Lưu Đại Hoành cùng Cổ Tiễn Quân chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, bọn họ đã hiểu cấp độ trận chiến đấu này đã vượt qua bọn họ quá nhiều, chỉ có
thể từ xa xa mà nhìn thôi.
Tô Trường An một đao chém xuống thuận thế rơi trên mặt đất.
Trên đầu hắn đổ đầy mồ hôi, không chỉ vì một đao này hao hết khí lực của
hắn. Mà còn vì thứ vừa mới dũng mãnh vào cơ thể, vật kia chứa khí tức
làm cho hắn sợ hãi, nó tựa như một con quái vật âm lãnh lại khát máu. Mà con quái vật này hiện tại lại trong cơ thể mình. Hắn có thể cảm giác
được nó nhưng không cách nào xua đuổi.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng gào thét đã cắt đứt suy nghĩ của Tô Trường An.
"Tại sao? Tại sao trên người của ngươi lại có Chân thần chi huyết?" Hắc bào
nhân đã sớm không còn phong đạm vân khinh như vừa rồi, cánh tay trái
cùng gần nửa người với áo đen quỷ dị kia cũng bị xé nát, lộ ra thân thể
khô héo bên trong. Gã gào thét với Tô Trường An, trong thanh âm có phẫn
nộ nhưng đa phần là hoảng sợ.
Tô Trường An nhập lại cũng không
hiểu gã đang nói gì, hắn rất bất an nhưng toàn thân lại vô lực, hắn phải hết sức chống đỡ mới có thể khiến bản thân không bất tỉnh.
"Ngươi tại sao còn chưa chết?" Tô Trường An hỏi, hắn không hiểu tại sao một
người đã mất đi nửa thân hình lại có thể thét to như vậy.
"Chết?
Ta vừa chết rồi! Ngươi không nhìn thấy sao? Mệnh tinh của ta đã bị ngươi chém rụng rồi!" Hắc bào nhân kia như đã phát điên, gã tồn tại là bực
nào cao quý. Nhưng không hiểu sao lại bị tiểu tử này trảm chết Thiên
Chiếu thần tính, thần huyết của gã tổn thất một nửa, thực lực mất đi tám phần! Mà gã không hiểu nhất chính là tại sao trong cơ thể của đứa bé
này lại có Chân thần chi huyết. Cho dù cây đao kia cũng không nên có
loại vật này.
"Nhưng ngươi rõ ràng còn có thể nói chuyện." Tô
Trường An nhíu mày, nói rất chân thành. "Nếu đã chết thì nên giống như
bọn họ, không thể gượng dậy cũng không thể nói chuyện."
Hắn nói rất nghiêm túc, giống như là tuyên án chút gì đó.
Tô Mạt chết rồi, Cổ Ninh chết rồi, Kỷ Đạo chết rồi, Lận Như cũng chết rồi, những người trong tiêu đội cũng đã chết hết. Bọn họ không thể nói
chuyện, mặc dù Tô Trường An có rất nhiều lời muốn nói cùng bọn họ, nhưng bọn ho cũng sẽ không nghe thấy, càng sẽ không đáp lại hắn. Đó mới là
chết rồi, nhưng quái vật trước mắt này còn có thể nói chuyện, vì vậy gã
còn chưa chết.
Tô Trường An cho rằng thế đấy, vì vậy hắn lần nữa
giơ lên đao của mình. Cho dù hắn toàn thân đau nhức, coi như hắn có thể
tùy lúc bất tỉnh. Nhưng hắn muốn gã chết, thiếu nợ thì trả tiền, giết
người liền đền mạng, đạo lý này Tô Trường An biết rõ.
Đao của hắn bổ xuống yêu ma, không có bất kỳ chống cự.
Đao của hắn đã đến đỉnh đầu hắc bào nhân, nhưng lớp da mỏng khó coi kia cũng không cắt được.
Chung quy Tô Trường An đã không còn khí lực.
"Tại sao ta giết ngươi không chết?" Tô Trường An hỏi như vậy.
"Thần huyết ngủ say trong cơ thể ngươi, y còn quá yếu ớt, ngươi cũng quá yếu
ớt. Bất quá có thể chém rụng tính mạng tinh của ta đủ để cho ngươi kiêu
ngạo rồi." Hắc bào nhân nói, gã kiên nhẫn giải thích. Sau đó gã giống
như nở nụ cười, nụ cười không dễ nhận ra được. "Bất quá bây giờ ta sẽ ăn ngươi, hấp thu thần huyết trong cơ thể ngươi. Nói không chừng ta sẽ
được trở thành Chân thần. Thật sự rất cảm ơn ngươi."
Nói xong tay phải còn khỏe mạnh của hắc bào nhân mãnh liệt duỗi ra, bóp cổ Tô Trường An, nâng hắn lên từ từ.
Tô Trường An muốn phản kháng, nhưng thực sự hắn không còn khí lực.
"Tiểu Tước gia!"
"Tô Trường An!"
Lưu Đại Hoành cùng Cổ Tiễn Quân đồng thời kêu lên, bọn họ muốn tiến lên hỗ
trợ, thế nhưng hắc bào nhân chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, một đạo trói buộc
vô hình liền nhanh chóng vây khốn hai người.
"Từ sau khi đám bọn
hắn ngủ say, trên đời này rốt cuộc lại có một vị Chân thần ra đời. Các
ngươi liền là nhân chứng đi, cho dù là chết, các ngươi cũng sẽ thấy vinh hạnh." Nói đến đây, gã quay đầu nhìn về phái Cổ Tiễn Quân, lộ ra một nụ cười ưu nhã nhưng thực ra lại cực kỳ khó coi nói tiếp: "Đương nhiên
nàng sẽ không chết, ta đem nàng trở thành thần hậu. Cùng một chỗ với ta
thống trị thế giới này."
Tô Trường An không hiểu hắc bào nhân
đang nói cái gì, hắn cũng không cảm thấy có thần huyết thứ khó hiểu này
trong người. Hắn chỉ biết hắc bào nhân muốn ăn hắn, hắn ghét chết kiểu
này. Hắn bỗng nhiên sinh ra chút lực lượng, đều muốn vặn bung tay của
hắc bào nhân ra khỏi yết hầu. Nhưng cũng chỉ phí công, một đao kia đã
tiêu hao hết khí lực của hắn, cũng dùng hết lực lượng Mạc Thính Vũ lưu
lại cho hắn.
"Không có tác dụng đâu, ta cảm giác lực lượng thần
huyết trong cơ thể ngươi đã tiêu hao hết. Đã không có y, ngươi không
phải là đối thủ của ta." Hắc bào nhân nói ra nhìn Tô Trường An, trong
ánh mắt chứa một loại thương cảm làm người ta thấy buồn nôn.
Bởi vì bị gã nắm chặt yết hầu, Tô Trường An hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, ánh mắt cũng dần mơ hồ.
"Chân Thần chi huyết a!" Hắc bào nhân cảm thán, thèm thuồng trong ánh mắt làm diện mạo gã vốn khó coi lại càng thêm xấu xí. Gã đối mặt với Tô Trường
An hít một hơi, Tô Trường An liền cảm thấy có một thứ gì đó trong cơ thể bị hắc bào nhân hút đi.
Tô Trường An có thể biết rõ ràng mỗi một giây mình càng suy yếu. Nhưng hắn cũng cố hết sức bảo trì bản thân
thanh tỉnh, hắn dùng khí lực toàn thân mở mắt ra, đập vào mắt chính là
một mảnh tinh không.
Cho đến lúc này Tô Trường An mới phát hiện, tinh không tối nay chẳng biết lúc nào lại sáng lạn như thế.
Ngôi sao trong bầu trời đêm lập lòe, một viên rồi lại một viên, hắn không biết tên nhưng lại cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
Chết dưới mảnh tinh không này, không quá hối tiếc. Tô Trường An thầm nghĩ như thế.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một ngôi sao rất khác, nó hiện ra ánh sáng màu đỏ,
như là hỏa diễm trong bầu trời đêm. Ngọn lửa kia càng lúc càng lớn, đồng tử của Tô Trường An cũng theo đó ngày càng to lên.
"Anh!" một
tiếng thanh minh truyền đến tai của hắn như là tiếng chim kêu. Tô Trường An cảm thấy giống như đã nghe ở đâu đó rồi nhưng lại không nhớ ra. Bỗng nhiên sự suy yếu trên mặt hắn phát ra ánh sáng nào đó, như là người
chết hồi quang phản chiếu.
Hắn cố hết sức cúi đầu xuống bởi vì bị hắc bào nhân nắm cổ nên động tác này thiếu chút nữa đem xương cốt của
hắn vỡ vụn. Hắn nhìn hắc bào nhân, miệng hắc bào nhân đang mở rộng như
hấp thu đồ vật gì đó từ trên người hắn.
Tô Trường An nhìn gã, vô cùng nghiêm túc nói ra: "Thực xin lỗi, chỉ sợ hôm nay ngươi giết ta không được rồi."
Có lẽ bị thần tình chắc chắn của Tô Trường An hù dọa, hắc bào nhân ngẩng
người. Gã cảm thấy Tô Trường An điên rồi, gã vừa muốn nói cái gì đó lại
bị một giọng nói cắt ngang.
Thanh âm kia hỏi một câu: "Ngươi muốn chết sao?"
Sau đó hắc bào nhân thấy hoa mắt, gã nhìn thấy một con chim to toàn thân
đốt lên hỏa diễm hạ xuống trước người, hóa thành một vị hồng y nữ tử
chân trần.
Nàng kia ngày thường tuyệt thế hoa thơm, khuynh quốc khuynh thành, giờ đây hai đầu lông mày lại mang theo sát khí.
Chân trần của nàng đi đến trước người hắc bào nhân, lục lạc treo trên chân rung động kêu leng keng.
"Ngươi muốn chết sao?" Nàng hỏi lại lần nữa, mày nhíu càng sâu. Hắc bào nhân
dường như bị biến số trước mắt làm cho giật mình, nhất thời không trả
lời.
Sát khí trên mặt hồng y nữ tử biến thành sát ý, âm thanh lại lớn hơn vài phần. Nàng lại hỏi một lần nữa: "Thiên Chiếu, ngươi là cựu
thần của kỷ nguyên trước kéo dài hơi tàn! Nói cho ta biết! Ngươi muốn
chết sao!!"
Hắc bào nhân bị dọa thật sự, hồng y nữ tử không rõ
lai lịch kia một câu nói ra nguồn gốc của gã. Gã cho rằng tin tức về gã
trên thế gian này đã sớm bị thời gian xóa sạch.
Gã càng nắm Tô
Trường An chặt hơn, nhạy bén ý thức được, hồng y nữ tử trước mặt này
cùng Tô Trường An có quan hệ rất sâu. Cũng không cần thăm dò chi tiết
hồng y nữ tử trước mắt, Tô Trường An chính là thẻ đánh bạc quan trọng
nhất trong tay gã.
"Muốn chết!!" Động tác này của hắc bào nhân
dường như làm nữ tử triệt để tức giận, con ngươi nàng lóe lên tinh mang. Cánh tay còn lại của hắc bào nhân bị cắt tận vai, Tô Trường An liền rơi xuống đất.
Hắc bào nhân nghi hoặc quay đầu, gã không thấy gì cả, cũng không kịp cảm giác, cho nên đến khi Tô Trường An rơi xuống đất gã
mới phát hiện cánh tay của mình đã bị chặt đứt. Sắc mặt nghi hoặc biến
thành sợ hãi, trên thân nữ nhân này hắn cảm giác được một tia khí tức
Chân thần.
Tô Trường An chật vật đứng lên, hắn hít vài hơi thật
mạnh. Lại dùng ống tay áo xóa đi vết bẩn cùng máu trên mặt. Sau đó hắn
quay đầu nhe răng cười cười với hồng y nữ tử, có chút phàn nàn: "Sư mẫu, người đến chậm một bước, ta sẽ phải đi gặp sư phụ rồi."
Hồng y nữ tử này chính là phượng hoàng hóa thành Ngô Đồng ngày đó.
"Anh linh của sư phụ ngươi trở về Tinh hải trên trời. Ngươi chết cũng không thấy được." Ngô Đồng trợn mắt nhìn Tô Trường An nói.
"Ồ? Như vậy sao?" Tô Trường An có chút thất vọng.
“Muốn chết nữa không?" Ngô Đồng vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay gõ lên đầu Tô Trường An một cái.
"Không có muốn a." Tô Trường An cười nói, ở đây có Ngô Đồng, hắn cũng không
cần sợ hắc bào nhân. Quay đầu nhìn Lưu Đại Hoành chật vật còn có mấy
người Cổ Ninh như trước nằm trên mặt đất, tâm tình mới khá hơn một chút
liền khó chịu. Hắn nhìn về phía Ngô Đồng nói ra: "Sư mẫu, có thể giúp
làm một chuyện không?"
"Giúp làm gì?" Ngô Đồng nhíu mày, giọng nói không mặn không nhạt.
"Giúp ta giết hắn đi." Tô Trường An nói rất chân thành, chỉ chỉ hắc bào nhân
đã ngây ra như phỗng. "Ta giết hắn không được lại muốn giết hắn, vì vậy
chỉ có thể làm phiền sư mẫu."
"Ta giết hắn không được." Ngô Đồng nhìn nhìn hắc bào nhân lắc đầu nói ra.
"Sao lại như vậy?" Tô Trường An thấy khó hiểu, Ngô Đồng ngay cả một ngón tay cũng không động đã chém một cánh tay của hắc bào nhân. Tô Trường An cảm thấy Ngô Đồng giết hắc bào nhân là chuyện rất dễ dàng.
"Ngươi biết gã là cái gì không?" Ngô Đồng hỏi ngược lại.
"Gã nói gã là thần, nhưng thiếu chút nữa ta giết được gã. Có lẽ không có
thần nào lại yếu như thế." Tô Trường An nhìn nhìn thân thể hắc bào nhân
giống như xương khô, lại bổ sung "Có lẽ cũng không có thần xấu như thế." =))
Ngô Đồng bật cười, đối với sự phán định của Tô Trường An về
thần chẳng thèm nói đúng sai. Nàng nói ra: "Tại phía nam đại lục có một
đảo quốc gọi là Đông Doanh. Trong truyền thuyết thật lâu lúc trước,
người cùng quỷ ở chung, ban ngày dân chúng làm việc tay chân, ban đêm
bách quỷ hoành hành, liền không có người dám đi ra ngoài. Sau đó có một
người nam nhân đến thu phục bách quỷ. Đám dân chúng trong buổi tối cũng
có thể tự do hoạt động như ban ngày, đám dân chúng rất cảm kích hắn,
liền thờ hắn là thần, xưng là Thiên Chiếu."
"Vậy gã thật là
thần?" Tô Trường An rất kinh ngạc, nghiêm túc một lần nhìn lại hắc bào
nhân nói: "Nghe như vị kia là một thần tốt, nhưng ta thấy hắn không
giống."