Không chỉ có y, đám đao khách phía sau y, còn có bốn người Từ Nhượng, La Ngọc Nhi luôn ở một bên thấy vậy cũng sững sờ, hiển nhiên không rõ trong hồ
lô của Tô Trường An rốt cuộc bán thuốc gì.
Thực lực đám đao khách Giang Đông không tầm thường, nhìn khắp thiên hạ Đại Ngụy trừ Tinh Vẫn,
thì bọn họ có nơi nào không thể đi được? Nếu bọn họ rời đi, Tô Trường An làm sao có thể sinh sống trong thành Trường An?
"Tô công tử, việc này tuyệt đối không được. Nếu chúng ta rời đi." Sau khi Sở Bạch Nguyên phục hồi tinh thần vội vàng nói.
Sở Tích Phong đã chết, y làm sao cam lòng để truyền nhân duy nhất của gã ném vào trong thành Trường An tứ bề bất ổn này.
"Xin gia chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Lúc này đám đao khách sau lưng y cùng quỳ xuống kêu lên.
Nhưng giờ phút này tính tình Tô Trường An luôn luôn ôn hòa trên mặt ít thấy
xuất hiện vẻ giận dữ, tiếng của hắn không khỏi lớn thêm vài phần.
"Sở tiền bối vừa rồi còn bảo các ngươi thừa nhận ta làm gia chủ, hôm nay
hài cốt người chưa lạnh các ngươi đã xem nhẹ ý của ta sao?"
Lời
này của Tô Trường An có thể nói chính là một lời trách phạt (nguyên văn
"tru tâm"), nhất là đối với những đao khách này luôn luôn hết lòng tuân
thủ hứa hẹn. Nhớ ngày đó bọn họ vì ước hẹn với hai mươi ba vạn vong linh bên bờ Ly Giang, liền có thể mấy đời mài đao chờ đợi trăm năm chỉ vì
giết một người. Bởi vậy có thể thấy được hứa hẹn cực kỳ quan trọng với
bọn họ.
Sở Bạch Nguyên do dự một lúc, y đại khái hiểu rõ Tô
Trường An là sợ bọn họ bị hắn liên lụy, theo hắn vừa rồi cự tuyệt lời
mời của cả Cổ Tiễn Quân cùng Mục Quy Vân có thể thấy được, thiếu niên
này cũng không muốn liên lụy người khác.
"Sau khi chúng ta rời đi, Tô công tử đi nơi nào?" Y hỏi như vậy.
"Sở tiền bối yên tâm, ta luyến tiếc mạng mình, sẽ không dễ dàng chết đi như vậy." Tô Trường An cười đáp lại.
Sở Bạch Nguyên tự nhiên biết rõ đây chỉ là lời qua loa lấy lệ của Tô
Trường An, nhưng y nhìn vẻ mặt thiếu niên trước mắt này, biết tâm ý của
hắn đã quyết, tuyệt sẽ không vì vài câu nói của mình mà thay đổi. Vì vậy y rốt cuộc vẫn phải cắn răng nói: "Lời gia chủ nói ra, người Sở gia ta
tất nhiên không thể làm trái. Nhưng gia chủ truyền thừa lại Sở Bạch
Nguyên ta xấu hổ không dám nhận, nếu như gia chủ có lòng nhượng hiền,
kính xin đến Giang Đông ta tùy ý lựa chọn thanh niên tài tuấn ở đó. Nếu
như gia chủ một ngày không đến, Sở gia ta liền một này tôn ngươi là gia
chủ!"
Tô Trường An nghe vậy liền hiểu rõ những lời này của Sở
Bạch Nguyên là cho hắn thấy rõ thái độ của bản thân y cùng với Sở gia,
lập tức cũng không hề tranh luận nữa, hắn khẽ gật đầu, nói: "Liền theo
như ngươi nói."
Sở Bạch Nguyên nhận được đồng ý của Tô Trường An
cũng không có cao hứng bao nhiêu, y nhắm mắt ôm quyền hành lễ với Tô
Trường An, sau đó nói: "Mong gia chủ nhất định phải bảo trọng thật tốt,
nếu có gì ngoài ý muốn, Sở gia ta không ngại cùng Tư Mã Hủ lại ước hẹn
trăm năm."
Sở Bạch Nguyên nói đầy chân thành thắm thiết, không
chút giả tạo, Tô Trường An không khỏi sinh ra vài phần cảm động. Hắn
cũng ôm quyền hành lễ với Sở Bạch Nguyên cùng các vị đao khách phía sau
y, cao giọng nói ra: "Hôm nay tận mắt nhìn thấy phong thái đao khách Sở
gia, thật sự là một chuyện rất may mắn đời này, ngày khác có duyên nhất
định cùng chư vị Giang Đông đốt đuốc chơi đêm, nâng cốc chuyện trò vui
sướng!" (nguyên văn "bỉnh chúc dạ đàm, bả tửu ngôn hoan")
"Chúng ta trong ngóng chờ mong! Nguyện gia chủ sớm về Giang Đông!" Đám đao khách cùng trả lời.
Ánh mắt Tô Trường An lấp lánh, trong lòng thầm cảm phục phong độ tư thái của đám đao khách này.
Sau khi làm xong những chuyện này, Sở Bạch Nguyên chắp tay lần nữa, mang theo một đám đao khách áo trắng kiên quyết rời đi.
Cuối cùng bên ngoài Thiên Lam viện chỉ còn lại mấy vị sư thúc cùng thi thể đầy đất.
Tô Trường An nhìn về phía bọn họ, mà bọn họ cũng đang nhìn về phía hắn.
Ánh mắt mọi người giao nhau, vốn phải là đồng môn đệ tử cùng chung mối thù, nhưng không biết vì sao, giữa Tô Trường An và bọn họ mơ hồ vẫn có chút
khúc mắc.
Bởi vậy, bầu không khí trong tình cảnh này trở nên có chút nặng nề.
"Tiểu sư điệt, tiếp theo ngươi định như thế nào?" Hầu Như Ý hiển nhiên là
chịu không được bầu không khí như vậy, gã đi lên trước hỏi.
Nhưng Tô Trường An cũng không có trả lời vấn đề của gã, trước tiên hắn nâng
dậy Thanh Loan bên cạnh với vẻ mặt uể oải, sau đó đặt nàng dựa vào cột
trước cửa Thiên Lam viện, để thân thể nàng có một tư thế tương đối thoải mái nửa dựa nửa nằm vào cây cột.
"Ngươi không sao chứ? Có chỗ
nào khó chịu không?" Tô Trường An ân cần hỏi han. Tuy hắn không rõ rốt
cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể khiến cho Thanh Loan thân là Tống Táng
Giả suy yếu đến bộ dạng này, nhưng Tô Trường An lại mơ hồ cảm thấy tất
nhiên có liên quan chuyện mình cưỡng ép hoán đổi Thiên Thương cùng Trành Quỷ tinh, vì vậy hắn không khỏi có chút áy náy."Không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi là được rồi." Thanh Loan mỉm cười với Tô Trường An.
Thanh Loan rất ít cười, thậm chí hình như đây là lần đầu tiên Tô Trường An thấy nàng cười.
Giờ phút này tuy sắc mặt của nàng tái nhợt, vẻ mặt cũng rất uể oải, nhưng nụ cười này vẫn như cũ rất đẹp.
Nhưng Tô Trường An cũng không có bởi vậy cao hứng trở lại, vì Thanh Loan càng muốn giả bộ như mình không có trở ngại gì, càng chứng minh thương thế
bên trong cơ thể nàng cực kỳ nghiêm trọng.
"Là vì ta sao?" Tô Trường An hỏi.
Thanh Loan ngẩn người, nàng vốn bị cắn trả tự nhiên có một phần là vì trợ
giúp Tô Trường An giết chết Mã An Yến, cùng vừa rồi kéo dài thời gian để Tô Trường An đổi sao cho Sở Tích Phong. Nhưng chủ yếu là vì chuyện Tư
Mã Hủ ra tay thả âm hồn Hạ Hầu Hạo Ngọc chạy thoát, anh linh trốn thoát
là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng với Tinh Thần Các, thế nên Tống Táng
Giả phạm sai lầm như vậy tự nhiên sẽ phải chịu trừng phạt cực kỳ nghiêm
trọng.
Vì vậy Thanh Loan khẽ cân nhắc, sau đó nàng nói ra lời nói dối đầu tiên trong cuộc đời này.
Nàng trợn to mắt của mình, cố gắng khiến bộ dạng của mình nhìn đầy đủ chân
thành, sau đó nàng lắc đầu, nói: "Là Tư Mã Hủ, lão thả cho anh linh Tử
Vi chạy thoát, ta vì vậy bị cắn trả, không liên quan gì đến ngươi."
Tô Trường An nghe thấy ba chữ Tư Mã Hủ phút chốc sắc mặt trở nên cực kỳ
khó coi, tựa như một thứ gì đó bị hắn áp chế trong người đột nhiên trào
lên.
Hắn mỉm cười với Thanh Loan, ý bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía bốn vị sư thúc của mình lần nữa.
Lúc này đây, sắc mặt của hắn cực kỳ trang nghiêm, giống như hắn sắp nói cái gì đó rất quan trọng, lại giống như hắn sẽ phải đi làm chuyện gì đó rất trọng yếu.
Mà có lẽ bốn người Từ Nhượng nhận thấy bầu không khí
trang nghiêm như vậy, lúc này sắc mặt có thêm vài phần nghiêm nghị, bọn
họ nhìn nam hài trước mắt, vị Viện trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử
Thiên Lam viện, cùng đợi hắn nói.
"Bốn vị sư thúc." Nam hài nói
như vậy, ngữ khí bình thản lại yên tĩnh, cực kỳ giống người trong nhà
nói chuyện với nhau. "Ngọc Hành sư thúc tổ trước khi chết lưu lại cho ta một bức thư, người nói cho ta biết bốn vị sư thúc đều là người ta có
thể tin tưởng. Cũng dặn dò ta phải thủ vững Thiên Lam viện."
"Ngọc Hành sư thúc tổ nói, đương nhiên ta tin, mà người nhắc nhở ta tự nhiên cũng phải hoàn thành."
"Nhưng bây giờ tình hình trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, ta nghĩ chúng ta nên
dứt bỏ ân oán lúc trước mới tốt, hiểu lầm cũng được, cùng nhau đối
địch."
Tô Trường An nói đến đây, ánh mắt của hắn lướt nhanh qua
lại trên thân bốn người, cuối cùng dừng lại trên người Từ Nhượng, hiển
nhiên vị sư thúc vừa thấy mặt đã nói năng lỗ mãng lưu lại ấn tượng không tốt lắm với Tô Trường An.
"Vì vậy, ta muốn hỏi bốn vị sư thúc
một chút có thượng sách đối địch nào không?" Sau một lúc, Tô Trường An
thu hồi ánh mắt của mình lại hỏi tiếp.
Đương nhiên, câu trả lời của bốn người lại không chút khác biệt so với suy đoán của Tô Trường An.
Bọn họ lại im lặng.
Đối với vị thừa tướng Đại Ngụy thần bí tu vi khó lường kia, âm mưu tầng
tầng lớp lớp, vả lại bây giờ quyền thế thông thiên, cho dù là bốn người
Từ Nhượng cũng không có biện pháp.
Tô Trường An đã nhận được đáp án như trong dự liệu của mình, bởi vậy vẻ mặt hắn lại càng âm trầm.
Cuối cùng thật lâu sau đó, hắn giống như là đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng.
Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên tinh quang.
Giọng hắn cực kỳ trong trẻo, bình tĩnh hỏi.
"Nếu ta giết Tư Mã Hủ rồi, bốn vị sư thúc có thể thủ vững Thiên Lam viện không?"