Cảnh Vân Chiêu nhàn nhạt quét Diệp Thanh một cái, âm thanh cãi vả mới vừa rồi dừng lại đột ngột.
Giống như đột nhiên quên có một người giống vậy trước mắt, quay đầu nhìn về
phía nơi khác, nhưng Diệp Thanh nhìn thấy lúc Cảnh Vân Chiêu nghiêng
đầu, trong mắt lộ ra vẻ mặt thật sự có chút thấm, giống như cô ta là một vật bẩn vậy.
Không giải thích được.
Nhất định là Cảnh Vân Chiêu sợ mới không dám để ý đến cô ta.
"Cảnh Vân Chiêu, trên người bạn cũng không có tiền, mình khuyên bạn tìm Kiều
Hồng Diệp nhận sai rồi mượn chút, dù sao cô ta cũng là em gái của bạn
không phải sao......" Tưởng Hạ ngồi ở đằng trước quay đầu lại, nhỏ giọng khuyên một câu.
"Mượn cái rắm! Bạn đặc biệt không xen vào việc
của người khác thì sẽ chết à? Thật ra bạn thích Kiều Hồng Diệp phải
không, cả ngày như con ruồi ông ông bên cạnh lỗ tai của Vân Chiêu mãi
phải không, nếu có lần sau, bạn tin tôi may cái miệng thúi lại hay không hả!" Tiêu Hải thanh "Pằng" một tiếng quăng một quyển sách đến, đúng lúc nện trúng mặt của Tưởng Hạ, đường vòng cung đẹp khiến Cảnh Vân Chiêu
cũng không thể không vỗ tay khen hay rồi.
Khóe miệng vẽ ra một đường cong với Tiêu Hải Thanh: "Chửi giỏi lắm."
"Đó là tự nhiên, gần đây mình còn thu lại một chút, bằng không tổ tông mười tám đời cậu ta cũng có thể bị mình đào ra mắng một lần." Tiêu Hải Thanh hất mái tóc dài một cái, làm ra một bộ dáng kiêu ngạo.
Bộ dáng
này làm cho Cảnh Vân Chiêu rất vui, gần đây lúc cô và Tiêu Hải Thanh bên nhau, lời nói đối phương vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, làm hại cô cho là đời
này Tiêu Hải Thanh không giống với kiếp trước nữa!
Tưởng Hạ cũng
sẽ chỉ dựa vào cái miệng này, nếu thật động thủ, một đấng mày râu sợ là
còn không bằng cô gái lợi hại như Tiêu Hải Thanh, hôm nay được Tiêu Hải
Thanh mắng cẩu huyết đầy đầu, cũng không dám trả lời một câu nào, nhưng
cậu ta lại sĩ diện, vội vàng tìm đồ của mình giả bộ nói sang chuyện
khác, làm như chưa từng xảy ra cái gì.
"Con gà!" Tiêu Hải Thanh bĩu môi, khinh bỉ một câu.Thái độ này của Tưởng Hạ, trong lòng Diệp Thanh cũng không thoải mái, oán
hận từ trên bục giảng đi xuống, tức giận đập mạnh cái bàn rồi ngồi xuống ghế, đáng tiếc không ai quan tâm đến, cuối cùng vẫn là an phận xuống.
Chớp mắt chính là thứ bảy, Cảnh Vân Chiêu đã đi ra ngoài sớm, đi đến một con hẻm nhỏ.
Lần này chỉ mang theo một gốc cây nhân sâm, bán cũng không tệ, cũng muốn ông Từ xác nhận có khả năng thu mua hay không.
Không biết giá tiền gốc nhân sâm, có mấy ngàn khối một cân, nhưng có một số, mấy vạn thậm chí trăm vạn một gốc cây.
Gốc cây này của Cảnh Vân Chiêu, tiêu tốn không ít không gian lam tuyền,
dược liệu khác đều là dùng để tưới là sau khi pha loãng gấp mấy trăm
lần, nhưng gốc nhân sâm này dùng tỷ lệ lam tuyền và nước là 1-10, nhân
sâm này lên mỗi một cái râu dài cho nên giữ cẩn thận, ngay cả những tiểu trùng tử khi thấy cô lấy nhân sâm ra không gian cũng lưu luyến dính
trên đầu gốc, đủ để chứng minh đây là một đồ tốt.
"Hôm nay không có thuốc à?" Sau khi học thuộc lòng xong sách thuốc, ông Từ giương mắt hỏi một câu.
"Có một gốc này muốn cho ông xem một chút, nếu được thì ông có thể thu, nếu không được có thể không cần miễn cưỡng......" Cảnh Vân Chiêu trái lại
cảm thấy ông lão này rất đáng thương, tính khí kì lạ như vậy, bên cạnh
trừ học trò lạnh băng này, cũng không có người nào khác.
"Phí lời làm gì, có thì lấy ra, lắm điều......" Ông Từ lườm cô một cái.
Mặc dù chung đụng không nhiều lắm, nhưng trong lòng Cảnh Vân Chiêu đã rõ
ràng tính nết của ông lão này, hoàn toàn không để ý đến giọng nói chuyện của ông ấy, đưa tay lấy nhân sâm ra.
Ông lão này cũng thật lợi
hại, cách một bọc giấy, nhưng dường như cũng có thể ngửi được mùi của
nhân sâm, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc và bắt đầu cẩn thận.
Cẩn thận cầm lấy đồ từ trên tay cô, vừa mở ra, con ngươi đều muốn trợn lên: "Đồ tốt như vậy, mà lại dùng đồ hư bao bọc là sao hả? May nhờ râu này
không gãy, nếu không sau này con cũng không cần tới nữa......"