Chúng nó bị gió mạnh từ cơ thể Tô Trường An tuôn ra cuốn lên quay cuồng, vang lên sàn sạt trong cảnh đêm.
Những tộc nhân Man tộc kia lúc này đều nhìn hắn.
Hoặc là nói nhìn hư ảnh Đế Giang cực lớn sau lưng hắn.
Đây là sự việc khiến người ta cực kỳ kinh ngạc.
Cần biết hóa thân Đế Giang chỉ có Vương tộc Đế Giang có được chân
chính tinh phách Đế Giang mới có thể triệu hồi ra, thậm chí trong tuyệt
đại đa số lòng người Man, người có thể triệu hồi ra hóa thân Đế Giang là vua của Man tộc.
Nhưng nhìn thiếu niên trước mắt này thế nào cũng là Nhân tộc, huống chi bọn họ đã có Man Vương mới.
Bởi vậy lúc này gần như tất cả mọi người rơi vào khiếp sợ cùng chần chờ.
Ma Thanh Linh cũng rất kinh ngạc, thậm chí lòng nàng kinh ngạc còn nhiều hơn những tộc nhân kia.
Nàng thân là Vương tộc Đế Giang nên càng hiểu rõ tinh phách Đế Giang
chỉ có chân chính huyết mạch Vương tộc mới có thể luyện hóa, nàng thế
nào cũng nghĩ không thông tại sao Tô Trường An có thể làm được.
Nhưng nàng rất nhanh ý thức được gì đó, đè xuống nghi hoặc trong lòng, thân thể đột nhiên quỳ hướng Tô Trường An.
"Di nữ Vương tộc, tham kiến Man Vương!" Nàng nói như vậy, có lẽ là cố ý nên thanh âm của nàng cực kỳ lớn, như sóng to gió lớn đẩy vào tai
những người Man ở đây.
Điều đó khiến những tộc nhân Man tộc càng phát kinh hãi, Man Vương của họ vậy mà cúi đầu xưng thần với một thiếu niên Nhân tộc.
Mà Ma Thanh Linh là hậu duệ của Man Vương, sẽ không thể nhận lầm chân thân Đế Giang, từ tư thái của nàng rất tốt xác thực Tô Trường An có
được truyền thừa Đế Giang.
Hổ Yển phản ứng trước hết cũng hơi sững sờ, sau khi Ma Thanh Linh quỳ xuống thì trong con ngươi lão lóe hào quang. Thân thể lão khi đó đột
nhiên quỳ xuống, miệng cung kính hô to: "Đại Vu Hàm Cường Lương tham
kiến Man Vương."
Lão với tư cách là Tinh Vẫn duy nhất của ba tộc, uy vọng không thấp
so với Ma Thanh Linh, mà hai vị này trước sau thần phục không thể nghi
ngờ tăng thêm thẻ đánh bạc thật lớn trong lòng người Man.
Gần như cùng lúc đó, tộc nhân của Man tộc từng tên một quỳ xuống, hai tay áp xuống đất miệng hô to: "tham kiến Man Vương!"
Thanh âm của bọn họ như núi thét biển gầm đẩy ra trong cảnh đêm, dù
cho Ngọc Sơn và Ma Hải Da rất không vừa lòng Tô Trường An nhưng dưới
biến cố như vậy cũng không khỏi quỳ xuống, miệng cực không tình nguyện
hô to: "tham kiến Man Vương."
Con người có đôi khi là sinh vật rất kỳ quái.
Lúc họ đối mặt chút biến cố càng kinh hãi bất định, nhưng thời điểm
tuyệt đại đa số người lựa chọn tin tưởng, chính họ cũng lựa chọn tin
tưởng, mà tin tưởng như vậy sẽ ảnh hưởng tới quyết định sau đó, từ từ
trở nên kiên định. Cuối cùng nhất liền chính họ cũng quên băn khoăn lúc
ban đầu.
Những người Man tộc này càng hô càng to, một lần tiếp một lần câu "tham kiến Man Vương."
Có lẽ vì quá mức kích động mà sắc mặt bọn họ trở ửng hồng, trở nên phấn khởi.
Trong đáy lòng đa số người đều mù quáng tin tưởng rằng chỉ cần có
chân chính Man Vương tồn tại, bọn họ sẽ không như dĩ vãng không biết
tương lai. Mà đám người càng ngày càng cuồng nhiệt thì sắc mặt của Ngọc
Thiền lại càng trắng bệch, nàng thế nào cũng không dám nghĩ mấy ngày
trước lại muốn câu dẫn một vị Man Vương, đây là tội lớn đủ để tàn sát ba đời nhà nàng.
Đương nhiên giờ phút này Tô Trường An cũng không biết ý nghĩ trong đầu nàng.
Hắn thấy được thần sắc những người Man đang quỳ lại này thì biết mục
đích chuyến này đã đạt được, hắn thu hồi hư ảnh Đế Giang sau lưng cùng
lúc ra hiệu cho Hổ Yển trấn an mọi người, sau đó thân thể của hắn lại
xuất hiện bên cạnh Ma Thanh Linh.
"Man Vương đại nhân có gì phân phó?" Mặt Ma Thanh Linh cười như hoa đến trước người Tô Trường An.
Hắn nghe vậy liếc nhìn Ma Thanh Linh một cái, thần sắc lạnh lùng nói: "ta giúp các ngươi vào quan, ngươi phái thủ hạ của ngươi giúp ta thủ
vững quan Vĩnh Ninh."
Cuối cùng Tô Trường An như nghĩ tới cái gì nói thêm: "Tây Lương bây
giờ như rắn mất đầu, nếu như là bảo vệ được Vĩnh Ninh, ta có thể giúp
các ngươi tìm một nơi an thân ở Tây Lương, nếu như là Tây Lương bị phá,
các ngươi phải tiếp tục theo dân chúng Tây Lương trôi giạt khắp nơi."
Xưa nay Tô Trường An không có hứng thú với quyền thế, với ngôi vua của Man tộc cũng là như vậy.
Sở dĩ bước lên vị trí này bất quá là không đành lòng nhìn mấy vạn
tính mạng Man tộc đi chết. Bây giờ tàn quân tiếp cận đại quân của Thác
Bạt Nguyên còn không bằng nói là nanh vuốt của Thần tộc.
Bọn chúng cùng Tư Mã Hủ nội ứng ngoại hợp, một bên xơi tái Man tộc,
một bên làm loạn, chuyện này đương nhiên cuồn cuộn thiên hạ đại âm mưu.
Mà vị đế vương trong triều đình kia không biết làm gì lại không có ý
định xuất binh Tây Lương, còn vị Tinh Vẫn duy nhất của Tây Lương là Vũ
Vương Phù Tam Thiên cũng là cả ngày sống mơ mơ màng màng co đầu rút cổ
trong quan Tây Lĩnh, không dẫn binh ra. Chỉ dựa vào tám vạn quân trên
tay Bắc Thông Huyền muốn trấn thủ Tây Lương là chuyện không thể nào.
Tô Trường An không muốn nhìn dân chúng Tây Lương chịu nỗi khổ loạn ly nên hắn tụ tập hết thảy lực lượng có thể tụ tập, dùng sức mạnh đó bảo
vệ quan Vĩnh Ninh.
Mà mấy vạn quân Man này đúng là một đoàn quân có đủ sức lực, lúc Tô
Trường An nghe Hổ Yển cậy nhờ Nhân tộc kỳ thật đáy lòng đã bay lên ý
nghĩ như vậy.
Nhưng dân chúng ba tộc lưu vong cũng có thể là bùa đòi mạng chôn Tây Lương.
Nếu như không thể bảo chứng có thể hoàn toàn khống chế dân ba tộc này, không bằng đem vứt bỏ hoàn toàn.
"Toàn bộ nghe Man Vương đại nhân làm chủ." Thái độ của Ma Thanh Linh
cung kính, nếu không có nụ cười chế nhạo kia thì Tô Trường An còn thật
cho rằng nàng đã hoàn toàn công nhận thân phận của mình.
Hắn lắc đầu, không muốn tranh luận với thiếu nữ lanh lợi cổ quái của Man tộc này.
"Chỉ cần thủ xong Tây Lương, ta liền đem vị trí Man Vương trả lại cho ngươi."
Ai ngờ nghe nói lời ấy thì sắc mặt của Ma Thanh Linh nghiêm túc nói:
"ngươi đã được truyền thừa Đế Giang là Vương danh chính ngôn thuận của
Man tộc ta, truyền cho ta thì kẻ dưới khó phục tùng."
Tô Trường An sững sờ, cũng không biết Ma Thanh Linh nói đến tột cùng
là thật hay giả, nhưng hắn còn có rất nhiều việc phải hoàn thành.
Thanh Loan chờ hắn đi cứu, Cổ Tiễn Quân còn ở Bắc địa, Thiên Lam viện còn trong tay Từ Nhượng, hắn quả thật không có nửa phần tâm tư đi làm
Man Vương mà mình không hiểu thấu này.
Chỉ là hiện tại cũng không nên tranh luận quy cho ai, dù sao hắn cần có cái hư danh này khống chế toàn bộ Man tộc.
Bởi vậy hắn chuyển lời nói hỏi: "nói kế hoạch của ngươi đi, chuẩn bị vượt ải như thế nào?"
Sắc mặt Ma Thanh Linh nghiêm lại, thu lại ý tứ đấu võ mồm với Tô
Trường An, nàng quan sát những tộc nhân đang nhìn chằm chằm hai người
nói: "đại quân Man tộc có tộc nhân Đế Giang đầu hàng Thác Bạt Nguyên,
bọn họ có được quạ đêm, ánh mắt buổi tối vô cùng tốt; ban ngày hay ban
đêm vượt ải cũng không khác biệt. Ngược lại chúng ta cần câu thông với
quân phòng thủ của Nhân tộc cho chúng ta nhập quan, tầm mắt ban ngày
thật tốt, có thể phòng ngừa một vài hiểu lầm không cần thiết."
"Chúng ta mang lương thực không nhiều lắm, việc này không nên chậm trễ, sáng sớm ngày mai vượt ải!"
Sắc mặt Ma Thanh Linh phát lạnh nói như chém đinh chặt sắt.