Sở Tích Phong ngẩn người, lại ngẫm nghĩ cuối cùng thở dài một tiếng rốt cuộc lui sang một bên.
Ba vị nữ hài đối với lúc này cũng không hài lòng, các nàng như muốn tiến
lên ngăn cản Tô Trường An lại bị một thanh trường đao trắng như tuyết
ngăn lại.
“Ngọc Hành đại nhân! Người sao có thể thả Tô Trường An
làm ẩu như vậy! Hắn nhưng là đồ tôn của người đó!” Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn
cây đao trước mắt này liền biết lập trường của Sở Tích Phong, trong nội
tâm nàng khẩn trương nên la lớn về phía bầu trời đêm. Nàng biết rõ, Ngọc Hành nhất định có thể nghe thấy.
Ngay cả Cổ Tiễn Quân cùng Phàn
Như Nguyệt lông mày cũng nhíu lại nhìn xem Tô Trường An, vầng sáng trên
người các nàng chớp động, hiển nhiên là chuẩn bị cưỡng ép ngăn Tô Trường An làm chuyện mạo hiểm như vậy.
Sở Tích Phong liếc nhìn bọn họ
một cái, một đường ánh tím hiện lên trên người, ba vị nữ hài lập tức bị
một thứ sức mạnh vô hình trói buộc, nhất thời không thể động đậy chỉ có
thể ngơ ngắc đứng tại chỗ.
“Cứ để hắn đi thôi. Đạo của hắn khó
khăn hơn so với các ngươi, xem như trốn thoát được cửa ải này, cũng
không thoát được cửa kế tiếp.” Tiếng thở dài già nua của Ngọc Hành vang
lên trong màn đêm, vừa thương xót vừa bi tráng, như là bài ca phúng điếu chiến sĩ, cũng như tiếng tiêu nơi biên tái, vang vọng bên tai mọi người thật lâu.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Cổ Tiễn Quân cùng Hạ Hầu
Túc Ngọc trở nên có chút khác thường, các nàng dần dần vứt vỏ giãy dụa,
cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Chỉ có Phàn Như Nguyệt dường như còn chút không cam lòng, thử làm gì đó nhưng dù sao cảnh giới của nàng quá
thấp, trước mắt Sở Tích Phong càng không đáng nhắc tới. Cho nên nàng có
thử tất cả các phương pháp thì cuối cùng cũng không di động được tẹo nào cả.
Tô Trường An khó khăn lần nữa ngồi thẳng người, máu tươi từ
trong miệng tràn ra nhuộm hồng cả quần áo hắn làm cho người ta nhìn thấy cực kỳ chật vật. Hắn rất khó khăn mới mỉm cười với mọi người, sau đó
lần nữa kiên quyết nhắm mắt lại.
Lúc này hắn dồn khí đan điền,
đóng lại sáu giác quan. Tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong đó, những
chuyện xảy ra xung quanh sẽ không lọt vào tai hắn nữa, cũng bất nhập tri giác.
Cái này là một trạng thái rất huyền diệu. Được gọi là vong ngã. (quên mình)
Đây là pháp môn Ngô Đồng dạy cho Tô Trường An, hắn đã từng không hiểu nhưng mấy tháng gần đây tu vi tinh tiến nên từ từ nắm giữ được không ít.
Hắn bắt đầu suy tư, “Ý” là như thế nào.
“Ý” của hắn sở dĩ không được tinh linh tiếp nhận vì “Ý” hắn vẫn chưa thể gọi là “Ý”.
“Ý” của hắn là mấy tháng nay quan sát Sở Tích Phong ý mà đến, lại chỉ đến hình của nó, không được thần của nó.
Thời điểm Tô Trường An vận dụng lực lượng toàn thân đem “Ý” đánh vào tinh
linh, hắn đột nhiên hiểu ra thần thiếu hụt bên trong “Ý” của hắn là cái
gì.
Là “Ngã” (ta).
Bắt chước “Ý”của người khác, cuối cùng
là người khác. Tô Trường An muốn đi đạo của chính mình..”Ý” trung vô
ngã, tiện thị đạo trung vô ngã. (Không phải “ý” của ta thì cũng không
phải đạo của ta, đoán thế)
Vô ngã chi đạo, là bàng nhân chi đạo, là tả đạo. (bàng trong "bàng môn")
Đạo pháp ba nghìn, ta là lớn nhất!
Khí thế trên người Tô Trường An đột nhiên trở nên tràn đầy, linh khí trong thiên địa lần nữa điên cuồng tụ tập về phía hắn.
Mọi người tại đây nhìn sắc mặt của hắn cũng trở nên khiếp sợ. Cỗ khí thế
mênh mông như biển này cũng không phải một tu sĩ Tụ Linh cảnh có thể có
được đấy.
“Hắn ngộ ra.” Sở Tích Phong nhìn thiếu niên đã toàn thân đẫm máu này không nhịn được lẩm bẩm nói ra.
Đúng vậy, Tô Trường An ngộ ra.
Đạo do Vực sinh, Vực có Thế sinh, Thế do Ý sinh, Ý tùy tâm sinh.
Ý của hắn đã thành, liền sẽ có đạo căn cơ. Tiền đồ tươi sáng phía trước bỗng nhiên triển khai trước mắt hắn.
Hắn phát ra một tiếng quát nhẹ, lúc này hắn đem “Ý” nguyên vẹn đánh vào bên trong đạo tinh linh kia.
Một khắc này thời gian như dừng lại, tóc dài của hắn vung lên lộ ra khuôn mặt ngây thơ không thể chối cãi.
Một tiếng lôi động chợt nổ vang, một ngôi sao trong tinh không đen tối đột
phá tầng tầng sương mù bay về phương thế giới này, về chỗ thành trì này
tới Thiên Lam viện, hướng về phía thiếu niên chiếu ra ánh sáng chói lọi.
Mấy vị nữ hài bị dị tượng bỗng nhiên làm cho ngây người há hốc mồm nhưng lại không nói được câu nào.
Lúc đạo ánh sáng kia xuất hiện chỉ có Sở Tích Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt của y híp lại thành một đường nhỏ còn tay
thì nắm chặt đao. Y cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc.Lão giả trong
Ngọc Hành các đột nhiên đứng người lên, cặp mắt của lão bỗng nhiên mở
ra, hào quang trong đôi mắt lập lòe như là một đầu sư tử mạnh mẽ bị đánh thức, mắt lạnh lẽo dò xét cương vực quốc gia.
Lão bước nhanh tới gần cửa sổ ngẩng đầu nhìn về bầu trời đầy sao, nhìn một vì sao mãnh liệt phát ra ánh sáng.
Đó là một vì sao đã chết.
Một khỏa đã vẫn lạc tại Bắc Địa hai năm trước.
Nó có một cái tên rất đẹp.
Gọi là Huỳnh Hoặc.
“Thính... Vũ...?” Môi dưới của lão giả run rẩy, lão cực kỳ nhỏ giọng như sợ đánh thức cái gì đó.
Ngôi sao kia vậy mà như nghe được giọng nói của lão, nó lóe lên một cái.
Tâm lão giả đột nhiên run lên, trong mắt có thứ gì đó đảo quanh.
“Thiên Lam mắc nợ ngươi, mắc nợ ngươi.” Trong miệng lão thì thào lẩm bẩm, thứ
trong mắt kia rốt cuộc không thể giữ được nữa cứ như vậy mãnh liệt tuôn
xuống, tràn qua đôi má đầy nếp nhăn của lão.
Rất khó tưởng được chuyện gì có thể để cho lão giả bảo hộ Nhân tộc hơn trăm năm này khóc đến thương tâm như vậy.
Có lẽ là cảm nhận được cảm xúc của lão giả, vì sao kia lại lập lòe một hồi lại phân ra một đạo ánh sáng thấu qua cửa sổ chiếu lên người lão giả.
Dường như lão giả cũng cảm nhận được ý tứ mà ngôi sao kia truyền đạt qua đạo
ánh sáng. Lão có chút bối rối lau khô nước mắt trên mặt run rẩy nói:
“Đợi sư thúc chút ít thời gian, sư thúc cũng sắp đến rồi. Đến lúc đó ta
và sư phó muốn cùng một chỗ thỉnh tội với ngươi.”
Ngôi sao kia
lóe lóe như là cự tuyệt chút gì đó, lại vẩy ra một đạo ánh sáng. Ngọc
Hành quay đầu nhìn lại thấy chỗ ánh sáng chiếu rọi chính là chỗ Tô
Trường An ngồi trên diễn võ trường. Lão hiểu được ý tứ trong đó, nhẹ gật đầu nói: “Yên tâm, sư thúc còn sống một ngày liền che chở cho hắn một
ngày. Dù cho đích thân Các Chủ Tinh Thần Các, chỉ cần lão phu còn đây sẽ không ai có thể tổn thương hắn được tẹo nào.”
Ngôi sao kia như
là đã nhận được đáp án khiến bản thân thấy mỹ mãn, hắn thu hồi ánh sao
chiếu trên người Ngọc Hành, sau đó lại từng đạo ánh sáng vẩy ra tính
luôn cả hai đạo ánh sáng vừa rồi không nhiều không ít có tất cả chín đạo ánh sao chiếu lên người Tô Trường An.
Sau đó vì sao kia lập lòe
một hồi dường như muốn tìm kiếm gì đó ở phương thiên địa này. Nhưng cuối cùng nó cũng không có tìm được người kia. Ánh sao của nó dần ảm đạm
giống như trong trời đất có một loại ý chí cường đại đang ngăn nó trao
đổi với phương thiên địa này. Cuối cùng vì sao kia phát ra một tia sáng
không cam lòng sau đó nó hoàn toàn biến mất bên trong mảnh tinh không.
Tô Trường An cũng không biết một loạt tình huống phát sinh ở bên ngoài
kia, hắn đóng lại sáu giác quan của bản thân, dù cho có người tại bên
tai mà hét lên thì hắn cũng vô tri vô giác.
Nhưng hắn cảm nhận
được khi “Ý” của hắn thành công đánh vào bên trong tinh linh, trong nháy mắt có một thứ lực lượng tràn đầy từ bên ngoài vọt tới.
Thứ lực
lượng kia rất cường đại, cường đại đến mức cho dù hắn có triệu tập linh
lực của toàn thân so với nó cũng như thuyền lá trên biển rộng, không
chịu nổi một kích.
Nhưng làm Tô Trường An kinh ngạc chính là
nguồn lực lượng kia không hề có ác ý, bọn nó xuyên qua tứ chi bách hài
của hắn, chữa trị nội thương do hắn cưỡng ép tu luyện tinh linh tạo
thành.
Sau đó những năng lượng này như có linh tính tụ tập một
chỗ trong đan điền của hắn, bản năng Thần huyết trong đan điền dương như sợ hãi lực lượng này. Lúc nó tiến vào trong đan điền thì Thần huyết
liền co đầu rúc cổ vào một góc, như là một con thỏ bị kinh hãi trốn tại
chỗ đó không dám xuất hiện.
Nhưng mấy thứ này chỉ là mới bắt đầu, cỗ năng lượng kia chợt hóa thành chín phần đem chín khỏa tinh linh từng cái bao bọc lại, sau đó những xúc tu có thể lấy mắt thường lấy được nhô ra từ bốn phương tám hướng cắm thẳng vào bên trong mấy mảnh tinh linh
kia. Trong nội tâm Tô Trường An bất ngờ, hắn không biết kế tiếp sẽ phát
sinh cái gì nhưng bản năng nói cho hắn biết cỗ lượng kia sẽ không làm
bất cứ cái gì nguy hại đến chuyện của hắn. Huống hồ so với nguồn lực
mênh mông cường đại này, hắn cũng không làm được bất cứ chuyện gì cho
nên Tô Trường An dứt khoác để tâm chìm xuống yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, chín miếng tinh linh đã bị những xúc tu của
nguồn lực kia nhô ra cắm đầy. Sau đó một tiếng vang kỳ dị trong cơ thể
hắn vang lên. Đó là một âm tiết nhưng không phải bất kỳ một đồ vật nào
trên đời này có thể phát ra. Âm tiết kia không hề dài lại như hàm ẩn
chút chí lý của trời đất, mang theo một cỗ vận luật kỳ quái.
Tô
Trường An cảm thấy loại âm thanh kỳ quái này dường như hắn đã nghe được ở đâu đó nên tỉ mỉ suy tư một phen, nhưng cuối cùng cũng không thể nhớ
nổi.
Sau khi âm thanh kia vang lên thì chín miếng tinh linh trong cơ thể hắn cũng bắt đầu hư hóa. Linh lực vốn như có thực thể dần dần
hóa khí, trong đó Chân Hỏa, Đao Ý hoặc là “Ý” của Tô Trường An đều giống như sợi sơ quấn quanh tại những tinh linh này hóa thành thể khí nồng
đậm bên trong. Đợi cho những tinh linh này đều hóa khí, chín đạo năng
lượng kia lại bí mật lấy những linh lực hóa khí này cùng đạo uẩn hợp lại làm một.
Được những năng lượng này bao bọc nên Tô Trường An cũng không thấy rõ tình huống bên trong đó lắm nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được những linh lực này dây dưa với nhau, mấy đạo uẩn kia cũng vì vậy
mà từ từ dung hợp. Ước chừng sau một khắc, cỗ năng lượng đến từ bên
ngoài đột nhiên thu liễm, quyền khống chế thân thể rốt cuộc cũng trở về
trên tay Tô Trường An.
Tô Trường An chăm chú nhìn bên trong đan
điền của hắn lần nữa, giờ đây nó đang có một miếng tinh linh đang lẳng
lặng xoay tròn tại chỗ. Quanh thân nó lóe ra hào quang chói mắt, mặt
ngoài thỉnh thoảng lại có Linh Viêm cùng Đao Ý chớp động. Trong đó cũng
có một quang điểm chói sáng, Tô Trường An biết rõ đây là “Ý” của hắn.
Hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, nhìn về phía những người đang ân cần trông hắn nói ra: “Ta đã ngộ (hiểu) ra!”