Bảy thanh trường kiếm liền hóa thành bóng người mặc quần áo đủ màu sắc, tuy trên
người bọn họ không có linh lực chập chờn, nhưng quanh thân lại tràn ra
từng đạo từng đạo kiếm ý lăng liệt.
Tô Trường An bên cạnh nhìn toàn bộ tình cảnh này trong mắt, trong lòng hoảng sợ.
Bảy người này, hắn hiển nhiên từng thấy, khi đó Bắc Thông Huyền mở Thiên Đạo các thì có sự giúp đỡ của bọn họ.
Bọn họ coi Bắc Thông Huyền là chủ nhân, gọi y là kiếm chủ.
Tô Trường An từng cảm thấy kinh ngạc vì điều này, nhưng không ngờ bọn họ
đều là do trường kiếm biến thành. Cảnh tượng kỳ lạ thế này rơi vào trong mắt Tô Trường An khiến hắn thầm kinh hãi.
Sắc mặt Thác Bạt Viêm
lúc này trở nên cực kỳ khó coi, có lẽ bởi vì quá vội vàng muốn lấy được
thân xác và anh hồn của Hổ Yển, gã thậm chí còn không suy nghĩ vì sao
Bắc Thông Huyền lại sảng khoái tiếp nhận điều kiện của mình như vậy,
hoặc là ở trong mắt gã, theo bản năng cho rằng, vào giây phút để Man tộc vào quan là Bắc Thông Huyền cũng đã thầm chấp nhận đề nghị của gã.
Mà lúc này Bắc Thông Huyền nuốt lời, không thể nghi ngờ khiến gã cảm thấy phẫn nộ.
Hơn nữa quá trình này, thời gian hao tốn đã khiến sắc mặt của vị Tống Táng
giả kia trở nên cực kỳ khó coi. Sau khi Tinh Vẫn chết đi, thời gian anh
hồn dừng lại mỗi một tức đều sẽ mang tới cắn trả cho Tống Táng giả, mà
cắn trả như vậy nhất định sẽ theo thời gian trôi qua càng không ngừng
tăng thêm.
Gã cũng không cho rằng vị Tống Táng giả này sẽ ôm nguy hiểm chết người vào mình để đợi Bắc Thông Huyền giao Hổ Yển ra.
Thác Bạt Viêm nhận ra được thời gian còn không nhiều, nên cũng không tranh cãi với Bắc Thông Huyền nữa.
"Động thủ!" Gã gào thét một tiếng, vào lúc này gã và bốn người phía sau gã
hóa thành một luồng sáng, đánh về phía Bắc Thông Huyền.
Sắc mặt
Bắc Thông Huyền lạnh lẽo, tay y nhẹ nhàng vỗ một cái, một chưởng đẩy Tô
Trường An đã suy yếu đến cực hạn ra, mà thân thể của y cũng vào lúc đó
sãi bước nhảy ra ngoài.
"Thập Phương kiếm trận!"
Một âm thanh vang lên.
Không.
Hẳn là tám âm thanh trộn lẫn vào nhau, hóa thành một âm thanh vang lên.
Vào lúc đó y và bảy người y gọi ra, kiếm ý trên người càng trở nên cuộn trào mãnh liệt.
Vô số trường kiếm không biết tới từ nơi nào, bao quanh thân thể của bọn
họ, sau mấy tức, trường kiếm mở ra, phía sau lưng bọn họ phân biệt nhô
ra một đôi kiếm dực* lóe ánh sáng lạnh.
*Dực: cánh
Bắc Thông Huyền đứng ở phía sau, bảy người đứng ở phía trước.
Kiếm ý nối liền thiên địa trên người bọn họ tựa như ánh sáng chiếu rọi lẫn nhau, tuy chia làm tám, nhưng lại tự thành một thể.
Bọn họ giống như từng thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn, sở hướng phi mỹ*.
*Sở hướng phi mỹ: lực lượng tràn đến đâu, đều không có gì cản nổi; đánh đâu thắng đó
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tô Trường An không khỏi khiến hắn hơi chút thất thần.
Hắn từng xem ghi chép về Thập Phương kiếm trận ở trong Tàng Thư các của
Thiên Lam, phải biết chiêu này cần Thập Phương thần kiếm làm vật dẫn mới có thể thúc giục, Bắc Thông Huyền có thể thi triển chiêu này vốn đã
khiến cho Tô Trường An kinh ngạc, mà bảy người trước mắt này lại là thế
nào? Vậy mà cũng có thể thi triển ra kiếm trận tuyệt thế của Ngọc Hành
nhất mạch?
Trong lúc hắn suy nghĩ những thứ này, bốn người Thác Bạt Viêm cũng đã giết tới.
Bọn chúng từng cùng Bắc Thông Huyền giao thủ mấy lần, cho dù có lực lượng
của Thần huyết, đối mặt với nam tử này bọn chúng cũng thường cần phải
dựa vào sức lực của nhiều người mới có thể khiến y bị thương. Hôm nay y
đột nhiên xuất hiện, tu vi trên người so với trước đó hình như lại cao
hơn một tầng. Bọn chúng đương nhiên không dám buông lỏng chút nào, gần
như không hẹn mà cùng tụ tập lại toàn bộ sức mạnh, vừa ra tay chính là
sát chiêu lợi hại nhất.
Từng luồng từng luồng linh áp thuận thế đẩy ra.
Lĩnh vực của bọn chúng vào lúc đó cũng được đẩy ra.
Hai mắt Thác Bạt Viêm thiêu đốt, cự phủ như có sức nặng thiên quân được gã lấy tư thế phá núi vung xuống.
Thân thể nam tử mặt đầy mủ lở loét vào khoảnh khắc đó trở nên mơ hồ, một
khắc sau bóng dáng của gã một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, tốc độ
như ma quỷ khiến người không đoán ra được, lưỡi liềm trong tay gã cũng
phát ra huyết quang quỷ dị, bốn bóng dáng chợt lóe chia đến bốn phía
quanh Bắc Thông Huyền, sau đó chợt chuyển động, phân biệt từ bốn phía
giết tới, gần như phong kín tất cả con đường thoát thân của Bắc Thông
Huyền.Nam tử âm nhu gọi là Hoàn Nhan Mãn hai mắt trầm xuống, trong con
ngươi như có rắn điện lướt qua, miệng gã phát ra một tiếng không rõ ý
nghĩa, vô số phong quang mắt thường có thể thấy được chợt nổi lên, hóa
thành từng lưỡi đao sắc bén, như dời núi lấp biển, gào thét mà tới.
Mà phụ nhân yêu diễm so với bốn người sát khí đằng đằng này ngược lại lộ ra vẻ dửng dưng hơn nhiều.
Thân thể nàng ngồi xếp bằng, tay xoa nhẹ trường cầm.
Âm thanh phát ra trầm thấp, như tiên xướng của Linh nhân*, sầu não không vui.
*Linh nhân: thời xưa người diễn kịch, ca hát, mua vui được xưng là Linh nhân, phần lớn có thân phận thấp kém.
Một khắc sau, âm điệu đột nhiên hăng hái, như trăm ngựa cùng chạy, non sông tráng lệ.
Lại một khắc kế, tiếng đàn của nàng chợt nổi sát ý, như thương vàng ngựa sắt, hổ báo tiến thẳng.
Lúc đó một tiếng hô giết chợt vang lên, không gian bốn phía xung quanh Bắc
Thông Huyền đột nhiên hiện ra vô số hư ảnh binh sĩ thân mặc áo giáp, tay cầm trường kiếm, hai mắt bọn họ đỏ ngầu, đánh thẳng về phía Bắc Thông
Huyền.
Bốn tên Man tộc này là cường giả Vấn Đạo cảnh, vốn là
người xuất sắc trong năm mươi vạn đại quân, huống chi bọn chúng lại từng nhận tẩy lễ (lễ rửa tội) của Thần huyết, sát chiêu mạnh nhất của mỗi
người đan xen vào cùng một chỗ, uy lực đó, thanh thế đó đều là cực kỳ to lớn. Tu sĩ Vấn Đạo bình thường đều phải tránh lui ba con phố, mà nhìn
lại Bắc Thông Huyền.
Sắc mặt y vẫn phẳng lặng như cũ, đối với
những sát chiêu sắp đến gần người đều không để ý, thậm chí hai mắt của y vào lúc đó còn nhắm lại.
Ngay cả Tô Trường An bên cạnh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía thay y.
Thực lực của những tướng Man này hắn rõ ràng nhất, nếu không phải Thần tính
bị hắn áp chế, nếu không phải Cửu Nạn và Thập Phương có lực sát thương
mạnh mẽ với những tên Thần tộc này, lấy tu vi của hắn đối phó với một
người cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Mà Bắc Thông Huyền lúc này lại lấy một địch bốn.
Vào lúc hắn suy nghĩ lan man, công kích của những tướng Man đã đến trước người Bắc Thông Huyền.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai mắt đóng chặt của Bắc Thông Huyền chợt mở ra.
Một đạo thần quang tuôn ra, một luồng linh áp đẩy ra.
Lĩnh vực của Bắc Thông Huyền bao phủ mọi người.
Chiến trường vừa nãy còn hào hùng tiếng hô giết rung trời đột nhiên dừng cả lại.
Cảnh tượng xung quanh bọn họ vặn vẹo, từng gia đình xuất hiện, nam nhân đang cày cấy trong đồng ruộng, nữ tử đang dệt vải trước nhà, trẻ con tụ năm
tụ ba chơi đùa ở giữa. Cảnh tượng tường hòa như ở thế ngoại đào viên.
Mà cảnh tượng như vậy vào lúc y xuất hiện, liền bắt đầu không ngừng lan tràn ra phía xa.
Thôn xóm giống hệt vậy từng cái lại từng cái xuất hiện, xen lẫn núi non sông nước, lĩnh vực của Bắc Thông Huyền hình như không có chút sát ý nào,
nhưng lại lớn đến mức khó bề tưởng tượng, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi tám mươi dặm.
Lòng bốn người Thác Bạt Viêm chợt lạnh, lĩnh vực lớn như vậy gã vẫn cả đời mới thấy.
Mà những người trong lĩnh vực kia đều có hỉ nộ ai nhạc của riêng mình,
không giống như huyễn hóa ra, lĩnh vực này giống như một thế giới vậy.
Thế giới!?
Từ này vừa xuất hiện ở trong đầu gã, thần sắc trên mặt gã chợt đình trệ.
Ánh mắt gã nhìn về phía Bắc Thông Huyền trở nên hoảng sợ.
Chỉ có Tinh Vẫn, mới có thể huyễn hóa ra một thế giới!
Chẳng lẽ nam tử trước mắt này đã trở thành Tinh Vẫn?
Nghĩ như vậy, trên trán gã bắt đầu hiện đầy mồ hôi.
Mà cũng vào lúc này, Bắc Thông Huyền dường như cảm nhận được ánh mắt của
Thác Bạt Viêm, y cũng nhìn về phía Thác Bạt Viêm, ánh sáng trong mắt như ẩn như hiện, quả thật giống như ngôi sao trên bầu trời, lấp lánh rực
rỡ.
"Lĩnh vực của ta, gọi là chúng sinh!"
Âm thanh của Bắc Thông Huyền sâu kín vang lên ở bên tai gã.