Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 472: Địa Phủ Chư Thần


trướctiếp

Tiểu Mã tay cầm nhánh cây gỗ đào mộc, nghĩ đến chính mình một người bình thường dĩ nhiên có thời điểm điều khiển cả quỷ hồn. Lại còn là quỷ quan nữa chứ, trong lòng càng như nở hoa. Tuy rằng không dám thật sự quất roi, nhưng quát lớn vài tiếng vẫn là có. Một khi trên người công tào quỷ khí toàn bộ hiện ra hoặc là biến mất, lệch khỏi quỹ đạo biên giới, liền quát lớn bắt hắn chỉnh lại phương hướng.

Cái phương thức dò đường thủ công này, tuy rằng thong thả, nhưng rất có hiệu quả. Hai người, một quỷ, cứ như vậy mà đi xung quanh Ẩn Tiên Tập.

"Đúng rồi, Tiểu Diệp Tử" Tiểu Mã một bên quan sát đến hướng đi của công tào, một bên cùng Diệp Thiếu Dương nói chuyện phiếm, "Hỏi ngươi cái một cái vấn đề có tính kỹ thuật nhé. cậu trước kia nói Sùng Trinh hoàng đế quan gì vậy, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Cái chức quan này là từ trước đã có, hay là chuyên môn phong cấp cho Sùng Trinh hoàng đế?"

"Bảy mươi hai cơ quan quản lý, là cấu tạo bộ máy hành chính của địa phủ, được định hình từ thuở sơ khai rồi" .

Tiểu Mã xoa xoa hai tay: "Như vậy liền có vấn đề rồi, Sùng Trinh là vị hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh. Ở phía trước hắn, chức quan này ai quan lý. Cũng như có người nói, Bao Công là quan Diêm Vương, chẳng lẽ trước đó, âm phủ không có Diêm Vương hay sao?"

"Cậu hỏi gì mà dài dòng quá vậy" . Diệp Thiếu Dương vừa tiếp tục đánh dấu lên máy tính, một bên nói: "Kỳ thật nhân gian luôn đem những vĩ nhân, người tài ba đã qua đời, nói thành là âm quan. Đây chỉ là một loại ký thác, âm phủ có một ít quan viên cùng chức vụ là tuyên cổ bất biến. Ví dụ như Phong Đô đại đế, thập điện Diêm vương.

Tại âm phủ có rất nhiều kiện tụng cần xử lý, đây cũng là khảo hạch cho các quan viên của bảy mươi hai cơ quan. Cứ khoảng trăm năm lại đánh giá một lần, biểu hiện tốt thăng quan, không tốt thì miễn nhiệm. Lại có một ít vị xin đi độ kiếp, cần tới nhân gian trải qua mấy lần luân hồi, sinh tử. Việc nhậm chức, miễn chức của các vị trí này cùng nhân gian không khác nhau là mấy. Chỉ là thời gian một khóa sẽ dài hơn mà thôi."

Diệp Thiếu Dương hướng về vị công tào đang chật vật trên đường, bĩu môi nói: "Ví như vị lão huynh này, chính là vừa mới thăng cấp. Bất quá, sau vụ lùm xùm đòi tiền hối lộ này, trờ về, tám phần là mất chức" .

"Thật là một cái thế giới thần kỳ a!" Tiểu Mã lộ ra biểu tình mong đợi, "Thật là muốn đi tham quan một chút."

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ ven đường một khối đá, " Cậu cứ nhằm tảng đá kia mà húc vào, là có thể đi tham quan một chuyến. Có điều là vé một chiều, có đi mà không có về đâu" .

"Ách. . . Nói thế thì nói làm gì?" Tiểu Mã tròng mắt chuyển động, "Tôi lại muốn hỏi thêm một vấn đề nữa nhé: ở âm phủ rốt cuộc ai là lớn nhất? Diêm Vương Gia, Địa Tạng vương, hay là cái vị Phong Đô đại đế kia?"

"Biết càng nhiều, chết càng sớm. Tò mò ít thôi" . Diệp Thiếu Dương đạp vào mông hắn một cái. "Đừng quấy rối nữa, lo làm chính sự đi."

Hai người một quỷ, dọc theo triền núi một hơi đc mười dặm đường. Lúc này Tiểu Mã đã mệt lả, ánh mắt lờ đờ, thở ra bằng tai, thật sự là không đi được nữa. Vì thế Diệp Thiếu Dương ra hiệu dừng lại nghỉ ngơi.

Tên công tào bị đánh phát sợ, ngoan như cún, đứng ở một bên, không dám nói lời nào.

Chính lúc này, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại từ Tưởng kiến hoa gọi tới. Dùng lời nói kích động báo cho hắn, kết quả kiểm nghiệm đã có. Sau hơn một giờ, ở nhà người phụ nữ bỏ đi thì mực nước hoàn toàn không giảm xuống. Trong khi những nhà còn lại, mức nước giảm từ ba tới năm cen-ti-mét.

Quái vật gây hạn hán, cuối cùng tìm được rồi!

Diệp Thiếu Dương nghe xong này tin tức, trong lòng cũng là có chút kích động. Hỏi kỹ tình hình nhà đó thì biết được: Cha mẹ chồng cô ta đều đã mất, hai người cũng chưa có con, lại là gia đình thuần nông.

"Người nam nhân này kêu Vương Thanh Sơn, thời điểm chúng ta đến điều tra. Hắn không biết mục đích của chúng ta. Cho rằng chúng ta là tới điều tra vụ án vợ hắn mất tích, biểu hiện tương đối hoảng loạn."

Tưởng kiến hoa nói, "Tôi lập tức liền bổ sung thủ tục, đưa hắn tới đồn công an thẩm vấn. Nhưng là hắn hiện tại còn rất ngoan cố, kiên quyết không nói lời nào" .

Diệp Thiếu Dương lập tức nói: "Nhất định phải bắt hắn khai ra. Nếu vợ hắn chính là quái vật gây hạn hán, chúng ta cần phải biết thi thể bị chôn ở nơi nào, mới có thể tiến hành diệt sát."

"Tôi sẽ cố gắng để hắn mở miệng" .

"Cứ thế đi, tôi bên này còn ở có việc dang dở. Anh cứ thẩm vấn trước, lát nữa lại trao đổi tiếp."

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời đã đen, dặn dò thêm: "Trời đã tối rồi, quái vật gây hạn hán thần thức khôi phục, các ngươi không cần tiến vào sân, miễn cho rút dây động rừng, ở gần đó theo dõi là được."

Tưởng kiến hoa đáp ứng một tiếng, rồi tắt điện thoại.

Hai người trò chuyện với nhau, Tiểu Mã nghe xong một nửa, đoán ra đại khái, chờ Diệp Thiếu Dương dập máy, hưng phấn nhìn hắn, nói: "Rốt cuộc muốn tìm quái vật gây hạn hán à? Nó có khó giết không?"

"Ban ngày quái vật gây hạn hán không thể hành động, lẽ ra sẽ không có việc gì, hỏa thiêu là chết. Nhưng là ta vẫn có cảm giác, sự tình có lẽ không đơn giản như vậy. . ."

Nói ra lời này không phải chỉ là trực giác, bởi vì chuyện này có quá nhiều nhân tố xuất hiện. Như quái vật gây hạn hán, tên quỷ chỉ có cái đầu lông lá, đôi chân bằng gỗ, thậm chí còn có tượng tà thần. Tóm lại, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hành động ngày mai, sẽ không quá thuận lợi. Bất quá, cho dù là tình huống như thế nào, cũng phải đến mai mới biết được. Chính mình cũng ko thể tha chết cho quái vật gây hạn hán. Nên giết vẫn cứ phải giết.

Sau một lúc tạm nghỉ, Diệp Thiếu Dương xua tên công tào tiếp tục lên đường.

Tên công tào lúc này bắt đầu cùng hắn lôi kéo làm quen, quấn lấy hỏi lai lịch của hắn. Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không muốn nói, nhưng là Tiểu Mã vì muốn khoe khoang, nên một năm, một mười kể ra bằng hết.

Công tào vừa nghe nói hắn là Mao Sơn thiên sư, lập tức trở nên càng thêm cung kính vô cùng, vừa đi vừa nói: "Diệp thiên sư, ngươi có biết âm phủ gần đây có xảy ra biến cố gì không"Ta đã lâu không tới, làm sao vậy?"

"Tại bờ phía bắc sông m Thủy, xuất hiện không ít quỷ binh từ Thái m Sơn, âm ty đã phái người đi điều tra, nghe nói đã bắt đầu điều động âm binh, tám phần là phải có cái gì động tác."

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, "Thái m Sơn, lại ngo ngoe rục rịch sao?"

Công tào nói: "tôi chức quan quá nhó, những việc này cũng không biết nhiều. Bất quá Thái m Sơn đúng là

nơi chứa chấp bọn dã quỷ mang tội, trốn tránh sự phán xử của âm ty. Không biết được mục đích của Thái m Sơn là gì" .

Diệp Thiếu Dương trong lòng khiếp sợ, Cái vị đứng đầu Thái m Sơn kia, nếu thực sự có hành động gì. Thì sẽ làm đất trời đảo loạn, gió tanh mưa máu. Bất quá, binh đến tướng chắn, nước tới đất chặn. Chuyện này âm ty sẽ có người nhọc lòng đối phó. Cùng chính mình một xu không quan hệ.

Bọn họ 3 kẻ, đi vòng quanh mấy thôn ờ núi Đầu Trâu, đến 8h tối thì mới chịu dừng lại. Diệp Thiếu Dương thả tên công tào trở về, còn việc hắn chặn tiền hối lộ, tự nhiên sẽ còn người đi xử lý. Không tới phiên mình vượt cấp đi quản.

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tưởng kiến hoa, dò hỏi tình huống, biết được hắn vẫn chưa cạy được miệng của tên Vương Thanh Sơn. Vì thế hỏi vị trí đồn công an, dự tính chạy tới xem sao.

Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã, hướng Triều Thượng Tập mà đi.

Phải đi qua hơn mười con núi lớn nhỏ, Tiểu Mã cơ hồ mệt như cún, thè lưỡi mà thở. Dọc theo đường đi oán giận liên tục. Sau khi đi vào thôn, vội vàng đi tìm đồ ăn và chốn nghỉ. Diệp Thiếu Dương thì vẫn tinh thần sáng láng, đi vào đồn công an.

Dưới sự an bài chu đáo của Tưởng kiến hoa, Cảnh sát nơi này dẫn Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh căn phòng thẩm vấn. Từ nơi này, có thể quan sát nhất cử nhất động phòng bên, thông qua một tấm kính vô cũng lớn.

Vốn tưởng rằng Vương Thanh Sơn là một người trung niên đại thúc, không nghĩ tới lại là một người thanh niên, chưa đến ba mươi tuổi, tuy rằng trầm mặc không nói, nhưng là ánh mắt có chút hỗn độn, còn có chút khẩn trương.


trướctiếp