Đại quân của Trấn Tây Quan hơn mười ngày đêm không
ngừng nghỉ chạy nhanh về phía Tây, vượt qua Tây Lĩnh quan, cuối cùng đến được thành Lai Vân.
Thành Lai Vân hiển nhiên không được coi là thành lớn, nhưng này chính là Tây Lương hoang vu, cũng là cứ điểm quan trọng hiếm có, cho nên đội
buôn thậm chí là lương thực qua lại Tây Lĩnh và Vĩnh Ninh sẽ lựa chọn đi qua từ nơi này, vì vậy Lai Vân cũng trở thành vị trí hiểm yếu nối liền
hai cửa khẩu.
Sau khi tin tức tướng Man phái đội kỵ binh vòng qua núi Lang Nha tập
kích truyền tới, bên trong thành Lai Vân có thể nói lòng người hoang
mang.
Vị thành chủ lớn tuổi kia rất mong chờ ngóng trông chi quân đội này của Trấn Tây Quan.
Hôm nay đại quân đến nơi, lão Thái thú còn tổ chức dân chúng sắp hàng hai bên nghênh đón.
"Trấn tướng quân, cuối cùng cậu cũng tới rồi." Đại quân vừa mới vào
thành, lão Thái thú liền hăng hái sai người dẫn quân đội đến quân doanh
đã sớm chuẩn bị xong, nắm tay Trấn Tây Quan bắt đầu nói.
Nhìn ra được lão Thái thú này vẫn có chút danh vọng, Trấn Tây Quan từ trước đến nay không nói cười tùy tiện lúc đối mặt với vị lão giả này
thần sắc cũng rất cung kính.
"Trấn mỗ tới chậm, mong Viên lão thứ lỗi."
"Trấn tướng quân nói gì vậy, quốc nạn ập xuống, rất nhiều kẻ thường
ngày khoe khoang khoác lác giờ đây đều tránh né không kịp, chỉ có tướng
quân còn dám đến Lai Vân của ta, cứu trăm nghìn bách tính của ta! Không
hổ là con cháu của Trấn Tây Thần Hậu, quả thật là hổ phụ vô khuyển tử
a!" Lão thái thú cảm thán nói như vậy, vẻ mặt thành khẩn, không giống
giả bộ.
"Viên lão quá khen. Tất cả bậc cha chú tổ tiên của ta chết ở Tây
Lương, thù nhà hận nước này về tình về lý Trấn mỗ đều không thể không
quan tâm." Trấn Tây Quan đáp lại, thái độ cung kính khiêm tốn đúng mực.
"Ha ha, Trấn tướng quân thật sự có phong thái của cha cậu, đến, ta đã chuẩn bị xong dạ tiệc, hôm nay nhất định phải chiêu đãi Trấn tướng quân cùng chư vị tướng sĩ!" Lão giả họ Viên nói.
Trấn Tây Quan nghe vậy thì nhíu mày, nói: "Tâm ý của Viên lão Trấn mỗ xin nhận, nhưng mà đại địch trước mắt."
Lão giả hình như đã sớm đoán được Trấn Tây Quan sẽ nói những lời này, ông lại cười lớn ha ha một trận, sau đó vươn tay vỗ vỗ bả vai Trấn Tây
Quan, nói: "Trấn tướng quân yên tâm, con người Viên mỗ sao có thể trì
hoãn việc lớn của đại quân chứ, hôm nay chỉ có cao lương mỹ vị, không có rượu ngon. Đợi đến ngày khải hoàn, ta sẽ cùng tướng sĩ ba quân không
say không về!"
Trấn Tây Quan nghe vậy lúc này mới yên tâm, gật đầu với lão giả, dẫn
Tô Trường An và chúng tướng lãnh cùng lão giả đi đến phủ Thái Thú.
Phủ Thái Thú ở thành Lai Vân hiển nhiên không được tính là nguy nga
lộng lẫy, nhưng thức ăn trên những chiếc bàn này lại là cực mỹ vị. Mọi
người vừa mới vào chỗ, Tô Trường An đang ngồi cùng một bàn với Thanh
Loan đã ngửi được mùi thơm khiến người thực chỉ đại động.
*Thực chỉ đại động: vốn chỉ báo trước có món ăn ngon có thể ăn, về sau hình dung dáng vẻ tham ăn khi có đồ ăn ngon
"Chư vị tướng sĩ đường xa mà tới, lão hủ tại chỗ này lấy trà thay
rượu, thay mặt bách tính thành Lai Vân kính chư vị một ly." Vào lúc này
âm thanh của lão giả vang lên, chỉ thấy ông ta đứng dậy, tuy bởi vì tuổi cao, vóc người hơi còng, nhưng tinh khí thần lại tràn đầy.
Mọi người vội vàng nâng ly đáp lại.
Đợi đến khi mọi người ở chỗ này ngồi xuống, Trấn Tây Quan ngồi ở thủ
tọa liền nhìn về phía lão giả trên đài, hỏi: "Viên lão, không biết bây
giờ bố cục bên trong thành Lai Vân thế nào? Phòng thủ thành ra sao? Quân phòng thủ bao nhiêu?"
Lão giả nghe vậy thì lắc đầu, cười nói: "Thằng nhóc này, thì ra là cùng một tính tình với cha cậu."
Tuy là nói như vậy, nhưng sau khi lão giả hơi cân nhắc, vẫn nói ra tình hình chi tiết trong thành Lai Vân.
"Không dối gạt các vị, từ khi tin tức quân Man sắp đến truyền tới,
thành Vân Lai của ta có thể nói là lòng người bàng hoàng, thời gian chưa tới hai tháng , người đi thì đi trốn thì trốn, đã vượt qua ba phần, mỗi ngày lại có càng nhiều người mang cả nhà già trẻ rời đi. Quân phòng thủ không nhiều, chỉ chừng bảy trăm, nhưng đều là người có năng lực Cửu
Tinh cảnh, mà từ sau khi nhận được tin tức của Quan tướng quân, lão hủ
cũng không có buông lỏng, mỗi ngày tăng cường tuần tra, lại sai người
phái thợ mộc ngày đêm đi củng cố thành trì. Trước đó vài ngày còn mượn
được ba chiếc thần cơ nỏ từ trong tay Vũ Vương."
"Ừm." Trấn Tây Quan nghe vậy gật đầu, bảy trăm tu sĩ Cửu Tinh cảnh
tuy không mạnh, nhưng cũng được xem là một đội tinh anh, có còn hơn
không. Còn về ba chiếc thần cơ nỏ kia lại là vũ khí sắc bén thật, cộng
cả chiến trường Tây Lương vào cũng không quá trăm chiếc, phần lớn đều bị Phù Tam Thiên nắm trong tay. So sánh với bảy trăm tu sĩ Cửu Tinh cảnh
kia, ba chiếc thần nỏ này cũng được xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
"Đúng rồi, Trấn tướng quân, lão hủ còn có một yêu cầu quá đáng." Lão giả chợt nghiêm mặt, nói.
"Xin Viên lão cứ nói." Trấn Tây Quan đáp lại.
"Dưới gối ta có một khuyển tử, tu hành trong học viện ở Trường An có
chút tài năng, có thể đã nghe được biến cố ở Lai Vân, vài ngày trước tự
chủ trương mang theo một vài đồng môn chạy trở về, nói là muốn giúp Viên mỗ chống lại ngoại tộc. Nay tướng quân cùng chúng tướng sĩ không ngại
xa xôi vạn dặm tới trợ chiến cho Lai Vân của ta, Viên mỗ tất nhiên không tiếc tính mạng của khuyển tử. Nhưng dẫu sao chúng nó vẫn còn nhỏ, đi
lên chiến trường sợ rằng chỉ phí mạng vô ích, do đó lão hủ muốn đưa
chúng nó vào dưới quân trướng để cọ sát một phen." Nói đến đây, lão giả
dừng một chút lại bổ sung nói: "Lão hủ không cầu tướng quân cho nó một
chức quan, dù chỉ là một tên lính hầu đánh ngựa thì cũng tốt hơn nó tự
mình làm bậy."
"Viên công tử có chí hướng này là chuyện may mắn của Lai Vân, Trấn mỗ tất nhiên toàn lực giợ giúp. Mấy ngày nay phải bố trí ổn thỏa cho binh
sĩ, e rằng sẽ bất tiện, nếu Viên lão không bỏ, thì ba ngày sau bảo quý
công tử tới trong quân của ta báo cáo. Ta tất nhiên sẽ sắp xếp thỏa
đáng." Trấn Tây Quan lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
Đạt được ưng thuận của Trấn Tây Quan, lão giả đương nhiên cực kỳ vui
vẻ, thời gian kế tiếp đúng là ly cốc chạm nhau không ngừng, chủ khách
đều lộ vẻ mặt tươi cười.
Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, Tô Trường An liền giao toàn quyền phụ
trách chuyện sắp xếp chỗ ở cho Hồ Tử và Lưu Trường Ngọc, bản thân thì
mang Thanh Loan vào ở sương phòng lão Thái thú đã sắp xếp cho bọn họ.
Mấy ngày nay hắn từ từ cảm nhận được tu vi của bản thân đã có dấu
hiệu khôi phục, chuyện này cực kỳ quan trọng đối với trận đại chiến sắp
tới. Chỉ cần hắn lần nữa khôi phục đến Địa Linh cảnh, thì có thể gọi ra
lĩnh vực Thiên Lam của hắn, như vậy hắn cũng có sức đánh một trận với tu sĩ Vấn Đạo cảnh bình thường trở xuống.
Vì vậy, hắn liền giao quyền chuyện mấy ngày nay ra, bản thân bắt đầu toàn lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày khôi phục cảnh giới.
Nhưng có lẽ bởi vì quá mức nóng lòng, Tô Trường An rõ ràng cảm nhận
được bản thân đã lần nữa sờ tới ngưỡng cửa Địa Linh cảnh, nhưng vô luận
như thế nào cũng không đâm phá được lớp giấy mỏng kia.
Liên tiếp ba ngày trôi qua, Tô Trường An cũng không tiến triển thêm
được chút nào, đối với sự nôn nóng của hắn, Thanh Loan tất nhiên nhìn
thấy, nhưng cũng không giúp được gì cả, chỉ có thể thỉnh thoảng khuyên
ngăn hắn một chút.
Tới chạng vạng giờ hợi ngày thứ ba, hai mắt nhắm chặt của Tô Trường
An đột nhiên mở ra, Thanh Loan bên cạnh như cảm giác được, cũng đứng lên nhìn về phía Tô Trường An.
Nhưng Tô Trường An lại cười khổ lắc đầu với nàng, Thanh Loan liền biết Tô Trường An lần này lại thất bại.
Đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy Tô Trường An đột nhiên đứng
lên, nói: "Ta muốn một mình ra ngoài đi dạo." Nói xong, liền đẩy cửa
phòng ra, ngay trong màn đêm đi ra ngoài.
Thanh Loan cũng cảm thấy những ngày này Tô Trường An tự ép bức bản
thân quá chặt, có lẽ để tự hắn yên tĩnh một lúc, sẽ có chuyển biến tốt.
Vì vậy, sau khi hơi chút chần chừ liền ngồi xuống, không đi theo sau
nữa.
Từ một loại ý nghĩa nào đó thì kiểu dáng thành Lai Vân có rất nhiều
chỗ tương tự với Trường Môn trấn mà Tô Trường An từ nhỏ lớn lên.
Tất nhiên, Trường Môn không có quy mô như Lai Vân, cũng không phồn hoa được như nó.
Nhưng có một điểm, chúng nó đều ở vùng biên cương hiểm yếu.
Mọi người thấy nhiều chém giết của quân đội và ngoại tộc, mỗi khi
trong thành nhiều thêm vài quân phòng thủ, bọn họ cũng không bởi vậy mà
cảm thấy yên tâm, ngược lại sẽ càng thêm sợ hãi, bởi vì quân phòng thủ
càng nhiều, vậy chứng tỏ nơi này có khả năng sẽ bùng nổ chiến tranh càng lớn.
Mấy ngày này gần mười ngàn đại quân tràn vào thành, tất nhiên không gạt được con mắt dân chúng trong thành.
Điều này khiến lòng người ở thành Lai Vân vốn đã hoang mang gần đây
càng trở nên hỗn loạn, càng nhiều dân chúng bắt đầu dắt già trẻ cả nhà
rời đi, các binh lính bận bịu bố trí phòng thủ, nên không thể tránh khỏi lơ là việc duy trì việc trị an trong thành, một ít chuyện trộm cướp
cũng xảy ra thường xuyên hơn.
Tô Trường An đi trên đường phố thành Lai Vân, rất nhiều người nói con đường lớn tên là Hưng Phúc Nhai này đã từng là nơi tụ họp phồn hoa nhất thành Lai Vân, cho dù đã qua giờ hợi, trong quán rượu dọc đường phố vẫn người đến người đi náo nhiệt không ngừng.
Nhưng những quán rượu vào hôm nay lại đều là nhà không lầu trống,
trên con đường dài đen kịt cũng không tìm thấy được chút xíu ánh sáng
nào nữa chứ đừng nói đến cảnh tượng ban đêm cũng như ban ngày mà người
khác nói.
Mày Tô Trường An nhíu lại, cũng không chỉ bởi vì bình cảnh tu luyện mấy ngày hôm nay, cũng không bởi vì vó sắt Man tộc sắp đến.
Hắn nghĩ nhiều hơn, cũng xa hơn.
Về Thiên Lam, về Thần tộc, về Bắc Thông Huyền.
Hắn mơ hồ cảm giác được vài thứ gì đó, nhưng nhất thời lại nói không rõ.
Giống như có một sợi dây vô hình, nối tất cả mọi chuyện, tất cả mọi người lại với nhau.
Hắn cảm thấy cần phải tìm được sợi dây này, sau đó phân tích thật tỉ
mỉ, cuối cùng mới có thể nhận được đáp án hắn muốn. Mà ở trong sợi dây
này, Bắc Thông Huyền hẳn là một đầu nối rất quan trọng, vì vậy hắn cần
gặp y, không chỉ để giải trừ tai họa Thần huyết trên người của mình, còn bởi vì có rất nhiều vấn đề, hắn cần lấy được đáp án từ trên người y.
Nhưng trước đó, hắn phải phòng thủ Lai Vân.
Đây tất nhiên là một chuyện rất hung hiểm, thực ra hắn hoàn toàn có
thể mang theo Thanh Loan nghênh ngang rời đi, dù sao với tu vi của hắn,
lại có Thần khí như Thập Phương Kiếm, Hạ Hầu Huyết, cho dù Trấn Tây Quan tự mình ra tay cũng chưa chắc có thể hoàn toàn lưu hắn lại.
Chỉ là, dù sao thì Quan Thương Hải từng cứu mạng của hắn, mặc dù hành vi của Quan Thương Hải có hơi chút lợi dụng lúc người ta gặp nạn.
Người sống một đời, cần không thẹn với lương tâm.
Hắn cảm thấy lời này nói rất đúng, vì vậy đã xem nó như một đạo lý, ghi nhớ trong lòng, cũng dùng trong cuộc sống.
Nghĩ như vậy, Tô Trường An chợt phát hiện ở phía trước không xa, vẫn
còn một quán rượu sáng đèn, hắn cảm thấy chỉ có một tiệm sáng đèn lẻ loi trong đêm tối thế này, nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái. Huống chi
trong thành Lai Vân mấy ngày nay cũng không thái bình, một tiệm rượu
buôn bán đến muộn như vậy, ít nhiều vẫn có chút nguy hiểm.
Nhưng mà nói cho cùng cũng chỉ là chuyện của ông chủ tiệm rượu người
ta, Tô Trường An cũng không có ý xen vào việc của người khác.
Hắn nhìn sắc trời một chút thấy thời gian cũng không còn sớm, muốn xoay người rời khỏi nơi này.
Nhưng chợt nghe được trong tiệm rượu kia truyền tới lời say giống như nói mớ của một ông lão.
"Thư kiếm bán sinh hoàng lương mộng, phù bạch tam thiên thanh vân ý!"
Thanh âm kia nói xong, lại ngừng một chút, tiếp đó phát ra một trận cười to điên cuồng.
"Ha ha! Thơ hay thơ hay!"
---o0o---
"书剑半生黄粱梦, 浮白三千青云意!"
"Thư kiếm bán sinh hoàng lương mộng, phù bạch tam thiên thanh vân ý!"
Bán sinh: nửa đời/ nửa cuộc đời
Mộng hoàng lương: giấc mộng hoàng lương hay giấc mộng kê vàng, trong
truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo
sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi.
Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy
mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn
chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.