Hai tên lưu manh rất biết cách làm người, biết cái gì gọi là điểm dừng,
nói không sai biệt lắm, liền vui vẻ mang theo hình rời đi, giống như mới rồi không xảy ra việc gì hết.
Còn lại sau lưng hai nam sinh Trương Hào và Đổng Nghị mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau .
"Tôi...tôi không phải đang nằm mơ chứ!" Trương Hào nói với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Đổng Nghị lẩm bẩm mở miệng: "Ngược lại hy vọng là nằm mơ, nhưng căn bản
không phải a. . . . . . Kiều Hồng Diệp cô ta, cô ta căn bản không phải
như chúng ta nghĩ. . . . . ."
Trong trí nhớ của bọn hắn, Kiều
Hồng Diệp giống như một dòng nước mùa xuân, khi nói chuyện đều là lời
nói nhỏ nhẹ dịu dàng, một đôi mắt mang theo nồng nặc mật ý, khi nhìn vào một cái sẽ làm người ta chìm đắm trong nó, hận không thể đem đồ tốt
nhất của chính mình đưa cho cô ta.
Thành tích của cô ta tốt,
ngoại hình đẹp, tính cách và tính tình tốt, mọi thứ đều giống như nhân
vật được miêu tả trong tiểu thuyết trung hoa, người ở bên cạnh cô ta sẽ
có một cảm giác không chân thật, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thư giãn, vui vẻ.
Trương Hào và Đổng Nghị là hai anh em có mối quan
hệ tốt, đều biết đối phương thích Kiều Hồng Diệp, nhưng vì để tránh mang lại rắc rối cho Kiều Hồng Diệp, thậm chí hai người bọn họ đã đồng ý
cạnh tranh công bằng, đều mong muốn có một ngày có thể thắng được mối
tình đầu tốt đẹp, thậm chí còn nghĩ tới sau này học cùng trường đại học
với Kiều Hồng Diệp, sau đó trở thành một đôi thanh mai trúc mã được mọi
người hâm mộ.
Nhưng sự thật đột nhiên hung hăng tát một cái vào hai người bọn họ.
Mấy động tác trong hình là điều bọn họ không dám nghĩ đến, bởi vì cảm giác
đó là không tôn trọng đối với nữ thần, sẽ làm tình yêu trong đáy lòng
bọn họ trở nên xấu xí và biến thái.
Hai người đều rất giống như
mất hồn, thay vì tin tưởng Kiều Hồng Diệp là một người như vậy, còn
không bằng tin tưởng cô ta và anh em của mình còn tốt hơn, ít nhất nữ
thần vẫn trong sạch.
"Làm thế nào? Cậu còn muốn tiếp tục theo
đuổi cô ta sao?" Đi rất lâu, khi thấy sắp bước vào cổng trường học, đột
nhiên Trương Hào mở miệng hỏi một câu.
Đổng Nghị lắc đầu một cái: "Tôi không biết, tôi không thể chấp nhận người như cô ta, cậu không
nghe hai người kia nói sao? Kiều Hồng Diệp còn đánh từng gãy chân người
khác. . . . . . Đúng rồi, ngươi còn nhớ Chu Thành Triết lớp ba không?
Khi lên lớp mười hắn ta đã thích Kiều Hồng Diệp rồi, mỗi ngày còn viết
thư tình, đưa cơm trưa, còn bắt chúng ta cách xa Kiều Hồng Diệp một
chút, trước mắt rất nhiều bạn học trong lớp nói Kiều Hồng Diệp là bạn
gái của hắn ta, nhưng cũng không lâu lắm, hắn ta bị một đám lưu manh
đánh, mọi người chưa bắt được. . . . . ."
"Tôi nhớ hắn ta, cái
chân bị thương rất nghiêm trọng, ở nhà nghỉ ngơi mấy tháng, lúc trở lại
đi bộ khập khễnh, rất nhiều bạn học sau lưng cười nhạo hắn ta là người
què, sau đó hắn ta không chịu nổi đả kích liền nghỉ học. . . . . ."
Trương Hào cười khổ nói.
Còn có Cảnh Vân Chiêu. . . . . . Mỗi lần Kiều Hồng Diệp ở trước mặt chúng ta làm ra vẻ rất quan tâm đến cô ấy,
nhưng trên thực tế cô ta lại tìm người cướp bóc Cảnh Vân Chiêu, dù nói
thế nào là một nữ sinh lỡ như xảy ra chuyện gì phải làm sao?" Đổng Nghị
lại lầm bầm một câu.
Nói như vậy, hai người đều cảm thấy có một số việc như chui từ dưới đất lên.
Chẳng hạn như vì sao mỗi lần Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy Kiều Hồng Diệp luôn nói lời lạnh lùng, như là tại sao trường học đồng ý Cảnh Vân Chiêu rời đi
nhà họ Kiều, nữa nữa là mấy tin đồn về Cảnh Vân Chiêu. . . . . .
Bọn họ là người gần gũi với Kiều Hồng Diệp nhất, bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ
ai, rất nhiều lời nói đều được Kiều Hồng Diệp nói ra trong lúc vô tình.
Bởi vì tin tưởng Kiều Hồng Diệp, cho nên cảm thấy việc Cảnh Vân Chiêu làm
còn nghiêm trọng hơn lời Kiều Hồng Diệp nói, nhưng sự thật thì sao? Bọn
họ căn bản không biết gì, thậm chí vì trợ giúp Kiều Hồng Diệp hết tức
giận, cố ý nói phóng đại oan uổng Cảnh Vân Chiêu. . . . . .