Xác nhận lời chứng, sau khi làm xong tất cả quy định trình tự, cuối cùng Cảnh Vân Chiêu cũng rời khỏi đồn cảnh sát.
Trước khi đi, bên trong này đầy tiếng nhục mạ, tiếng khóc cũng không dừng lại mà còn ầm ĩ hơn.
"Trước khi đến ông đã thông báo cho cô giáo của con, gây ra chuyện lớn như vậy mà, hôm nay cũng không cần đi trường học nữa, trở về buông lỏng một
chút." Cam Tùng Bách thở dài, nhìn Cảnh Vân Chiêu, an ủi.
Cảnh
Vân Chiêu gật đầu một cái, hôm nay thứ sáu, sáng ngày mốt cũng không có
giờ học, mà thành tích của cô luôn luôn rất tốt, cũng đã học xong rất
nhiều thứ, khó có được có thể tiết kiệm một chút thời gian, vẫn là học y thuật và võ công thì tốt hơn.
Nhất là sau khi xảy ra chuyện lần
này, cô càng cảm thấy mình quá mức nhỏ yếu, nếu cô có đầy đủ thời gian
luyện võ, mấy người kia căn bản không gần được người của cô, dáng vẻ này như bây giờ, mặc dù làm cho đối phương bị thua thiệt, nhưng trên mặt
trên người mình cũng giữ lại không ít vết thương.
Sờ sờ vết sẹo nhỏ trên mặt, tâm trạng Cảnh Vân Chiêu phức tạp.
"Cái đó......" Cam Tùng Bách muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, vẫn mở
miệng hỏi: "Con gái, mặc dù trong huyện này trị an không tệ, nhưng dù
sao con tuổi cũng còn nhỏ, buổi tối không nên chạy loạn, nhất là chỗ
kia, đều là hẻm nhỏ tối tăm, thật muốn xảy ra chuyện gì, ngay cả một
chứng cớ cũng không có......"
Cam Tùng Bách cũng là tốt tính, trong lòng Cảnh Vân Chiêu rõ ràng.
Nếu như cô là cháu gái ruột của Cam Tùng Bách, lúc này đã có thể không phải dịu dàng khuyên can như vậy rồi, không chuẩn đã bị ông quát mắng một
trận.
Nhưng ông nội Cam nói cũng không sai, mặc dù cô có võ công, tuổi còn nhỏ, lại đi bộmột mình, nhất định chính là khiến người khác
tội phạm mà.
"Con biết rồi ông nội, sau này buổi tối không đi nữa rồi." Cảnh Vân Chiêu trả lời.
Trong lòng Cam Tùng Bách có chút không hiểu, buổi tối không đi nữa sao? Với trí tuệ đó muốn đi chỗ kia rồi sao?
Cảnh Vân Chiêu và nhà họ Kiều đã chặt đứt quan hệ, theo lý thuyết cùng những thân thích kia lui tới có thể cũng không lớn, làm sao sẽ mãi muốn đi
đến chỗ kia?
Cam Tùng Bách đã nhiều tuổi, Cảnh Vân Chiêu lại là
cô gái nhỏ, hơn nữa còn không có quan hệ máu mủ, có mấy lời thật sự
không tiện mở miệng hỏi nhiều, nghĩ thầm quay đầu lại nói chuyện với con bé Sở Sở một chút, để cho con bé thường ngày quan tâm nhiều hơn một
chút.
Đưa Cam Tùng Bách đi rồi, Cảnh Vân Chiêu lại đi một chuyến
đến thị trường dược liệu, lại mua không ít hạt giống trở lại, trong tay
cô có một vạn khối, mua hạt giống cũng đầy đủ hết, hơn nữa mua một số
cây con, tiền kia đảo mắt lại tiêu mất sạch sẽ.
Trên đường trở về, cũng không quên nói với ông Từ một tiếng, nói cho ông ấy biết buổi tối mình không thể đi qua.
Nhưng tính khí ông già này thật sự rất quái lạ, vừa nghe lời nói của Cảnh Vân Chiêu, thì cho rằng cô từ chối lười biếng, vung tay một cái, trực tiếp
ném cho cô mười mấy quyển sách, yêu cầu cô về sau mỗi tuần phải đi một
lần, mỗi một lần, thấp nhất phải đọc được năm quyển sách, nếu không thì
cho dù dược liệu của cô có tốt hơn nữa, cũng kiên quyết không mua.Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Mặc dù yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng Cảnh Vân Chiêu hớn hở đồng ý, có không gian ở đây, thời gian của cô gấp năm lần người thường, hơn nữa bên trong Nạp Linh Ngọc cũng có thể tìm
kiếm được những sách này, khiến cho cô nhớ dễ dàng hơn, cũng không khó
lắm.
Ba ngày sau, Cảnh Vân Chiêu nhốt mình ở trong phòng, trừ phi cần thiết, nếu không rất ít ra ngoài.
Trong không gian, còn lại là nửa tháng thời gian, gần như mỗi đêm ngày bối tụng, luyện võ.
Đợi lúc cô đi ra, hiển nhiên cảm thấy thân thể mình cũng nhẹ nhàng rất
nhiều, cả người lại gầy một vòng, bất quá so với trước kia, da dẻ lại
tốt hơn nhiều, không giống màu da vàng vọt như trước kia.
Mà trong trường học, đã không còn bóng dáng của Lữ Giai nữa.