Tô Cẩm mang theo lễ vật, bế con ngồi lên xe ngựa, đến Lý phủ làm khách.
Dương thị, Cữu phu nhân cùng ở phòng khách tiếp đãi nàng, hai biểu tỷ muội Lý Tuệ Châu, Dương Tố Lan cũng ngồi ở một bên.
Tô Cẩm mặc một chiếc bối tử (*) màu xanh, phía dưới quần trắng, ăn mặc
thật đơn giản, lại không che giấu được dung mạo diễm lệ bẩm sinh cùng
dáng người xinh đẹp của nàng, mới xuất hiện ở trước cửa phòng khách, đám người Dương thị đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, nhất là hai vị phu
nhân, đều không thể tiếp nhận một quả phụ bán bánh bao đầu đường thế mà
lại quốc sắc thiên hương như thế.
Dương thị từng gặp qua không ít quý nữ danh môn, luôn có cô nương xinh đẹp, trước kia nghe nói Tô Cẩm
tư sắc diêm dúa lẳng lơ, Dương thị liền nghĩ, một dân phụ cơm canh sơ
sài có thể thật sự đẹp sao? Nhiều lắm thì chỉ ở bậc trung, cộng thêm
thay đổi cách ăn mặc mới có vẻ đặc thù một chút, đặt vào gia đình giàu
có, nhiều nhất là một nha hoàn dung mạo xinh đẹp.
Mà bây giờ, trơ mắt nhìn Tô Cẩm dắt theo một bé gái thận trọng đi về phía nàng ta, rõ
ràng đã sinh hai đứa bé rồi, khuôn mặt tiểu phụ nhân kia vẫn còn mềm mại như các thiếu nữ, mặt mày lại mang nét quyến rũ kiều diễm chỉ ở tân phụ (cô dâu) mới có, giống như một đóa mẫu đơn đỏ thẫm diễm áp quần phương, trong lòng Dương thị không nhịn được dâng lên ghen tỵ.
Vì sao ông trời bất công như thế, xếp đặt tướng mạo tốt như vậy lên trên người một quả phụ không biết thẹn?
Dương thị nghĩ như vậy, nhưng bản thân nàng ta cũng là một mỹ nhân, còn có
thể khống chế được ghen tỵ, ở bên cạnh Cửu phu nhân tư sắc bình thường,
nhìn thấy Tô Cẩm thân phận không bằng nàng ta lại xinh đẹp hơn nàng ta,
Cữu phu nhân rất không thoải mái, âm thầm liếc về phía nữ nhi ở đầu
dưới.
Dương Tố Lan hâm mộ nhìn Tô Cẩm, cô nương mười sáu tuổi đợi gả, chỉ hy vọng mình cũng có một gương mặt mỹ lệ, mà không phải cái
danh tài nữ thư hương. Mẫu thân là tài nữ, nhưng phụ thân lại thích đi
phòng hai tiểu thiếp tướng mạo đẹp hơn, Dương Tố Lan mưa dầm thấm đất,
dần dần hiểu được một đạo lý, thú thê thú hiền, nạp thiếp nạp sắc (cưới
vợ cưới vợ hiền, nạp thiếp nạp người có sắc), các nam nhân thú tài nữ là vì danh tiếng, trong xương vẫn ưa thích mỹ nhân.
"Oh, muội muội thật đáng yêu!"
Ba nữ nhân đều nhìn chằm chằm Tô Cẩm, chỉ có Lý Tuệ Châu mười tuổi chú ý tới A Mãn trắng trắng tinh khiết trước tiên.
Nàng vừa hô, ba nữ nhân Dương thị lúc này mới nhìn về phía A Mãn, Tô Cẩm nắm lấy cơ hội, thật nhanh quan sát khuê tú duy nhất trong phòng khách -
Dương Tố Lan.
Dương Tố Lan mặc một chiếc bối tử thêu hoa màu hồng nhạt, màu sắc này làm nền cho làn da, nhưng Tô Cẩm vẫn nhìn ra, Dương
Tố Lan hơi đen, gương mặt nhỏ dài, đôi môi hơi mỏng, đoan đoan chính
chính ngồi ở đàng kia, thay đổi duy nhất, chính là khí độ đại gia khuê
tú kia.
Nhìn qua loa qua một lần, Tô Cẩm uốn gối hành lễ: "Dân phụ bái kiến hai vị phu nhân, hai vị tiểu thư."
Dương thị, Cữu phu nhân lập tức chú ý tới chỗ không ổn trong động tác của
nàng, liếc mắt nhìn nhau, truyền cho nhau một ánh mắt giễu cợt, phụ nhân phố phường, đúng là không lên được mặt bàn.
Dương thị không muốn nói chuyện với quả phụ hèn mọn lắm.
Cữu phu nhân một lòng hy vọng nữ nhi có thể gả cho Tiêu Chấn tuổi trẻ tài
cao, cho nên thái độ khá hơn một chút, cười nói: "Tiêu đại nhân cùng đại nhân quan hệ thân thiết, giữa chúng ta cũng không cần quá khách khí,
mau mời ngồi."
Tô Cẩm phúc lễ nói cám ơn, nhìn ra Dương thị thật
sự không chào đón nàng, Tô Cẩm cũng không định dùng mặt nóng đi dán mông lạnh người ta, buông mắt ngồi ở trên ghế, hai tay vịn nữ nhi ngây thơ,
bày ra dáng vẻ dân phụ nhút nhát.
"Phu nhân, muội muội tên gì?" Lý Tuệ Châu bu lại, khom lưng trêu chọc A Mãn.
A Mãn ngước đầu nhỏ, tò mò nhìn nàng.
Tô Cẩm cười nói: "Hồi tiểu thư, nàng tên A Mãn, Mãn trong Mãn Nguyệt (trăng tròn)."
Lý Tuệ Châu đọc một lần, yêu thích sờ sờ gương mặt A Mãn: "Muội muội thật là xinh đẹp."
A Mãn nghe hiểu được câu này, nhếch miệng cười. Trả lễ lại, Tô Cẩm cũng khen Lý Tuệ Châu xinh đẹp.
Cữu phu nhân cười gọi nữ nhi đến chơi đùa cùng A Mãn, thuận tiện giới thiệu với Tô Cẩm: "Đây là tiểu nữ Tố Lan."
Tô Cẩm nhìn nhìn Dương Tố Lan, vẻ mặt thật lòng tán dương: "Đã sớm nghe
nói quý phủ là thư hương môn đệ, biểu tiểu thư quả là khí độ, giống như
tài nữ trong tranh đi ra, thật đoan trang."
Khuôn mặt Dương Tố Lan ửng đỏ, Cữu phu nhân cười híp mắt, Dương thị nhìn Tô Cẩm, vẻ mặt rốt cuộc dễ nhìn một chút.
Nói lời xã giao một hồi, mọi người dời bước đến Cúc viên thưởng cúc, Dương
Tố Lan, Lý Tuệ Châu mỗi người dắt một cái tay nhỏ của A Mãn, A Mãn muốn
đi chỗ nào hai người cũng theo cùng, dần dần kéo dài khoảng cách. Các
người lớn nơi này, Dương thị đi lên phía trước một chút, Cữu phu nhân và Tô Cẩm sóng vai nhau, nhẹ nhàng trò chuyện.
"Đúng rồi, ta thường nghe người ta khen ngợi Tiêu đại nhân anh dũng, không biết Tiêu đại
nhân năm nay bao nhiêu tuổi?" Cữu phu nhân chủ động chuyển đề tài đến
trên người Tiêu Chấn.
Tô Cẩm nói: "Hai mươi sáu rồi, lớn hơn trượng phu đoản mệnh kia của dân phụ một tuổi, cho nên đại nhân gọi dân phụ là đệ muội."
Cữu phu nhân ngạc nhiên nói: "Hai mươi sáu? Vậy cũng thật không nhỏ rồi, tại sao còn chưa có thành gia?"
Tô Cẩm đối với chuyện này cũng lơ mơ, nói đúng sự thật: "Lúc dân phụ mới
vừa tới cũng buồn bực chuyện này, theo như lời nhà dân phụ suy đoán,
Tiêu đại nhân ánh mắt cao, cô nương nhà nông bình thường đều không vừa
mắt."
Cữu phu nhân nhìn nhìn nữ nhi trước mặt, thở dài nói: "Tính khí này của Tiêu đại nhân, thật giống với Tố Lan nhà chúng ta, cao
không tới thấp không xong, vẫn trễ nãi đến bây giờ. Chỉ có điều các nam
nhân lớn một chút cũng không sợ, cô nương gia vượt qua mười tám tuổi đã
là gái lỡ thì, cho nên ta lo rầu, muốn nhanh chóng chọn cho Tố Lan một
cửa hôn sự tốt."
Tô Cẩm phối hợp nói: "Biểu tiểu thư đoan trang
hào phóng, hào kiệt đề thân nhất định nối liền không dứt, phu nhân cần
gì phải rầu rĩ?"
Cữu phu nhân than thở lần nữa: "Tố Lan xoi mói,
có bản lãnh nàng chê lớn tuổi, trẻ tuổi, nàng lại chê thiếu tiền đồ, một lòng muốn gả cho anh hùng trẻ tuổi đấy."
Tô Cẩm bừng tỉnh hiểu
ra, nhưng không có theo tâm ý của Cữu phu nhân chủ động tác hợp Dương Tố Lan cùng Tiêu Chấn nữa, chỉ tán dương tài hoa của Dương Tố Lan, khuyên
Cữu phu nhân không cần lo lắng quá. Không phải Tô Cẩm không muốn giúp,
mà là nàng sợ gây phiền toái, nàng ở trước mặt Cữu phu nhân quá nhiệt
tình, ngộ nhỡ Tiêu Chấn không hài lòng cửa hôn sự này thì làm thế nào?
Nàng không tiếp nhận dò hỏi, Cữu phu nhân nóng nảy, mắt thấy mọi người sắp
đi dạo xong một vòng vòng quanh vườn hoa cúc nho nhỏ, Cữu phu nhân càng
gấp gáp hơn, rốt cuộc bỏ xuống thể diện nhà mình, nhỏ giọng hỏi Tô Cẩm:
"Không nói gạt muội, hôm đó Tiêu đại nhân tới phủ làm khách, sau khi hắn đi rồi, cô phụ Tố Lan đột nhiên nói ra một câu, nói hứa gả Tố Lan cho
Tiêu đại nhân không tệ, sau đó khen Tiêu đại nhân một chặp, khen đến ta
cũng động lòng, chỉ là không biết Tiêu đại nhân thích dạng nữ tử như thế nào? Muội có thể kể ra một chút không?"
Tô Cẩm suy nghĩ một
chút, cười khổ nói: "Mặc dù dân nữ ở cùng một phủ với đại nhân, nhưng
bình thường cách mấy ngày mới ngẫu nhiên gặp mặt, đại nhân lại là người
trầm mặc ít nói say mê quân vụ, dân nữ thật sự không nhìn ra ngài ấy
thích loại nữ tử nào, như vậy đi, sau khi dân nữ trở về hỏi bóng gió
thăm dò ý tứ của ngài ấy thử xem, đến lúc đó sẽ báo cho ngài biết?"
Cữu phu nhân cảm kích nói: "Ừhm, vậy thì làm phiền muội muội, nếu hai người bọn họ có thể gom thành một đôi, đại nhân và cô phụ Tố Lan chính là
thân càng thêm thân, sau này lại gặp phải chiến sự, hai người giúp đỡ
lẫn nhau, nhất định có thể đánh bại quân địch."
Tô Cẩm cười gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."
Thưởng hoa Cúc xong, Tô Cẩm bế nữ nhi trở về Tiêu phủ, A Mãn ăn no ngủ rồi, Tô Cẩm ngồi ở đầu kháng, lặng lẽ hồi tưởng lại chuyện này.
Dương Tố Lan là chất nữ của phu nhân Lý Ung, Tiêu Chấn là thủ hạ trực hệ của Lý
Ung, nếu theo lời của Cữu phu nhân, hôn sự thành, Tiêu Chấn cùng Lý Ung
thân càng thêm thân, đây đối với con đường làm quan của Tiêu Chấn có
trăm lợi không có một hại. Hơn nữa, lúc trước Tiêu Chấn cự tuyệt chất nữ Kim Hoa Nhi của Bành Bách Hộ, lý do là hắn muốn thú một cô nương có học biết chữ, Dương Tố Lan vừa khéo phù hợp điểm này!
Tô Cẩm cảm thấy, Tiêu Chấn hơn phân nữa sẽ đồng ý.
Mặt trời chiều ngã về tây, Tiêu Chấn trở lại.
Tô Cẩm ôm nữ nhi đi gặp hắn.
Sau khi ngồi xuống, hai tay Tiêu Chấn đỡ lấy A Mãn, để tiểu nha đầu mặt đối mặt giẫm ở trên đùi hắn, chân nhỏ của A Mãn dùng sức đạp, giống như
nhảy mà không phải nhảy, ngây ngốc chơi rất vui vẻ.
Tô Cẩm ở bên
kể về chuyến đi hôm nay cho Tiêu Chấn nghe, nhỏ giọng chúc mừng nói:
"Đại nhân, Lý phu nhân có lòng gả chất nữ của bà ấy cho ngài đấy."
Tiêu Chấn không tập trung gật đầu một cái, gật xong mới phản ứng kịpTô Cẩm nói cái gì, nghiêng đầu nhìn nàng.
Tô Cẩm chế nhạo cười: "Hai vị phu nhân mời dân nữ tới, chính là vì chuyện
hôn sự này, Cữu phu nhân nhờ dân phụ thăm dò xem ý tứ của ngài trước."
Ánh mắt Tiêu Chấn mơ hồ.
Chất nữ của Lý phu nhân?
Tiêu Chấn nghĩ tới, trước đây không lâu hắn đi Lý phủ làm khách, ở cửa đại
môn từng gặp phải hai cô nương, một là hòn ngọc quý trên tay Lý đại
nhân, một người khác, Tiêu Chấn cố gắng nhớ lại, có một chút ấn tượng,
biểu tiểu thư hình như hơi đen, dáng dấp cũng rất tầm thường, tóm lại,
lúc ấy hắn liếc mắt nhìn một cái liền cho qua, không để trong lòng.
Một cô nương không thể làm cho hắn liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, sao hắn có thể thích được?
"Ta không đồng ý." Tiêu Chấn nhìn dưỡng nữ khả ái, vô cùng thống khoái nói.
Tô Cẩm lấy làm kinh hãi, không nhịn được hỏi: "Không phải ngài thích cô
nương có tri thức hiểu lễ nghĩa sao? Dương tiểu thư xuất thân Thư Hương
Thế Gia, đoan trang hào phóng cử chỉ ưu nhã, có vài phần phong phạm của
Lý phu nhân, thú về làm phu nhân, hẳn là hiền thê lương mẫu, có cách trị gia."
Tiêu Chấn cổ quái nhìn nàng: "Đệ muội rất hài lòng?" Hắn
đã nói không được rồi, nàng còn ba hoa chích chòe khen nữ nhi Dương gia, chẳng lẽ thu được chỗ tốt gì của Dương gia?
Tiêu đại nhân tính tình ngay thẳng, trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt đều lộ ra.
Tô Cẩm rất tức giận, hận không thể ném cái ly trà đập vào mặt hắn, thật
may là nữ nhi trong ngực Tiêu Chấn đột nhiên nhìn sang, nữ nhi đáng yêu
tựa như đóa hoa, kịp thời đè xuống lửa giận của Tô Cẩm.
Nàng hít
sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Đại nhân muốn thú thê tử như thế nào, thật
ra chẳng quan hệ gì tới ta, chỉ vì Lý phu nhân, Cữu phu nhân nhờ dân nữ
giúp nói tốt cho người ta, dân nữ mới không chú ý thân phận tốn nhiều
tâm tư một chút. Dân nữ tán thành cửa hôn sự này, một là từng nghe phụ
thân của A Mãn nói ngài thích cô nương có tài hoa, hai là Lý đại nhân là quan trên của ngài, thân càng thêm thân có trợ giúp cho con đường làm
quan tương lai của ngài, cho nên mới khuyên ngài đón nhận, nếu ngài thật sự không muốn, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhiều chuyện."
Tiêu Chấn trầm mặc một lát, vẫn cự tuyệt: "Nếu ta thú thê, nhất định là bởi
vì nữ tử kia đáng giá để ta thú, không liên quan tới chức quan cao thấp
của người nhà nàng ta."
Hắn chỉ giải thích nguyên nhân thứ hai,
không có phủ nhận hắn thích nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, Tô Cẩm thử
dò hỏi nói: "Đại nhân có từng gặp qua biểu tiểu thư?"
Tiêu Chấn gật đầu một cái: "Gặp qua một lần."
Tô Cẩm đã hiểu, Tiêu Chấn không có vừa ý khuôn mặt của Dương Tố Lan, lý do khác đều là thứ yếu.
"Cữu phu nhân còn đang chờ dân nữ đáp lời, đại nhân muốn dân nữ nói thế
nào?" Kết quả đã định, Tô Cẩm bắt đầu suy nghĩ khắc phục hậu quả như thế nào.
Tiêu Chấn cau mày, bởi vì kính trọng Lý đại nhân, Tiêu Chấn khó được thông minh một lần, dạy Tô Cẩm: "Thì nói ta trước mắt chỉ muốn kiến công lập nghiệp, vô tâm cưới gả."
Tô Cẩm nghĩ thầm, bất kể
lý do gì, chỉ cần Tiêu Chấn cự tuyệt hôn sự, Dương thị, Cữu phu nhân
cũng sẽ dâng lên khoảng cách, nàng có lòng giúp Tiêu Chấn cứu vãn cũng
cứu vãn không được, vậy thì trực tiếp theo như Tiêu Chấn giao phó. Đi
làm, tránh cho nàng lắm mồm nói bậy, cuối cùng hai nhà nháo lên, sau này Tiêu Chấn hối hận, thì trách ngược nàng truyền lời bậy.
Trước khi đi, Tô Cẩm tốt bụng nhắc nhở Tiêu Chấn: "Ngài sẽ không sợ vì vậy đắc tội Lý đại nhân?"
Tiêu Chấn lập tức nói: "Lý đại nhân lòng dạ rộng rãi, sẽ không so đo chuyện
nhỏ thế này." Bành Bách Hộ cũng không so đo, cũng không phải là đàn bà.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm hắn: "Ngộ nhỡ thì sao?"
Tiêu Chấn không nhịn được nói: "Ngộ nhỡ thì ngộ nhỡ, hắn thật sự giống đám người kia, ta sẽ càng không kết thân với hắn."
Hắn đường đường là nam nhi thân cao chín thước, há có thể bởi vì sợ đắc tội người, liền thú nữ nhân mình không thích làm thê?
Tô Cẩm thật sự không biết nên bội phục hắn ngay thẳng hay là cười hắn quá
ngu, lắc đầu một cái, ôm nữ nhi đi, hôm sau liền đi trả lời Cữu phu
nhân.
Nam nữ cưới gả, đàn gái chủ động vốn đã khó coi, hiện tại lại bị đàn trai cự tuyệt, vẻ mặt Cữu phu nhân xấu khỏi phải bàn tới.
Tô Cẩm thức thời cáo từ.
(*) Đối Khâm (對襟)
Chữ Khâm (襟) có nghĩa là vạt áo trước. Đối Khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng.
Tuỳ vào thời đại, đối khâm còn có những tên như bối tử 褙子 (thời Tống), phi
phong (thời Minh), và nhật bình (thời Nguyễn). Mỗi thời đại, kiểu dáng
sẽ thay đổi đôi chút.
Không như giao lĩnh và viên lĩnh (có 6
thân), hay thụ lĩnh triều Nguyễn (có 5 thân – còn được gọi là ngũ thân), đối khâm chỉ có 4 thân nên dân gian còn gọi là tứ thân.