Thời tiết phương Bắc
giá rét, mới vừa vào tháng mười ông trời đã giáng xuống trận tuyết như
lông ngỗng, khiến trên từng nóc nhà của Chương Thành đều bao phủ một
tầng tuyết đọng thật dày. Các bách tính đều rối rít đóng cửa lại, dựa
vào hơi nóng hổi của lò sưởi đặt gần đầu giường để ưởi ấm, có thê tử thì ôm thê tử, không có thê tử thì ôm gối cũng hài lòng.
Trong quân
doanh ở ngoại thành, Thiên Hộ Tiêu Chấn thấy thủ hạ binh sĩ đều sắp đông lạnh thành người tuyết, không thể không chấm dứt thao luyện.
Hiệu lệnh vừa hạ xuống, các tiểu binh lập tức tan tác như ong vỡ tổ, đồng
loạt chạy vào trong nhà, tốc độ còn nhanh hơn xung phong ngoài chiến
trận.
Tiêu Chấn ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bông tuyết trắng xóa rơi xuống, rừng cây dương cao lớn thẳng tắp nơi xa giống như bị vùi trong
băng tuyết.
"Đại nhân, chúng ta cũng trở về thôi." Cận vệ Phùng Thực xoa xoa tay nói, lạnh đến nỗi phải dậm chân.
Phùng Thực có vóc người ngũ đoản tam thô(*), đầu lớn bả vai rộng, ở giữa
giống như thiếu một đoạn cổ, đứng bên cạnh Tiêu Chấn cao lớn rắn rỏi
càng lộ ra dáng vẻ thấp bé của hắn, đã bị không ít binh lính trong doanh cười nhạo.
(*): Ngũ đoản: Chân, tay ngắn và cổ ngắn. Tam thô: Tay thô, chân thô và eo thô.
Năm ngoái, lúc mới gặp Phùng Thực trong quân doanh, Tiêu Chấn cũng chứa
lòng xem thường. Tuy nhiên, nhìn Phùng Thực có vóc dáng thấp bé nhưng
lại có sức mạnh trời sanh, mấy đời tổ tiên đều là thợ rèn, khi triều
đình trưng binh Phùng Thực mang theo d/đ'l;q'd một cặp búa sắt tự tay
chế tạo đầu quân, những binh lính khác sợ hãi đội quân tinh nhuệ của
Hung Nô, còn Phùng Thực thì lại vô cùng dũng mãnh, một búa có thể đập
chết một con ngựa tốt của Hung Nô.
Tiêu Chấn rất thưởng thức sự
dũng mãnh của Phùng Thực, từ đó bắt đầu kề vai chiến đấu, kết giao làm
bằng hữu. Sau đó, Tiêu Chấn dựa vào công trạng thăng lên làm Thiên Hộ
Chương Thành, đề bạt Phùng Thực làm cận vệ của hắn, hai người cùng ở
trong phủ Thiên Hộ như hình với bóng.
"Đi thôi." Tiêu Chấn đoán trận tuyết này ít nhất phải rơi hai ba ngày nữa, ở lại trại lính hắn cũng không có chuyện gì làm.
Phùng Thực lập tức dắt ngựa.
Phùng quả là người Dương Châu ở Giang Nam, đây là năm thứ hai hắn tới phương
Bắc, lần nữa thấy tuyết hắn vẫn không nhịn được than thở: "Tuyết này ghê gớm thật đấy, không giống với quê nhà của thuộc hạ, tuyết rơi cũng
giống như trời mưa vậy, tuyết vừa rơi là Cẩm Nương lập tức mắng người,
sợ chậm trễ chuyện làm ăn của nàng, thuộc hạ khuyên nàng thời tiết không tốt thì chúng ta cứ nghỉ ngơi, cũng không phải là ta không nuôi nổi
nàng, nhưng nàng nói nàng chỉ thích kiếm tiền. . . . . ."
Phùng Thực vừa nhớ lại, vừa nhếch miệng cười, mở miệng một tiếng Cẩm Nương hai tiếng Cẩm Nương.
Tiêu Chấn chưa từng gặp nàng dâu của Phùng Thực ở quê nhà, nhưng biết Phùng
Thực lâu như vậy, hắn dựa vào những lời kể của Phùng Thực, trong đầu
cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đại khái của Cẩm Nương, một tiểu phụ
nhân mở cửa hàng bánh bao ở Giang Nam, đanh đá nhưng lại duyên dáng,
khiến trượng phu phải ngoan ngoãn. Tiêu Chấn từng chê cười Phùng Thực
chìu thê quá mức, phải có uy nghiêm của gia chủ, nhưng Phùng Thực lại
nói có thể lấy Cẩm Nương là phúc khí của hắn, lòng hắn cam tình nguyện
bị nàng dâu sai bảo.
Tiêu Chấn suy đoán, có lẽ dáng dấp của Cẩm
Nương không tệ, nhưng Phùng Thực lại khoe khoang Cẩm Nương giống như
tiên trên trời, Tiêu Chấn không tin. Phùng Thực không d/đ;l;q/đ tướng
mạo không tiền tài không có toàn thân cậy mạnh, một nữ nhân tướng mạo
đẹp xuất chúng có thể kiếm tiền nuôi gia đình sao có thể gả cho hắn?
Một người thao thao bất tuyệt nhớ đến nàng dâu hài tử, một không yên lòng lắng nghe, thấm thoát hai người về đến phủ Thiên Hộ.
Tiêu Chấn thích rượu ngon, lệnh gã sai vặt hâm nóng một bầu rượu đặc sản,
lại xào đĩa đậu phộng, cùng Phùng Thực ngồi bên cạnh lò lửa đối ẩm.
Một bầu rượu sắp uống xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, xen lẫn giọng nói của nữ nhân.
Tiêu Chấn để ly rượu xuống, Phùng Thực rời ghế vừa muốn đi xem một chút đã
nghe thấy tiếng hét to của người nào đó ngoài cửa: "Phùng Thực, chàng
lăn ra đây cho lão nương!"
Giọng nói lanh lảnh của nữ nhân, mơ hồ còn mang theo nức nở.
Tiêu Chấn cau mày.
Phùng Thực lại kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, ngó ngó ngoài cửa khó có thể
tin lắp bắp nói: "Đại nhân, tiếng nói này giống như của thê tử thuộc
hạ!"
Tiêu Chấn hơi kinh ngạc, từ Dương Châu đến Chương Thành xa
mấy ngàn dặm, nhưng nếu phụ nhân ngoài cửa thật sự là Cẩm Nương, chẳng
lẽ Dương Châu đã xảy ra chuyện gì?
Phùng Thực bất kể nhiều như vậy, nhanh chân chạy ra ngoài.
Tiêu Chấn ngồi không nhúc nhích.
Phùng Thực vội vàng vọt ra cửa chính phủ Thiên Hộ như tiểu tráng ngưu(bò
tót), chỉ thấy một chiếc xe la kéo đang dừng trước cửa, có một nữ nhân
bọc chăn bông thật dầy ngồi xếp bằng phía trên, trong ngực ôm hài tử
cũng bọc giống như vậy, hai mẫu từ đều bọc kín mít từ đầu đến chân, chỉ
lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng lỗ mũi.
"Cẩm Nương,
thật sự là nàng?" Phùng Thực nhào tới trước xe, nhìn thê tử như đang nằm mơ, chỉ sợ cả hai ánh mắt cũng không đủ dùng.
Ngàn dặm tìm phu,
bôn ba hơn nửa năm cuối cùng cũng nhìn thấy trượng phu, Tô Cẩm bĩu môi,
trong mắt nổi lên sương mù. Phương Bắc đáng chết, sao lại lạnh như vậy!
"Chàng còn biết ra ngoài, hai mẫu tử ta sắp chết rét rồi đây này!" Đầy bụng
uất ức vào lúc này mới được phát tiết ra ngoài, Tô Cẩm vừa khóc vừa
mắng.
Tiểu phụ nhân khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, có một
đôi mắt xếch xinh đẹp, gò má mịn màng mềm mại của nàng bị cóng đến trắng bệch như tờ giấy, càng làm nổi bật hai hàng lông mi đen nhánh mảnh
khảnh cong lên như vẽ, cái miệng nhỏ d/đ/l'q/đđầy đặn kiều diễm, thật
giống như anh đào tươi ngon mới vừa rửa sạch sẽ. Giờ phút này nàng đang
bọc chăn bông màu đỏ sậm ngồi dưới trời tuyết, giống như một đóa Hải
Đường tức giận đón tuyết.
Nhìn lại hài tử trong ngực nàng, dáng
vẻ khoảng chừng bốn năm tuổi, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, vô
cùng hiểu chuyện yên lặng nằm trong ngực mẫu thân trong ngực.
Nhìn hai mẫu tử như vậy, đừng nói đến Phùng Thực, ngay cả thị vệ giữ cửa cũng đau lòng!
"Đi đi đi, mau vào nhà, trên giường gạch nóng hổi." Nàng dâu sợ lạnh nhất, Phùng Thực một tay ôm lấy nhi tử, một tay đỡ Tô Cẩm.
"Không nhúc nhích được, lòng bàn chân đều nứt da, chạm xuống đất là giống như
kim châm vậy." Tô Cẩm dùng tay áo lau mặt một cái nói, nếu không lúc nãy nàng đã vọt vào rồi.
Phùng Thực nghe thấy như thế vội đưa cánh
tay sắt ra vác cả nàng dâu lẫn chăn lên đầu vai. Tô Cẩm cũng không giãy
giụa, hiển nhiên đã sớm thành thói quen, Phùng Thực dặn dò người gác
cổng chuyển một đống hành lý trên xe vào, còn hắn thì xoay người chạy
vào trong sân, tay trái ôm nhi tử tay phải vác nàng dâu, thoải mái giống như khiêng hai túi gạo.
Nhà chính đối diện cửa chính, toàn thân Tiêu Chấn mặc áo đen đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn một màn này.
Phùng Thực vui vẻ nói: "Đại nhân, thuộc hạ về phòng trước!"
Tiêu Chấn gật đầu.
Tô Cẩm nằm trên đầu vai trượng phu, cả người bọc kín chăn khiến mặt cũng
bị chặn lại, nghe trượng phu gọi đại nhân nàng khó khăn nhô đầu ra, chỉ
kịp thoáng nhìn thấy bóng dáng khôi ngô cao chừng chín thước. Nghĩ đến
lúc nhận được thư nhà hồi đầu năm, Tô Cẩm nghĩ thảo nào trượng phu khen
Tiêu đại nhân thần dũng, riêng chiều cao này đã có bản lãnh rồi.
Trong khi đang suy nghĩ, Phùng Thực đã khiêng tức phụ nhi tử vào sương phòng phía đông ở hậu viện.
Phương Bắc đói rét, mặc dù Thiên Hộ là võ quan chính ngũ phẫm, nhưng phủ đệ
cũng chỉ có ba gian. Tiền viện là kho vũ khí, cũng là nơi Tiêu Chấn dùng để xử lý quân vụ và tiếp khách, gian cuối cùng để lại cho nữ quyến sau
này của Tiêu Chấn, hiện giờ Tiêu Chấn đang ở gian nhà chính, Phùng Thực ở sương phòng phía đông. Thật ra thì sương phòng vốn nên thuộc về con
cháu Tiêu Chấn, nhưng Tiêu Chấn vẫn còn là một người độc thân, lại không quá coi trọng quy củ nên tùy tiện sắp xếp. Các bạn đang đọc truyện tại
d/đ/l;q'đ.
Đầu giường đặt gần lò sưởi nóng hầm hập, Phùng Thực
nhanh chóng trải chăn xong, Tô Cẩm cuống cuồng ôm nhi tử chui vào, hai
mẫu tử dựa sát vào nhau run lẩy bẩy. Phùng Thực đau lòng cái khó ló cái
khôn, đi đến chỗ Tiêu Chấn xin nửa bát rượu nóng, giấu vào trong ngực
bưng đến sương phòng, Tô Cẩm run rẩy uống một mạch hơn phân nửa, còn dư
lại hai ngụm cho nhi tử.
Uống rượu xong, hai mẫu tử dần dần ấm áp lên, cuối cùng cũn không còn run nữa.
Phùng Thực ngồi xếp bằng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm nàng dâu không chớp mắt,
lâu ngày mới gặp tuy rằng đầu tóc rối bời, nhưng gương mặt nàng dâu vẫn
sinh đẹp như thế, mắt xếch miệng anh đào. Nam nhân nhập ngũ hơn một năm
không chạm vào nữ nhân, hôm nay nàng dâu mềm mại đang ở trước mắt, nỗi
vui sướng khi đoàn tụ với người nhà qua đi, Phùng Thực không khỏi muốn
làm chút gì đó.
Tô Cẩm nhìn một cái cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, nói thật bị trượng phu nhìn chằm chằm như vậy, nàng cũng có chút thèm.
Chỉ có điều nhi tử vẫn còn thức đấy.
Nàng thở dài, u oán nói với Phùng Thực: "Đầu mùa xuân năm nay, cả Dương Châu đều bị nạn hạn hán, nhà chúng ta cũng coi như có chút tiền, lúc đầu còn có thể đối phó nhưng sau đó lưu dân tán loạn cướp đốt giết hiếp, chuyên chọn cô nhi quả mẫu để xuống tay, thiếp thật sự rất sợ nên lập tức thu
dọn châu báu, dẫn theo a Triệt tới tìm chàng nương tựa, đâu ngờ rằng
phương Bắc lại lạnh như thế này, thiếp lấy vòng tay cầm cố mới có tiền
mua thêm áo bông chăn bông."
Hai mắt Phùng Thực ửng hồng. Vòng
tay đó là do hắn góp tiền thật lâu mới bổ sung sính lễ cho nàng dâu,
nàng dâu xem nó bảo bối, ngày đêm đều không rời khỏi người.
Nằm
bên cạnh chăn, Phùng Thực ôm chặt lấy thê nhi: "Cẩm Nương yên tâm, từ
nay về sau ta sẽ không để cho hai mẫu tử trải qua cuộc sống khó khăn
nữa."
Tô Cẩm dựa vào cọ cọ mặt hắn, nghiêng ngửa suốt dọc đường,
vừa phải đề phòng cướp vừa phòng cướp sắc ư, cho tới giờ khắc này lòng
của nàng mới xem là thật sự ổn định.
"Nếu Thiên Hộ Đại Nhân ở nhà, chúng ta nên đi bái kiến chứ." Nghỉ ngơi đủ rồi, Tô Cẩm nhớ lại lễ nghi.
"Không vội không vội, đại nhân rất chăm sóc thủ hạ, hai người đông lạnh thành
ra như vậy, ta đi nói với ngài ấy một tiếng, muộn hai ngày cũng không
sao." Sau khi kiểm tra vết nứt trên chân của hai mẫu tử, nhìn thấy mà
giật mình, Phùng Thực không nỡ để cho bọn họ chịu khổ nữa.
Tô Cẩm để cho hắn đi giải thích.
Phùng Thực lưu luyến mang giày, giẫm tuyết đi đến Tiền viện.
Tiêu Chấn sinh ra ở phương Bắc, đã sớm nghe nói bốn mùa ở Giang Nam đều như
mùa xuân, vì vậy cũng có thể hiểu tình trạng của mẫu tử Tô Cẩm, bảo
Phùng Thực an tâm chăm sóc người nhà, không cần coi trọng nghi thức xã
giao.
Phùng Thực liên tục nói cám ơn.
Buổi trưa ăn cơm,
Phùng Thực bưng thức ăn lên giường, Tô Cẩm thấy trên bàn chỉ có bánh màn thầu bằng bột ngô, nước luộc trong vắt và cải trắng xào, dù có đói hơn
nữa cũng mất khẩu vị. A Triệt không yếu ớt như mẫu thân, cầm đũa bưng
chén lên ăn từng ngụm từng ngụm, nhìn cử chỉ nho nhã của nam hài, nếu
đổi lại xiêm áo tơ lụa, nói là thiếu gia Phú Hộ cũng có người tin.
Nhi tử không kén ăn, Phùng Thực khuyên nàng dâu: "Bên này lạnh, mùa đông chỉ có su hào bắp cải, nàng ráng ăn một chút đi."
Tô Cẩm liếc mắt nhìn cửa phòng, ghé sát vào lỗ tai hắn hỏi: "Sao nhà Quan phủ mà trong thức ăn không có chút thịt vậy?"
Hơi thở ấm áp của nữ nhân truyền vào trong tai, Phùng Thực giống như một
nhánh củi khô gặp lửa. Ánh mắt của hắn hừng hực nhìn nàng dâu, một đôi
tay nâng lên lại để xuống, cào tim cào phổi. Tô Cẩm thấy hắn lộ ra bộ
dạng nôn nóng, lườm hắn một cái nhưng thân thể lại không lui về phía
sau, cố ý trêu chọc trượng phu thành thật.
Cơm vẫn chưa ăn xong,
Phùng Thực cố kiềm nén lại, nhỏ giọng giải thích: "Đại nhân liêm khiết,
cũng không thu hối lộ, phần lớn bổng lộc đều dùng cho Binh lính mua thêm y phục mùa đông rồi."
Tô Cẩm đã hiểu, Tiêu đại nhân cũng không tiền như vị quan tốt trong kịch nam(*) vậy.
(*): loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa.
"Ráng ăn chút đi." Phùng Thực lấy lòng gắp thức ăn cho nàng, "Xem nàng gầy này."
Liên tục bôn ba mấy tháng, sau khi ăn uống no đủ, a Triệt năm tuổi nhịn
không được ngủ thiếp đi, Phùng Thực ôm nàng dâu, sốt ruột khó nén.
"Buổi tối rồi hãy nói."
Tô Cẩm cũng muốn, nhưng ở đây không phải nhà mình, nàng vừa đến Phùng Thực liền nửa ngày không ra, Tiêu đại nhân sẽ nghĩ sao?
"Được rồi, trong sân đều là tuyết, chàng đi quét tuyết giúp một tay đi." Vất
vả lấy tay Phùng Thực đang bám chặt trên bụng nàng ra, Tô Cẩm hung hăng
đẩy hắn một cái.
Phùng Thực lại dựa vào không chịu đi.
Tô Cẩm nhíu mày, mắt phượng sắc bén.
Phùng Thực sợ nàng dâu, nhào tới hung hăng hôn một trận, lúc này mới đi quét tuyết.
Quét một nửa, Tiêu Chấn trở về từ tiền viện, thấy vậy bất ngờ nói: "Không vội, đợi tuyết ngừng rồi quét cũng không muộn."
Phùng Thực cười ha ha: "Chờ tuyết ngừng thuộc hạ lại quét một lần nữa."
Nam nhân đôn hậu đàng hoàng, nếu hắn đã kiên trì thì Tiêu Chấn cũng mặc kệ.
Ban đêm, Phùng Thực dụ dỗ nhi tử ngủ trước, a Triệt vừa chìm vào giấc ngủ,
hắn lập tức thuần thục nhét hai miếng bông vải vào tai nhi tử, sau đó đè Tô Cẩm xuống như hổ đói bổ nhào vào dê. Tô Cẩm tức giận thở hổn hển,
liên tục nhắc nhở hắn: "Tối nay thiếp nhiệt tình, đừng kêu để người ta
nghe."
Phùng Thực nói, hắn nhiệt tình là một chuyện, nàng dâu vui sướng thích kêu lên cũng là thật, chỉ có điều cảnh tối lửa tắt đèn, đại nhân ngủ sớm, hơn nữa, sương phòng và nhà chính cách nhau một khoảng,
động tĩnh của hai phu thê hưa chắc có thể truyền đi.
Nhà chính, quả thật Tiêu Chấn đã đi ngủ từ sớm, chỉ có điều đang ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng khiển trách.
Từ nhỏ Tiêu Chấn đã có tai thính mắt tinh, cũng chính nhờ vào thính lực
hơn người, hắn mới nhiều lần tránh thoát đao thương sau lưng trên chiến
trường.
Hắn mở mắt, trong đêm tối ánh mắt lóe ánh lạnh.
"Ưm. . . . . . A. . . . . ."
Nghe thấy tiếng ngâm nga đứt quãng của nữ nhân nhộn nhạo bay vào cửa sổ.
Tiêu Chấn nắm quyền, thê tử của Phùng Thực này cũng thật không biết liêm sỉ đấy.