Ánh mắt của hắn tan rã, thân thể
không ngừng run rẩy, trong đầu chiếu đi chiếu lại cảnh thân thể Hồng
Ngọc ầm ầm ngã xuống vừa nãy.
Hắn đã hiểu được lời mà Tư Mã Hủ nói ngày đó, "ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong" là có ý gì.
Hắn có quyết tâm liều chết, hắn có lòng tin trăm trận vẫn bất khuất.
Nhưng hắn chưa chuẩn bị tốt để nhìn những người mà mình quan tâm từng người từng người ngã xuống trước mặt mình.
Người mà hắn quen biết đã không còn nhiều, bọn họ từng người nối tiếp nhau
chết trên con đường này, Tô Trường An không muốn nhìn thêm bất cứ một ai chết đi nữa, nhưng lúc tử vong đến thì hắn lại bất lực đến vậy.
Đến giây phút này, hắn hiểu được mình vẫn chỉ là tiểu tử nhà quê đến từ trấn Trường Môn.
Ngây thơ như vậy, vô năng như vậy.
Cảm giác đó khiến hắn khó chịu đến tột cùng, cứ như có một gánh nặng ngàn cân đè lên lồng ngực khiến hắn không thể thở nổi.
"Cô gái này là ai? Huyết mạch lại có chút tương liên với ngươi." Con ngươi
Hạ Hầu Hạo Ngọc chợt xoay chuyển nhìn về phía một cô gái đứng sau đám
người.
Tô Trường An chấn động, mặt biến sắc, cô gái mà Hạ Hầu Hạo Ngọc chỉ chính là Tô Chiếu.
Tô Chiếu giờ đây không thể so với truyền nhân Tiên Đạo có thể địch lại
Tinh Vẫn, nàng đã lấy năm phần Thần tính trong cơ thể mình cho Thanh
Loan, Tiên Đạo đã bị phá, tu vi giờ đây của nàng còn không bằng cả tu sĩ có Địa Linh cảnh, nếu Hạ Hầu Hạo Ngọc ra tay với nàng, hậu quả có thể
tưởng tượng được.
Vừa nghĩ đến điều này sắc mặt của Tô Trường An đã trở nên rất khó coi.
Mà biến hóa của Tô Trường An đã rơi vào trong mắt của Hạ Hầu Hạo Ngọc, trên mặt y chợt hiện lên vẻ hiểu ra.
"Coi bộ là người cực kỳ quan trọng với ngươi." Y nói vậy, thân thể chợt lóe một cái đã đánh về phía Tô Chiếu.
"Ngươi dám!" Hai mắt Tô Trường An đỏ bừng như muốn nổ tung, linh lực quanh
thân hắn điên cuồng tuôn trào, vào khoảnh khắc đó thân thể của hắn cũng
chuyển động, hắn muốn ngăn cản Hạ Hầu Hạo Ngọc lại trước khi y đắc thủ.
Nhưng mấy trận đại chiến liên tục hồi nãy đã khiến hắn tiêu hao rất lớn, mà
Hạ Hầu Hạo Ngọc lúc này thì như mũi nhọn đang ở thời kỳ mạnh mẽ nhất.
Tô Trường An làm sao đuổi kịp được bước bộ của y?
Chỉ trong nháy mắt thì Hạ Hầu Hạo Ngọc đã tới trước người Tô Chiếu, mà Tô Trường An thì còn cách y mấy trượng.
Tô Chiếu với tu vi giảm mạnh đối mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc cường hãn thế kia thì đã không dậy nổi chút ý phản kháng nào, nàng sững sờ tại chỗ, tùy ý một trảo của Hạ Hầu Hạo Ngọc sắp đâm thủng ấn đường.
Cổ Tiễn Quân ở
bên cạnh đã sớm chú ý đến tình hình bên này, nàng cách rất gần, trong
nháy mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc gần kề, nàng phản ứng theo bản năng đẩy mạnh Tô Chiếu vẫn còn đang ngẩn người ra xa mấy trượng, lúc này mới để Tô Chiếu miễn cường tránh được một sát chiêu lấy mạng.
Nhưng nàng lại
không tránh khỏi bị chưởng phong của Hạ Hầu Hạo Ngọc gây thương tích, cả người run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngã xuống đất.
"Tiễn Quân!" Tô Trường An nhìn thấy rõ tất cả, lấy tốc độ nhanh hơn nữa, cuối cùng tới được sau lưng của Hạ Hầu Hạo Ngọc, dùng hết tất cả sức lực
chém trường đao trong tay vào phần lưng của y.
Nhưng cũng ngay
vào lúc đó, ánh sáng đỏ trong những vết nứt trên lưng Hạ Hầu Hạo Ngọc
rực sáng, một con ác quỷ màu máu đỏ bay ra, xông về phía Tô Trường An.
Lực trùng kích to lớn đến quá đột nhiên khiến hắn không kịp đề phòng, thân
thể Tô Trường An bị sức mạnh kia đánh trúng bay rớt ra ngoài, sau khi
đụng ra một vết nứt to lớn trên tường thành thì mới chậm rãi ngừng lại
được.
"Đây không phải phi tử của ta à?" Hạ Hầu Hạo Ngọc nhìn về
phía Cổ Tiễn Quân ngã trên mặt đất như phát hiện ra một đại lục mới,
nhưng mắt lại liếc nhìn về phía Tô Trường An, rất rõ ràng y bày ra dáng
vẻ này đều là để cho Tô Trường An xem.
"Ngươi!" Tô Trường An thấy vậy sao có thể không biết Hạ Hầu Hạo Ngọc muốn làm gì chứ?
Hắn chẳng quan tâm đến thương thế trên người mình, vào lúc thân thể rơi
xuống đất thì khẽ nhúc nhích, lại muốn đánh về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc lần
nữa.
Nhưng thế công lăng liệt của Tô Trường An ở trong mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc lại chẳng khác nào châu chấu đá xe, y rất không kiên nhẫn phất tay, thân thể Tô Trường An đã lại lần nữa bay ra ngoài mấy trượng.
"Tô Trường An à Tô Trường An, ngươi vẫn chưa rõ à? Kiên trì của ngươi, lòng tin của ngươi, ngoại trừ chôn vùi càng nhiều mạng người ra thì chẳng
còn bất kỳ tác dụng nào nữa." Hạ Hầu Hạo Ngọc lạnh giọng nói, duỗi một
tay khác ra, thân thể Tô Chiếu và Cổ Tiễn Quân đã bị nhấc cao lên trên
không trung, các nàng như bị ai đó bóp chặt cổ họng, mặc kệ giãy giụa
liều mạng ra sao vẫn không thể thoát khỏi.
"Ngươi xem, bây giờ ta muốn giết bọn họ, ngươi có thể làm được gì nào?" Hạ Hầu Hạo Ngọc dường
như rất hưởng thụ cảm giác nắm giữ mạng sống người khác trong tay thế
này, nheo mắt nhìn Tô Trường An đang chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất.
Như lời bản thân y đã nói, y muốn phá hủy hoàn toàn niềm tin của Tô Trường An.
Nhưng lúc này Tô Trường An bò từ trong đống đá vụn ra cả người là máu, hắn
lảo đảo bò dậy giơ đao trong tay lên, không trả lời vấn đề của Hạ Hầu
Hạo Ngọc, mà chỉ tiếp tục đánh về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Có lẽ bởi vì thân thể đã rất yếu, tốc độ lần này của hắn rất chậm, chậm tới mức
chẳng bằng cả đám tu sĩ bình thường. Nhưng hắn vẫn cố chấp tới phía
trước Hạ Hầu Hạo Ngọc, chém thẳng đao trong tay về phía trước mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Một đao này sao có thể gây ra chút thương tổn nào với Hạ Hầu Hạo Ngọc giờ đây chứ?
Y mặc cho đao của Tô Trường An rơi lên trên mặt của mình.
Phanh!
Một tiếng vang nhẹ, đao của Tô Trường An không tạo được chút thương tổn nào cho Hạ Hầu Hạo Ngọc, lưỡi đao đã từng mạnh mẽ, chém lên người của Hạ
Hầu Hạo Ngọc lại giống như đụng phải đá, chẳng lưu lại được dù là một
vết tích nhỏ.
Hạ Hầu Hạo Ngọc lại vung tay lên, thân thể Tô
Trường An bay ra ngoài, hắn nằm rạp trên đất như một con lợn chết, mấy
lần muốn đứng lên nhưng lại ngã xuống.
"Màn diễn của ngươi đã kết thúc rồi, thế giới này chung quy vẫn phải trở lại trong tay Đế Vương
chân chính của nó." Hạ Hầu Hạo Ngọc đùa cợt nói, quay đầu nhìn về phía
hai người Cổ Tiễn Quân và Tô Chiếu bị y xách lên.
"Ái phi à,
ngươi cũng thật hồ đồ, năm đó nếu theo ta, đã không cần rơi vào tình
cảnh này? Tiểu tử kia cố chấp đến ngây thơ, ngoại trừ tạo nên nhiều chết chóc hơn thì có thể mang đến điều gì cho thế giới này chứ?" Mắt Hạ Hầu
Hạo Ngọc nheo lại, y đánh giá dung nhan tuyệt đẹp của Cổ Tiễn Quân,
trong giọng nói để lộ ra sự thương tiếc.
Tô Trường An nghe rõ
những lời này, tim của hắn giống như bị kim đâm, đến tình cảnh này thì
ngay cả bản thân hắn cũng đã bắt đầu hoài nghi tất cả mọi thứ mình đã
làm có ý nghĩa gì hay không.
Tình hình chiến tranh bắt đầu
nghiêng về bên phe Tư Mã Hủ, Đằng xà nơi chân trời cả thân vẫn là vết
thương, mặt Quách Tước cũng đã vô cùng nhợt nhạt.
Mà binh lính
trên tường thành thì lại bị quân địch bức đến đầu thành chém giết, xung
quanh hắn không ngừng có người ngã xuống, mỗi phút mỗi giây đều có vô số người đánh mất mạng sống.
Hai chữ "thảm thiết" đã không đủ để hình dung được cảnh tượng lúc này.
Tô Trường An cắn răng, định đứng lên, nhưng hắn vẫn quá yếu, cộng thêm vết thương trầm trọng trên người, hắn lại thất bại một lần nữa, chật vật
ngã trên mặt đất.
Hắn rốt cuộc đã nhận ra rằng bản thân đã không
còn sức lực nữa, hắn bắt đầu nghĩ, nếu lúc đầu chấp nhận điều kiện của
Tư Mã Hủ thì bây giờ mọi người có phải đã sống tốt hơn hay không? Ý nghĩ này khiến hắn sinh ra hối hận, mà hắn lại không chú ý đến, máu tươi
trong tay hắn chảy xuống, nhuộm lên thân đao Cửu Nạn trong tay, lúc đó
thì trên thân đao Cửu Nạn như lộ ra một vài tia sáng dị thường.
"Ngươi nhìn xem, nhìn ngươi giờ đây giống như thứ gì chứ? Chỉ là một con chó
có tang mà thôi." Hạ Hầu Hạo Ngọc chẳng lưu đường sống tiếp tục giễu cợt nói. "Nhìn cho kỹ đi, ta sẽ giết hết các ngươi, sau đó luyện hóa vong
hồn của các ngươi, khiến các ngươi vĩnh viễn thần phục nằm dưới chân ta
như một con chó hoang. Ta sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến tất cả quá
trình này, ta sẽ để ngươi hiểu rõ bản thân mình ngu xuẩn thế nào!"
Y nhìn gương mặt bi phẫn chồng chất lúc này của Tô Trường An, trong lòng tràn đầy vui sướng vặn vẹo khó có thể nói thành lời.
"Ngươi... mới là... người cực kỳ ngu xuẩn đó." Nhưng lúc này chợt vang lên một giọng nói đứt quãng khó khăn.
"Hả?" Hạ Hầu Hạo Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn qua, lại thấy Cổ Tiễn Quân bị y dùng linh lực nhấc lên đang hạ mắt nhìn y, nói như vậy.
"Ngươi nói gì cơ?" Y không thể tin được hỏi, mặt cổ quái. "Là hắn hại các ngươi đến mức này, ngươi lại nói trẫm ngu xuẩn?"
"Ngươi đúng là cực kỳ ngu xuẩn, cha ta mạnh hơn ngươi gấp trăm lần ngàn lần
vạn lần!" Tô Chiếu đang bị linh lực giam cấm cũng lớn giọng nói.
Như là để đáp trả cho lời nói này, một hàng binh sĩ quần áo rách rưới trên
người mang theo thương thế cực kỳ nghiêm trọng đánh tới, mà người dẫn
đầu lại chính là tướng lãnh Sở gia mà Tô Trường An đề bạt ở Giang Đông,
Sở Giang Nam. Gã dẫn một đám quân Giang Đông ngăn ở giữa Hạ Hầu Hạo Ngọc và Tô Trường An, quát: "Sở Vương mau đi, chúng ta giúp ngươi ngăn cản
y!"
Hành động này của gã như đã động đến cõi lòng nào đó của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Vẻ mặt y đờ đẫn nhìn đám binh sĩ có tu vi yếu ớt trước mặt, không hiểu hỏi: "Tại sao? Hắn đáng giá để các ngươi làm vậy à?"
Nhưng đáp lại y lại là lưỡi đao lăng liệt trong tay đám người Sở Giang Nam.
Biến hóa đó để Hạ Hầu Hạo Ngọc không kịp chuẩn bị, đến nỗi những lưỡi đao đến trước người thì y mới phục hồi lại được tinh thần.
Y không hiểu được Tô Trường An rốt cuộc có bản lãnh gì có thể khiến cho
đám người này vì hắn mà không cần cả mạng sống của bản thân mình.
Hạ Hầu Hạo Ngọc không hiểu được, nhưng lại cảm thấy cực kỳ tức giận, theo y thấy, có thể khiến mọi người vì mình mà quên cả sống chết thì đó là
quyền lợi của Đế Vương, mà trên thế giới này chỉ cho phép có một Đế
Vương, đó chính là Hạ Hầu Hạo Ngọc y!
Bàn tay y giang ra, đám ác
quỷ xông ra ngoài theo giữa các khe hở trên thân thể y, xông về đám binh sĩ định nghĩ cách cứu viện Tô Trường An.
"Các ngươi đều đáng chết!" Y cắn răng, giọng điệu ầm trầm nói như vậy.
Nhưng hình như hôm nay đã định trước không phải là ngày tốt của Hạ Hầu Hạo
Ngọc, vào lúc này một giọng nói cũng âm trầm không kém truyền tới từ
chân trời.
Âm thanh kia hỏi:
"Vậy sao?"
Sau đó đám ác linh đang xông về hướng binh lính từng đầu dấy lên từng ngọn lửa hung mãnh.
Ngọn lửa kia như đến từ Cửu U Hoàng Tuyền, cho dù đám ác linh chỉ là linh
lực nhưng ở trong ngọn lửa nóng bỏng này cũng phải phát ra từng tiếng
kêu rên thống khổ, sau đó hóa thành khói xanh, toàn bộ biến mất.
Cũng vào lúc đó, phía sau đại quân của Tư Mã Hủ truyền đến tiếng xôn xao,
từng con cự thú không biết tên nối nhau hiện ra từ hư không, điên cuồng
thu hoạch tính mạng binh lính bên phe Tư Mã Hủ.