chương năm ngàn chữ, dịch thật sự lâu, độc giả thông cảm
Mà lúc Tô Trường An đắm chìm trong Thiên Đạo các tu hành, một chút sự tình đủ để biến đổi thiên hạ cùng lúc đó lặng lẽ phát sinh.
Đất Thục.
Theo Tiên Tần*, lại đến Tiên Hán, từ trước đến nay đều bị coi là vùng tranh chấp của nhà binh.
Tiên Tần (giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất)
Uy danh của nó đủ để cùng Thiên Lam chống lại là Nam Đẩu Thương Vũ Môn,
cũng có người cầm đầu của Thục Sơn chấp chưởng tông môn thiên hạ.
Dưới có Gia Nam quan là địa phương dễ thủ khó công, lại có mảng lớn đất đai
phì nhiêu bên trong quận Hán làm cho người ta thèm thuồng cày cấy.
Đất Thục, từ trước đến nay liền có biệt danh là nơi rồng được sinh ra.
Mà năm đó Thái tổ triều Hán, chính là lấy đất Thục khởi nghĩa, dựng nên đế quốc Đại Hán trọn vẹn hơn bảy trăm năm thịnh vượng.
Thất Sát Tinh Quân, đứng đầu Tây Thục, Lục Ly Trần từng nghĩ noi theo tổ tiên, hoàn thành bá nghiệp.
Chỉ là đáng tiếc chính là, ở thời khắc quyết chiến mấu chốt, Tây Thục dựa
vào mấy vị Tinh Vẫn làm quốc trụ từng người từng người ngã xuống, một
phương kiêu hùng, cuối cùng khó tránh khỏi hóa thành một bồi đất vàng,
chôn cất ở lăng tẩm phía bắc quận Gia Hán.
Tại trên điểm này, ít nhất đại đa số người đều cho là như vậy.
Lúc này đêm đã khuya.
Bên ngoài quận Gia Hán có ba bóng người bí mật ghé qua.
Ánh sao xuyên thấu qua khe hở, ban bác chiếu vào trên thân ba người.
Đại khái có thể thấy rõ hình ảnh của ba người này.
Một vị là phu nhân đã có tuổi, một vị là thiếu nữ ôm Tỳ Bà, một vị khác là
nam tử ngoài hai mươi tuổi lưng đeo một thanh trường kiếm.
Xem dáng dấp ba người đi lại, dường như là phu nhân kia cầm đầu.
Mà vị phu nhân kia, lại giống như là một người rất nghiêm túc, bà chỉ là
trầm mặc lên đường, cũng không có ý định cùng với hai người kia nói
chuyện.
Thiếu nữ đối với vị phu nhân kia cũng cực kỳ sợ hãi, nàng thậm chí không dám ngẩng đầu, chỉ là cúi đầu chạy đi. Tựa như sợ ngẫng
đầu lên sẽ bắt gặp ánh mắt của phu nhân.
Ngược lại vị nam tử ở
bên cạnh nàng lại thỉnh thoảng đem khóe mắt liếc nhìn thiếu nữ, chỉ là
thiếu nữ cúi đầu gấp rút lên đường đối với chuyện này không hề cảm nhận
được.
"Như Nguyệt. Đến đất Thục cũng được mấy tháng rồi, đã thích ứng chưa?" Sau khi chần chờ một lúc lâu, nam tử rốt cục vẫn mở miệng
nói. Hắn cũng không thể hiểu được chuyện này, lấy tư cách đệ tử thân
truyền của Thục Sơn Kiếm Tông Nhạn Quy Thu, địa vị của hắn đủ để cùng
Chưởng giáo chân nhân như nhau, thân phận như vậy, khiển cho đại đa số
bạn cùng lứa tuổi đối với hắn ấp ủ tư tưởng kính sợ, mà hắn cũng bởi vậy ít có cơ hội cùng bạn đồng lứa nói chuyện.
Hiện tại hắn cố lấy
can đảm cùng thiếu nữ này nói chuyện với nhau, trong lòng hắn sợ hãi so
với năm đó đi Kiếm Trủng lấy ra thanh kiếm kia, cũng không thua kém bao
nhiêu.
"Ừ." Thiếu nữ gật đầu, thanh âm nhỏ đến giống như không thể nghe thấy.
Nhưng rơi vào trong tai nam tử, lại không khỏi cảm thấy tựa như tiếng trời.
Y muốn nói một chút gì đó, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Không khí lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Chỉ có tiếng bước chân ba người vẫn còn vang sàn sạt.
"Ngô công tử đối với Như Nguyệt nhà ta cũng cực kỳ quan tâm a." Vị phu nhân đi tại phía trước hai người đột nhiên mở miệng nói.
Tiếng nói của bà già nua, nhưng lại mười phần khí lực. Vả lại nghe không được ra vui hay buồn.
Lời vừa nói ra.
Trên mặt nam tử cùng thiếu nữ đều lộ vẻ bối rối.
Chỉ là nguyên nhân lại không giống nhau.
Lúc trước thiếu nữ đã từng nghe phu nhân nhắc đến một chút ý định, mà nàng bối rối liền là vì ý định này.
Nam tử nhưng lại cảm giác tâm tư của mình giống như bị chọc phá, trên mặt lập tức lộ vẻ lúng túng..
"Thanh Ngọc bà bà nói đùa." Nam tử họ Ngô theo bản năng muốn che giấu suy nghĩ trong lòng mình. "Ngô mỗ chẳng qua là cảm thấy Như Nguyệt cô nương lâu
nay sinh hoạt tại Trường An, sợ nàng mới tới đất Thục không quen khí
hậu, cho nên mới hỏi như vậy."
Phu nhân đối với lời giải thích của nam tử cũng không chọc phá, bà trầm mặc lại, tiếp tục gấp rút lên đường.
Tựa như muốn hòa hoãn đi hắn tự cho là xấu hổ, hoặc là đáy lòng của hắn
thật sự có lấy nghi vấn như vậy. Nam tử họ Ngô mở miệng nói: "Thanh Ngọc bà bà nói là dẫn ta đi gặp một người, đến tột cùng là người phương
nào?"
"Đến liền biết." Phu nhân đáp lại.
Biết rõ tính cách của phu nhân nên nam tử khẽ giật mình, cũng biết điều không tiếp tục hỏi tới.
Ba người liền dưới bầu không khí nặng nề đi về phía trước ước chừng nửa khắc đồng hồ.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sáng sủa lên.
Đó là một cái thềm cao bốn năm bậc, trên bậc thềm là một phần mộ nhìn bộ
dáng đã có chút tuổi tác. Trên tấm bia mộ dùng mạnh mẽ bút lực khắc lên
Hiếu Minh Hoàng Đế Đại Hán Lục Ly Trần phần mộ.
Tiên Hán từ trước đến nay coi trọng lấy hiếu thuận quản lý thiên hạ, vì vậy, gần như tất
cả Hoàng đế sau khi chết, đều mang một chữ Hiếu ở phía trước thụy hiệu. thụy hiệu (danh hiệu của vua quan sau khi chết)
Năm đó Lục Ly Trần thua trận, Thánh Hoàng nghĩ gã một đời kiêu hùng, cho
nên ban cho gã cái thụy hiệu này, coi như là đã thừa nhận thân phận của
gã là chính thống Đại Hán, nguyên nhân lớn nhất cũng có thể là vì muốn
làm yên lòng đám bộ hạ cũ của Thục Hán.
Hôm nay lão phu nhân này đột nhiên dẫn y đến chỗ này, hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
"Đây không phải là mộ của Lục Hoàng đế, Thanh Ngọc bà bà mang tiểu tử tới nơi này cuối cùng là...?" Nam tử họ Ngô hỏi.
Thanh Ngọc phu nhân lấy tư cách thay mặt đám di tộc Tây Thục năm đó đã cùng
Thục Sơn đạt được một chút thỏa thuận. Mà Đại Ngụy tuy rằng hôm nay
giống như chồng trứng sắp đổ, nhưng dù sao nó đã thống trị thiên hạ gần
trăm năm, trong tư tưởng của đại đa số người dân, hôm nay Đại Ngụy mới
là chính thống, đám di tộc Thục Hán nghĩ lôi kéo Thục Sơn cùng chung
chống lại Đại Ngụy. Vị Chưởng môn sư huynh hiển nhiên là có chút lo
ngại, mà chính vì muốn xóa đi lo ngại như vậy, Thanh Ngọc phu nhân nói
là đêm nay sẽ mang hắn tới gặp một người.
Cũng không nghĩ lại đến chỗ này, đáy lòng nam tử họ Ngô không khỏi có chút tức giận.
Hắn thầm cho là Thanh Ngọc phu nhân là muốn mượn Hiếu Minh Đế đã qua đời đến cưỡng ép Thục Sơn.
"Thanh Ngọc bà bà, năm đó Thừa tướng Tả Ngọc Thành quả thực cùng Thục Sơn của
ta có ân, tổ tiên ta nhận phần ân tình này, bảo hộ di tộc các người
nhiều năm, mặc dù nhiều lần chiếu cố không chu đáo, nhưng tự hỏi không
thẹn với lương tâm. Nếu Thanh Ngọc bà bà nhận thức không rõ việc lớn
trong thiên hạ, muốn lôi kéo Thục Sơn chúng ta lội vào một bãi vũng
nước đục, chớ nói Chưởng môn sư huynh không đáp ứng, chính là ta Ngô
Khởi cũng không dám gật bừa." Ngô Khởi nói những lời này có thể nói là
ngôn từ chính nghĩa. Hắn mặc dù đối với Phàn Như Nguyệt có chút tình ý
là thật, nhưng đúng sai, nặng nhẹ hắn vẫn là đắn đo được rõ ràng.
Nếu bởi vì tùy tiện tham dự trận tranh chấp này mà hủy đi nghìn năm cơ
nghiệp của Thục Sơn, vậy hắn lấy mặt mũi nào đi đối mặt với các vị tiền
bối dưới cửu tuyền?
Đối mặt các ngôn từ trách cứ ngoan lệ của Ngô Khởi, trên mặt lão phu nhân lại không có nửa phần tức giận.
Bà sắc mặt bình thản nhìn Ngô Khởi giống như đang đợi hắn phát tiết xong
phẫn nộ trong lòng. Ngô Khởi từ trước đến nay nhận qua phía trên Thục
Sơn dạy bảo đạo thống chính quy, cũng là tại lúc này dần dần thu hồi
thanh âm của mình.
Lại cũng không phải là bởi vì sợ, mà ở lúc đó trước mộ phần Hoàng đế Hiếu Minh chẳng biết lúc nào xuất hiện một thân ảnh.
Theo bản năng, Ngô Khởi cảm thấy cái thân ảnh này, có lẽ là người mà Thanh Ngọc phu nhân nói là đêm nay bà sẽ dẫn hắn tới gặp.
Thanh Ngọc phu nhân cũng tại lúc này cảm nhận được, bà xoay người qua, mặt
hướng về phía thân ảnh kia. Mà bên cạnh Phàn Như Nguyệt cũng bị bầu
không khí đột nhiên yên tĩnh hù dọa, thêm với nàng vốn không giỏi giao
tiếp, vì vậy cũng trầm mặc nhìn thân ảnh vừa mới đột nhiên xuất hiện.
Người kia dáng người thon cao, mặc một bộ áo dài màu đen, đầu đội khăn vấn đầu, cầm trong tay quạt lông.
Chỉ là bởi vì đưa lưng về phía mọi người cho nên cũng thấy không rõ dung
mạo, chỉ là với tư thế đứng yên, dáng vẻ đi lại của y. Ngô Khởi ước
chừng cảm nhận được trên thân người này mơ hồ lộ ra vẻ bất phàm.
Hắn bắt đầu ở trong đầu suy tư đất Thục có hay không nhân vật nào tương tự
như vậy, nhưng y cũng không có đạt được đáp án mà mình mong muốn.
Trang phục như vậy tại đất Thục rất là thông thường - năm đó Tả Ngọc Thành dù cho địa vị gần như nhân thần, cũng ít khi mặc một bộ quan phục Thừa
tướng, rất nhiều thời điểm là lấy trang phục kỳ nhân như vậy.
Hôm nay Tả Ngọc Thành đã chết gần trăm năm, nhưng dân Thục luôn luôn tôn
sùng y có thừa, cho nên bắt chước theo trang phục văn nhân mặc khách vô
số kể.
Do đó muốn theo bóng lưng như vậy phân biệt ra được lai lịch của người đến, khả năng chính xác không cao.
Bóng người kia dường như không để ý đến sự tồn tại của mọi người, y tự mình
đi đến trước phần mộ Hoàng đế Hiếu Minh, khẽ đứng lại.
Dường như đang lo lắng một thứ gì đó cũng giống như đang nhớ lại chút chuyện nào đó.
Mà sau đó, y từ trong ống tay áo rộng thùng thình lấy ra ba nén hương nến, từ từ chỉnh lý thật tốt, lại duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng quẹt một cái,
ba nén hương nến lập tức bị đốt lên.
Sau đó y cung kính ở trước phần mộ quỳ xuống, đem ba nén hương nến cắm vào phần mộ đã phủ kín cỏ dại.
Đây là một quá trình không quá dài, nhưng Ngô Khởi lại trải qua dày vò rất nhiều.
Mặc dù từ khi xuất hiện đến bây giờ bản thân nam tử không thả ra nửa điểm
linh lực chấn động, thế nhưng, từ khi y xuất hiện, Ngô Khởi liền rõ ràng cảm giác được khí tức xung quanh trở nên kiềm chế, mà loại áp lực này
cũng theo thời gian trôi qua không ngừng tăng lên.
Nhưng rất kỳ
quái là, tu vi của Phàn Như Nguyệt so với hắn thấp hơn rất nhiều dường
như lại không chút nào cảm nhận được điều này, tựa như áp lực như vậy
chỉ là nhằm vào một mình hắn mà thôi.
Mà giờ khắc này nam tử cuối cùng đứng người lên, lúc này y cũng không vội vã quay người, mà là thần sắc cung kính hướng bốn phía phần mộ vái một cái.
Ngô Khởi biết
rõ, người mà y bái là đám Tinh Vẫn Tây Thục đã chết đi hơn trăm năm. Mộ
của bọn họ chôn quần áo và di vật được người đời sau cùng Hoàng đế Hiếu
Minh sắp xếp lại với nhau.Chỉ là Hoàng đế Đại Ngụy từ xưa đến nay đối
với đất Thục ôm lấy dè chừng, đám di tộc phần lớn đã mai danh ẩn tích,
ít có người dám tới thăm, cho nên nơi đây trông coi sơ sài, mới có tình
cảnh hoang bại như hôm nay.
Sau khi làm xong những thứ này, nam tử rốt cuộc chuyển thân thể của mình.
Đó là một gương mặt cực kỳ tuấn tú, cho dù nam tử trông có vẻ đã bốn mươi
tuổi, nhưng không thể phủ nhận, y vẫn như cũ rất là tuấn tú.
Mày kiếm mắt sáng, môi đỏ răng trắng. Ôn hòa mẫu mực lại diện mạo bất phàm.
Dường như tất cả từ ngữ trau chuốt trên đời đều không đủ để hình dung chỗ mùi vị đặc biệt phát ra từ trên người y.
"Thanh Ngọc. Đã lâu không gặp." Y nói như vậy, giọng nói bình thản giống như
hàn huyên với lão hữu nhiều năm không thấy. Nhưng Ngô Khởi lại cảm thấy
một cỗ áp lực khó hiểu, loại áp lực này cũng không phải do nam tử cố ý
gây nên, mà là dường như y bẩm sinh liền mang theo một cỗ tính tình
cương trực, khiến cho người khác gặp y vô thức sẽ sinh lòng kính ngưỡng.
"Ừm. Thừa tướng, từ năm đó từ biệt cương vị Khốn Long, đã qua trăm năm rồi." Thanh Ngọc phu nhân gật đầu nói.
Cuộc đối thoại như mây trôi nước chảy của hai người rơi vào tai Ngô Khởi khiến thân thể hắn chấn động.
Nam tử gọi Thanh Ngọc phu nhân là Thanh Ngọc.
Đây cũng là việc rất đáng được cân nhắc, nên biết rằng tuổi tác của Thanh
Ngọc phu nhân đã rất lớn, bối phận cực cao, phóng mắt toàn bộ đất Thục
có người dám gọi thẳng kỳ danh chỉ sợ cũng chỉ có vị sư tôn của hắn.
Mà Thanh Ngọc phu nhân gọi nam tử là Thừa tướng, vị Thừa tướng này đương
nhiên không phải vị Tư Mã Hủ nắm giữ triều chính trong thành Trường An.
Toàn bộ đất Thục có thể lấy hai chữ Thừa tướng, người ta nhớ nhất chỉ có một vị.
Mà vị đó cũng sớm đã cưỡi hạc tây du.
Ngô Khởi không khỏi rất nghi hoặc, hắn tiến về phía trước một bước hỏi: "Vị này chính là..."
Thanh Ngọc phu nhân nghe vậy dường như có chút bất mãn Ngô Khởi đã cắt đứt bà cùng nam tử nói chuyện, nhưng nghĩ tới sau này còn rất nhiều chuyện cần Thục Sơn ra mặt, vì thế bà đè xuống đáy lòng không vui, muốn nói gì đó.
Nhưng thanh âm của nam tử lúc này vang lên.
"Vị công tử này có phải là đồ nhi mà trưởng lão Nhạn Quy Thu năm nay thu nạp - Tiểu Thập Tam?"
Thập Tam là một danh xưng rất nổi tiếng.
Năm đó Hạ Hầu Hạo Ngọc sợ hãi di tộc của Tây Thục, muốn nhổ cỏ tận gốc.
Chấp Kiếm trưởng lão Nhạn Quy Thu của Thục Sơn chịu nhờ vả của Tả Ngọc Thành lúc gần chết, đợi cho Tây Thục vong tận, mong lão che chở cho, vì Tây
Thục lưu lại một dòng truyền thừa.
Nhạn Quy Thu làm người từ trước tới nay rất trọng lời hứa.
Vì cái này mà lão ước chiến với Thánh Hoàng Đại Ngụy ở kiếm trủng Thục Sơn.
Trận chiến ấy, không người xem được - người có thể xem không muốn xem, người muốn nhìn không có cơ hội nhìn.
Chỉ có đệ tử phụng dưỡng bên ngoài mơ hồ trông thấy Nhạn Quy Thu đồng thời
thúc dục mười ba thanh thần kiếm trong kiếm trủng của Thục Sơn, đánh đến mức khó phân thắng bại với Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Mười ba thanh thần kiếm này có lai lịch rất lớn.
Là kiếm của lịch đại Tinh Vẫn Thục Sơn từng sử dụng đều ẩn trong kiếm
trủng chờ đệ tử có duyên tìm đến. Có thể nói mỗi thanh đều không chỉ
nuốt đầy máu tươi của một vị Tinh Vẫn, mỗi một thanh đều cất giấu một
đoạn câu chuyện vui buồn lẫn lộn.
Mà muốn thúc dục thần kiếm như
vậy tuyệt không phải chuyện dễ, cho dù Tinh Vẫn bình thường có thể khống chế một hai thanh đã là chuyện khó lường, nhưng Nhạn Quy Thu có thể
đồng thời hai tay thúc dục mười ba thanh thần kiếm, lúc ấy tuyệt đối là
chuyện kinh thế hãi tục.
Kết quả trận chiến ấy không người biết
được, có chỉ là từ đó Thánh Hoàng rốt cuộc không đề cập qua việc thanh
lý di tộc Tây Thục.
Danh tiếng Nhạn Thập Tam cũng vì vậy mà truyền khắp đại giang nam bắc. Tông môn thiên hạ đều lấy nó cầm đầu.
Mà Ngô Khởi với tư cách người đồ đệ duy nhất của Nhạn Quy Thu, dù chưa đến Tinh Vẫn cũng từ kiếm trủng lấy ra một thanh thần kiếm của thế hệ trước lưu lại. Ẩn ẩn nghe đồn thiên phú về kiếm đạo của hắn có thể nói là yêu nghiệt, thậm chí rất có thể trở thành Nhạn Quy Thu thứ hai, người có
thể đồng thời điều khiển mười ba thanh thần kiếm.
Vì thế danh tiếng Tiểu Thập Tam cũng theo đó mà ra.
"Tục danh của sư tôn, vãn bối gánh không nổi."
Mặc dù không biết thân phận của nam tử nhưng có thể thẳng thắn gọi tục danh của sư tôn, trong tâm Ngô Khởi liền biết người này bối phận cực cao. Dù cho trong lòng có chỗ kiêng kỵ nam tử nhưng hắn từ trước đến nay tôn sư trọng đạo, vẫn là cực kỳ cung kính thi lễ một cái với nam tử.
"Ừ." Nam tử khẽ gạt đầu, rất yên tâm thoải mái với hành lễ của Ngô Khởi.
"Thừa tướng, chưởng môn Thục Sơn đối với việc phạt tặc còn nghi vấn lo ngại,
nhiều lần trì hoãn, hoàn toàn không để ý ân tình năm đó. Hôm nay bất đắc dĩ mới mang Ngô công tử đến đây." Thanh Ngọc phu nhân lúc này nói ra,
thái độ trong lời nói có nhiều bất mãn với Thục Sơn.
Ngô Khởi nghe vậy cũng xác thực có vài phần lúng túng.
Sự tình năm đó mặc dù hắn chưa từng tận mắt thấy nhưng lại có nghe qua.
Vị Thừa tướng Tả Ngọc Thành được vạn người kính ngưỡng kia từng cứu vãn
Thục Sơn từ tai ương diệt môn, lúc ấy Nhạn Quy Thu thân là chưởng môn
Thục Sơn đối với hành động này cảm động đến rơi nước mắt, cũng từng lập
thề ước là Thục Sơn trọn đời kính Hán.
Nhưng bây giờ di tộc Tây
Thục khó khăn, thậm chí từng đã là hậu duệ của hoàng thất cũng tìm không được, còn lại chỉ là một ít giá áo túi cơm không còn ôm mộng phục quốc. Thánh Hoàng dù chết nhưng Tư Mã Hủ tuyệt không phải quả hồng mềm mặc
người gây khó dễ, thời điểm này Thanh Ngọc phu nhân muốn kéo Thục Sơn
đối kháng Đại Ngụy, chính xác có chút làm khó Thục Sơn.
Nhưng người giang hồ rất trọng chữ tín, vì thế Ngô Khởi cảm thấy có chút không chịu nổi.
"Ha ha." Nam tử nghe vậy nhưng lại cười cười, trên mặt không hiện lên chút
tức giận. Y cười tươi nhìn Ngô Khởi nói ra: "Thục Sơn cơ nghiệp ngàn
năm, tất nhiên không thể làm việc khinh suất. Không bằng Ngô công tử nói băn khoăn của chưởng môn nhà ngươi với ta, tại hạ sẽ giải thích từng
cái thật tốt cho ngươi."
Thái độ của nam tử thật khiến Ngô Khởi
sinh ra chút hảo cảm, không giống Thanh Ngọc phu nhân mặc dù thân là nữ
tử nhưng tinh thần lại tập trung nghĩ đến phục hưng Hán thất. Hắn sắp
xếp lại suy nghĩ nói ra: "Thánh... Hạ Hầu Hạo Ngọc bỏ mình không giả,
Tấn Vương Bắc địa gần đây cũng thịnh quyền có hành động mưu phản, Vương
của Tây Lương càng là bề bộn nhiều việc đối phó Man tộc không rảnh bận
tâm. Bắc Ngụy nhìn dường như tràn đầy nguy cơ nhưng sau đó Thái Úy Mục
Lương Sơn cùng Ân Lê Sinh của Kinh Luân viện lại trèo lên Tinh Vẫn;
Thiên Lam càng có Từ Nhượng mới tấn Tinh Vẫn Thiên Xu tọa trấn, Tư Mã Hủ lại làm người sâu không lường được. Trái lại đất Thục ta cũng chỉ có
hai vị Tinh Vẫn là Thanh Ngọc bà bà cùng sư tôn nhà ta."
"Những
cái này coi như không nói, chỉ là hậu duệ tiên hoàng đều ly tán, di tộc
đất Thục tràn đầy ý chí phục quốc nhưng mà quần long vô thủ (như rắn mất đầu), thật sự nếu đến thời điểm đại chiến, chỉ sợ tăng thêm càng nhiều
biến số."
"Vậy à." Nam tử nghe Ngô Khởi nói một phen khẽ gật đầu, quạt lông trong tay khẽ phe phẩy một hồi, sau đó y chợt cười nói: "băn
khoăn của Ngô công tử cùng chưởng môn không có gì đáng trách. Nhưng nếu
tại hạ vì Thục Sơn giải quyết băn khoăn như vậy, sau đó thì thế nào?"
Ngô Khởi nghe vậy sững sờ, đời sau Hiếu Minh Đế có thể còn tìm được nhưng
Tinh Vẫn nói tìm là có được sao? Hắn tự nhiên không tin việc này nhưng
trong miệng lại vô thức trả lời: "nếu như không có những băn khoăn này,
Thục Sơn ta thế nào lại nuốt lời thề?"
"Tốt!" Nam tử nghe vậy,
sắc mặt nghiêm lại, tay y chỉ Phàn Như Nguyệt luôn cúi đầu ở một bên
nói: "Vị này là hậu duệ của tiên hoàng."
Lời vừa ra, không chỉ
Ngô Khởi mà ngay cả bản thân Phàn Như Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, hiển
nhiên cực kỳ khiếp sợ việc này. Mà thần sắc của vị Thanh Ngọc phu nhân
kia lại bình thường, dường như đã sớm đoán trước việc này.
"Cái
này..." Ngô Khởi cảm thấy có chút vớ vẩn, trong tâm thầm cho rằng nam tử này đang lừa gạt mình. "Tiên sinh nói đùa, Như Nguyệt cô nương là cháu
gái của Thanh Ngọc phu nhân, đời sau của thần tướng Hán triều Phàn Hoàng Lĩnh. Há có thể là hậu duệ của tiên đế?"
"Năm đó lúc tiên đế
băng hà, Lục Mông hoàng tử cùng con ta bị Ngụy tặc vây khốn, vì bảo vệ
huyết mạch duy nhất của tiên hoàng đã tráo đổi công chúa cùng cháu gái
của ta mới tránh được một kiếp nạn này. Lúc đó công chúa còn nhỏ tuổi
không nhớ cũng là việc thường nhưng tiên hoàng có lưu lại huyết chiếu
chứng minh việc này." Thanh âm của Thanh Ngọc phu nhân khi đó cũng vang
lên, vẻ mặt bà đạm mạc dường như không có nửa phần luyến tiếc vì cháu
gái mình chết đi. Mà sau khi nói hết lời này, bà từ trong ngực móc ra
một tấm gấm vóc cháy xém dính máu đưa vào tay Ngô Khởi.
Ngô Khởi
vô thức đưa tay tiếp nhận, cau mày nhìn nhìn, sự việc thuật lại bên
trong cũng như lời của Thanh Ngọc phu nhân, không có nửa phần sai biệt,
nhưng chỉ dựa vào một bức huyết thư muốn phân thật giả thật khó bình
luận.
Dường như nhìn ra hoài nghi của hắn, nam tử vừa cười vừa
nói: "Ngô công tử nếu như còn nghi kỵ, chỉ cần đợi đến lúc quay lại Thục Sơn lấy thanh Diễn Long kiếm được tiên đế giao cho môn phái bảo vệ thì
hết thảy có thể kết luận."
Ngô Khởi nghe vậy lại càng sững sờ,
thanh Diễn Long kiếm kia chính là thần kiếm mà tổ tiên triều Hán tạo
thành, theo người chinh chiến một thân, không phải hậu duệ tuyệt không
có biện pháp khu động, nam tử dám đưa ra lời ấy hiển nhiên đã có tính
trước.
Thần sắc của Ngô Khởi ngưng trọng khẽ gật đầu, lại tin lời nói của Thanh Ngọc phu nhân thêm vài phần.
"Chỉ là, liền tính Như Nguyệt cô nương quả là con côi của tiên đế, nhưng dù
sao bây giờ Đại Ngụy còn mấy vị Tinh Vẫn tọa trấn, mà đất Thục có thể
dùng người như vậy ít càng thêm ít, ta thấy việc này cần bàn bạc kỹ
hơn." Ngô Khởi khuyên giải nói. Nếu thân phận Phàn Như Nguyệt là thật
thì tự nhiên có thể ngưng tụ sức mạnh đất Thục, nhưng nghĩ muốn đối
kháng Đại Ngụy theo cách nhìn của hắn vẫn là lấy trứng chọi đá.
"Không có người dùng? Bàn bạc kỹ hơn?" Nam tử hỏi ngược lại.
Vẻ mặt y lúc ấy nghiêm lại, một cỗ khí tức uy nghiêm đột nhiên từ trên
người y tràn ra, nam tử lần nữa quay mặt nhìn về phần mộ mai táng vô số
vị Tinh Vẫn của Tây Thục.
"Hán tặc không thể cùng tồn, vương nghiệp không thể yên phận!"
Giọng nói của y sâu xa, xuyên qua mây trôi ở chín tầng trời, mở ra cảnh ban đêm nồng đậm, thẳng đến trời xanh.
Như là cảm thán, lại như hiệu triệu.
"Tướng Thục ở đâu?"
Y hỏi như vậy.
Áo dài trên người bắt đầu tung bay, tóc mai bạc trắng hai bên cũng phất lên.
Khi đó mấy ngôi sao trong cảnh đêm đột nhiên sáng lên, từng luồng ánh sao
theo đó vẩy ra, Ngô Khởi nhìn được rõ ràng, mỗi một luồng ánh sao đều
chiếu lên một phần mộ.
Sau đó đồi núi to lớn đen kịt bắt đầu nhúc nhích giống như có thứ gì đó đang từ dưới mặt đất chui lên.
Cho đến mấy hơi thở sau kế, từng bóng người mặc áo giáp từ lòng đất leo ra.
Bọn họ mặc áo giáp, cầm binh khí trong tay.
Hai con ngươi của bọn họ bén nhọn, ánh sao trên đỉnh đầu.
Bọn họ quỳ hướng nam tử, trong miệng cùng hô.
"Có mạt tướng!"
Thần thái cung kính nhưng lại sát khí nghiêm nghị, tựa như một loại trăm năm trước.
---o0o---
Đối chiếu thì Ngọa Long Tả Ngọc Thành chính là Gia Cát Khổng Minh đấy