Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu áy náy, Cam Cẩn Thần mở miệng không nói cái gì, trách không được cảm thấy hôm nay lúc ăn cơm Cảnh Vân Chiêu không chú ý, thì ra trong lòng còn có chuyện.
Ngược lại không cần thiết vì chút chuyện này mà tức giận Cảnh Vân Chiêu, chỉ là cảm thấy lá gan cô cũng quá lớn.
Tuy rằng bắt rùa trong rọ rất tốt, nhưng nếu đối phương là lão đại của đám côn đồ, khẳng định không dễ trêu chọc.
Cũng may ý tưởng của cô không tồi, chỉ cần báo cảnh sát bắt người, sẽ an
toàn hơn, không phải lo lắng đề phòng cả ngày suy nghĩ khi nào đối
phương lẻn vào ăn cắp.
Cam Cẩn Thần và Tô Sở hai người cũng chỉ
có thể làm theo ý Cảnh Vân Chiêu rời đi chung cư, từ bên cạnh hẻm nhỏ đi vòng qua sau lưng Kiều Hồng Diệp.
Nhìn thấy Kiều Hồng Diệp nhìn
Đông nhìn Tây, Tô Sở và Cam Cẩn Thần càng tin tưởng lời nói của Cảnh Vân Chiêu, trong lòng cũng tức giận không thôi, thế giới họ sống tương đối đơn giản, chưa bao giờ nghĩ tới có người ác độc như vậy, thuê lưu manh
trộm đồ của người khác!
Coi như cô ta không thích Cảnh Vân Chiêu, nhưng Cảnh Vân Chiêu là người sống cùng cô ta dưới một mái hiên trong mấy chục năm a!
"Cậu là Kiều Hồng Diệp phải không! Thật là trùng hợp a! Cậu đang làm gì ở
đây vậy?" Tô Sở dập tắt lửa giận trong lòng, cố nặn ra nụ cười kéo cánh
tay
Kiều Hồng Diệp, mở miệng nói.
"A!" Kiều Hồng Diệp không ngờ có người sau lưng, lập tức giật mình hoảng sợ.
Quay đầu nhìn lại, càng thêm sững sờ, tại sao Tô Sở và Cam Cẩn Thần lại tới đây!?
Dù sao Kiều Hồng Diệp cũng không quen thuộc đường đi khu này, làm sao
biết những hẻm nhỏ này được kết nối với bảy khúc cua và mười tám ngã rẽ?
"Cậu...Các cậu...... Tại sao lại ở chỗ này?" Cô rõ ràng nhìn thấy ba người Cảnh
Vân Chiêu cùng nhau rời chung cư đi quán cơm ăn cơm, mặc dù vừa mới từ
quán cơm đi ra, cũng không vào cửa chính chung cư mà lại đi hướng ngược
lại sao?
Trong mắt Tô Sở hiện lên vẻ chán ghét, nụ cười có chút
không kiên trì nổi, bĩu môi: "Chúng ta ở trong tiểu khu, đi tới nơi này
rất bình thường a, ngược lại cậu...... Thời gian này cậu lại ở nơi này
nhìn Đông nhìn Tây thật sự rất kỳ quái nha!"
"Tôi...... Tôi nghe
nói Cảnh Vân Chiêu sống chung với các ngươi...... Tôi lo lắng cho chị ấy nên tới xem một chút......" Kiều Hồng Diệp hốt hoảng tìm một cái cớ.
Cam Cẩn Thần đối với Kiều Hồng Diệp càng chán ghét hơn.
Tới xem một chút? Ban ngày không tới lại tới buổi tối? Không vào chung cư lại núp ở góc tối âm u chỗ này sao?
"Nếu như vậy cậu theo chúng ta lên lầu đi, Cảnh Vân Chiêu đang trong đó." Cam Cẩn Thần cố ý nói.
Kiều Hồng Diệp bỗng cảm thấy trong đầu"Ông" một tiếng: "Cảnh Vân Chiêu ở nhà!?"
"Đúng vậy, bình thường cậu ấy rất tốt, thời gian này không thích ở bên ngoài
đi lung tung." Tô Sở chu mỏ nói, trong lòng vừa tức vừa vui mừng: xem
cậu còn có thể nói cái gì!
Lúc này Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy xong rồi, Tào Hành nhất định sẽ bị phát hiện!
Nhưng một giây tiếp theo lại nghĩ, trong nhà chỉ có một mình Cảnh Vân Chiêu, Tào Hàng còn không thể đối phó được cô ta sao?
Hiện tại việc cần làm là giữ chân hai người kia, không để bọn họ lên lầu,
nếu không đến lúc đó nhiều người, Tào Hành nhất định sẽ bị bắt.
Nghĩ như thế, Kiều Hồng Diệp lập tức kéo tay Tô Sở qua: "Tô Sở, cậu nhất
định đừng nói với chị tôi là tôi tới, chị ấy không thích tôi, nếu biết
tôi lén lút tới đây xem chị ấy, sau này gặp lại chị ấy nhất định sẽ
đánh tôi......"
"Cậu nói bậy cái gì a! Chị họ tôi sẽ không đánh
ai cả! Tôi xem là cậu không có ý tốt đi! Luôn muốn bôi nhọ danh tiếng
của chị họ, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?! Đúng rồi, nhà chúng ta hình
như có trộm, cậu lén lén lút lút như vậy, tên trộm đó là ngươi thân của
bạn đúng không! Nhưng cũng không sao, chị họ tôi đã báo cảnh sát, hắn
nhất định không chạy được!" Tô Sở vừa nghe Kiều Hồng Diệp nói, lập tức
không nhịn được nói.
Dù sao chuyện đã thành như vậy, bọn họ nhìn
chằm chằm, nếu Kiều Hồng Diệp dám gọi điện thoại, cô liền nhào tới cào
chết cô ta! Hừ!