Lời nói khí phách của Tô Trường An rơi vào trong tai chư vị có mặt ở đây, trong lòng mọi người đều kinh ngạc chấn động.
Sắc mặt của vị nam tử họ Cố kia càng biến đổi, một cơn phẫn nộ khó
kiềm chế vào lúc đó bò lên chân mày gã, nhưng rất nhanh gã lại áp chế
cơn phẫn nộ này xuống.
Gã là Thiên Thính cảnh không giả, tu vi so với Vưu Thanh chỉ mạnh hơn chứ không kém. Nhưng gã chắc chắn cũng không có cách nào đánh bại Vưu
Thanh lưu loát gọn gàng như Tô Trường An cả.
Cho nên, từ trên trình độ thì những lời nói này của Tô Trường An cũng không sai. Nhưng gã lại không muốn bị một tên tiểu bối hù dọa như vậy
được, sắc mặt của gã vì vậy mà lúc xanh lúc trắng thay nhau, cuối cùng
nói: "Nam Uyển! Ngươi chớ có ngông cuồng! Nơi này là quân doanh của Trấn Thần tướng, ngươi dám cả gan làm loạn như vậy, ngươi đặt Thần tướng ở
đâu?"
"Thần tướng?" Sắc mặt Tô Trường An chợt biến đổi, âm thanh cũng theo
đó tăng lên mấy phần, "Thì ra Cố tướng quân cũng biết là còn Thần
tướng!"
"Vậy ta xin hỏi ngươi, chuyện này Thần tướng phản đối sao?"
"Cái này..." Cố phó tướng sững sờ.
"Cái này..."
"Có trao quyền cho ngươi bảo ta lập quân lệnh trạng!?"
"Cái này..." Ba câu hỏi của Tô Trường An tấn công Cố phó tướng tới
tấp như mũi tên của liên nỏ, vốn gã định lấy tên của Thần tướng ra để hù dọa Tô Trường An nhưng không ngờ bị Tô Trường An nghịch chuyển, hỏi đến á khẩu không trả lời được, trên trán hiện ra mồ hôi lấm tấm.
Tất nhiên điều này nói đến cùng chỉ là miệng lưỡi lợi hại, còn chân
chính khiến gã cảm thấy run sợ thậm chí sợ hãi chính là ý tứ để lộ ra
trong lời nói của Tô Trường An.
Trước kia ở trên bàn cơm Vưu Thanh khiêu khích Tô Trường An, Trấn Tây Quan không lên tiếng ngăn cản, theo hắn thấy là Trấn Tây Quan ngầm cho
phép bọn họ cọ sát Tô Trường An một chút. Nhưng bây giờ Tô Trường An gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trấn Tây Quan vẫn không có chút ý tứ nào là
sẽ ra mặt, vậy thì hàm ý trong đó phải để người ta suy nghĩ thật kỹ.
Phó tướng họ Cố, tên thật là Cố Nha Lãng, nhắc tới cũng là người làm
tướng ở biên ải nhiều năm, tự nhận bản thân đối với những quy củ ngoài
sáng hoặc trong tối bên trong quân doanh đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Mà muốn được trường thịnh lâu dài trong quân doanh, điều quan trọng nhất chính là phỏng đoán ý của thượng cấp.
Thượng cấp của gã chính là Trấn Tây Quan.
Một lời nói của Tô Trường An, khiến gã hiểu được, rất có thể mình đã
hiểu sai ý tứ của Trấn Tây Quan, y không ra mặt ngăn cản mọi người khiêu khích Tô Trường An, theo một góc độ khác mà xem rất có thể là đang cho
hắn một cơ hội lập uy trong quân đội. Mà nếu muốn hắn lập uy trong quân
đội, rất có thể hắn rất nhanh sẽ quan trọng hơn gã.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của Cố Nha Lãng ngày càng khó coi, mồi hôi trên trán càng thi nhau rơi xuống.
Nhưng Tô Trường An cũng không biết gã nghĩ nhiều như vậy, hắn chẳng
qua chỉ thuận miệng nói bậy, không ngờ ngược lại đã gõ trúng điểm yếu
của Cố Nha Lãng.
Hắn nhìn Cố Nha Lãng vẻ mặt kỳ quái, cũng không muốn dây dưa với gã
nữa, mở miệng nói: "Nếu không còn chuyện gì, vậy thì xin chư vị tránh
ra!"
Tất cả tướng lãnh còn lại vào lúc này quay đầu nhìn về phía Cố Nha
Lãng, nhưng thấy gã sau khi hơi do dự lại thật sự tránh người nhường
đường, trong lòng bọn họ kinh hãi, lại càng không hiểu. Nhưng cuối cùng
vẫn theo gã, mọi người nhường ra một con đường cho Tô Trường An.
Những binh lính Hãm trận doanh xưa nay bị xem thường đều chấn động
trong lòng, hiếm thấy ngẩng đầu ưỡn ngực theo Tô Trường An đi vào trong
quân doanh.
Sắp xuất chinh, dù Trấn Tây Quan vẫn luôn ôm lòng phòng bị với Hãm
trận doanh trước giờ vẫn tạo thành từ tù phạm này, nhưng thực tế một khi rời khỏi thành Tây Giang khó tránh khỏi vẫn phải để bọn họ cùng ăn cùng ở với đại quân, vì vậy doanh trướng của bọn họ thực ra đã sớm được
chuẩn bị thỏa đáng, ngay tại chỗ cách doanh trướng Tô Trường An không
xa.
Mà Tô Trường An sau khi dẫn bọn họ đến chỗ này, xoay người nhìn về phía bọn họ. Chân mày cũng theo đó lần nữa nhíu lại.
Những binh lính này tuy mặc áo giáp, nhưng nhìn qua vẫn áo quần rách
rưới như cũ, mặc dù xếp thành hàng ngũ, nhưng lại hỗn loạn không chỉnh
tề. Cũng khó trách người ở các doanh trướng còn lại xem thường bọn họ,
nếu so sánh, chi Hãm trận doanh này thực sự không lên được mặt bàn.
Nhưng mấy ngày sau phải xuất trận, Tô Trường An cũng không có thời
gian huấn luyện bọn họ, hơn nữa, quan trọng hơn chính là Tô Trường An
cũng không biết huấn luyện quân đội.
Hắn suy nghĩ một chút, chỉ vào Hồ Tử ở trước hàng ngũ, lại chỉ binh
lính tên là Lưu Trường Ngọc gầy yếu nọ, nói: "Các ngươi đi ra."
Hai người nghe vậy, hơi chần chừ, nhưng vẫn đi ra.
"Từ hôm nay trở đi các ngươi chính là phó quan của ta, Lưu Trường
Ngọc ngươi phụ trách truyền lệnh, Hồ Tử phụ trách điều hành, còn nữa ta
cần chín tên Bách phu trưởng, chọn người giao cho Hồ Tử, ngươi suy nghĩ
một chút, ngày mai báo cho ta."
Nói tới đây Tô Trường An lại ngừng một chút, ánh mắt lại lần nữa quét nhìn đám người.
"Ta từng nói, ta sẽ tận lực để các ngươi tiếp tục sống, nhưng mà nếu
các ngươi ai có can đảm dám chạy trốn, thì có thể thử một lần, xem thử
là chân các ngươi nhanh, hay là kiếm của ta nhanh!"
"Được rồi! Hôm nay chỉ đến đây, Hồ Tử sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, ngày mai canh ba giờ mẹo, tập hợp nơi này!"
Dứt lời Tô Trường An xoay người dẫn Thanh Loan đi về phía doanh trướng của mình.
Trận náo quân dưới trướng Trấn Tây Quan cuối cùng cũng chậm rãi hạ
màn, theo việc đám binh lính Hãm trận doanh mỗi người được phân đến
doanh trướng của mình, trong quân doanh ầm ĩ này lại khôi phục yên lặng. Chỉ có quân lính thường tuần tra trong đêm vẫn còn đi tới đi lui, nhưng không biết vô tình hay là cố ý, phạm vi tuần tra của những quân lính
này từ đầu đến cuối chưa từng có doanh trướng của Hãm trận doanh.
Người có tâm rất nhanh đã chú ý đến điểm này.
Đặc biệt là những binh lính Hãm trận doanh cố chấp cho rằng đi đến Tây Lương chính là đường chết.
Đợi đến đêm khuya một ít người trong đó bắt đầu rục rịch.
Trong một doanh trướng nằm ở xó xỉnh nào đó của Hãm trận doanh vang lên một đoạn đối thoại cực kỳ nhỏ.
"Đỗ lão tam, ngươi thật sự muốn chạy?" Một âm thanh hỏi.
"Đúng vậy, lão tam, đừng chạy. Bị bắt thì sẽ mất mạng đó! Ta nghe nói vị tướng quân mới này của chúng ta rất lợi hại, ngay cả Vưu Thanh cũng
thua ở trên tay hắn!" Một âm thanh khá trầm ổn khuyên nhủ.
"Không chạy! Không chạy rồi đến Tây Lương chúng ta có thể sống sao?"
Thanh âm nghe vào có chút hốt hoảng, chủ nhân của nó dường như sắp đi
làm một chuyện rất nguy hiểm.
"Nhưng không phải Nam tướng quân nói sẽ tận lực để chúng ta sống tiếp sao?" Âm thanh này khác biệt với ba âm thanh trước, có chút non nớt, có chút sợ sệt.
"Hừ! Thằng nhóc như ngươi biết cái đếch gì, dù sao thì lão tử cũng sẽ không ở lại nơi này chờ chết!" Nói xong câu này, liền có một trận âm
thanh sột soạt truyền tới.
Một bóng dáng màu đen chui ra từ trong doanh trướng, nhìn quanh bốn
phía, sau khi xác định không ai chú ý đến gã, cơ thể gã gập lại chạy như điên về phía xa.
Mà tại góc tối gã không biết, có một đôi mắt vẫn đang lén lút nhìn chằm chằm hết tất cả.
Đợi đến khi bóng dáng của gã chạy xa, đôi mắt kia mới thu lại ánh
nhìn, xoay người đi về phía một doanh trướng nào đó trong quân doanh.
"Sao rồi?" Trong doanh trướng thắp đèn, một nam tử vóc người thon cao đang ngồi xếp bằng trên thảm. Trong nháy mắt bóng đen kia tiến vào
doanh trướng, mắt của gã mở ra, trầm giọng hỏi.
"Tổng cộng có ba người chạy." Bóng đen kia quỳ một chân trên đất, cung kính trả lời.
"Tốt!" Trong con ngươi của nam tử kia lóe sáng, khóe miệng theo đó
nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, "Nam Uyển, ngươi cho là không có quân lệnh
trạng thì ta không trị được ngươi? Mặc cho binh lính chạy trốn, lần này
cho dù có Trấn Tây Quan che chở ngươi, ta cũng phải để ngươi nếm chút
đau khổ!"