"Ác quỷ?" Tô Trường An bật thốt, nhưng nhanh chóng nghĩ ra ngay.
Ác quỷ trong miệng Thiên Đạo hẳn chính là những Thiên Nhân kia. Nhưng từ miệng chúng Thần, hắn được biết các Thiên Nhân làm những chuyện như
vậy chính là vì đằng sau có Thiên Đạo trong bóng tối trợ giúp. Nhưng
nghe giọng điệu Thiên Đạo bây giờ lại giống như vô cùng căm thù những
Thiên Nhân đó. Quả thực là hai bên nói hai lời khác nhau.
"Ta đã từng rất tin tưởng vào Thiên Nhân. Ta từng nghĩ, Thần tộc sở
dĩ trở nên sa đọa là bởi vì bọn họ không hiểu được sự khó khăn của nhân
gian. Cho nên ta mới đưa những sinh linh bình thường từng bước một tu
luyện lên thành Thiên Nhân, để chúng thay cho chúng Thần để ý tới cái
thế giới này. Ta cho bọn họ nhiều quyền hơn, ngay cả thuyên chuyển cả
Thiên Đạo chi lực cho chúng, khiến bản thân ta lâm vào ngủ say.”
"Ta cho là bọn họ sẽ làm rất tốt, và quả thực thời điểm ban đầu, bọn
họ đã làm rất tốt. Phân ra tam tộc, thiết lập mấy mạch Tinh Đẩu, tất cả
đều đúng theo ta yêu cầu, lại còn lập ra Tinh Thần Các, quản lý Tinh
Vẫn. Tất cả mọi việc họ đều làm rất tốt, tốt tới mức ta không có gì để
phàn nàn.”
"Cũng vì vậy, ta mới an tâm chìm vào ngủ say để khôi phục sức mạnh đã tiêu hao. Khi ta tỉnh lại, khi ta tràn đầy vui mừng cho rằng, nghênh
đón ta sẽ là một thế giới mới xinh đẹp hài hòa, thì sự thật lại chứng
minh ta đã sai. Ta đã đánh giá sai sự tham lam của lòng người, sai ở chỗ những kẻ ta đã tin tưởng như những chúng Thần.”
"Bọn chúng đã ruồng bỏ niềm tin của chính mình, bọn chúng bị quyền
lợi vô thượng từ những thần linh mà bọn chúng từng căm hận hấp dẫn, bọn
chúng cũng trở nên sa đọa, trở nên dơ bẩn không chịu nổi.”
"Để duy trì sự thống trị của mình, để phòng ngừa lại xuất hiện kẻ
phản loạn, bọn chúng lợi dụng sức mạnh của ta, kết hợp với lực trói
buộc, khiến các Tinh Vẫn không thể nào có được tất cả sức mạnh. Chúng ở
trong bóng tối thao túng Tinh Thần các, tiêu diệt những ‘mầm họa’ từ
trong nhân gian, tùy tiện giết chóc những Tinh Vẫn không tuân phục
chúng. Bọn chúng trấn áp tất cả, lường gạt sinh linh, phong bế Tinh Hải, để những anh linh sau khi chết biết được sự thật không thể nào trở lại
nhân gian, báo cho những người còn sống biết được lời nói dối của bọn
chúng.”
"Cho nên, ngươi mới cảm thấy thất vọng? Mới đưa Đế Quân đến đây?"
Thiên Đạo lắc đầu.
“Sau khi ta thức tỉnh, biết được sự thật ta rất phẫn nộ, nhưng ta vẫn còn ôm một tia hy vọng với bọn họ, hoặc phải nói là với cái thế giới
này.”
"Ta giận dữ mắng đám Thiên Nhân, thu hồi Thiên Đạo chi lực mà ta đã
ban cho chúng, thậm chí còn tước đi tuổi thọ vô hạn mà ta đã ban cho
chúng, sau đó, ta cho bọn chúng một thời hạn ba trăm năm. Ta yêu cầu bọn chúng phải thống trị thật tốt cái thế giới này. Ba trăm năm sau, khi ta tỉnh lại lần nữa, nếu thế giới này có chỗ đổi mới, ta liền lại ban cho
bọn chúng thêm ba trăm năm tuổi thọ, ta dùng điều này để đánh cược, hi
vọng bọn chúng có thể lạc đường biết quay lại.”
"Hả?" Tô Trường An nghe đến đó, mặt lộ dị sắc, chuyện này hắn chưa nghe nói bao giờ. Hắn không khỏi hỏi: "Về sau thế nào?"
"Về sau?" Thiên Đạo cau mặt, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái, vừa khinh thường vừa tự giễu.
"Ba trăm năm sau ta tỉnh lại, thực tế lại cho ta thấy mình ngu ngốc và ngây thơ tới mức nào.”
"Đám ác quỷ đó chẳng những không rút ra được bài học, mà còn làm trầm trọng thêm.”
"Bọn chúng đã quen với việc có tuổi thọ vô hạn, đã quen với quyền lợi tối cao, bởi vì đã từng có nên bọn chúng sợ phải mất đi.”
"Bọn chúng bắt đầu thôn phệ Thần tính Chân Thần bị phong ấn ở bên
trong Thần Mộ. Đám Tà Thần liên thủ với Thần tộc, sáng lập ra cái gọi là Trích Tinh lâu, núp trong bóng tối làm việc, ý đồ tiếp tục khống chế
cái thế giới này, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn chúng biết sau ba
trăm năm khi ta tỉnh lại, bọn chúng chỉ còn một con đường chết, nên bọn
chúng đã bị những Tà Thần kia đầu độc...”
"Bọn họ tìm đến Đế Quân?" Tô Trường An nghe đến đó, nói chung đã đoán được phần chuyện đằng sau.
"Đúng vậy.” Thiên Đạo tự giễu cười cười, "Bọn chúng đưa Đế Quân tới.”
"Bọn chúng căn bản không biết rõ cái gọi là Đế Quân rốt cuộc là tồn
tại như thế nào. Bọn chúng chỉ biết chìm trong lời hứa viển vông rằng Đế Quân sẽ cho bọn chúng tuổi thọ vô hạn và sức mạnh vô biên, còn cái thế
giới này và sinh linh sống trong nó, thì bọn chúng không thèm để ý.”
"Nếu ngươi đã biết hết, sao ngươi không cản họ? Mà lại còn theo họ thông đồng làm bậy?" Tô Trường An cau mày.
"Ngăn cản?" Thiên Đạo bật cười. “Vì sao ta phải cản?"
Giọng nói của y trở nên tĩnh mịch, khí tức đen âm lãnh quanh thân
càng thêm nồng đậm. Chén rượu trong tay vì trong lòng y chấn động mà lơ
đãng bị vỡ thành nhiều mảnh, rượu chảy đầy ra đất.
"Ta sáng tạo ra Chư Thần, chúng bị sa đọa, ta lại tạo ra Thiên Nhân, chúng cũng bị trầm luân vào trong quyền lợi.”
"Ngươi nhìn tất cả chúng sinh trên đời này xem, có kẻ nào không giống vậy hay không? Được voi đòi tiên, lòng tham không đáy?"
"Nếu bọn chúng đã muốn có được tuổi thọ vô tận, muốn được chui vào
vòng tay của Đế Quân như vậy, thì tốt thôi, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho bọn chúng. Ta đã cho bọn chúng tuổi thọ vô tận, thì ta cũng cho
được bọn chúng sự hủy diệt và tối tăm. Đây chẳng phải là hợp với tâm ý
của bọn chúng hay sao?"
Nói tới đây, gương mặt xinh đẹp của Thiên Đạo trở nên âm u và bắt
đầu vặn vẹo, không còn sự xinh đẹp mà trở thành đáng sợ khó tả.
"Nhưng những lỗi này chỉ có những Thiên Nhân kia sai, có quan hệ gì
tới hàng tỉ sinh linh còn lại trên đời này đâu? Ngươi có nghĩ quyết định này của ngươi là không công bằng đối với họ hay không?" Tô Trường An
nổi giận nói.
"Hàng tỉ sinh linh?" Thiên Đạo nghe vậy, giận quá thành cười.
"Cái ngươi gọi là hàng tỉ sinh linh với đám Thiên Nhân thì có gì khác nhau? Nếu đổi chỗ chúng cho nhau, ngươi nghĩ có kẻ làm tốt hơn hả? Trên đời này qua bao nhiêu năm tháng, vì cái gọi là tham lam mà cha con phản bội nhau, huynh đệ tương tàn với nhau còn ít lắm sao? "
"Cái thế giới này vốn là dơ bẩn, cái gọi là sinh linh vốn đáng giận,
đã như vậy, sao không hủy diệt hết đi, để tất cả lại quay về hỗn độn?"