Ăn cơm tối xong, nam tử dẫn ba thiếu niên đi tìm một nơi nghỉ trọ, đặt bốn phòng.
Nhưng ba người vừa mới trải qua hiểm cảnh, hào hứng quá không ngủ được, quấn
lấy nam tử kia đi tới phòng của hắn, líu ríu nói không ngừng.
Là thiếu niên nói chung ai cũng như thế, đều sùng bái anh hùng.
Mục đích của ba người trong chuyến đi này là muốn học những thế hệ trước
của Thiên Lam, đi trừ bạo an dân, Tà Thần là tai họa lớn nhất của thế
gian, cho nên diệt chúng chính là mục tiêu trừ bạo an dân tốt nhất.
Nên khi người nam tử này xuất hiện giết Tà Thần, cứu mạng họ, trong mắt họ, nam tử này chính là cái loại anh hùng cái thế mà họ từng được nghe kể
và xem trong sách đó.
Nên họ rất thích hắn, muốn đi theo hắn.
Nam tử chỉnh lại giường xong, quay lại thấy ba người vẫn còn ở trong phòng hắn không ngừng nói chuyện, thì khẽ cười nhạt.
Hắn cũng đi tới bàn, rót trà cho mình và ba thiếu niên, hỏi: "Sao không đi
ngủ? Ngày mai không phải quay về Trường An sao? Ta nhớ lúc trước khi đối mặt Tà Thần, các ngươi đều kêu khóc đòi phải về Thiên Lam mà?"
Ba thiếu niên đỏ mặt.
Lén đi ra ngoài muốn hành hiệp trượng nghĩa, không dè lại bị kẻ địch dọa
cho sợ chết khiếp, đã tạo thành một đả kích đáng kể đối với ý định lập
chí trở thành đại hiệp của ba người.
"Thì ra tiền bối vẫn luôn ở chỗ đó nhìn xem à?" Lý Các Đình đứng bật dậy, không thể tin nổi nhìn nam tử.
"Sớm đi nghỉ ngơi đi.” Nam tử không buồn trả lời câu hỏi của cô, chỉ cười:
"Ngày mai lên đường, chừng mười ngày là các ngươi sẽ trở lại Trường An.”
"A!" Lý Các Đình mở to mắt long lanh, cô nghe ra được ý tứ của nam tử kia,
trong lòng bỗng sinh ra quyến luyến. Là con gái, cô đương nhiên cuồng
nhiệt sùng bái anh hùng hơn đám con trai. "Tiền bối, chúng ta không vội
trở về, có thể cho chúng ta đi với ngươi bước chân vào giang hồ có được
hay không, chúng ta mặc dù tu vi không bằng ngươi, nhưng đối phó với đám trộm cướp nho nhỏ thì không có vấn đề.”
Để chứng minh lời mình, cô móc kiếm ra, bày tư thế.
Mặt cô nghiêm lại, tay chắp trước ngực, một làn kiếm ý từ trong người cô
tuôn ra, thanh kiếm bay lên lơ lửng trên đầu cô. Cô nghiến răng một cái, thanh kiếm khẽ run nhè nhẹ, mấy tức sau từ một hóa ba, xoay tròn quanh
người cô.
Song cô chỉ kéo dài như thế được chừng mười hơi thì mặt đã tái nhợt, rõ ràng linh lực trong người không còn chống đỡ nổi, cô
đành phải thu kiếm về, mặt háo hức nhìn nam tử: "Thấy thế nào, tiền
bối?”
Nam tử khẽ nheo mắt: "Thiên Tuyền nhất mạch chuyên về thuật Ngự Kiếm, tu đến Tinh Vẫn, một kiếm có thể hóa thành vạn kiếm, có Quỳ
Thủy Chi Đạo hỗ trợ, đến khi giao đấu, kiếm trận sinh sôi không ngừng,
khó mà đoán trước, khá là mạnh mẽ.”
Nhất mạch kiếm thuật của
Thiên Tuyền thâm sâu, không ngờ lại bị nam tử này biết rõ như lòng bàn
tay, khiến ba người vô cùng kinh ngạc.
"Còn ngươi à?" Nam tử nhìn Lý Các Đình: "Hình còn chưa thành, đi không đúng đường.”
Lý Các Đình sầm mặt, tròng mắt đảo tròn, chỉ vào hộp kiếm sau lưng nam tử: "Đình nhi chính vì học nghệ chưa tinh, nên mới muốn được học hỏi thêm
từ tiền bối, để sau này gặp phải tà ma, không còn trở thành vật làm
vướng chân các sư huynh. Ta thấy tiền bối cũng có kiếm, hẳn cũng là kiếm đạo cao nhân...”
Chút tâm tư của cô làm sao qua mặt được nam tử, hắn cắt ngang: " Kiếm đạo và đao đạo của ta giống nhau, lấy cương mãnh
làm chủ. Phương pháp này vô cùng bá đạo, hoàn toàn ngược chiều với kiếm
đạo của Thiên Tuyền nhất mạch, ngươi có muốn học cũng chỉ vô dụng. Kiếm
pháp của Thiên Tuyền nhất mạch cao thâm sâu xa, đủ cho ngươi xài đến
suốt đời, nếu ngươi muốn đạt được thành tựu về kiếm đạo, thì chỉ cần dốc lòng học đạo là được. Phải nhớ, đạo tu hành, kiêng kỵ nhất là tham thì
thâm.”
Đối với cô bé con càn quấy, không ngờ nam tử lại rất kiên nhẫn dạy dỗ cho cô.
Tâm tư Lý Các Đình lung lại. Biểu hiện của nam tử khiến cô cũng to gan hơn, cô tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng: "Ta mặc kệ, ta
muốn đi theo tiền bối.”
Bạch Phong Dận biến sắc. Vị tiền bối này
tu vi cao thâm, khách khí với ba người họ là vì mặt mũi của Thiên Lam
viện mà thôi. Nếu quá càn quấy, làm hắn nổi giận, ba người tất không đỡ
nổi.
Hắn vội đứng dậy, kéo Lý Các Đình ra: "Đình nhi không được
làm phiền tiền bối. Tiền bối còn có việc của mình, làm sao có thời giờ
lộn xộn với chúng ta, mà ba tháng nữa là học viện phân hạng chiêu sinh,
chúng ta còn phải chạy trở về cho kịp.”
Hắn nói, nhưng mắt thì
nhìn nam tử kia. Vì hắn là tu đao đạo, nam tử kia giết Tà Thần cũng là
dùng đao đạo. Đao pháp cao thâm như vậy, nếu bảo không quan tâm chính là nói dối.
Du Mục Cổ đang định hùa theo, bắt chước Lý Các Đình, thấy sư huynh nói vậy, liền cúi đầu xuống ngậm miệng.
Nam tử nhìn ba đứa bé con nghĩ một đằng nói một nẻo, không nhịn được bật cười.
Hắn nghĩ nghĩ một lúc: "Ta vốn phải đi Tây Giang thành xử lý một việc quan
trọng, phải mất chừng một tháng, sau đó mới quay về Trường An, A....”
"Tính toán thời gian, hẳn là tới kịp lúc Thiên Lam chiêu sinh ba tháng nữa.”
Lời kia vừa thốt ra, ba người sững ra, hiểu ngay nam tử muốn cho bọn họ
đồng hành. Ba người vô cùng khoái chí, Lý Các Đình thích quá, không kềm
được ôm chầm lấy nam tử.
Bạch Phong Dận là khá nhất trong đám, nhìn nam tử hỏi: "Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tục danh tiền bối?"
Nam tử ớ ra, cười nhẹ: "Nam Uyển.”
"Nam Uyển? Tên gì kì vậy?!” Lý Các Đình nghiêng đầu.
Bạch Phong Dận cảm thấy kỳ quái, không phải ở chỗ cái tên, mà là thực lực
của nam tử. Hắn nghĩ nghĩ, hình như chưa từng nghe nói có cao thủ nào
mang cái tên như này, nhưng mà cũng không loại trừ khả năng đây là một
cao nhân không xuất thế, nên thôi không nghĩ nữa, hỏi qua chuyện khác,
chuyện mà hắn quan tâm nhất.
"Ta thấy tiền bối hình như là tông
sư đao đạo, không biết nếu so với viện trưởng Thiên Lam viện chúng ta Tô Trường An thì như thế nào?"
Nét mặt nam tử càng thêm cổ quái.
Hắn nghĩ nghĩ một hồi, mới đáp.
"Ta với Tô Trường An đó, chắc là sàn sàn như nhau.”