Năm nay Kiều Úy Dân
hơn bốn mươi tuôit, bởi vì lúc còn trẻ có bộ dáng đẹp trai, vì vậy mặc
dù tuổi đã lớn, cũng không quên cách ăn mặc, mặc kệ là ở nhà hay ở bên
ngoài, trên người dù sao vẫn xịt chút nước hoa, chảy đầu bóng loáng.
Chẳng qua là tướng tùy tâm sinh, ông vĩnh viễn là tên háo sắc dâm đãng khó
sửa đổi, nhìn qua có chút hèn mọn bỉ ổi, nhất là ở tuổi này mà trên mặt
không có một cọng râu, lại phối hợp với nụ cười kia của ông, nhìn qua
giống như một tên thái giám.
"Cha, vừa rồi con tốt bụng hỏi chị
một câu, không nghĩ tới chị lại hùng hổ dọa người như vậy." Kiều Hồng
Diệp không chút ngại ngùng bỏ đá xuống giếng.
Cha mẹ đã sớm nói
cho cô ta biết thân thế của Cảnh Vân Chiêu, nếu như cô là chị ruột của
mình cũng thôi đi, nhưng chẳng qua cô chỉ là được mẹ nhặt từ bên ngoài
về!
Mẹ nói, Cảnh Vân Chiêu là phúc tinh ngăn chặn hung ác cho cô, nếu là như vậy, phải có giác ngộ của một người giúp việc! Dựa vào cái
gì mà dám đè đầu cô khắp nơi?
Trong trường học các thầy cô đều
nói Kiều gia có hai đứa con gái đều thông minh, nhất là Cảnh Vân Chiêu!
Mỗi lần nghe nói như thế, lòng của cô ta giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trong đó, hận không thể nói với tất cả mọi người, Cảnh Vân Chiêu chỉ là một đứa con hoang đê tiện!
Nhưng cô ta biết rõ, dù
cô ta nói như vậy, người khác cũng chỉ biết nói Cảnh Vân Chiêu kiên
cường hiếu học, cô ta không có ngu như vậy!
"Cảnh Vân Chiêu, mau
ăn hết chén cháo kia! Ông đây tạo điều kiện cho cô ăn cho cô uống, cô
chọn ba lấy bốn cũng thôi đi giờ còn muốn khi dễ em gái, cô là người
không có lương tâm đồ bạch nhãn lang(*như kiểu nuôi ong tai áo)!" Kiều
Úy Dân bất mãn tức giận nói.
Bất quá trong lòng lại dâng lên chút khác thường.
Con nhỏ này, ông vất vả khổ cực cho ăn lớn, nhớ năm đó cũng chỉ là con bé
con ốm o gầy mòn, không nghĩ tới hôm nay trưởng thành ngược lại là càng
ngày càng đẹp.
Đầu của Cảnh Vân Chiêu so với Kiều Hồng Diệp cao
hơn một chút, nhưng lại gầy đáng thương, chẳng qua nơi trỗ mã cũng chút
khiêm tốn nào, bởi vậy nhìn qua cũng rất hấp dẫn.
Hơn nữa cô có
mái tóc dài, màu tóc đen bóng, làm nổi bật làm da trắng vô cùng tốt của
cô, so với Kiều Hồng Diệp nhỏ như ngọc bích, quả thật đẹp hơn rất nhiều.
Chỉ tiếc kiếp trước Cảnh Vân Chiêu chịu khổ quá nhiều, nhất là lúc học cấp 3, Kiều Hồng Diệp thấy cô được rất nhiều nam sinh hoan nghênh, liền
động tay động chân, bên ngoài đồn đãi cô đến không chịu nổi, hơn nữa
Diệp Cầm sau khi chết cô còn phải đi làm công, một người làm nhiều
chuyện như vậy, làn da cũng dần dần trở nên càng ngày càng kém, thậm chí ngay cả mái tóc dài cuối cùng cũng bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ đến không
còn một chút gì.
Không chỉ như vậy, sau khi cô bị bỏ tù, Kiều
Hồng Diệp còn không chịu buông tha cho cô, liên lạc với các tù nhân
khác, chỉ cần tóc cô dài ra được một chút liền bị cạo sạch!
Lúc
này trong lòng Cảnh Vân Chiêu nghẹn đầy lửa giận, "Mấy người cứ như vậy
không hỏi kỹ xanh đỏ đen trắng sao? ! Nhiều năm như vậy, dù nuôi con chó cũng nên có tình cảm, tôi lại là một người sống sờ sờ, nhưng ngay cả
một con chó cũng không bằng sao! ?"
"Chát!" Cảnh Vân Chiêu vừa dứt lời, một cái tát của Kiều Úy Dân liền đánh tới.
Lập tức, trên mặt cô có năm dấu tay đỏ đậm.
Nếu là kiếp trước bị đánh, cô sẽ ủy khuất mà khóc, nhưng bây giờ cô vô cùng tỉnh táo.
"Ăn! Hôm nay mày mà không ăn, ông không đánh chết mày là không được!" Kiều Úy Dân oán hận nói.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu rõ ràng, trên pháp luật Kiều Úy Dân và Diệp Cầm là
người giám hộ của cô, hôm nay cô mới mười lăm tuổi, đi ra ngoài sống căn bản không có khả năng, huống hồ, hôm nay cô mớ sống lại, chưa kịp chuẩn bị cái gì, trên người cũng không có đồng nào, dưới tình huống như vậy, không thể tùy tiện đi ra ngoài.
Đi, nhất định là phải đi, nhưng cô không thể đối mặt với du luận!
Lúc trước người Kiều gia làm cho cô thân bại danh liệt, ở kiếp này, mặc kệ như thế nào, cô cũng phải báo thù cho kiếp trước! Mà một tát này...
Càng tốt cho cô lợi dụng!