Từ lúc Ma Hải Da bị đánh bại, Tô Trường An liền một mực suy nghĩ đến một vấn đề.
Thác Bạt Viêm dựa vào cái gì để có thể đánh bại Ma Hải Da.
Bất kể là lực lượng, tu vi, hay là công pháp, dưới ánh mắt của Tô Trường An thì hai người đều sàn sàn như nhau.
Có lẽ Thác Bạt Viêm có chút thủ đoạn giấu kín, ngay cả Tô Trường An cũng không biết chính xác được.
Thế nhưng một chiêu vừa rồi y cùng với Ma Hải Da đối kháng, Tô Trường An
lại vô cùng chắc chắn chính mình thấy cực kỳ rõ ràng, y cũng không sử
dụng bất luận lực lượng nào khác, chỉ dựa vào thân thể liền đánh lui Ma
Hải Da.
Đây là chuyện Tô Trường An không thể hiểu nổi, Trong suy
nghĩ của hắn chỉ có thể là Thác Bạt Viêm đã có được tu vi giống như Tiên đạo của mình, nếu không y tuyệt đối không có biện pháp thoải mái đánh
bại một người nổi bật ở Vấn Đạo cảnh như Ma Hải Da.
Nhưng nếu đi
theo Tiên đạo thì quá khó khăn, Tiên đạo của Tô Trường An thực ra là mưu đồ của một đời Thất Tinh Thiên Lam viện, thêm với cơ duyên xảo hợp cùng hắn vượt qua liên tiếp những tình cảnh nguy hiểm mới có thể đúc thành
đấy. Hắn có lý do để tin tưởng trên đời này, Tiên đạo của hắn, chắc chắn là có một không hai.
Cho đến khi Thác Bạt Viêm gọi ra Thần
huyết, trong lòng Tô Trường An khẽ động, lúc này mới hiểu được, thì ra
chỗ gã dựa vào chẳng qua là Thần tính mỏng manh của Thần huyết.
Kỳ thực Thần tính rút cuộc là cái gì, Tô Trường An cũng không thể nói
chính xác được, nhưng trong cơ thể của hắn quả thật có một đạo Thần tính do Chân Thần lưu lại.
Sau khi luyện hóa xong, Tô Trường An vẫn
không thể đem ra sử dụng như trước kia, thế nhưng sau khi Thác Bạt Viêm
bày ra Thần tính mỏng manh của gã, Thần tính đang ngủ say trong cơ thể
Tô Trường An lại giống như quân vương bị dân đen mạo phạm, bỗng nhiên
thức tỉnh.
Mà lúc này Tô Trường An cũng đứng lên, một tay ngăn được một búa của Thác Bạt Viêm.
Sắc mặt của Thác Bạt Viêm cũng cùng lúc đó trở nên cực kỳ khó coi. Gã dựa
vào cỗ lực lượng thần bí kia, vậy mà đúng lúc này, nó như là sài lang
chịu kinh hãi chui vào trong cơ thể của gã, mặc cho gã kêu gọi như thế
nào cũng không có đáp lại.
Dường như hiểu rõ được tình trạng
hiện tại của Thác Bạt Viêm, khóe miệng Tô Trường An ý cười ngày càng
lớn, linh lực trên tay hắn rung động, đẩy thân thể Thác Bạt Viêm ra.
Thân thể như thú thoát khỏi lồng bỗng nhiên nhảy ra.
Trong lòng Thác Bạt Viêm giật mình, thầm nói tiểu tử này có chút cổ quái.
Nhưng kinh nghiệm quanh năm chinh chiến, làm cho y rất nhanh đè xuống suy
nghĩ trong lòng. Trong con ngươi sát cơ hiện lên, coi như không thể sử
dụng cỗ lực lượng kia, dùng tu vi Vấn Đạo cảnh của gã, muốn giết một cái tu sĩ Địa Linh Cảnh, ở trong suy nghĩ của gã chẳng qua cũng chỉ là
chuyện nhấc tay liền làm được.
Cự phủ cùng lúc đó được gã vung lên cực kì mạnh mẽ, Hồn Nguyên một thể tạo thành bình chướng thật lớn, cẩn thận chặt chẽ.
Kèm theo từng hồi tiếng xé gió cực lớn, cùng lúc đó chung quanh hắn nổi lên từng trận gió mạnh, sóng khí cực lớn tuôn ra, mang theo đầy trời cát
vàng, làm cho những người sĩ tốt chung quanh không ngừng tránh lui.
Mà đao của Tô Trường An đao cũng cùng lúc tới đúng hẹn.
Thác Bạt Viêm trong lòng cười gằn, thầm nói đối kháng một chiêu này của
mình, dùng tu vi như Tô Trường An nhất định sẽ bị lực đạo của gã chấn
động đến tổn hại ngũ tạng, thất khiếu chảy máu.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn vỡ tung.
Thanh âm kia cực kỳ chói tai, tiếng gầm cực lớn trực tiếp chấn động đến thân
hình của một ít sĩ tốt chung quanh đang muốn tới gần rất nhanh phải lùi
lại, thậm chí bị chấn động tai mũi đổ máu, ngất tại chỗ.
Sắc mặt Thác Bạt Viêm cũng trong nháy mắt trở nên khó coi.
Lực lượng trên song đao của Tô Trường An so với trong tưởng tượng của gã
mạnh hơn gấp trăm lần, thậm chí thân thể của gã bởi vì chưa kịp chuẩn bị mà có chiều hướng lung lay, vì thế hắn không thể không cắn răng một
cái, chân trái đạp đất, miệng phát ra một tiếng gầm, lúc này mới có thể
đứng vững thân hình.
Sau khi ý thức được lực lượng của Tô Trường
An trên thực tế mạnh hơn so với trong tưởng tượng của mình rất nhiều,
Thác Bạt Viêm rốt cuộc thu hồi tâm tư khinh địch, gã hét to một tiếng,
lực lượng quanh thân đều bắt đầu tuôn ra.
Lực lượng cực lớn từ hai
cánh tay truyền đến thân búa của gã, đồng tử Tô Trường An bỗng nhiên
phóng đại. Thần tính của Chân Thần trong cơ thể hắn tuy có thể chế trụ
được Thần tính của Thác Bạt Viêm, nhưng không muốn bị Tô Trường An sử
dụng, lại tiếp tục một lần ngủ say, hắn nghĩ muốn đánh bại vị cường giả
Vấn Đạo cảnh trước mặt, đến cuối cùng, vẫn cần phải dựa vào lực lượng
của mình.
Man tộc từ trước đến nay luôn đề cao thân thể cường
hãn, cho dù hắn đã luyện thành Man Hồn, thân thể cũng vô cùng mạnh mẽ,
nhưng đối mặt với Thác Bạt Viêm có tu vi Vấn Đạo cảnh thì vẫn mặc cảm
như xưa, không dám mạnh mẽ đón đỡ.
Song đao của hắn rung động,
nhờ lực đạo của Thác Bạt Viêm, thân hình nhanh chóng lùi lại mấy trượng, dùng cách này triệt tiêu đi phần lớn lực đạo.
Thác Bạt Viêm đắc
thế không thể nào buông tha hắn, thân hình khẽ động, cự phủ trên tay
dùng khí thế Bàn Cổ khai thiên hung hăng đập tới mặt Tô Trường An.
"Bàn Cổ khai thiên": được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ
trụ trong thần thoại Trung Quốc, Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm
dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Mặt mày Tô Trường An cũng trầm
xuống, hắn đối với một búa mang theo lực lượng bạt cả núi sông kia cũng
không tránh không né, song đao chấn động, cứ mạnh mẽ như vậy chống lại
một búa của Thác Bạt Viêm.
Một búa này, Thác Bạt Viêm không có ý
định giấu dốt, gã dùng tất cả vốn liếng của mình, tự nhận với lực đạo
kia, dù cho đã là đại năng Vấn Đạo cảnh cũng nhất định có ba phần muốn
né tránh, nhưng thấy Tô Trường An vẫn dám đón đỡ, trong lòng thầm chế
nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Đám người Vũ Bình, Ngọc Sơn ở bên cạnh cũng nhướng mày, khó hiểu vì sao Tô Trường An lại dám đón đỡ một kích này.
Dù cho trận chiến lúc trước Tô Trường An đã biểu hiện ra chiến lực so với
người cùng cảnh giới gấp trăm ngàn lần, nhưng để so sánh với người có tu vi Vấn Đạo cảnh như Thác Bạt Viêm, vẫn có chênh lệch không nhỏ như
trước kia. Huống chi trận chiến vừa rồi, Tô Trường An tiêu hao quá lớn,
Thác Bạt Viêm dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt) vì thế người minh mẫn
nhìn qua liền có thể biết bên nào mạnh, bên nào yếu.
Nhưng ngay trong một tích tắc khi đao của Tô Trường An cùng Thác Bạt Viêm gặp nhau.
Trong con ngươi Tô Trường An có một đường thần quang nổ tung, hắn hét lớn một tiếng, "Thiên Xu!"
Lúc đó, một thanh âm hào hùng chợt nổi lên, như nước phá vạc tung tóe, như tiếng thiết kỵ vung lên đao thương.
Phía sau người hắn bỗng nhiên nổi lên một loại ảo ảnh thiên quân vạn mã.
Lĩnh vực?!!
Trong long Thác Bạt Viêm chấn động, nhưng thế công đã định, gã lui lại không kịp.
Lại là một tiếng nổ tung thật lớn, thân thể Thác Bạt Viêm cùng lúc đó như
diều đứt dây bay ra, vẽ ra trên không trung một đường vòng cung, sau đó
mới cực lực ngã xuống đất.
...
Trận chiến rơi vào một mảnh yên tĩnh giống như chết.
Cho dù ai cũng nghĩ không ra, Thác Bạt Viêm dùng một chiêu đã đánh bại Ma
Hải Da, vậy mà lúc cùng một thiếu niên Nhân tộc đối kháng sức mạnh lại
bị đánh bại rơi đài.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cùng lúc này mọi người đều nhìn về phía âm thanh vang lên trên chiến trường, im lặng một lúc lâu, chỉ là trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Nhưng sắc mặt của Tô Trường An không có nửa phần vui mừng, ngược lại, lông mày của hắn càng nhăn sâu hơn.
"Đi mau!"
Hắn liếc nhìn đám người Ma Thanh Linh vẫn còn đang ngẩn ra, cao giọng nói.
Lúc này mọi người mới bắt đầu hồi phục tinh thần lại, khí thế của bọn hắn
đại chấn, vội vàng che chắn lấy Hổ Yển, thừa dịp lúc quân Man vẫn chưa
thể lấy lại được tinh thần, tăng thêm tốc độ, cấp tốc chạy đến quan Vĩnh Ninh.
Mà lúc này Tô Trường An cũng không theo mọi người rời đi,
hắn đi ở phía sau cùng đội ngũ, di chuyển chậm rãi, ánh mắt lại gắt gao
nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Viêm đã nằm trên mặt đất không biết sống
chết.
So với người khác hắn càng hiểu rõ, Thác Bạt Viêm nhất định không có khả năng bị hắn đánh bại dễ dàng như thế, sở dĩ một kích vừa
rồi có thể đánh lui, chỗ dựa vào chẳng qua là đột nhiên mở ra lĩnh vực
của Thiên Xu đánh úp mà thôi.
Mà lúc hắn nghĩ đến như thế, những
chỗ khác trong doanh trại quân Man, mấy cái thân ảnh đang hóa thành lưu
quang, dùng một loại tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng được chạy
đến.
Tô Trường An nhướng mày, hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, người đến đều là đại năng tu vi Vấn Đạo cảnh.