Khi một tu sĩ vừa đặt chân vào cảnh giới Hồn Thủ thì khi ấy ba hồn bảy vía
cũng được thăng hoa, từ khía cạnh nào đó mà nói thì hắn cũng đã khác với người thường.
Cũng lúc này đây, tu sĩ sẽ có năng lực mà không một người thường nào có được, sẽ bay được lên không trung.
Tô Trường An không có năng lực như vậy nhưng những cái xác không hồn này
muốn ngăn cản hắn là chuyện không thể nào. Vừa rồi hắn không thừa thắng
xông lên chém chết Viên Hưng Tùng khi lão đang bị thương nặng là bởi vì
có cô gái áo trắng ở chỗ này. Tô Trường An không cảm nhận được sự chấn
động của linh lực trên người nàng, nếu bỏ mặc nàng ta thì trong vòng vây của thây khô, hẳn nàng sẽ không có con đường sống nào.
Thành Lai Vân bao trùm trong sắc trời u ám cùng cực. Đám thây khô kia gào rú những âm thanh khó nghe phát ra từ cổ họng.
Hai người tụ lại với nhau, đứng dưới khung cảnh như ngày tận thế.
Cô gái kia quay đầu nhìn hắn, giống như đã bị tình cảnh trước mắt làm
choáng váng, mấy cái thây khô đến trước người nàng vẫn không phát hiện.
Linh lực trong người Tô Trường An vận chuyển một cách mạnh mẽ, thân thể lóe
lên, lập tức xuất hiện trước mặt cô gái. Trường đao trong tay hắn gào
thét, lấy hắn làm trung tâm, thây khô trong bán kính vài trượng đều bị
chặt đứt ngang người.
Hắn lạnh lùng nhìn đám thây khô xung quanh, thấy từng đợt thây khô kéo đến như thủy triều, da đầu không khỏi nổi
gai ốc, gần một vạn thây khô, dù bọn họ có đứng yên cho hắn chém giết
thì cũng kiệt sức mà chết rồi.
"Đi!" Hắn hét to một tiếng, trong
tiếng kinh hô ôm cô gái lướt đi. Ánh đao trong tay không ngừng lưu
chuyển, mở một con đường máu trong đám thây khô.
Trong lòng Ma Thanh Linh rất không vui.
Nàng cứ luôn nghĩ rằng đi theo người mặc đồ đen đến nơi đó thì sẽ lấy được
thuốc rồi lập tức khởi hành rời khỏi Tây Lương, trở về cứu phụ vương.
Chuyện này vốn đã "nước chảy thành sông", nhưng cái lão Nhân tộc đáng
chết kia lại giành lấy thuốc ngay thời điểm mấu chốt. Mà cũng không sao, thuốc có thể lấy lại được, hoặc cướp về cũng được. Thế nhưng lại không
ngờ, lão kia lại cố chấp uống thuốc trước mắt mọi người.
Tận lúc
đó, Ma Thanh Linh không thể không cảm thán sự thần kì của loại thuốc đó. Vốn là một ông già gần đất xa trời nhưng sau khi nuốt thuốc xuống thì
như có kì tích xuất hiện, ông ta đã trẻ lại, mà ngay cả tu vi cũng tăng
lên.
Không biết lão đã dùng biện pháp gì mà khống chế được binh
sĩ Man tộc tinh nhuệ trong tay nàng, lại còn đánh nhau một hồi với người mặc đồ đen của thị tộc Cửu Anh. Rồi cả tộc thúc của nàng là Ma Hải Da
và người mặc đồ đen sau nửa khắc đồng hồ đã bị lão đánh gục.
Sau đó, lão chuyển đầu thương mang theo mấy nghìn binh lính Man tộc mắt đỏ ngầu bắt đầu bao vây nàng.
Tộc thúc vì bảo vệ nàng chạy chốn mà bị vây trong loạn quân, nàng cũng vì
cuộc chiến đó nên mang nội thương rất nặng, bị những binh lính đào ngũ
đuổi giết như "chó nhà có tang".
Mãi đến lúc vừa rồi, nàng bỗng gặp vị thiếu niên này.
Nàng tin chắc rằng hắn là thành viên của Nhân tộc, nhưng vị thiếu niên này
hình như cũng nghĩ rằng nàng là thành viên của Nhân tộc. Cho nên, hắn đã cứu nàng.
Đương nhiên đây là chuyện tốt và đã là chuyện tốt thì
nàng luôn cam tâm tình nguyện tận dụng lấy. Nhưng đến khi vị thiếu niên
này gọi ra thanh kiếm có tên Thập Phương thì nàng mới biết rằng người
này không phải là một thiếu niên bình thường.
Man tộc luôn luôn nghe ngóng Nhân tộc, cũng như Nhân tộc tìm mọi cách để nắm tình hình của Man tộc, nhưng chỉ biết đại khái.
Tuy nhiên, nói đến Thiên Lam thất tinh, thì ở trong Man tộc cũng như sấm
bên tai. Có quá nhiều dũng sĩ Man tộc kiêu ngạo đã chết dưới tay của bảy vị này, đại đa số người Man tộc đối với hai chữ Thiên Lam thì vừa hận
vừa sợ.
Điểm này, đối với Ma Thanh Linh lại càng nghiêm trọng hơn.
Phụ vương của nàng vào năm đó đã bị chủ nhân của thanh thần kiếm Thập
Phương này đánh bị thương, ông đã dưỡng thương mấy năm nhưng cũng không
trị dứt được, hôm nay bệnh lại càng nguy kịch hơn, nguy cơ tràn đầy.
Người gây thương tích cho phụ vương của nàng đương nhiên đã chết, nếu không
làm sao Man quân dám xâm lấn Tây Lương với quy mô lớn như vậy.
Mà người thiếu niên trước mắt này nắm giữ thanh kiếm của người đó, thân phận của hắn không cần nói cũng đã rõ.
Cho nên Ma Thanh Linh vừa mới suy nghĩ một cách nghiêm túc có nên nhân lúc
hắn với lão kia đang tự giết lẫn nhau mà đánh lén hắn hay không? Nhưng
không may là cái lão già đáng ghét ấy có lẽ đã tiêu hao quá nhiều linh
lực khi đánh nhau với người mặc đồ đen nên mới bị chàng trai này dùng
một kiếm đã đánh lui.
Ma Thanh Linh nghĩ, với tác phong trước sau như một của Thiên Lam viện thì sẽ không bao giờ buông tha cho lão già
kia, bởi vậy nàng nghĩ rằng Tô Trường An nhất định sẽ đuổi theo giết lão cho bằng được.
Khi thấy được độ tuổi không ăn khớp với thực lực
của hắn, nàng nghĩ trong đầu rằng nên thừa cơ đánh chết chàng trai này
hay là nhân lúc loạn mà trốn. Dù sao nàng đã bi nội thương không nhỏ,
nếu tí nữa hắn biết được thân phận của nàng thì sau đó hậu quả sẽ không
tưởng tượng nổi.
Nhưng chuyện làm cho nàng không ngờ đến đó là,
chàng trai này vậy mà trơ mắt nhìn lão già kia chạy trốn quay người trở
lại cứu nàng.
Nàng cảm thấy chàng trai này thật buồn cười, nhưng
cái suy nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên trong đầu nàng thì hắn không hỏi ý
kiến gì cả mà đã ôm nàng, mang theo nàng đánh giết vòng vây mở ra đường
máu để chạy khỏi biển thây khô.
Dân phong của Man tộc cởi mở hơn
so với Đại Ngụy nhưng với tư cách là công chúc của Đế Giang Vương tộc,
là hòn ngọc quý trên tay vua của Man tộc, và quan trọng là nàng vẫn chưa một lần tiếp xúc thân mật như thế này với một người con trai nào. Nàng
khó tránh khỏi cảm thấy có chút bối rối và tức giận, đến khi nàng bình
tâm lại thì chàng trai này đã mang theo nàng giết ra lớp lớp vòng vây,
chạy trốn đến một chỗ trong thành lai Vân.
"Ngươi không sao chứ?" Tô Trường An nhìn người con gái chất phác trước mặt, nhịn không được mà nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ nàng không phải đã sợ đến choáng váng đó chứ?
Hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao nàng xinh đẹp như vậy, nếu mất đi thần trí thì...
Hắn cảm thấy mình cũng có chút trách nhiệm trong chuyện này, nghĩ đến đây
thì hắn dìu hai vai của thiếu nữ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào đôi mắt có
hơi đờ đẫn của nàng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với
ngươi!"
Người còn gái chất phát ở bên kia biến sắc, hai má như có hai rặng mây đỏ bay lên.
Sau đó, nàng như con mèo bị dẫm phải đuôi, đẩy mạnh hai bàn tay đang đặt trên vai nàng ra.
Nàng sợ hãi run run tay chỉ vào Tô Trường An, hơi cà lăm: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Tô Trường An thấy nàng bỗng phản ứng như vậy lại càng lo sợ, sau chốc lát
sững người, hắn vui vẻ tiến đến trước mặt nàng hỏi: "Ngươi không bị gì?
Tốt quá!"
Thiếu nữ giống như cũng không cảm kích tấm lòng của
hắn, nàng theo bản năng lui ra sau vài bước, hay tay bắt chéo trước
ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tô Trường An, miệng bất mãn lẩm bẩm: "Ngươi
mới bị gì thì có!"
Tô Trường An cũng không ngại chuyện này, hắn
nghĩ rằng nàng đang lo lắng sau cơn đại biến, lại tiến thêm vài bước, đi đến trước mặt nàng, nói: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu, ta sẽ dẫn
ngươi rời khỏi nơi đây!"
Nhưng hình như Tô Trường An nói xong cũng không có hiệu quả gì, sự hoài nghi trong mắt nàng càng lớn.
"Ngươi nói ngươi phải chịu trách nhiệm, ngươi chịu trách nhiệm gì? Ta với ngươi không có lấy nửa phần liên quan gì nhau!"
Nghe những lời này, Tô Trường An sững sờ, bây giờ mới hiểu ra nàng đã hiểu lầm lời hắn.
Hắn vội khoát tay: "Cô nương, ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta nói sẽ chịu trách nhiệm với ngươi…"
Lời còn chưa nói xong, không biết cô gái nhặt được cục đá từ đâu ném hắn.
Cô gái này nhìn có vẻ yếu đuối nhưng khí lực lại lớn đến dọa người, cục
đá bay đến mang theo tiếng xé gió vù vù.
Trong lòng Tô Trường An
chấn động, hắn vội vàng nghiêng đầu tránh đi, cục đá bay sát qua mặt hắn cuối cùng đã tạo ra một cái lỗ thủng nhỏ trên vách tường bên kia.
Hắn cảm thấy có chút kì lạ, một cô gái không hề có chút linh lực nhưng tại
sao lại có khí lực lớn như vậy, hắn lại nghĩ đến chuyện người trong
thành bị giết nhưng chỉ còn mỗi mình nàng còn sống êm đẹp, trong nội tâm có chút nghi hoặc, đang muốn hỏi thăm thì lại nghe tiếng nức nỡ của cô
gái đó vang lên.
"Ngươi không được qua đây. Nếu ngươi, ngươi dám
làm cái gì với ta, cha ta rồi đại thúc nhị thúc còn có ca ca của ta, họ
sẽ không tha cho ngươi."
Tô Trường An không khỏi đổ mồ hôi đầu,
quay đầu nhìn cô gái thì thấy nàng đã trốn ở trong góc của gian phòng,
mặt đáng thương đang cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, bộ dáng giống
như con thỏ bị giật mình."..." Tô Trường An không nói được gì lại thấy
nàng có chút đáng thương, nghi hoặc trong lòng cũng tạm thời buông
xuống. Hắn thầm suy nghĩ, có lẽ cô ấy chỉ mạnh hơn người thường chút mà
thôi. Dù sao thì hắn cũng đã xác định trên người nàng không hề có nửa
phần chấn động của linh lực. Nếu như nàng có dụng tâm kín đáo, Tô Trường An cảm thấy, với tu vi của hắn muốn đối phó một cô gái như vậy thì
không hề có vấn đề gì.
Từ trước đến nay Tô Trường An luôn không
rành về con gái, đặc biệt là giao tiếp với những cô gái đẹp. Chỉ nhìn bộ dáng cô gái này hắn đúng là không có biện pháp tốt, huống chi còn muốn
từ miệng cô ấy hiểu rõ tình huống, cứ mang nàng rời khỏi đây rồi tính
sau. Tuy nhiên hắn cũng phải kiên trì tiến lên nói: "Vừa rồi là ta nghĩ
ngươi do quá sợ mà mất thần trí nên mới nói chịu trách nhiệm với ngươi, ý là an bài chuyện sau này của ngươi."
Ma Thanh Linh nghe vậy thì
hơi giật mình, nàng cẩn thận đánh giá vị thiếu niên trước mặt, nhìn vẻ
mặt chân thành của hắn không giống đang giả vờ, nhưng Ma Thanh Linh vẫn
có chút chần chờ do dự.
Man, Nhân hai tộc giao chiến đã hơn một
nghìn năm, người cầm quyền cố ý hoặc vô tình thúc đẩy, làm cho nhận định của người trong tộc khó tránh khỏi vô thức nghĩ rằng địch luôn gian trá ác độc.
Cho nên, khi Tô Trường An nói như vậy, Ma Thanh Linh đúng là rất sợ.
Nhưng bây giờ nàng bị thương nặng trong người, nên tất nhiên sẽ không thể trở mặt với hắn, coi như có nghi ngờ cũng không dám ung dung tùy ý làm bậy
được.
"Thật vậy?" Nàng vô thức hỏi.
"..." Mồ hôi lạnh trên đầu hắn càng nhiều, hắn thấy mình tuy không tốt tướng lắm nhưng dù thế
nào cũng tốt hơn nhiều so với những đạo tặc hái hoa trong sách, thế mà
vì trấn an một cô gái, hắn không thể không cố gắng để nụ cười của mình
thoạt nhìn gần gũi hơn, nói chuyện cũng chậm rãi từ tốn hơn một tí.
"Thật." Hắn đáp lại như vậy.
Tất cả đều lọt vào mắt của Ma Thanh Linh, nàng không khỏi cảm thấy hắn dối
trá. Tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn đứng lên, chăm chú nhìn
hắn, cố hắng để bản thân trông có vẻ hung ác, rồi nói: "Tốt nhất ngươi
đừng nghĩ lung tung, nếu không cha ta đại thúc nhị thúc rồi ca ca nữa,
đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Những từ này hắn đã nghe qua một
lần, lần này không cảm thấy choáng váng nữa, huống chi hắn đúng là không là cái ý nghĩ nào bậy bạ đối với nàng.
"Ừ." Tô Trường An gật nhẹ đầu, hỏi: "Người nhà của ngươi không ở thành Lai Vân hay sao?"
Ma Thanh Linh lắc đầu.
Tô Trường An cảm thấy chuyện này đúng lạ, nhìn bộ dáng thì chắc tuổi nàng
không lớn, nếu không có người nhà ở đây thì nàng đến thành Lai Vân một
mình làm gì? Trong khoảng thời gian này, tin tức thành Lai Vân bị Man
quân chiếm đóng đã truyền đi khắp Tây Lương, người bình thường tránh còn không kịp, tại sao nàng lại còn đi một mình đến đây?
Vốn dĩ hắn
muốn hỏi một câu nhưng suy nghĩ lại thì thấy việc cấp bách trước mắt
chính là tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra ở đây, sau đó thì rời đi.
Chuyện còn lại thì để sau hãy nói cũng không muộn.
Hắn sắp xếp
lại suy nghĩ, nhìn thiếu nữ lần nữa: "Ta là Tô Trường An, là người trông coi thành này. Cách đây vài ngày đã được điều đến Tây Đầu Bảo, lần này
nghe nói thành Lai Vân bị phá nên vừa nãy mới lẻn vào trong đây tìm hiểu tin tức, lại không ngờ..."
Nói đến đây hắn dừng lại một chút. Có thể thấy hắn đang rất áy náy việc toàn thành Lai Vân bị tàn sát.
"Ngươi có thể nói cho ta biết sau khi quân Man vào thành thì đã xảy ra chuyện
gì không? Nếu ta tìm ra được nguyên nhân thì chúng ta sẽ mau chóng rời
khỏi nơi đây."
Tô Trường An? Ma Thanh Linh âm thầm ghi nhớ cái
tên này, thầm nhủ sau này đại quân phá Tây Lương thì nhất định phải tìm
hắn cho bằng được, sau đó ngũ mã phanh thây đem làm bữa tối cho Cùng Kỳ
của ca ca. (chắc là con thú cưỡi đấy)
Tuy nghĩ vậy nhưng mặt
ngoài nàng lại giả vờ đau khổ nhớ lại. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách
nàng ném cục đá về phía hắn, chuyện đó đã làm hắn nghi ngờ, lần này trả
lời nàng không dám dấu giếm, tận lực kể đầu đuôi cho hắn nghe, có điều
nàng che dấu thân phận của mình, chỉ dùng vị trí của một cô gái trốn ở
góc hẻo lánh kể lại mọi chuyện.
Tô Trường An nghe xong chuyện Ma
Thanh Linh kể, chân mày cau lại, quả thật Man tộc đã bị Thần tộc thâm
nhập, thậm chí có thể cái người thị tộc Cửu Anh mà nàng kể đã hoàn toàn
bị Thần tộc khống chế.
Tô Trường An cảm thấy nhức đầu, hắn không
biết Thần tộc làm như vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ lại
giống như Ngô Đồng từng nói ở U Vân Lĩnh, Thần tộc sẽ báo thù tất cả
sinh linh, muốn hủy diệt thế giới này?
"Này, vừa rồi ngươi với
lão kia nói thần huyết gì đó, rốt cuộc nó là cái gì? Thứ đó là cái gì
vậy?" Ma Thanh Linh thấy hắn cuối đầu trầm mặt thì tò mò hỏi. Nàng cảm
thấy Tô Trường An biết nhiều điều về "thuốc".
Nhưng Tô Trường An
lại lắc đầu, hắn đứng lên, nói: "Những thứ đó không liên quan gì đến
ngươi, đi, ta mang ngươi rời khỏi nơi này."
Ma Thanh Linh biết
hắn không muốn nói những chuyện này với mình, nàng có chút bất mãn mím
môi liếc mắt nhìn hắn nhưng lại không tiếp tục hỏi.
"Đi đâu bây giờ?" Nàng chỉ hỏi như vậy.
"Rời khỏi thành Lai Vân!" Tô Trường An đáp giọng trầm thấp.
"Hả? Ngươi không đi giết lão già kia hay sao? Dân cả thành này đều bị lão
hại chết đấy!" Ma Thanh Linh châm ngòi thổi gió hỏi nhẹ, nàng rất thích
xem cảnh Tô Trường An và lão già cùng tộc với hắn đánh đến ngươi sống ta chết, nếu tốt thì nàng có thể đoạt lại được thần huyết. Thấy rõ sự biến hóa trên người lão sau khi uống thuốc, Ma Thanh Linh đã không còn hoài
nghi gì về tác dụng của nó như lúc trước nữa.
"Ta đánh không lại lão ta." Tô Trường An lắc đầu.
Ma Thanh Linh cảm thấy khó hiểu, vừa rồi nàng rõ ràng thấy lão Nhân tộc đó bị hắn dùng một chiêu đẩy lui, tại sao bây giờ lại nói không đánh lại?
"Ngươi rõ ràng đánh lão bị thương!"
"..." Tô Trường An có chút bực bội, cũng không phải vì cô gái lãi nhãi mà
chẳng qua hắn vừa nghĩ đến phong cách làm việc của đám thần thị, bọn họ
làm việc sau lưng hắn vậy mà hắn lại không biết gì, nhiều âm mưu tồn tại diễn ra, hắn khó tránh khỏi tâm phiền ý loạn.
Hắn không có tâm
tư đi giải thích với thiếu nữ, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, Ma
Thanh Linh hơi giật mình chợt nghĩ đến những đồn đại khủng bố về Nhân
tộc được truyền lưu trong bộ lạc. Cuối cùng nàng cũng im lặng, cuối đầu
đuổi kịp bước chân của hắn.
Bước tiến của hắn có chút gấp rút, Ma Thanh Linh lại đang bị thương trong người, muốn đuổi kịp tốc độ của hắn thì khó tránh khỏi cố hết sức.
Nhưng sợ mất mặt mũi khi gọi hắn
giúp, bởi vậy chỉ có thể cắn răng tức giận nhìn bóng lưng hắn, thầm hạ
quyết tâm, đợi đến lúc nàng trở lại Vương Đình, nhất định phải bắt hắn
về rồi nhục nhã hắn một phen.
Tô Trường An lại giống như biết rõ
trong lòng nàng không cam lòng nên tốc độ dưới chân lại càng nhanh,
giống như sau lưng hắn đang có thứ gì đó đuổi theo, nhưng Ma Thanh Linh
lại nhìn thấy được hắn đang cố ý khó xử nàng. Điều này làm kích động
ngạo khí trong người một công chúa Man tộc như nàng, nàng chịu đựng
thương thế trong người, cố gắng tăng tốc đuổi theo hắn.
Sắc trời
thành Lai Vân càng u ám hơn vài phần, giống như có sương mù mờ mịt bao
phủ tòa thành, dường như oan hồn trong thành không có chỗ về nên du đãng trong không trung tòa thành. Thỉnh thoảng còn có những thây khô không
biết vì tức giận hay đau khổ mà rống lên.
Đi trong bầu không khí như vậy, Ma Thanh Linh không khỏi cảm thấy thân thể như đang ở địa ngục.
Nàng cảm thấy hơi sợ, tốc độ dưới chân lại nhanh thêm vài phần, theo bản
năng gần Tô Trường An một chút sẽ làm nàng thấy an tâm hơn.
Hai
người cứ như vậy, một trước một sau, đi chừng nửa khắc, đang chạy bỗng
dưng Ma Thanh Linh cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, một thân ảnh mạnh liệt
lao về phía nàng, nàng muốn la lên nhưng một cánh tay kịp thò ra bịt lấy miệng nàng. Sau đó thân thể của nàng bị một người nào đó đè xuống mặt
đất.
Nhiệt độ đặc biệt của nam giới truyền sang người nàng, Ma
Thanh Linh sau phút chốc kinh hoàng lập tức nhận ra gương mặt của chủ
nhân nó là Tô Trường An. Nàng lập tức nghĩ đến trách nhiệm mà vừa rồi
hắn nói với nàng, trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng, nàng thò tay muốn
đẩy hắn ra nhưng thực lực hắn vốn cao thâm, nàng lại trọng thương, lực
đẩy biến mất không thấy dấu vết, nàng khó có thể di chuyển được hắn.
"Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám đụng đến ta, cha ta đại thúc nhị thúc rồi ca ca ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Bởi vì bị che miệng, nàng không
thể nói rõ ràng được nhưng Tô Trường An vẫn đại khái nghe được nàng vừa
mới nói ra bà con thân thích của nàng.
Lúc này hắn lại không có
tâm tư đi sửa chữa lại suy nghĩ về hình tượng sai lầm trong đầu nàng,
hắn chỉ nói nhẹ bên tai nàng: "Đừng lên tiếng!"
Vành tai Ma Thanh Linh được Tô Trường An thổi khí nóng khiến cho nàng ngứa ngứa, trong
tâm sinh chán nản, ngươi muốn cợt nhả ta, lại muốn ta đừng lên tiếng hả! Nghĩ tới đây, nàng vừa thẹn vừa giận, cũng không biết khí lực từ đâu
sinh ra, nàng đạp một cước vào dưới háng của hắn.
Sau đó...
Một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế vang lên trong bầu trời đen tối thành Lai Vân.
Ma Thanh Linh đứng lên, phủi tay, thấy Tô Trường An đang dùng hai tay bụm
phía dưới thì cười đắc ý, đang muốn nói cái gì đó để trào phúng hắn thì
ngay lúc đó, một cỗ khí tức âm lãnh chợt bao phủ bọn họ, rồi một giọng
nói khàn khàn mục nát vang lên ở đằng kia.