó, Thư Tuyết Ngọc cũng không có bị hưu, kết quả, lại thua ở trên cái chết của Liễu di nương.
Thật sự là châm chọc!
Nhưng, cho dù hiện tại nàng đã bị cấm túc, bị biếm làm tiện thiếp, đây vẫn là
một tin tức làm cho nàng cảm thấy rất sảng khoái. Chương Vân nghĩ, khóe
miệng lộ ra một ý cười độc ác tận cùng, tuy rằng nàng không có được,
nhưng Thư Tuyết Ngọc cũng đừng nghĩ đến được!
※※※
"Phu
nhân, nô tỳ cả gan hỏi một câu, " Trong Kiêm Gia viện, rốt cuộc Bạch
Sương bất chấp tôn ti trên dưới, trực tiếp nhìn chằm chằm vào ánh mắt
Thư Tuyết Ngọc, "Ngài là thật sự muốn hoà ly với lão gia sao?"
"Ta ——" Thư Tuyết Ngọc muốn nói lại thôi, cắn môi thật chặt, "Hiện tại nói những thứ này còn có ích lợi gì?"
"Đương nhiên là có ích, nếu ngài không thật sự muốn hoà ly, thì chuyện còn có
đường sống dàn xếp." Bạch Sương nhìn chằm chằm của ánh mắt bà, có chút
thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Thôi, suy nghĩ trong lòng phu nhân, nô tỳ còn không biết sao? Không phải ngài thật sự muốn hoà ly, ngài đang oán hận
lão gia không tin ngài, cho rằng ngài là hung thủ, cho nên dỗi trong
chốc lát đã nói hoà ly, có phải hay không? Hoặc là nói, ngài hoàn toàn
không muốn hoà ly, chỉ là muốn thử xem thái độ lão gia? Phu nhân, nếu
lời nô tỳ nói đi quá giới hạn, cho dù khác, lần này ngài không nên dễ
dàng nói ra ba chữ thư bỏ thê. Lúc lão gia nói hoà ly, phu nhân ngài có
cảm nhận gì?"
"Ta. . . ." Thư Tuyết Ngọc cắn môi không nói.
Khoảnh khắc đó, bà chỉ cảm thấy, trời đất đều ngừng lại. Sao bà cũng chưa nghĩ đến, lại từ trong miệng Bùi Chư Thành, nghe được hai chữ hoà ly. Tuy
rằng là bà nói ra miệng trước tiên, nhưng mà, thật ra vào thời điểm kia, là bà hy vọng ông có thể từ chối.
"Ngài cảm thấy thật khó chịu,
thật đau lòng, có phải hay không?" Bạch Sương tiếp tục nói, "Vậy ngài có nghĩ tới hay không, khi ngài nói ba chữ thư bỏ thê, trong lòng lão gia
sẽ có cảm nhận gì? Trái tim người đều làm bằng thịt, chẳng lẽ lão gia sẽ không cảm thấy khổ sở sao?"
"Đó là không giống như vậy!" Thư
Tuyết Ngọc thốt ra lời, tính tình bà vốn là vô cùng cao ngạo, nhưng nay
đối với tỳ nữ bên cạnh, ngẫm lại chuyện đã đến tình trạng này, lại rụt
rè cũng không có ý nghĩa gì, "Bạch Sương, ngươi cũng biết, ta để ý ông
ấy, nhưng mà, ông ấy cũng đã phiền chán ta rồi. Bằng không, làm sao ông
ấy lại có thể dễ dàng đồng ý hoà ly? Có lẽ, ông ấy đã sớm muốn làm như
thế, chỉ là..."
"Nô tỳ thật không cảm thấy như vậy." Bạch Sương
nhíu mi suy nghĩ lại nói, "Phu nhân, ngài không biết là chuyện lần này
có gì kỳ lạ sao? 0di33xn0dafnl330fys0doon Xem ra hình như là phu nhân và Liễu di nương nổi lên tranh chấp, không cẩn thận đẩy Liễu di nương một
cái, kết quả Liễu di nương vừa vặn đụng vào trên núi giả, bắt đầu xảy ra chuyện. Dường như chính là một đợt ngoài ý muốn, nhưng mà, nô tỳ cảm
thấy có chỗ không hề thích hợp. Ngài nói đi?"
Thư Tuyết Ngọc nhíu mày: "Thật là kỳ lạ, ta cảm thấy, lúc ấy sức lực ta đẩy nàng ta cũng
không lớn, đừng nói đụng chết, cho dù đụng vào trên núi giả, ta cảm thấy cũng rất không có khả năng. Nhưng mà, ta không làm rõ được, vì sao cuối cùng, Liễu di nương lại chết bởi vì miệng vết thương kia?"
"Vấn
đề ngay tại nơi này!" Bạch Sương phân tích nói, "Chúng ta không nói đến
cái chết của Liễu di nương, chỉ nói chuyện phía trước, nô tỳ cũng biết,
Liễu di nương có thể là cố ý đụng vào trên núi giả, mục đích để giá họa
phu nhân, nhưng mà, ngài có nghĩ tới hay không, vì sao nàng ta phải làm
như vậy chứ? Nàng ta và bản thân phu nhân cũng không có thù sâu hận lớn, sở dĩ tính kế ngài, cũng chỉ là vì hai chữ, tranh giành!"
Thư Tuyết Ngọc gật đầu, lại khó hiểu: "Cho nên?"
"Vấn đề nhắm ngay ở trên hai chữ tranh giành này, nếu nói lão gia lại không
có tình cảm với phu nhân ngài, thật sự giống ngài nói, tình cảm vợ chồng đã cắt đứt, không có yêu, vì sao các nàng lại muốn tranh với ngài chứ?
Sở dĩ làm như vậy, đương nhiên là vì các nàng cho rằng, ngài còn có địa
vị ở trong lòng lão gia, nhằm vào ngài có thể khiến cho lão gia chú ý,
chẳng thế thì các nàng còn không bằng nhanh chóng vắt óc tìm mưu kế đi
lấy lòng lão gia, tục ngữ nói đúng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã
tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê!" Bạch Sương tận tình khuyên
bảo.
Trong lòng Thư Tuyết Ngọc rung mạnh, cúi đầu im lặng suy
nghĩ không nói, lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Bạch Sương, ngươi cảm thấy,
ta và ông ấy, trong lúc đó còn có khả năng bù lại sao?"
"Nô tỳ
cảm thấy, đây là muốn xem ngài và lão gia làm như thế nào." Bạch Sương
gắt gao cau mày, cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên mày buông lỏng, nói, "Là
tốt hơn so với một chiếc khăn, bị người xé rách thành hai mảnh, nếu vẫn
cứ đặt ra nơi đó như vậy, vậy vĩnh viễn cũng không có khả năng gắn bó
cùng một chỗ. Muốn bù lại vết rách, phải dùng kim chỉ, từng mũi từng mũi móc nối lại, ngài nói đi?"
Nghe được Bạch Sương dùng chiếc khăn
đến so sánh, Thư Tuyết Ngọc không nhịn được bật cười, nhưng lập tức lại
trở nên suy nghĩ sâu xa.
"Nô tỳ cảm thấy, chuyện lần này thật sự
rất kỳ lạ, nếu nô tỳ lại nói câu nào quá giới hạn, phu nhân ngài tự mình bình tĩnh xem xét, đổi chỗ lại, ngài sẽ cảm thấy là ngài trong sạch vô
tội sao? Có phải ngay cả chính ngài cũng nghi ngờ hay không, có lẽ Liễu
di nương thật là ngươi lỡ tay đẩy lên trên núi giả mà chết? Hơn nữa, lão gia và phu nhân vốn có khúc mắc. Lúc này, phu nhân phải nên tìm chứng
cớ đến rửa sạch bản thân, hoặc là nghĩ biện pháp làm cho lão gia tin
tưởng ngài, mà không phải nói hoà ly, làm cho chuyện càng trở nên khó
giải quyết!" Bạch Sương tận tình khuyên bảo, trong lời nói không phải
không có ý trách cứ.
"Ta ——" Thư Tuyết Ngọc cắn môi, bị Bạch
Sương nói đến ngậm miệng không trả lời được, lúc lâu mới nhỏ giọng nói,
"Vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
"Nô tỳ cảm thấy, phu nhân
ngài nên là đi nhận lỗi với lão gia, nói ngài cũng không muốn hoà ly."
Thấy bộ dáng này của Thư Tuyết Ngọc, Bạch Sương chỉ biết tính tình bướng bỉnh của bà lại nổi lên, lời nói nhỏ nhẹ tỉ mỉ khuyên, "Phu nhân, lấy
việc nhất mã quy nhất mã (nợ gì thì trả nấy), lão gia oan uổng ngài, là
ông ấy không đúng, đợi cho chuyện đã điều tra xong, đến lượt ông ấy nhận lỗi với ngài. Nhưng mà, phải là ngài có sai cũng cần phải nhận, nói rõ
ràng với lão gia, không cần luôn rối rắm thật không hiểu như vậy, nếu
không, chuyện sẽ càng ngày càng hỏng bét."
Thư Tuyết Ngọc quay đầu nhìn nàng, hình như thay đổi ý nghĩ, lại cúi thấp đầu xuống, hình như vẫn đang có chút do dự.
※※※
Chờ Bạch Sương hỏi thăm chuyện đã trải qua, thì Bùi Nguyên Ca lập tức nhận
thấy được khác thường trong đó, nhìn Bạch Sương gấp đến độ hoang mang lo sợ, nàng nhắc nàng ta điểm quan trọng, để cho nàng ta khuyên nhủ mẫu
thân. Dù sao, nàng là con gái, rất nhiều lời cũng không tiện nói, nhưng
Bạch Sương sẽ không giống vậy, nàng ta là đại nha hoàn của mẫu thân, cả
đời chưa gả, vẫn hầu hạ Thư Tuyết Ngọc, chỉ cần biết yếu điểm, lên
khuyên bảo chắc là càng thích hợp hơn so với nàng.
Nhưng bên phụ thân lại không giống vậy, cũng không có một nhân vật như vậy.
Mà nàng thân là con gái, dù sao vẫn không thể đi can thiệp tình riêng của
phụ thân, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể bắt tay vào từ chuyện cái
chết của Liễu di nương, nói bóng nói gió.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ nói gì xong, Bùi Nguyên Ca gõ vang cửa thư phòng: "Phụ thân, nữ nhi có thể đi vào không?"
Đang trong lúc im lặng suy nghĩ Bùi Chư Thành đột nhiên lấy lại tinh thần, sửa sang lại vẻ mặt, nói: "Vào đi!"
Đi vào thư phòng, thấy Bùi Chư Thành ngồi ở trước bàn sách, vẻ mặt dường
như bình tĩnh, nhưng cũng che giấu vài phần nặng nề, trong lòng Bùi
Nguyên Ca có chút ý định, phụ thân có lẽ ông cũng không muốn hoà ly. Tuy rằng nói, bởi vì mẫu thân chết, phụ thân có hiểu lầm với mẫu thân,
nhưng mà nhìn tình huống hiện tại, hình như trong lúc này cũng không
hoàn toàn là vì mẫu thân chết, trong lúc đó hình như hai người có rất
nhiều rối rắm, chỉ mong Bạch Sương có thể khuyên được mẫu thân, hai
người có thể nói chuyện thật tốt.
"Chuyện gì?" Giọng nói của Bùi Chư Thành có chút nặng nề.
"Con nghĩ hiện tại trong lòng phụ thân nhất định rất không vui, cho nên,
muốn vội tới nói chút chuyện cười cho phụ thân, xem có thể làm cho trong lòng phụ thân tốt hơn hay không." Bùi Nguyên Ca cười tủm tỉm nói, "Đây
là lòng hiếu thuận của nữ nhi, phụ thân không được không nghe, bằng
không thì nữ nhi sẽ tức giận."
Không muốn trái ý con gái, Bùi Chư Thành miễn cưỡng cười nói: "Được, con nói đi!"
"Dạ, trước đây, có bốn người mù, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng gặp
qua voi, rốt cụôc có một ngày... ." Bùi Nguyên Ca kể lại sinh động như
thật chuyện xưa "Người mù sờ voi", cuối cùng cười nói, "Phụ thân, người
nói bốn người mù này có buồn cười hay không? Rõ ràng đụng đến chính là
từng bộ phân của voi, lại cứ cho rằng voi chính là loại bộ dáng này,
người nói có ngốc hay không?"
"Bọn họ là người mù, nhìn không
tới, chỉ có thể nói ra cảm nhận của mình, đây là thói thường của con
người. Cho nên, về sau nếu con muốn làm việc gì, thì phải ngẫm lại
chuyện xưa này, không được chỉ nhìn chuyện mình chứng kiến, đó không hẳn là chân tướng." Bùi Chư Thành đã sớm biết chuyện xưa này, thuận tiện
bắt đầu dạy bảo con gái, trong lòng mơ hồ đã nhận ra một chút khác
thường, lại nói không rõ ràng.
"Như vậy à, nữ nhi nhớ kỹ." Bùi
Nguyên Ca gật đầu, lại nói, "Con lại kể cho người một chuyện cười, có
người bị bệnh nặng, trị đủ kiểu không có hiệu quả, nghe nói có một thần y rất lợi hại, muốn đến xem. Kết quả thần y nói với hắn, bệnh này của hắn trước kia có một người từng xem qua, cần chưng thuốc tắm. Người nọ vì
chữa bệnh, đồng ý chưng thuốc tắm, nhưng lúc chưng, đột nhiên nhớ tới
còn không hỏi người nọ tình huống hiện tại, kết quả thần y nói, người nọ đã chết rồi."
Bùi Chư Thành khẽ nhíu mày: "Vậy coi là thần y gì chứ? Trị đến chết cũng coi như đã trị sao?"
"Bệnh nhân kia cũng nghĩ như vậy, đã giãy dụa đứng lên, kết quả thần y nhìn
hắn một cái, không nhanh không chậm nói, ngươi sợ cái gì? Người nọ là
sau đó chết ở chiến trường, lại là được ta chữa bệnh đã chữa chết rồi."
Bùi Chư Thành không khỏi bật cười: "Vậy tính tình bệnh nhân cũng quá nóng
nảy, không có nghe thần y nói cho hết lời đã ——" đột nhiên vẻ mặt thay
đổi, yên lặng nhìn Bùi Nguyên Ca, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, rốt cục
hiểu được, trước đó người mù sờ voi cũng tốt, bệnh nhân tính nôn nóng
này cũng được, thật ra Ca nhi nói gần nói xa cũng là đang nhắc nhở
ông... . Một lúc lâu mới nói, "Ca nhi, nếu con cảm thấy chuyện này có
thể có nghi vấn, có thể nói rõ với phụ thân, vì sao muốn quanh co lòng
vòng?"
"Bởi vì nữ nhi chỉ là nghi ngờ, không có chứng cớ." Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói, "Cho nên nữ nhi không dám nói rõ."
"Vì sao không ——" Bùi Chư Thành đang muốn hỏi, bỗng nhiên lại dừng lại,
cười khổ nói, "Quả thật, ta cũng như người mù sờ voi kia, người bệnh
tính tình nôn nóng kia , con muốn nói thẳng,
nói không chừng còn chưa mở miệng đã bị ta đuổi ra ngoài!" Lại suy nghĩ
một lát, vẫn không phát hiện được chỗ có vấn đề, hỏi, "Nhưng, chuyện này trước mắt bao người, đều thấy được là... Đẩy Liễu di nương ngã, cho nên bị thương mà chết, trong việc này còn có thể có vấn đề gì sao? Nếu nói
là Liễu di nương đang dùng khổ nhục kế, không cần thiết ngay cả tính
mạng cũng góp vào đó."
"Phụ thân, nữ nhi cảm thấy, chuyện Liễu di nương chết, thật ra chính là giống với chuyện cười thứ hai về người
bệnh, chúng ta đều chỉ nghe một nửa lời nói của thần y mà thôi, mẫu thân thật sự đã đẩy Liễu di nương, Liễu di nương cũng thật sự đụng bị
thương, dù cho chi tiết trong đó là trước mắt bao người, không thể nghi
ngờ. Nhưng, sau đó thì sao? Liễu di nương từ hoa viên rời đi, đến trở
lại chết trong phòng mình, trong lúc này có xảy ra chuyện gì hay không?" Bùi Nguyên Ca suy nghĩ rồi nói ra lời kinh ngạc, "Liễu di nương thật sự không có khả năng dùng khổ nhục kế, thế cho nên góp vào tính mạng của
mình, nhưng mà, sau khi mẫu thân rời đi có khả năng có người xuống tay
độc ác với Liễu di nương, mới đưa đến cái chết của Liễu di nương hay
không?"
Bộ dáng Bùi Chư Thành sợ hãi kinh hoàng, cũng không phải
không có loại khả năng này. Nhưng mà nếu nói như vậy, chính là ông xử
oan Thư Tuyết Ngọc ...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng
Thạch Nghiễn thông báo thật cẩn thận: "Lão gia, phu nhân cầu kiến, ngài. . . . Lúc này có gặp hay không?" Hiển nhiên cũng đã biết chuyện hôm
nay, biết hai người ồn ào rất bế tắc.
Nghe được Thư Tuyết Ngọc muốn tới, vẻ mặt Bùi Chư Thành thay đổi không chừng, rất lâu mới chậm rãi nói: "Mời bà ấy vào đi!"