Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 457: Truy Sát Nữ Quỷ


trướctiếp

Càn khôn tá pháp"

Diệp Thiếu Dương dùng một tay túm lấy hai đầu dây chu sa, tay còn lại vẽ pháp ấn. Rồi dùng sức kéo thật mạnh. Nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, khoảng cách giữ DTD và nó rút ngắn nhanh chóng.

Nhân cơ hội này, DTD chụm tay thành chỉ, nhằm thẳng giữa hai đầu lông mày nữ quỷ, đánh ra một đòn.

Nhưng, nữ quỷ đột nhiên vung tay tung chưởng, một luồng quỷ khí cuồn cuộn kèm theo chưởng này lao về phía DTD. DTD vội vàng đổi chỉ thành chưởng, dồn sức đón đỡ.

Uỳnh! Một tiếng nổ vang lên. Dưới phản lực của pha đấu chưởng này, hai chân DTD bị đẩy lùi lại sau mấy mét, lưu lại trên đất hai vết trượt dài.

Trong lúc hắn còn đang lắc lắc cổ tay, thì thật là kinh ngạc: "nữ quỷ dĩ nhiên có thể dùng hàm răng của nó cắn đứt dây chu sa, rồi hướng phía bên ngoài mà bay đi" .

Khi nó bay gần đến cửa thì đuôi của Thái Ất Phất Trần không gió tự bay, từ nó tỏa ra một luồng lực phong ấn mạnh mẽ, tạo thành bức tường mờ ảo chắn trước mặt nữ quỷ.

Nữ quỷ hét lớn một tiếng, rồi ngửa lòng bàn tay. Không biết từ đâu mà có, một cây gậy xương đột nhiên xuất hiện. Từ nó bốc lên từng luồng quỷ khí ngùn ngụt.

Kiaa. . . Nữ quỷ vung gậy, dùng lực chọc mạnh vào bức tường phong ấn, tạo thành một cái lỗ hổng. Rồi thu mình, theo cái lỗ đó mà bay ra ngoai.

DTD sắc mặt nghiêm trọng, khóe mắt nheo lại nhìn theo bóng dáng của nó, thầm nghĩ: "Sao mà có thể mạnh như thế chứ" .

Xoay đầu nhìn lại, dưới uy lực của Thái Ất Phất Trần, những con mèo cương thi đã không còn sức phản kháng, cả một lũ nằm trên đất mềm oặt, trông giống như những con gia cầm vô hại chờ bị làm thịt.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở dài, những con mèo cương thi này, từ lâu đã không còn linh hồn, chỉ là những cãi xác sống bị người khác khống chế mà thôi. Tha chết cho chúng chỉ là giữ lại tai họa ngầm. Vì thế, hắn vung Câu Hồn Tác lên mấy lượt, đem hóa kiếp từng con.

"Này này, người anh em. Bên này vẫn còn"

DTD quay đầu nhìn lại, không nhịn được phải cười phá lên. Tiểu Mã lấy một cái bình chụp lên đầu một con mèo cương thi, rồi lấy thân mình nằm đè lên nó. Cả người hắn nhễ nhại mồ hôi, tóc tai rối bù, bê bết bụi đất.

"Ha ha, dáng đẹp, ngươi có tiềm năng làm người mẫu ảnh đấy" .

Diệp Thiếu Dương tiến lên vài bước, vung Câu Hồn Tác, chờ sợi dây quấn quanh bụng mèo cương thi vài vòng. Hắn giựt mạnh một cái, con mèo lập tức bị chẻ làm hai, chết không toàn thây.

Tiểu Mã đứng dậy, thở hổn hển, liếc mắt nhìn thấy trước ngực DTD vẫn còn ghim một đoạn tay khô thì kinh ngạc nói: "Tiểu Diệp Tử ngươi bị thương" .

Diệp Thiếu Dương cố hết sức đem đoạn tay kia từ thịt rút ra đi, cởi bỏ quần áo, lau chùi một chút máu đen. Lúc này máu tươi từ ngực hắn cũng chậm rãi ngừng chảy.

Tuy rằng nhìn qua bị thương không nhẹ, nhưng là không có bị tổn thương đến gân côt, chút thương tổn này đối với DTD mà nói, chỉ có thể xem như bị thương ngoài da.

Diệp Thiếu Dương từ ba lô tìm ra một tấm băng gạc, đắp lên trên miệng vết thương, rồi hướng về Tiểu Mã nói: "Rút khỏi đây nhanh nào" .

"Chậm một chút, để tôi nghỉ ngơi đã, bằng không lấy sức đâu mà ôm cái bình này."

"Tạm thời không cần ôm cái bình, nơi này không an toàn, nhanh rời đi thôi."

Nói rồi, DTD cầm một tờ linh phù dán vào chặt vào đôi mắt của bức tượng trên ban. Sau đó đem cất nó vào ba lô, dự tính mang về nghiên cứu sau.

Đi được một lát, cho đến khi gặp một cái ngã rẽ. Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa nhà đưa cho Tiểu Mã. "Ngươi đi về ngủ trước đi, không cần đi cùng ta nữa" .

"Ngươi không về?" Tiểu Mã sững sờ nhìn hắn.

"Lúc vừa rồi, ta đã lưu lại trên người nữ quỷ một cái ấn ký. Nó đã bị thương nặng, đây là cơ hội tốt để tiêu diệt nó" . Diệp Thiếu Dương nói.

"Đây mới là phong cách hành xử của một thiên sư" .

Tiểu Mã vỗ vãi hắn cổ vũ, "Ta một người trở về cũng không tiện, ngươi cứ đi đi. Ta sẽ chậm rãi đi theo phía sau."

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn rồi gật đầu. Sau đó nhắm mắt lại, mở ra thần thức truy tìm vị trí của đạo ấn ký kia.

Nó đang ở hướng tới Tây Bắc.

Mới đầu, hắn cảm giác được kia nữ quỷ di chuyển rất nhanh, lúc sau tốc độ dần dần chậm lại, có vẻ nó không kìm hãm được thương thế được nữa. Vì thế hắn cũng đi chậm dần lại, duy trì khoảng cách hợp lý với mục tiêu.

Lúc này, hắn ngược lại cũng không có sốt ruột, thậm chí hy vọng nữ quỷ có thể duy trì việc chạy trốn. Bởi, nếu muốn điều trị vết thương, nó đương nhiên sẽ không chạy loạn. Mà 8 phần 10, sẽ trở về hang ổ của nó. DTD chỉ cần tiếp tục lần theo dấu vết, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Lại đuổi theo hơn mười phút, Diệp Thiếu Dương cảm giác được, nữ quỷ đột nhiên dừng lại,

cách hắn khoảng 2 dặm, chếch về hướng Tây Bắc.

Lập tức ngẩng đầu nhìn đi, chính mình đã đi qua Ẩn Tiên Tập, bước vào một vùng rừng núi. Mà cái nơi này, chính mình chưa có đi vào bao giờ.

Diệp Thiếu Dương biết nữ quỷ dừng lại nhất định là có nguyên nhân, thậm chí có khả năng là nó đã mò về hang ổ, lập tức tinh thần phấn chấn, nhanh chân đuổi theo. Xa xa, TIểu Mã vẫn kiên trì đi theo.

Cuối cùng, DTD đi vào trong một cái hang khá lớn. Nơi đây, khắp nơi cỏ lau mọc chen chúc. Nguyên do khô hạn, nên chúng đều khô héo, nhưng thân cây vẫn đứng thẳng không nghiên ngả.

Thông qua thần thức, DTD biết được nữ quỷ chính là ở không xa phía

Lấy tay gạt cỏ lau thành lối mà đi, quả nhiên trước mặt xuất hiện một con suối khô cạn. DTD tung mình nhảy xuống, đưa mắt liếc nhìn, thì thấy ngay được mục tiêu của mình.

Con nữ quỷ áo hồng kia, nằm ở bên bờ suối. Từ thân thể nó, có ánh sáng vàng nhạt không ngừng phát ra, thân hình của nó ngày một mờ dần.

Hồn lực của nàng đang dần trôi đi . .

DTD bước tới, co tay thành trảo, túm cổ nữ quỷ. Ngón tay cái tì lên động mạch cổ, ấn sâu một chút, sau đó vươn tay nâng lên.

Theo động tác tay của hắng, thân thể nữ quỷ cũng đứng dần lên. Cho đến khi, sắp đứng thẳng được, thì từ chân lan dần đến đỉnh đầu, thân thể nó bắt đầu tan vỡ như pha lê.

"Pháp sư, ngươi chết chắc rồi, ngươi. . . đấu không lại, ha hả, ha hả. ."

Cho đến khi thân thể nữ quỷ hoàn toàn hòa tan, hồn phi phách tán, thì tiếng cười của nó vẫn vang vọng trong hạng động.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, hướng bốn phía nhìn lại, hang động rộng mênh mang, không có người mà cũng chẳng có quỷ.

Tuy rằng không có kịp kiểm tra vết thương của nó, nhưng DTD tự biết: "nữ quỷ nhát định không phải là chết trong tay mình. Giết nàng là một kẻ khác" .

Động cơ thì đơn giản, chính là không muốn mình biết được tin tức gì đó. Nên kẻ đó đã ra tay "Giết người bịt miệng" .

Bởi vì đã không còn một chút manh mối nào, nên đối với cái kẻ giấu mặt phía sau.

Diệp Thiếu Dương tạm thời cũng không muốn nhọc lòng mà phỏng đoán, ở bên bờ suối đứng một hồi, quay người, theo đường cũ trở về.

Vài phút sau, hắn gặp được Tiểu Mã thở hồng hộc từ đối diện chạy tới.

Đối với thắc mắc của hắn, DTD chỉ đơn giản nói nữ quỷ trọng thương mà chết. Chưa kịp thu được tin tức gì.

Hai người lại vòng trở lại nhà Ngô Lão Thái, chiến trường nơi đây vẫn chưa được quét dọn.

DTD cùng Tiểu Mã đem những con mèo cương thi đó ném vào trong chiếc giếng cạn rồi lấp lại. Còn thi thể Ngô lão thái đã bị phân hủy từ sớm, chỉ còn lại một bãi máu thịt hôi thối,

Diệp Thiếu Dương che lại cái mũi, tiến lên kiểm tra rồi một lần, nói: "Chính ra Ngô Lão Thái, đã chết cũng tầm 2 năm rồi, cái hiện trạng này, mức độ phân hủy này chính là tương ứng với thời gian chết của bà ta" .

Tiểu Mã nhíu mày nói: "Bà ta là quỷ thi, còn nữ quỷ áo hồng, là hồn phách?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Thời gian chết quá ngắn, làm sao đã có công lực mạnh như thế được, bà ta là bị đoạt xá."

"Đoạt xá?"

"Cũng khá giống quỷ bám vào thân, chỉ là quỷ bám vào thân thì thời gian duy trì sẽ không dài, do có nhiều hạn chế, càng không thể triệt để tiêu diệt hồn phách gốc" .

DTD giải thích tiếp :" Cái khác là, Đoạt Xá liền có thể hủy diệt hồn phách của vật chủ, để bản thân thay thế, chiếm cứ lâu dài cái thân thể này" .

Tiểu Mã gãi gãi đầu, "Vì cái gì phải làm như vậy như vậy, đoạt xá thân thể người thường thì có gì tốt?"

"Đương nhiên tốt, nó có thể mượn người thường thân thể, làm một ít việc quỷ hồn không thể làm được" .


trướctiếp