Cảnh Vân Chiêu hất tay ra, dáng vẻ âm trầm hơi dọa người, nhếch môi,
lạnh lùng cười một tiếng, từ trong kẽ răng nặn ra lời: "Thật là thật xin lỗi, không cẩn thận không có khống chế được tát em một cái, thật xin
lỗi, sau này chị sẽ không như vậy nữa! Em cảm thấy như vậy được không!?"
Mỗi lần Kiều Hồng Diệp nói xong những lời đó sẽ là thái độ nhận sai, nếu cô không tha thứ thật giống như cô rất ác độc hẹp hòi vậy, hơn nữa trước
kia còn có Diệp Cầm làm núi dựa, Kiều Hồng Diệp càng thêm không chút
kiêng kỵ, nhưng cô không phải Cảnh Vân Chiêu trước đây!
Kiều Hồng Diệp trợn to hai mắt, nước mắt rơi xuống không tốn tiền : "Sao chị, tại sao có thể đánh em vậy. . . . . ."
"Em tung tin đồn nhảm xung quanh chị, tại sao chị không thể dạy dỗ em đây
hả?! Một cái tát của chị đây chính là để cho em đau mấy phút mà thôi,
còn những lời đó của em sẽ mang đến cho chị bao nhiêu phiền toái thì
trong em rất rõ ràng, Kiều Hồng Diệp, trước kia tôi nhẫn nhịn cô cũng
không có nghĩa để cho em muốn tùy ý làm bậy về sau, hôm nay chỉ là một
bạt tay mà thôi, nhưng nếu như lần sau lại để cho tôi nghe thấy lời nói
xấu truyền ra từ trong miệng cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu đó!"
Cảnh Vân Chiêu nói xong, ngạo nghễ đi ra ngoài từ giữa đám nữ sinh, bóng lưng lạnh lùng làm cho người ta sinh ra một sự sợ hãi.
Mặc dù mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, nhưng không thể không nói, tất
cả mọi người cảm thấy Cảnh Vân Chiêu không giống với họ.
Trước
kia, Cảnh Vân Chiêu làm cho người ta có cảm giác thấy sờ được nhưng
không chạm đến được, vĩnh viễn bị cấm ở ngoài đám người, mà gần đây,
nguội lạnh, im lặng nhưng cũng tự tin phách lối, có lúc cảm thấy sự tồn
tại của cô vẫn rất thấp như trước kia, im lặng trong thế giới học tập
chính mình, đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng có lúc, một khi chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, sẽ thấy giống như núi lửa phun trào vậy, đôi mắt kia mang theo thù địch và chán ghét, rất lạnh lẽo.
Kiều Hồng Diệp vẫn còn đứng ở cửa lớp học, sắc môi bị chính mình cắn đỏ
bừng, mắt hơi sưng, hai hàng lệ cũng không từng đứt đoạn.
Mấy nữ sinh an ủi cô ta xung quanh, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nói Cảnh Vân Chiêu không phân rõ phải trái? Hình như người ta chính là yêu
cầu Kiều Hồng Diệp không nên nói chuyện lung tung mà thôi, dù sao trong
trường học nói yêu đương rất nghiêm trọng, ngộ nhỡ bị giáo viên biết,
cũng sẽ tình ý sâu xa* (lời nói thấm thía) một phen.
Nói Cảnh Vân Chiêu quá bạo lực? Là có chút. . . . . . Nhưng các nữ sinh không dám nói đến chuyện đó!
Dáng vẻ Kiều Hồng Diệp đầy đáng thương, khóc nhiều đến nỗi khiến cho ruột
gan nam sinh đứt từng khúc, hận không thể thay Kiều Hồng Diệp hung hăng
dạy dỗ Cảnh Vân Chiêu một phen.
Nhất là Tưởng Hạ mới vừa đến gần, vừa lên lầu đã thấy dáng vẻ này của Kiều Hồng Diệp, lập tức luống
cuống: "Kiều, Kiều Hồng Diệp, sao bạn khóc? Ai bắt nạt bạn nói với tôi
đi, tôi thay bạn dạy dỗ nó!"
Kiều Hồng Diệp là nữ thần của cậu
ta, bình thường cười lên dịu dàng đáng yêu thế nào, bây giờ lại có người không có mắt bắt nạt cô thành ra như vậy!
Khóc lợi hại như vậy, là bị đánh hay bị người chiếm tiện nghi?
Kiều Hồng Diệp lắc đầu liên tục, cô ta cũng có chút ấn tượng đối với Tưởng
Hạ trước mắt, biết cậu ta là lớp trưởng một lớp, mặc dù không có nổi
tiếng như Cam Cận Thần, nhưng dáng dấp cũng rất đẹp trai, có rất nhiều
nữ sinh yêu thích, có lúc nhìn thấy cô ta sẽ chào hỏi cô ta, thỉnh
thoảng lại còn nói hai câu.
"Bạn lắc đầu làm gì, chẳng lẽ là bị
giáo viên dạy dỗ? Bây giờ không phải là còn chưa lên lớp à. . . . . ."
Tưởng Hạ nào hiểu suy nghĩ của nữ sinh, ngược lại nói.
Kiều Hồng
Diệp bên cạnh, có không ít nam sinh nữ sinh làm hộ hoa sứ giả, vừa thấy
Kiều Hồng Diệp uất ức như thế, lập tức nói: "Còn không phải là Cảnh Vân
Chiêu lớp các cậu! Mới vừa rồi Hồng Diệp chỉ là hỏi bạn ấy có nói yêu
đương với Cam Cận Thần hay không mà thôi, dĩ nhiên là bạn ấy ra tay với Hồng Diệp của chúng ta, cậu xem mặt mũi bị đánh này, đều đỏ rồi!"