Nội tâm mọi người chấn động, dường như không ngờ rằng hai nhân vật
cấp bậc tông sư Đại Ngụy thành danh đã lâu này nói chạy liền chạy.
Trong lòng Tô Trường An càng kinh hãi hơn, Cửu Nạn và Thập Phương vẫn còn trong tay Liêm Bán Thành. Với thực lực nửa bước Tinh Vẫn của gã,
lại thêm thật sự muốn lẫn trốn, vậy thì dù Tinh Vẫn ra tay thì cũng phải phí chút sức lực mới có thể tìm được.
Hắn hiển nhiên muốn đuổi theo nhưng sức lực lại không có.
Ngay lúc này, mấy bóng người ở sau lưng Hạ Hầu Hiên chợt thoát ra,
trên người bọn họ đều mặc trang phục màu đen, tốc độ cực nhanh. Từng
thân thể đầy khí thế kia vậy mà đều là Vấn Đạo tông sư.
Chỉ là trong tích tắc bọn họ đã đuổi đến sau lưng Sơn Lực Hành và Liêm Bán Thành.
Mà sự thật cũng đúng như bọn hắn lo lắng. Ba vị Vấn Đạo Cảnh mang
quần áo đen vây lấy Sơn Lực Hành, chưa xuất đủ năm chiêu liền bắt giữ
được y. Thế nhưng phía bên Liêm Bán Thành có đến bảy tám vị Vấn Đạo Cảnh bao vây nhưng sau một hồi Liêm Bán Thành tay nghề điêu luyện không nói, còn tiếp tục đánh lui hai cao thủ Vấn Đạo.
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Liêm Bán Thành sẽ chạy thoát tìm đường
sống thì mấy vị áo đen lại nhìn nhau. Một vị cầm đầu sắc mặt trầm xuống, móc từ trong ngực ra một dây xích đen kịt nhìn qua rất bình thường.
Nhưng nó không tầm thường ở chỗ, phía trên dây xích đen kịt kia lại có
ánh sáng lưu chuyển.
Một khắc kia tất cả mọi người ở đây đều nhận ra vật ấy.
- Trói tinh xích!
Đó hiển nhiên là lời thán phục vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi.
Mà dường như để xác minh sự sợ hãi và thán phục kia, vị cường giả Vấn Đạo cầm đâu kia ném dây xích trong tay ra. Sợi dây xích kia giống như
có linh tính vậy, ánh sáng trên thân càng mãnh liệt, lập tức hóa thành
một luồng ánh sáng bắn ra.
Liêm Bán Thành đang quần chiến với mấy người kia hình như cũng nhận
thấy, gã quay đầu lại đã thấy một sợi dây xích vọt về phía mình. Gã mới
liếc qua liền nhận ra vật ấy, trong lòng chấn động hiển nhiên vô cùng cố kỵ vật kia.
Gã vội vàng vận chuyển trường kiếm trong tay, không tiếc hao phí
lượng lớn linh lực đẩy lùi vòng vây của đám người áo đen. Lại chuyển vận linh lực trong cơ thể, muốn bỏ chạy về phía xa.
Thế nhưng ngay lúc mấy vị áo đen bị đẩy lùi tốc độ của trói tinh xích đột nhiên nhanh hơn, hung hăng đập lên thân Liêm Bán Thành.
Gã như bị trọng thương, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt
cũng theo đó mà ủ rủ. Còn không đợi gã kịp làm gì, dây xích kia bắt đầu
một vòng lại một vòng quấn chặt thân thể gã.
"Két sát!"
Một tiếng giòn vang! Trói tinh xích khóa chặt thân thể và hai tay
Liêm Bán Thành lại. Linh lực quanh thân vị cường giả được xưng là nửa
bước Tinh Vẫn ngay lúc này bỗng dưng đều biến mất. Tựa như cũng vì thế
gã không có sức lực duy trì thân thể mình ở không trung, phát ra một
tiếng rên đau đớn, cả người gã lúc này mạnh mẽ rơi xuống mặt đất.
Vị cường giả nửa bước Tinh Vẫn không ai bì nổi kia giờ phút này tựa
như chó chết té trên mặt đất vậy, toàn thân bị xiềng xích trói chặt
không thể động đậy.
Chuyển biến này cũng quá mực bất ngờ rồi, đám người Tô Trường An căn
bản không thể đoán được. Bọn hắn liếc nhìn nhau đều bị cái trói tinh
xích cường đại quỷ dị kia làm cho chấn kinh.
Mà lúc này, sau khi hai vị cường giả Vấn Đạo bị bắt giữ, Hạ Hầu Hiên
bước đến trước người Liêm Bán Thành lấy hai thanh Cửu Nạn và Thập Phương luôn bị gã ôm chặt trong ngực ra.
Sau đó trước cái nhìn đầy cảnh giác của đám người Tô Trường An, Hạ
Hầu Hiên sai người đỡ tất cả người trong Thiên Lam Viện dậy. Y còn gọi
đến mấy vị y sư bôi thuốc cho mọi người. Làm xong những việc này y mới
bước đến trước người Tô Trường An, cung kính dâng vật trong tay lên.
Giờ phút này Tô Trường An điều tức một hồi, lại ăn thêm một chút dược vật thế nhưng thương thế vẫn rất nặng. Chỉ là ít ra cũng có thể miễn
cưỡng đứng dậy. Đối với hành động của Hạ Hầu Hiên hắn vẫn có chút kinh
ngạc không thôi.
Ấn tượng đầu tiên của Tô Trường An về Hạ Hầu Hiên này là công tử văn
nhã giống như Cổ Ninh vậy. Đối đãi với mọi người rất ấm áp, làm việc
quang minh lỗi lạc. Lại không nghĩ lần kia bản thân hắn bị tính toán, ác cảm trong lòng với y càng tăng vọt lên.
Lần này sắp đặt kế hoạch cứu y ra cũng chỉ là thuận thế giúp Thiên
Lam Viện tìm ra một cây đại thụ có thể chống lại bọn người Tư Mã Hủ
thôi, thật sự cũng không phải thay đổi cái nhìn về y.
Vốn lúc nãy thấy y lấy hai thanh Thần Binh đi, trong lòng hắn còn mơ
hồ lo lắng y sẽ dùng chúng để áp chế mình. Thế nhưng hắn không thể ngờ, y lại dứt khoát thậm chí là cung kính trước mặt mọi người hai tay dâng nó lên. Đáy lòng Tô Trường An không khỏi kinh ngạc, trong lúc nhất thời
lại thừ người ra, cũng không đưa tay đón lấy Thập Phương và Cửu Nạn.
Hạ Hầu Hiên lại như chưa nhận ra điều này, thân thể y càng cúi thấp hơn, nói:
- Hạ Hầu Hiên tạ ơn Tô tiên sinh cứu giúp. Lúc trước có nhiều điều đắc tội mong Tô tiên sinh rộng lòng bỏ qua.
Lời y nói cực kỳ vang dội, tựa hồ cố ý để cho mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng vậy.
Mà ý tứ trong lời nói kia tự nhiên cũng làm cho tất cả đều rùng mình.
Thứ nhất, cách xưng hô tiên sinh này không hề đơn giản. Trong đa số
tình huống, đây là cách vãn bối gọi tiền bối hoặc là học giả ban nhất
gọi học giả cấp trên. Thế nhưng rõ ràng Hạ Hầu Hiên đã lớn hơn Tô Trường An rất nhiều. Mà hiện tại lại ở trước mặt bao nhiêu người gọi hắn một
tiếng tiên sinh, ý tứ kia quá rõ ràng.
Thứ hai là, đột nhiên Ngũ hoàng tử được thả ra, trọng chưởng quyền
hành vốn là một chuyện nằm ngoài ý muốn của mọi người. Mà qua lời y nói
mọi người có thể biết được chuyện này có liên quan đến Tô Trường An.
Ngoại trừ Mục Quy Vân và Long Tương Quân biết rõ nội tình ra thì ánh
mắt tất cả mọi người ở đây nhìn Tô Trường An đều có chút giật mình. Hiển nhiên không dự liệu được thiếu niên sức trâu nổi danh ở Trường An này
lại có bản lãnh như vậy.
Từ Nhượng ở một bên sắc mặt lạnh lẽo có chút biến đổi, ánh mắt lộ ra
vẻ đấu tranh nhưng rất nhanh bị y áp xuống, khôi phục lại dáng vẻ lạnh
như băng.
Tô Trường An trầm mặc nhận lấy Thập Phương và Cửu Nạn, lại một lần
nữa đeo lên lưng. Thế nhưng hắn cũng không đáp lại lời cảm tạ của Hạ Hầu Hiên. Thực sự trong lòng hắn vẫn còn nhiều khúc mắc với y. Chuyện mình
cứu y đơn giản cũng vì Thiên Lam, chứ không phải thật lòng muốn cứu y.
Vậy nên hắn không biết ngay lúc này nên đáp trả vẻ mặt thành khẩn của Hạ Hầu Hiên như thế nào.
May mắn là Hạ Hầu Túc Ngọc đứng bên cạnh liếc mắt một cái liền nhận
ra sự lúng túng giữa hai người. Nàng bước nhanh đến bên người Tô Trường
An nói:
- Trường An, hóa ra là ngươi cứu Ngũ Ca sao!
Có thể thấy Hạ Hầu Túc Ngọc rất vui vẻ, không những giải trừ được mối họa của Thiên Lam Viện mà Ngũ ca mà nàng kính trọng cũng được thả ra,
dường như mọi chuyện lúc này đều rất hoàn mỹ.
Vì thế nụ cười trên mặt nàng càng rạng rỡ, đang muốn nói gì đó với Hạ Hầu Hiên.
Nhưng một giây này, vốn trong màn đêm đã hửng sáng, một ngôi sao màu
tím sáng lên trong bóng tối, nét vui vẻ trên gương mặt Hạ Hầu Hiên một
khắc này cũng tắt ngắm.
Sau đó một đường máu hiện ra ở giữa mi tâm y, từ trên xuống dưới dần dần mở ra, xuyên qua cả người y.
Ánh sáng trong mắt y lúc này trở nên hoảng hốt, y há miệng muốn nói
gì đó thế nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh gì thì một khắc này một
màn mưa máu chợt mạnh mẽ nổ tung.
Thân thể y lúc này cũng hoàn toàn tách thành hai nửa.
Đến lúc này mọi người mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào sau lưng
của Hạ Hầu Hiên đã xuất hiện một bóng dáng. Tóc gã bay tán loạn, ôm một
thanh quỷ đầu đao. Bộ dáng nhìn như một vị đao khách vô cùng chán nản.
Nhưng trên đỉnh đầu của gã đột nhiên lúc này lại có một ngôi sao sáng lên, trực tiếp chiếu lên thân gã.
Gã chìm trong ánh sáng, tuy không phóng ra bất kỳ linh lực nào nhưng
lại làm cho tất cả mọi ở đây sinh ra một loại ảo giác như gặp thần linh.