Địa vị của Ngô Khởi ở Thục Sơn cực cao, cũng không chỉ bởi vì bây giờ gã đã ngồi lên vị trí chưởng giáo.
Sư phụ của gã là Nhạn Quy Thu danh chấn thiên hạ nhiều năm, phần lớn
đệ tử mới nhập môn tính toán kỹ càng, lão chính là đại đệ tử đời thứ tư
hoặc là thứ năm. Mà Ngô Khởi với tư cách đồ đệ của lão, nói về vai vế
thì cũng là ông của đa số thế hệ cùng tuổi. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ
Thục Sơn cũng chỉ có đã từng là chưởng giáo cùng với một ít trưởng lão
ẩn thế có cùng vai vế với gã.
Đệ tử bình thường gặp gã, hầu hết phải cung kính kêu một tiếng sư tổ
sư thúc. Nhưng Ngô Khởi cự tuyệt không bày ra dáng vẻ với những vãn bối
này, cách đối nhân xử thế càng là nổi danh khiêm cung kiệm nhượng, qua
nhiều năm như vậy, ít khi thấy vị Thập Tam này thực sự nổi lên một lần
nóng nảy. Bởi vậy, danh tiếng của Ngô Khởi ở bên trong thế hệ sau của
Thục Sơn là vô cùng tốt, nắm giữ Thục Sơn, cũng đã nhận được sự đồng ý
của tất cả mọi người.
Mà một người như Ngô Khởi, lúc Tô Trường An nói ra câu "ngươi không
hiểu nàng, sao có thể lấy nàng", trên mặt rốt cuộc nổi lên một vẻ giận
dữ.
Chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn, y nhướng mày, một đường kiếm ý mênh mông như sấm rền, phóng lên trời. Thanh thế to lớn, tựa như mây tản ra
trăng mọc, mặt trời lặn thủy triều lên, rất là huyền diệu, mà lại đẹp
không thể tả.
Lúc đó, mọi âm thanh đều yên tĩnh, kiếm minh ở bên trong cơ thể y, như chuông lớn ngoài cửa chính, rung động lòng người.
Lông mày Tô Trường An cũng nhíu một cái, có thể dùng tu vi dưới Tinh
Vẫn phát ra khí thế cuồn cuộn như vậy, Tô Trường An xưa nay chỉ thấy hai người, người đầu tiên là Mạc Thính Vũ, người thứ hai chính là Ngô Khởi
trước mặt.
"Các hạ đã là người Thiên Lam viện, chắc đã biết việc Thánh Nhân Ngọc Hành năm ấy ám toán sư tôn của ta. Nhưng chuyện đó đã qua gần trăm năm, sư tôn không nhắc tới, Thục Sơn chúng ta cũng cho qua việc này. Ngày
hôm nay, là ngày vui của ta cùng Như Nguyệt, các hạ đã tới, Thục Sơn
chúng ta liền đối đãi với ngươi như khách mời, thì sẽ chiêu đãi thật
tốt. Nhưng các hạ một mực quấy rối, chẳng lẽ thực sự coi Thục Sơn chúng
ta dễ bắt nạt?"
Giọng nói của Ngô Khởi lúc này trở nên cực kỳ lạnh lùng, trong con ngươi đen trắng giao nhau lập tức hiện lên sát cơ.
"Năm ấy sư thúc tổ làm việc hiển nhiên có đạo lý của người, nếu như
ngươi muốn đòi một cái công bằng, sư thúc tổ mặc dù hồn đã về Tinh Hải,
nhưng làm đệ tử hiển nhiên sẵn lòng giúp người tiếp được."
Tô Trường An lắc đầu nói, bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện, tiếng nói cũng trở nên lạnh lùng dị thường.
"Nhưng chuyện hôm nay, ta nghe nói Thục Sơn chính là tông môn đứng
đầu trong thiên hạ, lại nghe thấy Tả Thừa tường ở đất Thục rất có danh
vọng, thầm cho rằng đều là người quang minh lỗi lạc. Ngày hôm nay được
thấy, lại hữu danh vô thực. Đường đường là Thục Sơn, Hán thất trường
tồn, lại suy bại tới mức bức bách một người con gái, quả thực thật đáng
buồn, quả thực đáng tiếc!"
"Ta mặc kệ trước kia Như Nguyệt rốt cuộc là người phương nào, hiện
tại có địa vị gì, nhưng nàng từng là người của Thiên Lam viện chúng ta,
các ngươi năm lần bảy lượt bức bách, chẳng lẽ cho rằng Thiên Lam viện
quả thật dễ bắt nạt!?"
Tô Trường An nói xong, trong con ngươi lóe lên tinh quang, một đường
kiếm ý cuồn cuộn cũng tuôn ra khỏi cơ thể, thần kiếm Thập Phương được
hắn cầm trên tay bỗng nhiên phát ra một trận kiếm minh cao vút, so với
Ngô Khởi cũng không thua kém quá nhiều.
Lúc đó, Tả Ngọc Thành ở bên cạnh nghe được lời ấy, mi mắt bỗng nhiên
híp lại, lúc lão nhìn Tô Trường An, khóe miệng lại toát ra một ý cười
khó hiểu.
Mà vị lão giả vừa mới đứng dậy ngăn cản đệ tử Thục Sơn trong lúc Tô
Trường An gọi ra kiếm ý, trong con ngươi lão lóe lên tinh quang, nhưng
vẫn yên tĩnh không nói như trước kia, cũng không có ý bắt giữ Tô Trường
An, lại không có ý định ngăn cản Ngô Khởi.
"Các hạ miệng mồm lanh lợi, tại hạ không phải là đối thủ, vẫn nên hạ
thủ để thấy thực lực chân chính đi?" Ngô Khởi lắc đầu, kiếm minh trong
cơ thể càng lớn.
Tô Trường An thấy Ngô Khởi lần này làm vẻ ta đây, cũng biết khó tránh khỏi trận chiến này, nhưng hắn hiển nhiên không thể nhượng bộ. Vì vậy ý nghĩ trong đầu khẽ động, linh lực trong cơ thể vận chuyển, nghiễm nhiên đã làm xong một phen chuẩn bị khổ chiến.
"Luôn miệng hai bên tình nguyện, luôn miệng danh môn chính phái, luôn miệng chính thống Hán thất, chẳng lẽ bọn ngươi không nhìn thấy nàng
không muốn sao!" Trái lại La Ngọc Nhi ở bên cạnh lông mày nhíu lại, cùng lúc này chỉ vào Lục Như Nguyệt nói như thế.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều sững sờ, mọi người tính cả Ngô
Khởi ở bên trong nhao nhao quay đầu nhìn Lục Như Nguyệt, lại thấy thiếu
nữ này cùng lúc đó bỗng nhiên cúi thấp đầu im lặng không nói.
Con mắt Ngô Khởi lúc đó trầm xuống.
Lục Như Nguyệt đi tới đất Thục đã qua thời gian mấy tháng, gã từ lần
đầu tiên gặp đã bị nàng kinh động, thường xuyên tìm chút lý do để gần
gũi. Nhưng đối phương mặc dù cư xử với gã nho nhã lễ độ, nhưng Ngô Khởi
vẫn cảm thấy có một sự ngăn cách, bất kể gã cố gắng như thế nào cũng
không thể thực sự tiến vào nội tâm thiếu nữ này.
Nhưng càng như vậy, vị Thập Tam này càng muốn thân cận, càng mong muốn có thể hiểu được nàng.
Thế cho nên, Ngô Khởi xưa nay chỉ say đắm ở kiếm đạo, hiếm thấy bởi
vì Lục Như Nguyệt mà thỉnh thoảng bắt đầu không có lòng dạ nào tu luyện. Trong một lần gã vô tình nghe Lục Như Nguyệt nói về cuộc sống của nàng
lúc ở Trường An, ban đầu ở Mẫu Đan các, sắc mặt của Lục Như Nguyệt bình
thường, thậm chí mang theo một chút buồn khổ. Nhưng khi nhắc đến ngày
"lấy chồng", chuyện của vị thiếu niên tên là Tô Trường An kia, hào quang trong con ngươi của nàng bắt đầu sáng lên, thậm chí mỗi khi nói đến cái tên này, trên mặt của nàng sẽ lại không tự chủ được phát ra một ý cười.
Ngô Khởi rất nhạy cảm ý thức được sự khác biệt của Tô Trường An đối với Lục Như Nguyệt.
Bởi vậy gã canh cánh trong lòng rất lâu, cũng khó chịu không vui rất lâu.
Cho đến một ngày, sư tôn của gã nói cho gã biết sẽ thay bản thân đề
nghị kết thông gia với Tả Ngọc Thành, hơn nữa đã được Lục Như Nguyệt
đồng ý, gã vui mừng hết sức, ném chuyện của Tô Trường An ra sau đầu.
Đây cũng là lý do lúc Tô Trường An xuất hiện, có lẻ đối với người
hiền lành như Ngô Khởi theo bản năng ôm lấy lòng thù hận với Tô Trường
An.
Mà về phần Lục Như Nguyệt có thành tâm đáp ứng cái hôn sự này hay không, Ngô Khởi thực ra cũng có thể thấy rõ.
Nhưng gã vẫn không muốn suy nghĩ nhiều, gã thầm cho rằng chỉ cần hoàn thành việc lập gia đình, chính mình đối đãi với nàng tốt hơn, rốt cuộc
sẽ có một ngày Lục Như Nguyệt sẽ buông thể xác và tinh thần với mình.
Nhưng bây giờ, nghe La Ngọc Nhi nói như vậy, lại nhìn thấy thần thái của Lục Như Nguyệt, Ngô Khởi đã hiểu được rất nhiều chuyện.
Đáy lòng gã phát lạnh, không khỏi nổi lên một cơn tức giận.
Gã cảm thấy tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ thiếu niên ở trước mặt mình, nếu như không có hắn, Như Nguyệt chắc chắn sẽ ưa thích mình, nếu
như không có hắn, gã bây giờ đã cưới Như Nguyệt, làm vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Những suy nghĩ như vậy cùng một chỗ, giống như một giọt mực, rơi vào
một tờ giấy thông báo màu trắng, bắt đầu không ngừng lan ra, chiếm cứ
thể xác và tinh thần của gã rất nhanh.
Sát cơ trong con mắt của gã càng ngày càng nặng, kiếm ý cuồn cuộn kia cũng bắt đầu trở nên xao động cuồng bạo.
Giết hắn đi!
Trên đời sẽ không hề có Tô Trường An nữa, Như Nguyệt sẽ lại yêu chính mình!
Giết hắn đi!
Gã có thể tiếp tục bái đường thành thân, làm vợ chồng chân chính với Như Nguyệt!
Vì vậy, giết hắn đi!!!
Trong giây phút này, hai con ngươi Ngô Khởi dần dần bịt kín một tầng màu máu, chỉ trong nháy mắt liền trở nên đỏ thẫm hoàn toàn.
Thân thể của gã ngừng lạ, miệng nói ra: "Trường Lưu!"
Thanh âm này vừa ra, chỉ nghe một tiếng kiếm minh như rồng!
Một đường ánh sáng lung linh hiện lên, trên tay của gã đã có nhiều thêm một thanh trường kiếm.
Sát khí quanh người gã lăng liệt, tà áo đỏ trên người không gió mà bay.
"Ngươi phải chết!" Gã nói như vậy
Theo sau đó, gió mạnh nổi lên bốn phía, kiếm của gã ra như cầu vồng,
kèm theo kiếm ý cuồn cuộn, đâm thẳng đến mi tâm Tô Trường An.