Tính tình Tưởng Hạ cố chấp, trừ phi là gặp phải thanh sắt giống như Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh, nếu không nhất định sẽ thực hiện những gì cậu ta đã xác định.
Cho nên lúc này Kiều Hồng Diệp càng từ chối, cậu ta càng được voi đòi tiên.
Cố tình ở trước mặt mọi người, Kiều Hồng Diệp nhất định không thể cường
ngạnh, giọng nói mềm mại này không có chút tác dụng nào cả.
Hai người lôi kéo một lúc lâu, Tưởng Hạ dứt khoát vọt vào
phòng làm việc của lớp Kiều Hồng Diệp xin nghỉ một ngày, chuyện làm
thành như vậy, Kiều Hồng Diệp chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, trong
lòng lại oán hận Tưởng Hạ muốn chết.
Ánh mắt của quần chúng cũng
không phải là mù, mặt của cô ta chỉ đỏ ửng một chút mà thôi, chỉ vào
gương mặt này đi ra cổng trường, chỉ sợ là người đều sẽ nghĩ rằng cô ta
chuyện bé xé ra to!
Lúc này Cảnh Vân Chiêu nghe rõ ràng động tĩnh bên ngoài, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ.
Kiếp trước Kiều Hồng Diệp khiến Tưởng Hạ điên cuồng theo đuổi cô, may mà cô
không có đồng ý, nếu không cho dù mình sống lại, thấy đức hạnh này của
Tưởng Hạ trong lòng cũng sẽ nôn chết, hơn nữa nhìn lại hai người Kiều
Hồng Diệp và Tưởng Hạ, một tự cho là đúng, một kẻ đạo đức giả, quả thực
là ông trời tác hợp cho mà!
Kiều Hồng Diệp ăn buồn bực thiệt
thòi, bị tát một cái còn chưa tính, ngược lại bởi vì cô ta bị túm đi
bệnh viện mà không giải quyết được gì.
Không chỉ có như thế,
Tưởng Hạ vẫn đi theo bên cạnh cô ta, lúc ở bệnh viện bác sĩ kia
đều nhìn cô ta nhiều hơn mấy lần, để cho cô ta cảm thấy thật xấu hổ!
Hơn nữa, trước kia Kiều Hồng Diệp còn cảm thấy phẩm tính Tưởng Hạ không tệ, nhưng hôm nay dọc theo con đường này, động tay động chân với cô, luôn
mập mờ, để cho cô ta khổ mà không nói được, huống chi dù sao cô ta cũng
là một nữ sinh, Tưởng Hạ lại có khí lực lớn, căn bản là không giãy giụa
được, ngay cả trên đường đi có người nhìn đều chỉ chỉ chõ chõ nói cô ta
còn nhỏ tuổi không tự trọng, quả thật làm cho cô ta không đất dung thân
mà!
Những chuyện sau đó Cảnh Vân Chiêu cũng không biết, bởi vì cô mới vừa nhớ lại một chuyện lớn hấp dẫn sắp xảy ra.
Hoa Trữ huyện thuộc về di tích cổ vẫn còn nhiều huyện thành, kiếp trước sau đó không lâu, một thương nhân mua một bình sứ trong tay một công nhân
tốn 1000 đồng, tin tức được một người đàn ông lớn tuổi có uy tín ở Ninh
thị biết được, lão nhân này yêu thích ưa chuộng sưu tầm đồ cổ, sau khi
giám định, phát hiện đồ sứ này là bình sứ lớn Thanh Hoa thời Minh, lại
tốn hơn 20 triệu để mua lại nó.
Sau khi chuyện này được lan
rộng, Kiều Úy Dân luôn nói đáng tiếc, bởi vì công nhân này thường cầm
bình lớn Thanh Hoa này rao hàng ở chợ nhỏ gần nơi Kiều Úy Dân ăn sáng,
ông ta tận mắt thấy qua không nói, còn từng cười nhạo công nhân này muốn tiền đến điên rồi!
Nhưng sau đó ông ta mới phát hiện một cơ hội
phát tài thoáng qua từ trên trời giáng xuống, để cho ông ta cảm thấy hối hận nên không ngủ được mấy đêm liền, ông ta nói rất nhiều lần ở trong
nhà.
Trước mắt trong tay Cảnh Vân Chiêu có ba trăm vạn tiền gửi ngân hàng, khoản tiền không ít, nhưng không tính là nhiều.
Hôm nay cô sống lại một đời, bình Thanh Hoa lớn này còn chưa có bị người
thương nhân buôn đồ cổ mua đi, cơ hội như vậy, làm sao cô có thể bỏ qua
được đây?
Hơn nữa theo cô biết, công nhân này từng ngây người
nhiều tháng ở chợ nhỏ rồi, nếu như cô đến buổi sáng, khẳng định có thể
gặp được đối phương.
Nghĩ tới đây, khóe mắt Cảnh Vân Chiêu cũng vui vẻ.
Ngày đó sau khi học xong, dứt khoát ngồi xe trở về trấn nhỏ Ninh, chỉ là đợi lúc cô đến nơi, sắc trời đã tối, không thể làm gì khác hơn là tìm một
quán trọ nhỏ ở lại cả đêm, đợi đến sáng sớm hôm sau lại đi chợ nhỏ.
Cảnh Vân Chiêu ở tạm quán trọ nhỏ bên cạnh, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, có thể rõ hết tất cả động tĩnh ở chợ nhỏ.
Vì vậy ngày hôm sau, cho đến khi công nhân cầm đồ xuất hiện, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới xuống lầu đi tới.