Tháng mười, tiệm mì ở thành đông là do một cặp vợ chồng đến từ bờ nam Ly Giang mở bán.
Nghe nói năm đó tổ tông bọn họ gặp chiến loạn, sau khi đến thành Tây
Giang không bao lâu thì các tộc nhân liền bị nhiễm một loại quái bệnh và gián tiếp chết đi trong suốt mấy chục năm sau.
Một đôi đường huynh mụi bà con xa may mắn còn sống, cố gắng mưu sinh
trong thành Tây Giang lạ nước lạ cái sau đó dứt khoát kết làm vợ chồng.
Tiệm mì của bọn họ rất bé thật không đáng nhắc tên trên phố xá sầm
uất của thành Tây Giang. Tô Trường An cùng Thanh Loan tình cờ một lần
dạo phố phát hiện, nàng trước nay không có hứng thú với đồ ăn nhưng sau
khi nếm qua mì dương xuân lại khen không dứt miệng nên thỉnh thoảng vẫn
muốn được Tô Trường An dẫn đi ăn.
Bây giờ đã là giờ Hợi, theo thói quen của vợ chồng này thì họ sắp
đóng tiệm rồi. Thế nhưng vị lão đầu đang sắp xếp bàn ghế thấy Tô Trường
An và Thanh Loan từ xa thì kêu lão phu nhân nhóm lại nhà bếp.
"Nam tiểu tử, Thúy nha đầu, sao muộn như vậy hai ngươi mới tới? Ta và bà bà đều chuẩn bị thu quán rồi." Lão đầu đợi hai người tới gần thì lau xong một cái bàn cho bọn hắn ngồi xuống.
Lão nhân này họ Diệp, nhưng họ lão phu nhân lại chưa từng đề cập thế
nên hai người Tô Trường An đều gọi là Diệp gia gia, Diệp bà bà.
"Muộn như vậy còn đến gây thêm phiền toái cho Diệp gia gia." Tô Trường An có chút áy náy nói.
"Làm gì có, Nam tiểu tử ngươi nói gì vậy, bọn ngươi nguyện ý tới làm
lão già ta cao hứng còn không kịp đây?" Diệp lão đầu làm ra vẻ tức giận
đáp lại.
Tô Trường An biết rõ lão đang nói giỡn nên cũng không để ý lắm, chỉ vừa cười vừa nói: "Là ta lỡ lời."
"Vậy còn nghe được." Diệp lão đầu nghe vậy thỏa mãn gật nhẹ đầu dặn
dò: "Sau này đừng tới muộn như vậy, ngươi nam nhi trẻ tuổi nhịn một hai
bữa không sao, còn Thúy nha đầu lại khác nha. Những thứ khác không nói,
nếu thời trẻ không chú trọng đến lúc muốn có con cái, thân thể liền có
nhiều phiền toái! Gia gia ta năm đó chính là..."
Lão đầu còn chưa dứt lời thì đã nghe tiếng lão bà la hét từ trong nhà bếp vọng ra: "Nói cái gì đó? Lão đầu tử mau tới nấu mì, nước nóng rồi."
Diệp lão đầu vừa rồi còn nói chuyện thong thả nghe vậy thì rụt cổ
lại, bỏ qua hai người Tô Trường An vội vàng quay đầu đi về phía nhà bếp, trong miệng đáp nhanh: "Tới đây tới đây."
Tô Trường An cùng Thanh Loan thấy bộ dáng lão như vậy không khỏi buồn cười, Diệp lão đầu này cái gì cũng tốt nhưng nói không biết giữ miệng,
nhiều lần làm hai người Tô Trường An không đỡ được.
"Tiểu Nam, tiểu Thúy đến rồi sao?" Diệp lão đầu vừa vào bếp thì một
lão phu nhân đã đi ra, bà xoa xoa hai tay dính dầu sau đó ngồi trước mặt hai người, thần thái hiền lành, thật không thể tưởng tượng tiếng hét
vừa rồi là do bà ấy phát ra.
"Vâng." Thanh Loan hiếm thấy đáp lại một câu, Tô Trường An có thể cảm giác được Thanh Loan từ trước tới nay rất thờ ơ với người ngoài nhưng
lại rất xem trọng lão phu nhân, cái này có thể cũng là một trong những
nguyên nhân nàng thường hay kéo Tô Trường An tới đây ăn mì.
"Lão đầu tử chính là miệng thối, các ngươi không được để trong lòng." Lão phu nhân nói sau đó chuyển giọng chân thành bổ sung: "Bất quá cái
này cũng có lý. Tiểu Nam ngươi trai tráng trẻ tuổi không quan trọng
nhưng Thúy Ngọc lại là con gái, thời buổi rối loạn theo ngươi vào Tây
Giang, ngươi nên đối xử với nàng tốt một chút. Nếu có chuyện gì khó xử
có thể nói một tiếng với Diệp bà bà, cái khác ta không giúp được gì
nhưng một bát mì dương xuân là chuyện dễ dàng nha."
"Vâng vâng." Tô Trường An vội vàng gật đầu không dám có chút ý tứ
phản bác, Thanh Loan thì ngược lại liếc hắn một cái dường như rất đồng ý với lời của Diệp bà bà. Điều này khiến Tô Trường An cảm thấy lúng túng
nên không nhịn được gãi gãi cái ót của mình.
"Đến rồi! Mì dương xuân nóng hổi đây." Đúng lúc này Diệp lão đầu bưng ra hai bát mì sợi nóng hổi đặt trước mặt hai người. Sau đó lão đầu cười tươi ngồi xuống bên cạnh lão bà nói: "Mau ăn, mì dương xuân này ăn lúc
còn nóng mới ngon."
Lúc trước Tô Trường An đã hơi đói bụng lại dây dưa một hồi với Vưu
Thanh, bây giờ một bát mì nghi ngút trước mặt làm sao chịu nổi nên ăn
như hổ đói. Không thể không nói, mì dương xuân của vợ chồng Diệp gia có
lẽ ngon nhất thành Tây Giang.
Tô Trường An húp xong một ngụm nước mì thầm cảm thấy tư vị của nó
thật tuyệt nên hắn nhịn không được quay đầu hỏi hai vợ chồng đang vui
tươi hớn hở: "Diệp gia gia, Diệp bà bà, mì dương xuân này hai người tự
làm hay sao? Có thể dạy cho ta không, sau này ta có thể nấu cho Thúy nhi ăn."
Việc này thật sự là chuyện kiêng kị, dù sao vợ chồng Diệp lão dựa vào một bát mì dương xuân này mưu sinh trong thành Tây Giang, nếu là tùy ý
truyền ra ngoài chẳng phải tự hủy bảng hiệu?
Chỉ là Tô Trường An không rõ đạo lý ấy chỉ thuận miệng hỏi, mà vợ
chồng già này cũng thật kỳ quái, trên mặt họ không hề tức giận chỉ vừa
cười vừa nói: "Một tô mì này cần gì học hay không, nếu các ngươi muốn ăn có thể tới bất cứ lúc nào là tốt rồi, dù sao chúng ta cũng đã lớn tuổi, sẽ không rời khỏi thành Tây Giang đấy."
Tô Trường An nghe vậy thì sắc mặt tối sầm lại nói: "Mấy ngày nữa chúng ta phải rời khỏi thành Tây Giang rồi."
"Hả?" Hai vợ chồng có chút kinh ngạc không khỏi hỏi lại: "Ngươi muốn
đi đâu? Hiện tại bên ngoài rất rối loạn a." Thần sắc hai người không
giống làm bộ thật sự là đang lo lắng cho bọn Tô Trường An.
Điều này khiến trong lòng Tô Trường An cảm thấy ấm áp, hắn ngẫm nghĩ
nếu đem việc tòng quân nói cho nhị lão biết chắc sẽ khiến họ lo lắng vì
thế hắn có chút do dự trả lời: "Tìm một nghề nghiệp nên cần rời khỏi Tây Giang một thời gian, bất quá rất nhanh chúng ta sẽ trở lại."
Hai vợ chồng nghe Tô Trường An nói còn trở lại thì nét lo lắng trên
khuôn mặt họ bình phục một chút nhưng lão phu nhân như nghĩ tới điều gì
còn nói thêm: "Ngươi đi ra ngoài làm việc là khổ hạnh, chẳng lẽ để Thúy
nhi đi theo ngươi? Ta và Diệp gia gia dưới gối không con, nếu không thì
ngươi để Thúy nhi ở lại nhà chúng ta, miễn cho phải theo ngươi chịu trận mưa gió cực khổ này."
Tô Trường An không khỏi có chút khó xử, cũng không phải lo lắng từ
hai vị lão giả nhưng tất nhiên Thanh Loan sẽ không đồng ý, thứ hai thân
phận của bọn hắn đâu như dân chúng bình thường, mà nhìn vẻ mặt hăng hái
của hai người thì Tô Trường An không biết cự tuyệt như thế nào.
Thanh Loan một bên thấy Tô Trường An dường như đang do dự có phải
muốn để nàng ở lại hay không nên vội thả đũa trong tay xuống, dùng đôi
mắt đẹp thanh tú động lòng người nhìn Tô Trường An rồi nói: "Ta muốn đi
theo ngươi, ngươi đã đồng ý với ta."
Tô Trường An càng cảm thấy lúng túng hơn thầm nghĩ Thanh Loan đã suy
nghĩ quá xa rồi, do dự thật lâu không biết cự tuyệt ý tốt của nhị lão
như thế nào thì Diệp lão đầu một bên mang vẻ mặt oán trách liếc lão bà
một cái: "Bà thì biết cái gì, người ta vợ chồng son sống cùng một chỗ,
khổ kia là ngọt nào có như bà muốn tách nhà người ta ra!"
Vẻ mặt lão phu nhân biến đổi, vừa rồi còn hiền lành đột nhiên nổi
giận đùng đùng lớn tiếng với lão đầu: "Cái gì khổ thật là ngọt, ta còn
không phải đau lòng vì tiểu Thúy!"
Nhìn ra được thật ra lão đầu rất sợ Diệp bà bà, vừa rồi còn mấy phần
khí thế lúc này đều tán đi rút đầu lại nhỏ giọng lầm bầm: "Chẳng phải
thời trẻ bà cũng nói với ta như vậy!"
Tô Trường An nhìn thấy thú vị nháy mắt với Thanh Loan sau đó lặng lẽ
đặt mười hai lạng bạc vụn lên bàn rồi thừa dịp hai người đang cãi nhau
mà chạy đi, bằng không một lúc nữa Diệp gia gia bị Diệp bà bà chế phục
xoay qua muốn giữ lại Thanh Loan thì Tô Trường An không biết đáp lại như thế nào.
Diệp phu nhân đợi hai người đi xa thì không còn quở trách lão đầu
nữa, bà dường như còn chút tức giận nên ngồi xuống một bên làu bàu: "Vì
sao không cho ta lưu lại nha đầu kia?"
Diệp lão đầu cũng không còn cái vẻ rụt rè sợ hãi như vừa rồi, đi tới
bên cạnh lão bà vỗ lên vai nhè nhẹ rồi nói: "Bà nhìn bộ dạng cô nương
kia, có thể lưu lại được sao."
"Làm sao không được?" Nét mặt lão phu nhân thay đổi, "Lưu nàng lại có thể giúp chúng ta giữ tên tiểu tử kia, chẳng lẽ ông thật muốn nhìn bọn
hắn đi Tây Lương?"
"Ha ha." Diệp lão đầu cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng một tiểu
nha đầu có thể lưu lại tiểu tử kia? Đại trượng phu chí tại thiên hạ làm
sao có thể bị nhi nữ tình trường ràng buộc." Diệp lão đầu nói xong thì
thần sắc trở nên nghiêm nghị, một bộ vì Tô Trường An mà luyến tiếc.
Đương nhiên vẻ mặt của lão không có duy trì quá lâu bởi vì một cái đáy bát còn chút nước mì hung đăng đập vào mặt lão.
"Còn chí tại thiên hạ, thế sao năm đó còn theo lão nương chạy tới nơi đây hả?" Lão phu nhân trợn trắng mắt hỏi lại còn lão đầu lúc này cũng
từ dưới đất bò dậy cười ha ha, cuối cùng không phản bác thêm gì nữa.
"Ta mặc kệ, thiên cơ (là thiên cơ chứ không phải tên Thiên Cơ) nhất
mạch các ngươi am hiểu nhất là tính toán, ông tính tính toán toán thử
xem bọn hắn đi lần này rốt cuộc là may mắn hay nguy hiểm?" Lão phu nhân
nói thêm.
Lão giả nghe vậy thì mặt lộ vẻ sầu khổ.
"Mệnh cách của đứa bé kia quỷ dị ta tính không thấu triệt được, tiểu
nha đầu càng là bị gãy mệnh tuyến, phá mệnh tinh, ngươi muốn ta tính như thế nào?"
"Vậy thì nhìn bọn hắn đi chịu chết? Ngươi đã quên tiểu tử Ngọc Hành
kia nhắn nhủ với ngươi điều gì rồi sao?" Lão phu nhân vẫn không buông
tha.
"Vội cái gì? Không phải còn có đứa bé Bắc Thông Huyền đang đợi ở Tây Lương sao? Người không chết được!" Lão giả trấn an bà bà.
Lão phu nhân nghe vậy thì sắc mặt hơi trì hoãn nhưng vẫn còn chút
không yên lòng nên thở dài nói: "Chỉ mong nhất mạch Thiên Lam Bắc Đẩu
không nối gót Thương Vũ Môn Nam Đẩu các ngươi."