Chỉ ba giọt bản mạng tinh huyết, thiêu đốt bùng nổ
hình thành lửa nóng khủng bố, khiến một con Băng Tinh cự mãng cấp năm
hóa thành tro tàn.
Trong mắt Tần Liệt thần quang rạng rỡ, tâm niệm biến ảo, rút lui về
phía sau một đoạn nhỏ, quay đầu nhìn về phía con Huyền Băng Ngân Xà nọ
vụt hắn.
Huyền Băng Ngân Xà và Lục Hằng đang kịch liệt giao phong.
Lục Hằng xách một thanh Bích Diễm trường đao, khi vung, kéo ra từng dải lửa màu xanh biếc.
Những quầng lửa đó mang theo khí tức âm hàn mục nát, ẩn chứa kịch độc quỷ dị, quầng lửa theo tâm ý Lục Hằng biến hóa, vặn vẹo, ngưng tụ thành hình thái rất nhiều dị thú.
Huyền Băng Ngân Xà bay múa trên không, phụt ra các sợi tơ màu bạc
sáng, sợi tơ trong suốt như tơ băng, mang theo hàn ý khủng bố, hơn nữa
sắc bén vô cùng.
Nó và Lục Hằng tranh đấu bất phân thắng bại.
Bên kia, Thanh La, Huy Giáp, Bạch Lị cũng đều tự thi triển thủ đoạn, phân biệt chống lại một con Huyền Băng Ngân Xà.
Bốn con Huyền Băng Ngân Xà, tuy đều là linh thú cấp sáu, nhưng cũng có chỗ khác nhau.
Từ thể tích cùng dòng khí lạnh lượn lờ trên người đến xem, Huyền Băng Ngân Xà làm bị thương Tần Liệt, kịch liệt chiến đấu với Lục Hằng mạnh
nhất, hẳn là cấp sáu đỉnh, ở hang băng hàn khí âm trầm này, thực lực con Huyền Băng Ngân Xà này sẽ vượt qua giới hạn ban đầu, chỉ sợ có thể phát huy ra lực lượng của linh thú cấp bảy.
Linh thú cấp bảy, cùng cấp với võ giả Niết Bàn cảnh, cho dù là ở Khư Địa, cũng là nhân vật có tên có tuổi.
Cũng may, Lục Hằng rõ ràng đã là võ giả Niết Bàn cảnh, xách Bích Diễm trường đao, hắn đột nhiên cười lên quỷ dị ‘hắc hắc’.
Từng đám lửa biếc, phút chốc diễn sinh biến ảo, hình thành từng cái đầu xanh biếc đáng sợ.
Những cái đầu lâu đó có lớn có nhỏ, có đầu rồng, có đầu người, có đầu lâu Giao nhân, vậy mà có nhiều tới mười sáu cái.
Mười sáu ngọn lửa biếc ngưng tụ thành đầu người các loại sinh linh,
mơ hồ, sâu bên trong con ngươi bắn ra ánh cầu vồng màu xanh lục dài mấy
thước, bản thân đầu người như tinh tú màu xanh lục lóe ra, tạo thành một loại cổ trận kỳ diệu.
“Ô ô ô, ong ong ong...”.
Rất nhiều tiếng khóc, tiếng hò hét, tiếng gầm gừ, tiếng mắng chửi
chói tai, từ trong miệng mười sáu cái đầu người lửa biếc gào thét ra.
Mười sáu loại linh hồn khí tức khác nhau, hình thành mười sáu loại
khí tức quỷ dị, mang theo dao động tiêu cực hoặc âm hàn, hoặc ác độc,
hoặc sợ hãi, hoặc oán hận, cùng nhau đánh ở trên thân con Huyền Băng
Ngân Xà kia.
Huyền Băng Ngân Xà cấp sáu, bị những sóng tiêu cực đó chấn động, lại
bị mười sáu ngọn lửa màu xanh lục bao lấy, thân thể vặn vẹo trên không
rõ ràng chậm chạp xuống.
“Bùm bùm!”.
Khớp xương cả người Huyền Băng Ngân Xà quẫy, truyền đến tiếng vang
thanh thúy dễ nghe, ánh sáng màu bạc lóa mắt, như ánh trăng lành lạnh từ trên thân Huyền Băng Ngân Xà chiếu rọi ra.
Nơi ánh sáng màu bạc lướt qua, khí tức lạnh vô cùng nồng đậm vô cùng, lửa biếc kia thì là tắt đi từng đám.
Lục Hằng lớn tiếng thét chói tai, vung Bích Diễm trường đao, như nháy mắt điên cuồng.
Hầu như cùng lúc, ba con Huyền Băng Ngân Xà khác cũng giống như đã
điên từ trong tay Thanh La, Huy Giáp, Bạch Lị giãy thoát ra, đều hướng
tới Lục Hằng cắn xé.
Ba chùm ánh sáng bạc bóng lưỡng khác lướt vọt đi trên không, làm không gian cũng phảng phất đóng băng đọng lại.
Nơi ánh sáng bạc lướt qua, từng cây cột băng treo ngược, vậy mà lại
bị điều động hẳn lên, hóa thành băng mâu sắc bén, cũng đâm về phía Lục
Hằng.
Huyền Băng Ngân Xà có được trí tuệ, chúng nó nhìn ra Lục Hằng ở trong mọi người cảnh giới cao nhất, thực lực cường đại nhất, cho nên muốn
liên hợp lại diệt Lục Hằng trước.
Linh thú hàn thuộc tính còn lại đều nóng nảy hẳn lên, không cần mạng
công kích Tích Dịch tộc với Long Nhân tộc, còn có thủ hạ của Lục Hằng,
muốn ngăn cản bọn họ cho Lục Hằng trợ giúp.
Một ý chí lạnh vô cùng đóng băng thiên địa, cũng phi thường phối hợp
buông xuống hang băng, làm hàn khí trong hang băng giảm đến thấp nhất.
Lục Hằng sợ hãi biến sắc.
Ở dưới bốn con Huyền Băng Ngân Xà hợp lực tấn công, còn có linh thú
điên cuồng xung phong, cộng thêm ý chí lạnh vô cùng đột nhiên buông
xuống kia, vậy mà lại khiến Lục Hằng sinh ra cảm giác không thể dùng sức chống lại.
“Hô!”.
Thời khắc mấu chốt, đầu ngón tay Tần Liệt lóe lên một luồng ánh sáng kỳ lạ, Phong Ma Bi chợt lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Bảy đạo thần quang tươi đẹp, như xiềng xích thần, lấy Tần Liệt làm trung tâm hướng tới bảy phương bắn nhanh.
Bảy đạo thần quang đâm vào trong hang băng những linh thú kia toát
“Rắc! Rắc!”.
Hang băng rộng lớn, tường băng cứng rắn đột nhiên cuồng bạo vỡ nát, ngọn núi băng này cũng kịch liệt lay động hẳn lên.
Những kẻ đóng băng treo ở trong tượng băng, nháy mắt bị nổ vỡ thành thịt đông, lập tức chết thảm.
Ý chí lạnh vô cùng đột nhiên buông xuống, ở dưới bảy sợi xiềng xích
thần quang kéo dài bùng nổ, như bị nghiền ép thành mảnh ánh sáng, hoàn
toàn tiêu tán.
Toàn bộ linh thú hàn thuộc tính, loại thế xung phong điên cuồng mãnh liệt đó đột nhiên ngưng trệ xuống.
Loại lực lượng nào đó trói buộc linh hồn chúng nó, khống chế chúng
nó, làm chúng nó chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, như là ở lúc này bị
đánh tan.
Bốn con Huyền Băng Ngân Xà lao về phía Lục Hằng, tốc độ bay đột nhiên giảm xuống.
Huyền Băng Ngân Xà có được trí tuệ, trong con ngươi nho nhỏ màu bạc
lóe ra thống khổ giãy giụa, thân thể cũng đang không ngừng vặn vẹo, đang kháng cự cái gì.
“Rầm rầm rầm!”.
Bảy đạo thần quang như mũi khoan to lớn, đâm vào trong hang băng, một đường hướng tới phía dưới sông băng xâm nhập.
Sông băng này truyền đến tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
Thân núi kịch liệt lay động, mọi người đang ở trong núi băng phát
hiện một cái hang thật lớn, từ giữa bọn họ xé rách ra, đến thẳng lòng
đất.
Mọi người đều cúi đầu nhìn về phía hang đá nứt ra từ trong hang băng.
Phía dưới sông băng, đáy Hàn Băng đảo, một thế giới băng tinh trống trải dần lộ ra một góc.
Thông qua một góc đó, mọi người nhìn thấy từng tòa cung điện hàn băng to lớn đồ sộ, nhìn thấy rất nhiều linh thú băng tinh điêu khắc, cường
giả trông rất sống động, còn có rất nhiều đường nét đồ án thần diệu khắc ở trên băng tinh.
Một cỗ ý chí đóng băng thiên địa, làm vạn vật thế giới hóa thành băng lạnh, lượn lờ ở cung điện hàn băng bên dưới.
Trung ương các tòa cung điện hàn băng, dựng đứng một bức tượng băng
người khổng lồ, tượng băng người khổng lồ đó thân như kiếm băng thẳng
lưng, khí tức trên người truyền đến phảng phất chúa tể thiên địa hàn
băng.
Trong con ngươi người khổng lồ lấy hàn băng điêu khắc, có dòng khí
lạnh thần bí dâng trào, từng màn biến ảo, như là mở ra một cánh cửa thần đi thông vực cảnh lạnh vô cùng cho người ta.
Tần Liệt nhìn phía con ngươi tượng băng người khổng lồ, nhìn về phía
dòng khí lạnh chảy sâu bên trong, còn có cảnh tượng quỷ dị dòng chảy
lạnh biến ảo.
“Vù!”.
Dòng khí lạnh dâng trào trong tượng băng người khổng lồ, ở lúc Tần Liệt đối mặt với hắn, vậy mà lại từ trong mắt hắn bay vọt ra.
Một dòng sông ánh sáng xen lẫn ý cảnh lạnh vô cùng, có ức vạn mũi
nhọn mảnh băng nhỏ, mảnh vỡ băng tinh trôi nổi, từ trong con ngươi người khổng lồ bắn ra.
Mục tiêu chỉ thẳng mi tâm Tần Liệt!
Tần Liệt ầm ầm chấn động mạnh.
Hắn lập tức phát hiện, Cực Hàn Ý Cảnh đồ ẩn sâu ở không gian Trấn Hồn châu tầng thứ hai, đột nhiên trở nên tươi sống.
Trong Cực Hàn Ý Cảnh đồ vô số tia băng sáng đan xen thành quầng sáng sáng lạn!
Một bức Ý Cảnh đồ này, như là biến thành một tấm lưới khổng lồ có lực hấp dẫn thần bí, đang hấp dẫn dòng chảy lạnh thần bí trong con ngươi
người khổng lồ bắn ra.
“Băng Đế!”. Một cái ý niệm tràn vào não hải Tần Liệt.
Hắn lập tức khẳng định tượng băng người khổng lồ kia, chính là lấy
Băng Đế làm nguyên hình tạo hình ra, hàn lưu ý cảnh trong con ngươi
tượng băng người khổng lồ, cũng đến từ Băng Đế!
Một bộ Cực Hàn Ý Cảnh đồ nọ trong Trấn Hồn châu của hắn đến từ Huyền Băng chi địa, từ trong Hàn Băng chi nhãn thai nghén mà ra.
Huyền Băng chi địa, lại do cực hàn ý cảnh của Băng Đế tạo thành, Hàn Băng chi nhãn kia, thậm chí chính là thứ Băng Đế để lại.
Mà nơi đây, cung điện hàn băng to lớn ẩn sâu đáy Hàn Băng đảo, rõ ràng cũng có quan hệ mật thiết không thể tách rời với Băng Đế!
Cái này ý nghĩa, Cực Hàn Ý Cảnh đồ của Trấn Hồn châu, cùng dòng chảy
lạnh trong mắt tượng băng người khổng lồ, căn bản chính là cùng tông
cùng nguồn, rõ ràng là đến từ cùng người Băng Đế!
“Rắc rắc rắc!”.
Bảy đạo thần quang tiếp tục khai thác, đem hang đá băng lớn phía dưới xé rách, đem cung điện hàn băng dưới Hàn Băng đảo từng chút một lật
lên.
Lúc mọi người lưu ý dị thường phía dưới, cũng đều chú ý tới trong mắt tượng băng người khổng lồ chợt xuất hiện dòng chảy lạnh khủng bố, như
một dòng sông băng xen lẫn khối băng nhỏ vụn, băng mang, tơ băng, chảy
hướng mi tâm Tần Liệt.
Từ trong dòng sông băng đó truyền đến khí tức cực hàn, làm Bạch Lị tu luyện linh quyết hàn thuộc tính cũng cảm thấy sợ hãi.
Đám người cách Tần Liệt khá gần, theo bản năng ùn ùn né tránh, sợ bị
dòng chảy lạnh trong sông băng kia đông lạnh thành tượng băng mới.
Một tiếng phượng gáy đột nhiên từ sâu bên trong cung điện to lớn kia
truyền đến, cùng thời gian, các dòng chảy lạnh đáng sợ hiện ra.
Trong dòng chảy lạnh, một con Hàn Băng Phượng Hoàng dáng người tuyệt
đẹp, giương cánh bay cao, khi cánh chim như dải băng trong suốt vung
lên, vô số hào quang cực hàn như sao băng bắn về phía Tần Liệt.
“Đó là ta!”. Một ý niệm khổng lồ, cũng từ trên người Hàn Băng Phượng Hoàng phóng ra, vang vọng ở toàn bộ Hàn Băng đảo.
“Hàn Băng Phượng Hoàng! Đây là chân thân của Băng Linh!”. Thanh La kêu to.
“Nó chính là chủ nhân mới của Hàn Băng đảo!”. Huy Giáp cũng phản ứng lại.
“Bắt nó!”. Lục Hằng hạ lệnh.
Trong lúc nhất thời, tộc nhân Tích Dịch tộc cùng Long Nhân tộc, còn
có thủ hạ của Lục Hằng, cộng thêm chính bọn họ, toàn bộ thi triển ra
linh quyết tinh diệu, thiên phú chủng tộc.
Mấy trăm đạo hào quang năng lượng lóa mắt, đan xen thành tấm lưới
khổng lồ dày đặc, xen lẫn cự chùy, trường kiếm, cốt mâu, bánh xe, cột
ngọc v. V... Các linh khí cổ quái, có nhiều hơn ba mươi món, đều là linh quang rạng rỡ, lóng lánh hào quang mỹ lệ, thoáng cái nện ở trên người
Hàn Băng Phượng Hoàng.
“Cút ngay!”. Hàn Băng Phượng Hoàng phát ra tiếng rít linh hồn.
Cánh chim băng tinh khi vỗ, từng cơn gió lốc vụn băng đáng sợ hình
thành, như là lốc xoáy do dao băng tạo thành, bên trong nổ tung, thổi
quét về bốn phương tám hướng.
Đủ loại hào quang năng lượng, linh khí cổ quái, rơi vào trong những gió lốc vụn băng đó, đều bị quấy vang lên đinh đương.
Cả trăm cả ngàn dao băng mảnh băng cột băng, từ trong một đám gió lốc nổ bắn tung tóe, hóa thành dao sắc tập kích mọi người.
Rất nhiều tộc nhân Tích Dịch tộc cùng Long Nhân tộc, nháy mắt bị dao
sắc xuyên thấu, thân thể chưa chảy ra một giọt máu, trực tiếp bị đông
lạnh thành khối băng.
Đám người Lục Hằng cũng kêu quái dị, bay lướt ngang cung điện hàn băng phía dưới, tấn công về phía Hàn Băng Phượng Hoàng.
“Thịch!”.
Một tòa thần cung băng tinh cao mấy chục thước, ở dưới dòng chảy lạnh của Hàn Băng Phượng Hoàng dẫn dắt, thế mà đột ngột từ mặt đất mọc lên, ở giữa không trung giải thể.
Trong thần cung băng tinh, vô số phù văn sáng long lanh, ẩn chứa cực
hàn ý cảnh, như tuyết lớn lông ngỗng bay lả tả, rơi xuống trên người thủ hạ của Lục Hằng, liền lập tức đông lạnh thân thể bọn họ.
Hàn Băng Phượng Hoàng hót vang, trong đôi mắt lạnh như băng bắn ra sát khí phun ra hào quang.
Đem đám người Lục Hằng, Thanh La, Huy Giáp áp chế hết, con Hàn Băng
Phượng Hoàng dáng người tuyệt đẹp này hóa thành một chùm hàn mang tấn
công đến.
Xem tư thái của nó, là muốn lấy ra dòng sông băng nọ trào về phía mi
tâm Tần Liệt, muốn đem dòng chảy lạnh ẩn chứa ảo diệu truyền thừa của
Băng Đế hấp thu, do đó thành tựu bản thân.
Ở dưới thân nó, lại một tòa cung điện băng tinh to lớn chịu lực lượng của nó dẫn dắt, bay lên trời sau đó nổ tung.
Phù văn sáng long lanh khảm vào trong các cây cột băng, như là tinh
tú cực hàn thần thức của Băng Đế hình thành, theo cung điện băng tinh vỡ tan, lại là đầy trời hàn quang sáng long lanh, như ngân hà tràn ra, đổ
xuống vô số hàn tinh, như mưa to rậm rạp bay ở giữa đất trời.
Thủ hạ của Lục Hằng, tộc nhân Tích Dịch tộc, tộc nhân Long Nhân tộc,
nhìn hào quang hàn tinh long lanh từ trên trời bay xuống, đều kinh hãi
muốn chết.
Bọn họ ùn ùn bỏ chạy.
Nhưng, những hàn quang long lanh đó nhiều tới ngàn vạn, bất luận bọn họ trốn tránh đến nơi nào, đều sẽ bị hàn quang nhỏ đến.
Vì thế, từng bức tượng băng mới, liền ở lúc hàn quang rơi ở bả vai,
đỉnh đầu, cánh tay bọn họ, nhanh chóng một lần nữa ngưng kết ra.
Trừ Thanh La, Huy Giáp, Lục Hằng ít ỏi mấy người, đại đa số võ giả xâm nhập bên dưới đều đã biến thành người băng.
Liên tưởng tới tòa cung điện hàn băng này, tùy ý có thể thấy được
từng bức tượng băng, sắc mặt đám người Lục Hằng trở nên càng lúc càng
ngưng trọng.
Những tượng băng đó, nhìn bộ dạng giống với thủ hạ của bọn họ, trước
kia đều là sinh mệnh sống sờ sờ, chỉ là bị hàn tinh phù văn đánh trúng,
mới sẽ nháy mắt hóa thành tượng băng.
Theo càng lúc càng nhiều hàn mang long lanh như đom đóm bay xuống,
đám người Lục Hằng chỉ có thể bị động phòng ngự, không thể cấu thành uy
hiếp với Hàn Băng Phượng Hoàng nữa.
Hàn Băng Phượng Hoàng hót vang, không thèm nhìn đám người Lục Hằng,
một đôi mắt nho nhỏ phun ra hàn quang, nhìn chằm chằm trên người Tần
Liệt.
“Phốc!”.
Thân thể khổng lồ đẹp đẽ kia của Hàn Băng Phượng Hoàng, hóa thành một đạo băng mang, rơi thẳng vào sông băng tràn về phía Tần Liệt.
Dòng sông băng đó, từ trong con ngươi tượng băng người khổng lồ chảy
ra, bên trong xen lẫn ức vạn băng mang nhỏ vụn, rất nhiều băng tinh vụn
vặt, vô số cực hàn phù văn.
Rõ ràng chính là cực hàn truyền thừa Băng Đế lưu lại!