Lão giả ngẩng đầu nhìn hai ngôi sao màu đỏ tươi trên bầu trời lẩm bẩm nói một mình.
Một bóng người toàn thân phủ áo đen đứng phía sau lão, còn có một
trung niên nam tử mặc hoàng bào cẩm y đang run rẩy dưới chân lão.
Trong mắt người mặc áo đen thoáng hiện một đạo hồng mang, hình như đang do dự làm sao tiếp được lão giả.
Gã hóa thành thần tộc rất nhiều năm, trước khi gặp lão giả gã cho
rằng Thần chính là sinh linh cường đại nhất trên đời này. Mãi đến sau
khi gã gặp lão mới rõ ràng trên đời này phức tạp hơn so với tưởng tượng
của gã.
Mà đám gọi là Thần tộc cũng chỉ là một bọn đáng thương bị nhốt trong lồng giam mà thôi.
Lão giả lắc đầu trong mắt híp hiện lên một đạo quang mang.
"Hung tinh? Trên đời này ở đâu ra cái gì là hung tinh. Người đời không hiểu pháp nó liền gọi là ma, bảo là hung."
"Nhưng từ trước đến nay hung tinh xuất thế chính là thiên hạ đại
loạn, là nói thế nào..." Tiếng người áo đen chợt dừng lại, gã ý thức
được tranh luận với lão giả là một việc cực kỳ không khôn ngoan nên
ngừng lại, thấp thỏm không yên đứng ở một bên.
"Hung tinh xuất thế thiên hạ đổi chủ, đây là lời của cổ giới đại năng sao lại giả. Chỉ là nếu không phải Đế Vương ngu ngốc, dân chúng lầm
than thiên hạ làm sao lại đại loạn, làm sao lại đổi chủ? Ta nhìn hung
tinh không phải là hung tinh, ngược lại là cứu tinh."
Lão giả hiểm thấy không để ý phản đối của người áo đen nói như vậy, lão chuyển ánh mắt nhìn về một góc khác phía chân trời.
Chỗ đó có một ngôi sao cực kỳ sáng ngời, sáng ngời đến chướng mắt dường như khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Thiện ác vốn không đối lập, cực thiện chưa chắc là thực thiện, cực
ác cũng chưa hẳn là thực ác. Khai Dương, đạo lý như vậy ta muốn ngươi
cũng có thể sáng tỏ đi."
Lão nói như vậy, con ngươi trong mắt biến hóa giống như có vô số con
mắt thay nhau luân chuyển, đến cuối cùng lại phát ra một tiếng thở dài
vang vọng quanh quẩn trong cung điện thật lâu.
Bên ngoài Thiên Lam viện, thiếu niên nắm lấy đao, ngôi sao chiếu rọi
trên đỉnh đầu, một hư ảnh võ tướng toàn thân áo giáp hiện ra sau lưng
hắn, đôi mắt hắn một trắng một đen phân biệt rõ ràng như Sở hà Hán giới
trên bàn cờ.
Từ Nhượng lại không có vội vã tấn công, đôi thương trong tay y tung
bay cao thấp, hung quang trong mắt ác lang sau lưng y chớp động.
Lúc này y như nhìn thấy tình cảnh cực kỳ thú vị, ánh sáng trong mắt trở nên sáng ngời.
"Thú vị, thú vị. Ngươi vậy mà có năng lực thắp sáng Phá Quân. Ta vẫn
cho đó là ngôi sao của gã đấy? Dao Quang sư thúc của ta thật đúng là
người giỏi tính toán." Y nói như vậy, chỉ là Tô Trường An cũng không rõ
ràng lắm, gã trong miệng y rốt cuộc là gã hay là nàng.
Tô Trường An lắc đầu, cái gì Tham Lang Phá Quân, Dao Quang tính toán đối với hắn hiện tại mà nói đều là đồ vật quá phức tạp.
Đầu của hắn có chút nặng nề chóng mặt, hình như trong lồng ngực cũng
cất giấu một đoàn lệ khí, chúng nó xông tới giống như thú vật bị vây
khốn trong lòng của hắn khát vọng phá thể mà ra.
Tô Trường An biết rõ đây là di chứng do hấp thu quá nhiều lực lượng
thần huyết, hắn cũng không muốn bị những lệ khí này thôn phệ mất đi tâm
trí. Vì vậy, hắn bỏ qua những ý niệm hỗn loạn trong đầu, mắt trầm xuống
nhìn về phía Từ Nhượng.
Lúc này khí thế trên người của hắn trở nên tràn đầy như biển.
Một đạo linh áp từ trong cơ thể hắn tản ra bao phủ Từ Nhượng trong đó.
Sau đó thân thể hắn khẽ động, đao trong tay chém thẳng về phía mặt Từ Nhượng.
Một đao thế lớn lực trầm còn có ngôi sao bảo hộ kéo theo huyết quang
đầy trời, hư ảnh võ tướng sau lưng cũng gầm lên giận giữ theo thân thể
của hắn đột nhiên lao ra, đại đao chín khuyên trong tay càng là uy vũ
sinh gió, có chứa thế như sét đánh.
Tốc độ của hắn cực nhanh, trong đám người cũng chỉ có Thanh Loan Tinh Vẫn mới có thể miễn cưỡng bắt được bóng người của hắn.
Mà con đường phủ đầy đá xanh cũng không cách nào thừa nhận tốc độ
nhanh như vậy của Tô Trường An, dĩ nhiên thuận theo quỹ tích di động của hắn trên mặt đất đã nứt ra một khe rãnh thật dài.
Sau đó chưa đến một hơi đao của hắn đã xuất hiện bên cạnh Từ Nhượng,
mang theo đao mang lăng liệt vô hạn đến gần sát gương mặt của y.
Ngay lúc đó Tô Trường An cho rằng có thể chém đầu y thành hai nửa thì cả người và đao đột nhiên cứng đờ.
Một trường thương trắng như lông ngỗng được Từ Nhượng xuất ra, không
nhanh không chậm không nghiêng không lệch chặn lại đao của Tô Trường An
cách mặt y không đến nửa tấc.
Mà lúc này đao của hư ảnh võ tướng sau lưng hắn cũng bị ác lang sau lưng Từ Nhượng dùng móng vuốt sắc bén tiếp được.
"Đao pháp của ngươi thật sự rất nát." Từ Nhượng nhếch mép cười tàn nhẫn.
Tô Trường An nhướng mày.
Đao pháp của hắn thật sự rất nát, đây là một sự thật.
Coi như là trước sau có hai vị đao khách được xưng tụng lợi hại nhất
đương thời là Mạc Thính Vũ cùng Sở Tích Phong truyền thụ nhưng đao pháp
của hắn vẫn như cũ quá tệ rối tinh rối mù, cũng chỉ hai thức trảm chém
lặp đi lặp lại.
Dù Tô Trường An không muốn nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn
không có thiên phú cao ở phương diện đao pháp. Hắn có thể một đường đi
đến bước này đơn giản là ỷ lại lực lượng tinh linh trong cơ thể vượt xa
người thường.
Chính là ý nhất lực hàng thập hội.
Nhưng phương pháp như vậy đối với một vị Tinh Vẫn mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều hiển nhiên là dùng không thích hợp.
Lúc này Tô Trường An cũng không có vì vậy mà uể oải, ngược lại hắn nở nụ cười vui vẻ.
"Đao pháp của ta thật sự không tốt."
"Nhưng kiếm pháp của ta rất lợi hại."
Lúc Tô Trường An mỉm cười Từ Nhượng liền sinh ra một chút bất an, mà
khi tiếng nói của Tô Trường An vừa dứt, một tiếng kiếm minh truyền đến
từ sau lưng hắn.
Từ Nhượng rùng mình, trường thương trong tay rung động né tránh đao
của Tô Trường An, thân thể dựa theo phản lực vội vàng lui ra sau.
Mà lúc này một thanh trường kiếm mang theo chín đạo kiếm ảnh gào thét tiến tới sát mặt y, cho dù y phản ứng kịp thời lại quyết đoán cũng khó
khăn lắm mới tránh được một sát chiêu này, nhưng tóc mai dài của y tránh không được kiếm này bị cắt đứt một đoạn.
Tô Trường An cũng không thừa dịp lúc y né tránh kiếm chiêu mà thừa
thắng truy kích, chỉ thấy hắn vươn tay nắm chặt trong hư không, thần
kiếm Thập Phương liền bay vào trong tay hắn.
Khuôn mặt hắn trở nên càng lăng liệt, trong mắt sắc bén như cất giấu bảo kiếm.
Một cỗ kiếm ý ngút trời cũng từ trên người hắn bay lên xông thẳng vào mây xanh đâm phá thương khung.
"Thập!"
"Phương!"
"Kiếm!"
"Trận!"
Một tiếng gào thét như sét đánh từ trong miệng hắn truyền ra, vô số
trường kiếm cũng không biết từ phía chân trời xa nào mà đến về tụ tập
quanh hắn như triều bái quân vương.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị đứng ở đó như quân vương bễ nghễ
thiên hạ, tùy ý để từng thanh trường kiếm sáng loáng bao bọc thân thể
của hắn.
Cho đến mấy hơi thở sau đó, bóng người của hắn đều bị bao phủ dưới kiếm phong.
Keng!
Lại là một tiếng kiếm minh thanh thúy chợt vang lên giống như gà
trống gáy vang, một khắc này dưới vòm trời từ từ sáng tỏ diệt hết dơ bẩn thế gian, mùi máu tươi đậm đặc bên ngoài Thiên Lam viện cũng giảm đi
vài phần.
Sau đó, hắn phóng lên trời, những trường kiếm ở sau lưng hắn đột nhiên mở ra tạo thành hai kiếm dực (cánh kiếm) sắc bén.
Hắn một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, kiếm dực vỗ hai bên sườn, hư
ảnh Võ Thần sau lưng rống đo, đỉnh đầu có ngôi sao chiếu rọi, hai mắt
trắng đen luân chuyển.
Hắn nhìn vị sư thúc cầm song thương trong tay đứng trên mặt đất nói.