Tô Trường An sững ra, theo bản năng ôm lấy người đó vào lòng.
"Cha, Chiếu Nhi rất nhớ người.” Người trong ngực Tô Trường An thì thầm.
Từ sau khi Tô Trường An rời khỏi thành Trường An, Tô Chiếu theo Cổ Tiễn
Quân đi Bắc Địa, có Cổ Tiễn Quân che chở, lại có thanh danh của Tô
Trường An, cô ở Bắc Địa chính là một tiểu hoàng đế. Không có việc gì thì đi tìm Tô Thái chơi đùa, rảnh rỗi quá thì chạy tới Yêu quốc tìm Ngô
Đồng bà bà.
Chơi đùa rất là thích ý.
Nhưng trong lòng cô
lúc nào cũng nhớ Tô Trường An, bởi vậy vừa nhận được tin của Quách Tước
là lập tức giục Cổ Tiễn Quân mang cô chạy tới Trường An.
Cổ Tiễn
Quân đương nhiên không từ chối, lập tức ném công chuyện của Bắc Địa sang bên, chạy tới Trường An, chỉ mất có ba bốn ngày đã tới nơi.
"Ta
cũng nhớ Chiếu Nhi.” Tô Trường An cảm nhận được sự nghẹn ngào trong
giọng nói của Tô Chiếu, hắn khẽ cười vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
Năm năm không gặp, Tô Chiếu vẫn giữ nguyên cái bộ dạng mười một mười hai tuổi như cũ.
Cô dường như không lớn lên được, cơ thể lại nhẹ bẫng hẳn đi, làm Tô Trường An lo lắng.
Nhưng Tô Chiếu là người đặc biệt, cô đến từ tương lai, nên mọi khác thường của cô không ai có thể giải thích được.
Cô gái nhỏ trong lòng Tô Trường An chợt nghiêm mặt, vì nhìn thấy cách cô không xa, có một bóng người.
Người kia đang mỉm cười, đôi mắt long lanh ngấn nước như ai oán như mừng rỡ nhìn Tô Trường An.
Nhìn vào đôi mắt ấy, lòng Tô Trường An như nhũn ra.
"Tiễn Quân...” Hắn thì thào.
Tính ra hắn với cô đã quen biết hơn mười năm, bây giờ từ biệt mấy năm, cô đã hóa thành Tinh Vẫn, trở thành Bắc Địa Tấn vương, cách ăn mặc đương
nhiên không còn giống như ngày xưa nữa, tóc được búi lên, nét mặt mang
theo sự uy nghiêm, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
"Ừ.” Cổ Tiễn Quân nhè nhẹ đáp lại, trong mắt đầy là tình ý.
Tô Trường An ôm theo Tô Chiếu đi tới trước mặt cô, hé miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy không biết phải nói gì.
"Muội đã đến rồi.” Cuối cùng, hắn chỉ nói ra được bốn từ như thế.
Tô Chiếu không khỏi liếc mắt, thầm nghĩ cha mình đúng là đầu gỗ.
"Ừ.” Cổ Tiễn Quân lại gật đầu, trong mắt đầy vui vẻ, vẻ rất hưởng thụ sự quẫn bách của Tô Trường An.
Cô hiểu hắn, luôn thông cảm cho hắn, nhưng lần này hắn đi một cái là tới
bốn năm, dù cô có rộng lượng tới mấy, cũng không tránh khỏi có chút
không vừa lòng.
Nên cô quyết định không cho hắn lối thoát, cô
muốn nhìn xem với cái đầu gỗ kia của hắn, hắn sẽ nói ra được cái gì, coi như là để xả cơn giận bốn năm nay của cô.
Tô Trường An bị Cổ
Tiễn Quân nhìn tới mức da đầu run lên, trong lòng càng thêm áy náy, càng thêm căng thẳng, tới mức đứng ấp úng cả nửa ngày vẫn không nói được
thành lời.
Cổ Tiễn Quân thấy vậy, rốt cuộc cũng không đành lòng, trợn mắt bất đắc dĩ hỏi: "Nghe nói đã tìm được chỗ Chân Thần?"
"Ừ.” Tô Trường An như được đại xá, vội vàng gật đầu đáp lại.
"Năm đó một mình Hạ Hầu Hạo Ngọc đã khó chơi, bây giờ có tới bốn Chân Thần
tề tụ, cộng thêm thủ hạ Bán Thần Thứ Thần số lượng không rõ, trận
chiến này, huynh có lòng tin không?" Cổ Tiễn Quân dẹp đi sự oán trách
trong lòng, hỏi hắn. Trong lòng cô, cái nào nặng cái nào nhẹ đương nhiên cô luôn biết rõ, huống chi việc này liên quan tới sự sinh tử của Tô
Trường An, cô đương nhiên không hề đùa giỡn tí nào.
Tô Trường An đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô, gật đầu rồi lắc đầu.
"Chân Thần quá mạnh, nếu một đấu một, ta có thể đấu tay đôi với họ, nhưng...” Hắn nói tới đây thì im bặt.
Cổ Tiễn Quân đương nhiên hiểu ý hắn.
Cô cau mày: "Số lượng Tinh Vẫn tam tộc Nhân Yêu Man dù đã có tăng thêm,
thì tới nay vẫn chưa tới được năm mươi người. Muốn đối kháng Thần tộc,
quả thực là không khác gì châu chấu đá xe, hơn nữa những Tà Thần kia làm sao bỏ mặc cho huynh làm việc!"
Tô Trường An đương nhiên biết chuyện ấy, hắn lắc đầu: "Cho nên ta sẽ tới đó đánh thức họ.”
"Họ?" Cổ Tiễn Quân sững sờ, sau đó liền nghĩ ra. "Huynh đã tìm được cách mở ra Tinh Hải?"
"Ừ.” Tô Trường An nhẹ gật đầu, đối với Cổ Tiễn Quân đương nhiên hắn không có ý giấu diếm. "Năm đó Ngọc Hành sư thúc tổ đã có đoán trước, với tu vi
của người, vốn có thể tránh thoát sự trói buộc của trời đất, không cần
phải chấm dứt tánh mạng của mình, nhưng người vẫn tuân theo Thiên Đạo
triệu hoán trở về Tinh Hải, chính là để mưu đồ việc này.”
"Ngọc Hành Thánh Nhân?" Cổ Tiễn Quân nghi hoặc nhìn Tô Trường An, chưa hiểu lắm.
Tô Trường An cười: "Muốn mở ra Tinh Hải phải có vài thứ, một trong số đó
là Tinh Thần Lệnh đã ở trong tay ta, tiếp theo, là dùng Thất Tinh làm
dẫn, câu thông ngôi sao Tinh Hải, sau đó anh linh trên Tinh Hải tới đáp
lại, hai bên khí cơ tương liên, thi hành bí pháp, Tinh Hải sẽ được mở
ra, anh linh sẽ quy về.”
"Là vậy à!" Cổ Tiễn Quân gật đầu, nhưng
chợt nhận ra có điều không đúng. "Nếu chỉ cần dùng Thất Tinh làm dẫn,
Thiên Lam truyền đến Ngọc Hành Thánh Nhân đã là đời thứ tám, thất đại
anh linh trên thất tinh đã sớm ngủ say ở trên Tinh Hải, đâu cần phải có
Ngọc Hành Thánh Nhân tới nữa?"
"Trong thiên số, bảy là định số, tám là biến số, chín là cực số.”
"Định số không thể thay đổi, biến số sinh họa phúc, cực số định cuối cùng.”
"Bảy vị anh linh chi lực hiển nhiên không đủ để câu thông ra con đường nối
Tinh Hải và nhân gian, cho nên cần tới tám vị anh linh, song tám lại là
biến số, không bàn mà hợp với trời đất chí lý, nên nó là cách xử lý ổn
thỏa nhất.”
Cổ Tiễn Quân kinh hoàng.
Cô lờ mờ cảm giác
được, Thiên Lam dường như từ khi mới ra đời đã bắt đầu lập nên cái bàn
cờ này, nếu không làm sao có chuyện trùng hợp như thế?
Cô ngẩng lên nhìn Tô Trường An, hắn đang cau mày, rõ ràng cũng đã nhìn ra được điều này.
"Vậy nếu Tinh Hải mở rộng, các anh linh trở về, chúng ta đối kháng Thần tộc
chẳng phải là cầm chắc chiến thắng?" Cổ Tiễn Quân lại hỏi. Từ nghìn năm
trước, đời anh linh thứ nhất trong trời đất đã thành công phong ấn những Thần tộc kia, nay họ trở về, kết hợp với bao anh linh mới sinh ra mấy
ngàn năm qua, vậy chẳng phải đối kháng Thần tộc đều rất là thành thạo
rồi sao.
"Có thể nói như thế.” Tô Trường An nhẹ gật đầu, nhưng mày lại cau càng thêm chặt.
"Nhưng muốn mở ra Tinh Hải thì phải có đủ thất tinh, trong thất tinh, Thiên
Xu, Thiên Quyền, Thiên Tuyền, Ngọc Hành, Dao Quang Ngũ Tinh đều có
truyền nhân còn tồn tại, trong những mệnh tinh ấy đều có đủ tám vị anh
linh ngủ say trong đó, đương nhiên không ngại; Khai Dương tinh, mặc dù
sư thúc tổ Lục Ly Phàm cuối cùng dứt bỏ mệnh tinh của mình thắp sáng lên Tử Vi, nhưng sư tôn lại được nhân họa đắc phúc, đã trở thành vị anh
linh thứ tám bên trong Khai Dương tinh, nên Khai Dương tinh cũng không
có vấn đề quá lớn. Chỉ là...”
"Chỉ là Thiên Cơ...” Cổ Tiễn Quân đương nhiên hiểu được ý của Tô Trường An.
Lịch đại anh linh Tinh Vẫn bên trong Thiên Cơ đều đã bị Tư Mã Hủ thôn phệ,
bây giờ trong mệnh tinh Thiên Cơ không còn gì cả, Tư Mã Hủ lại chẳng
biết ở đâu, Thiên Cơ nhất mạch trở thành trở ngại trong việc mở ra Tinh
Hải.
"Phải.” Tô Trường An gật đầu, "Việc này vẫn chưa nói cho các vị sư thúc, việc cấp bách bây giờ là phải tìm cho ra tư Mã Hủ, nếu lão
đồng ý hợp tác, tuy lão chỉ có một mình, nhưng tu vi của lão lại có thể
so với tám vị anh linh...”
Nói tới đây, Tô Trường An ngừng lại.
Tư Mã Hủ tâm tư là người kín đáo, làm gì cũng có mục đích rõ ràng, năm năm trước đột nhiên biến mất, bản thân chuyện này đã mang tới cảm giác âm
mưu rõ mồn một, chuyện mở ra Tinh Hải, lão không ra tay cản trở đã là
vạn hạnh, kỳ vọng lão hợp tác trợ giúp chẳng phải là chuyện hoang đường
viển vông hay sao!
Cổ Tiễn Quân cúi đầu, hỏi Tô Trường An: "Vậy huynh định làm thế nào?"
"Tiên Đạo chi lực của ta mặc dù bị Thiên Đạo trở ngại, không sử dụng được,
nhưng ta vẫn mạnh hơn xa Tinh Vẫn bình thường. Chúng ta chuẩn bị động
tĩnh lớn như thế, Tư Mã Hủ không thể nào không biết. Nếu lão đồng ý xuất hiện, chúng ta đương nhiên sẽ bàn bạc với nhau, nếu không, ta sẽ ép
dùng sức mạnh của mình, giúp Quách Tước sư huynh câu thông với mệnh tinh đó.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Cổ Tiễn Quân phát giác được
làm điều ấy rất là nguy hiểm, nhưng Tô Trường An không nói, cô liền
không hỏi.
Cô chính là như vậy, chưa bao giờ can thiệp quyết định của Tô Trường An, chỉ lặng lẽ ủng hộ hắn, dù có hy sinh tính mạng của
mình cũng không tiếc.
"Vậy huynh có nắm chắc không?" Cô hỏi, giọng lo lắng.
"Chuyện chưa bao giờ thử, làm sao dám nói chắc?" Tô Trường An cười, chuyển đề tài. "Nhưng đó không phải là chuyện ta lo nhất.”
"Hửm? Còn có chuyện gì?"
"Câu thông mệnh tinh cần phải làm ở chỗ gần Tinh Hải nhất, nghĩa là tới chỗ
cuối của thế giới, nhưng mà đó lại là nơi Thần Mộ.” Tô Trường An trầm
giọng nói.
"Nghĩa là phải mở Tinh Hải ngay dưới mắt của các Chân Thần?" Cổ Tiễn Quân biến sắc.
"Phải.” Tô Trường An thở dài gật đầu. Chuyện này hắn chưa hề nói với ai, chỉ có với Cổ Tiễn Quân là hắn không hề có ý gì giấu diếm.
Cổ Tiễn Quân thấy hắn như vậy, hiểu mấy hôm nay hắn đã bị áp lực rất lớn, cô không
khỏi cảm thấy đau lòng. Cô bước lên, nắm lấy tay hắn: "Yên tâm, bất cứ
lúc nào, muội cũng ở bên cạnh huynh.”
Mặt Tô Trường An giãn ra,
nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, định nói gì đó, Tô Chiếu trong lòng
lại ôm lấy tay hắn, nói với hắn: "Đúng, phụ thân yên tâm, Chiếu Nhi và
mẫu thân sẽ luôn luôn đứng ở bên cạnh phụ thân.”
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân nhìn nhau, mỉm cười.
Tô Chiếu thấy mình đứng đắn như thế mà hai người kia lại cười mình, trong
lòng xấu hổ quay mặt đi, không thèm nhìn hai người nữa.
Nhưng cuối cùng, chính cô cũng không ngăn được sự vui vẻ trong lòng.
Ba người vui vẻ hòa thuận, khiến áp lực trong lòng tự nhiên giảm đi vài phần.