Không biết là chiến sự khẩn cấp, hay là quy củ của
Đại Ngụy xưa nay đã như vậy. Mặc kệ như thế nào, Tô Trường An chính thức thăng thành Thiên phu trưởng mới của Hãm Trận Doanh dưới trướng Thần
Tướng Trấn Tây Quan.
Trấn Tây Quan mặc dù đối với tu vi của Tô Trường An có chút không hài lòng, nhưng y cũng không phải là người bất cận nhân tình, lại nghĩ Tô
Trường An là người mới đến nên đã sớm vì hắn mà an bài tốt doanh trướng, đợi cho Tô Trường An hành lễ xong mới bảo hắn chuẩn bị ngày mai đi huấn luyện.
Tô Trường An đối với việc này tự nhiên không có bất kì ý kiến gì nên liền đi theo người dẫn đường đến doang trướng của mình.
Theo như quy định, quân nhân một khi ra chiến trường mà mang theo nữ
quyến là điều cực kì kiêng kị. Tuy không phải nói nữ tử không thể ra
trận giết địch nhưng vô luận ở bất cứ đâu trên thế giới, từ trước đến
nay đều là cường giả vi tôn. Chỉ cần ngươi có đủ lực lượng cường đại
liền có được địa vị xứng đáng. Điển hình như Thần Tướng Hồng Ngọc là nữ, binh lính dưới trướng nàng đều là những nương tử quân. Nhìn những nữ tử dịu dàng này tạo thành một cánh quân danh tiếng thể hiện trên chiến
trường Tây Lương cũng đủ để cho nhiều nam tử phải xấu hổ.
Bất quá có câu nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên việc nam nữ hành quân chung như vậy từ trước đến nay Đại Ngụy đều ngăn chặn.
Nhưng bởi vì có Quan Thương Hải ra mặt cho nên cũng không có người
đưa ra nửa phần nghi vấn. Hơn nữa cũng nhờ Tô Trường An với thân phận là Thiên phu trưởng, sở hữu hẳn một doang trướng độc lập nên Thanh Loan có thể ở lại nghỉ ngơi, bằng không cũng có chút phiền phức.
Bất quá doanh trướng quả thực nhỏ đến đáng thương, chỉ có không gian
hẹp đủ để một chiếc giường, đối với việc này Tô Trường An cũng không chú ý gì, mỗi vị Thiên phu trưởng đều xác nhận được đãi ngộ giống nhau. Chỉ là vừa nghĩ tới buổi tối cùng Thanh Loan chen chúc trong không gian nhỏ hẹp như vậy, hắn không khỏi có chút mặt đỏ tới mang tai.
Lúc Thanh Loan đến nàng không có nhiều ý nghĩ cổ quái như vậy, trước
bố trí ổn thỏa, tiếp theo lại trải chăn lông trên mặt đất, khoanh chân
ngồi xuống, bắt đầu tu hành công pháp từ tinh linh truyền thừa mà Khai
Dương ban tặng.
Những ngày này lúc nhàn hạ Thanh Loan đều như thế, mặc dù trước đó
vài ngày nàng đã đột phá từ Tụ Linh đến Cửu Tinh. Tu vi này của nàng đối với những khốn cảnh và địch nhân càng cường đại hơn mà Tô Trường An sắp đối mặt có thể không đủ, nhưng Thanh Loan rất mong muốn giúp được hắn
cho nên từ giây phút ấy, nàng gần như mỗi ngày đều nắm chặt từng tia
thời gian mà dốc sức tu hành.
Toàn bộ chuyện này Tô Trường An đều nhìn thấy. Nếu nói hắn không đau
lòng là chuyện không thể nào. Tô Trường An biết rõ tính tình của Thanh
Loan, chỉ cần nàng cho rằng một việc là đúng thì nhất định sẽ dùng hết
toàn lực mà làm; nếu là cưỡng ép hay ngăn cản nàng kết quả chỉ có ngược
lại, cho nên con đường liền do nàng đi.
Tô Trường An dĩ nhiên biết rõ sự tình gấp gáp, ngồi xuống đối diện
với Thanh Loan, vận chuyển linh lực bắt đầu tu luyện chờ mong ngày sớm
có thể khôi phục lại tu vi của mình, chỉ có như vậy khi đại chiến xảy ra mới có thể được một cơ may sống sót.
Bất giác thời gian đã đến canh ba giờ Tuất, bên ngoài doanh trướng
bỗng truyền đến động tĩnh, hai mắt Tô Trường An mở ra. Hắn nhìn qua
Thanh Loan thấy nàng vẫn còn tu luyện nên cũng không quấy rầy nàng, một
mình đứng dậy đi ra bên ngoài điều tra tình hình.
Thì ra nguyên nhân của động tĩnh vừa rồi là do những binh lính của
các doanh kết thúc huấn luyện phát ra. Tô Trường An thoáng nghe những sĩ tốt này nói chuyện, trong đó không thiếu lời phàn nàn Trấn Tây Quan
quân pháp nghiêm khắc, huấn luyện cực kì gian khổ. Tô Trường An đối với
điều này không có nửa điểm cảm giác, hắn chỉ đứng quan sát muốn tìm được nơi ở của tướng sĩ Hãm Trận doanh mà hắn sắp thống lĩnh. Dù sao phụ
thân hắn cũng là xuất thân nhà binh, đối với chiến tranh mặc dù hắn chưa từng trải qua nhưng cũng không thể nói là dốt đặc cán mai.
Tô Trường An biết chức vị của hắn là Thiên phu trưởng, dưới trướng
còn có các Bách phu trưởng cùng hắn quản lý quân đội. Trong đầu hắn hiện tại đang suy nghĩ nên làm thế nào để nhận biết được mấy vị Bách phu
trưởng này, sẵn tiện hỏi thăm tình huống Hãm Trận doanh. Hôm nay lúc
Trấn Tây Quan an bài Tô Trường An đến Hãm Trận doanh hắn đã cảm giác
được thần sắc các vị phó tướng có chút hả hê. Lòng người xảo trá Tô
Trường An đã nếm qua không ít thiệt thòi nên tự nhiên không thể không đề phòng.
Chỉ là hắn lại phát hiện, hướng binh lính Hãm Trận doanh đi lại không đồng dạng với các binh lính khác, không phải doanh trướng mà là nhà
giam thành Tây Giang. Tô Trường An có chút nghi hoặc, đang muốn tiến lên hỏi thăm nguyên do chợt có giọng nói vang bên tai:
"Khai hỏa!"
Chung quanh vừa rồi binh sĩ còn có chút ủ rũ như thay đổi thành người khác, nguyên một đám vội vàng tiến vào doanh trướng của mình, không
biết từ chỗ nào lấy ra bát đũa không dằn nổi hướng phía khói bếp bốc lên chạy nhanh tới.
Tô Trường An lúc này mới cảm giác mình cũng có chút đói bụng, nghĩ
tới Thanh Loan theo bản thân bôn ba cả ngày trời mà vẫn chưa ăn gì nên
muốn đi lấy chút đồ ăn sẵn tiện hỏi thăm tin tức. Chỉ là khi hắn đến nơi binh sĩ phát cháo mới nhớ bản thân cũng vì không hiểu tình huống trong
quân nên cũng không mang bát đũa bên mình. Đang đứng do dự một ít sĩ tốt lại nhận ra Tô Trường An.
Hắn là Thiên Phu trưởng, những sĩ tốt này cực kì tôn trọng Tô Trường
An, cả đám vây quanh hắn bảy miệng tám lưỡi thảo luận một phen. Sau nửa
ngày Tô Trường An mới sáng tỏ hóa ra nơi Thiên phu trưởng ăn cơm là
trong đại doanh của Trấn Tây Quan. Tô Trường An ngược lại không nghĩ quá nhiều, chỉ thấy quân đội quy định nơi nào ăn cơm thì hắn đến nơi đó.
Đại doanh của tướng quân không quá khó tìm, chỉ cần tìm tòa doanh
trướng lớn nhất trong quân đi thẳng đến là được. Mặc dù ngoài doanh
trướng có vệ binh thủ vệ, nhưng bọn họ đều biết thân phận của Tô Trường
An nên cũng không ngăn trở, Tô Trường An liền xốc mảnh vải ngoài doanh
đi thẳng vào trong.
Bữa ăn bên trong trướng không giống bên ngoài chỉ có màn thầu với
cháo loãng, mùi thịt bay khắp bốn phía, các quan quân dáng người dũng
mãnh ngồi ở hai bên ăn như hổ đói. Nếu ngồi ở vị trí thủ tọa nếu không
phải là Thần tướng Trấn Tây Quan nổi tiếng nghiêm túc thì họ đã mang một chút rượu tới, thống khoái cắn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn.
Đợi cho Tô Trường An đi đến doanh trướng, những người này vô ý hữu ý
quay đầu nhìn qua, giữa lông mày đều có chút kinh ngạc, chỉ có vị Thần
Tướng đại nhân chỉ thoáng nhìn liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục chậm rãi
ăn.
Tô Trường An bị bọn họ nhìn đến có chút không khỏe, hắn từ trước đến
nay không quen bị nhiều người đồng thời nhìn chăm chú như thế, hắn đưa
tay sờ lên mũi nói: "Ta tới dùng cơm."
Sau đó hắn liền bước chân đến cuối bàn ăn dài nhìn vị hộ vệ đang đứng thẳng ở bên cạnh cười nói: "Giúp ta lấy bát đũa."
Hộ vệ kia nghe vậy có chút chần chừ, y nhận ra Tô Trường An, nhưng
cũng nhìn ra mấy vị phó tướng cùng các Thiên phu trưởng có thái độ không mấy thân mật với Tô Trường An nên cũng không định có chủ ý đi lấy. Ngay lúc này chợt một đạo thanh âm thô cuồng vang lên xóa đi tất cả nghi kị
của hộ vệ.
"Không cần." Người vừa lên tiếng là Tô Trường An nhận ra ngay, chính
là một trong ba vị phó tướng hôm nay đi theo sau lưng Trấn Tây Quan. Y
cầm bát đũa trong tay ném về phía Tô Trường An đang ngồi ở cuối bàn, bát đũa bay một đường gọn gàng sau đó vững vàng dừng lại trước người Tô
Trường An.
"Nam Tướng quân, nếu như không ghét bỏ liền dùng bát đũa của ta đi."
Cái kia tự nhiên không thể nghi ngờ đó chính là một bộ bát đũa không hơn không kém.
Nhưng lông mày Tô Trường An bởi vì vậy mà nhíu lại. Hắn ngẩng đầu
nhìn chung quanh, bọn nam tử tại đây đều lộ ra vẻ đùa cợt với hắn, lại
liếc vị Thần tướng đại nhân như không nhìn thấy chuyện này.
Sau đó Tô Trường An dùng thanh âm cực kì thanh tịnh nói với vị phó tướng như lang hổ kia: "Ta rất ghét bỏ."