Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 433: Con Giun Mắt Mở To


trướctiếp

Diệp Thiếu Dương sớm đã đoán trước được, dưới chân đạp một cái, hướng bệ cửa sổ nhảy lên, thò tay đẩy cửa sổ ra một chút, bỗng nhiên một đạo mặt quỷ trước mặt đánh tới. Diệp Thiếu Dương vốn là một lòng truy kích tới cùng . sợ đối phương chạy, không nghĩ là đối phương sẽ phản công, trong lúc tình thế cấp bách, giơ tay trái lên, ngón út bắn ra một đạo chu sa, đánh vàò mặt quỷ, làm cho hắn động chậm lại, ngay sau đó dùng ngón tay bấm Tam Hoa Diệt, một chưởng vỗ vào phía bên trên mặt quỷ "Ah. . ." Mặt quỷ kêu thảm một tiếng, đầu loạng choạng, tan biến còn lại chút tinh phách bay lơ lửng trong không gian . Diệp Thiếu Dương mới đẻ ý thấy có một vòng đỏ Mị Ảnh, cũng chưa bay xa, có tiếng cười ha ha. . của nữ nhân xuất phát từ đó . Diệp Thiếu Dương giật mình hiểu được, nữ quỷ này đến không phải là để cứu lão quỷ kia mà là muốn tránh bị bại lộ thân phận cho nên đến diệt khẩu, mà cũng là đến để test thực lực của mình . Diệp Thiếu Dương thở dài, hôm nay tuy là trời có nhiều mây đen,không nhìn thấy mặt trời, nhưng là có thể ở giữa ban ngày xuất hiện, nữ quỷ này tu vi cũng phải đến tầm "Quỷ Thủ"

! "Lại một đối thủ khác khó chơi rồi !" Thiên hà thì rộng lớn, quỷ ma tu vi cũng nhiều, sao hết lần này lần khác mình toàn gặp thứ dữ không ah . lỗi tại định mệnh chăng ? Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc này, một tiếng thét lên, từ bên ngoài truyền đến. Là tiếng của Tiểu Mã ! Không ổn rồi ! Diệp Thiếu Dương một bước đạp vào bệ cửa sổ, phi thân lao ra, dự vào tiếng kêu đi tìm, nhảy qua tường viện,sau khi rơi xuống vừa chạy vừa kêu tên Tiểu Mã "Ở đây,ở đây ." Tiểu Mã ở ngay phía sau tường viện, thần sắc bối rối, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang gọi mình bèn kêu to : "Tiểu Diệp Tử, cậu mau đến xem!" "Xem cái gì?" Diệp Thiếu Dương buồn bực. Tiểu Mã không đáp, một mực lôi kéo hắn đi vào bên cạnh phòng, ngồi xổm trước một vũng nước còn đọng lại hết nhìn ngang dọc, trái phải, sau cùng . . . , buồn bực nói: "Ồ, mới ở đây cơ mà sao giờ lại không thấy." "Rốt cục là cậu đang nói cái gì ?" Diệp Thiếu Dương ngồi xổm ở bên cạnh hắn, tìm kiếm khắp nơi . . . , đất đai khô hạn nứt nẻ, không có lấy một ngọn cỏ, không thấy cái gì hết "Vừa rồi lúc tôi đang đi tiểu thì, trong khe nứt có một con giun to chà bá, hù chết bảo bối của tôi !" Diệp Thiếu Dương nhớ tới lúc trước hắn nghe được cái tiếng thét kia, nói: "Một cái con giun mà có thể làm cho cậu kêu lên như vậy sao ?" Tiểu Mã vội vàng nói: "Cậu chưa nhìn thấy đó thôi, con giun kia to lắm lại có diều đáng sợ, toàn thân đỏ bừng, bên trên còn một tầng lông nữa, trên đầu còn có hai con mắt,nhìn không khác mắt người là mấy ánh mắt vừa hung lại vừa tà . ." Diệp Thiếu Dương cau mày nói: "Cậu ngủ mơ hả, con giun nào mắt to như vậy, hay là rắn ?" "Không đúng không đúng, là con giun, nó cũng uốn éo loằng ngoằng, ngoại trừ con mắt to ra thì tất cả không khác gì con giun bình thường ." Tiểu Mã chỉ vào một khe nứt, nói: "Không tin cậu thử đào chỗ này lên mà xem, lúc trước nó chui xuống đây đấy, có khi nó ở ngay dưới cái khe này ." Diệp Thiếu Dương định thò tay xuống bới ít đất lên, nhìn bên trên có chút nước đọng lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc Tiểu Mã, "Đây là nước tiểu của cậu hả ?" Tiểu Mã xấu hổ cười cười. "Móa nó,thiếu chút nữa là tiểu vào tay rồi !" Diệp Thiếu Dương cúi đầu ngó các khe hở trên mặt đất, nói ra: "Được rồi đó, nhiều khe hở nhiều như vậy, đại khái khó tìm rồi." "Cái thứ đó là gì vậy ?" Tiểu Mã buồn bực hỏi. "Tôi chưa nhìn thấy nên chưa biết." Diệp Thiếu Dương đứng lên, muốn đi ra ngoài, lúc này phía trong tường viện vọng tới một tiếng ho khan . Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã nhìn nhau, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên: Nhà mình bên cạnh, còn có người ở ? Diệp Thiếu Dương ra hiệu cho Tiểu Mã làm theo mà không được nói gì nữa, nhặt ít gạch ngói rơi vỡ dưới đất cùng ít đất kê sát tường viện rồi nhón chân nghển cổ sang bức tường bên cạnh, Tiểu Mã cũng bắt chước làm theo, ghé mắt sang phía tường bên trên . Trong sân thật hoang vu không có gì. ngoài điều bất thường đó là : Có rất nhiều mèo. Rất nhiều rất nhiều, meo đen mèo trắng,mướp vàng, tam thể . . có ít nhất tầm 30 con mèođều trong sân nằm sấp thành gần giống một tấm thảm di động vậy . Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn lại, những con mèo này không có điểm gì khác với mèo bình thường cả chỉ là có một cảm giác không nói lên lời tựa hồ . . có điều kỳ dị gì đó đang xảy ra, "Sao lại nuôi nhiều mèo thế nhỉ ?" Tiểu Mã buồn bực nói, một lát sau hỏi: "Tiểu Diệp Tử, mèo uống nước thì như thế nào ?" Diệp Thiếu Dương vốn định mắng hắn ngu ngốc, đột nhiên hiểu ra tại sao hắn lại hỏi như vậy : Mèo rất hay uống nước, trước mắt thôn trang khô hạn, tất cả những giếng đều khô hạn, những con mèo này về cơ bản sẽ không tìm thấy nước uống, như vậy, là ai đã cho chúng ăn cho chúng uống? Vài chục con mèo như thế này thì uống cũng không ít nước đâu, mà hiện tại nước đắt hơn dầu, ai lại thừa của mang nước đến cho những con mèo này vậy ? Chuyện này, hoàn toàn chính xác rất quái dị . Đúng lúc nghĩ tới đây, một bà lão cong lưng từ nhà chính bước ra Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú nhìn lại, bà lão này tóc bạc da mồi, trên mặt toàn nếp nhăn, giữa hai mắt kính là mộ khe hở, chỉ lộ ra hai con mắt nhỏ bé, nhìn phía trên bà lão không thể già hơn được nữa rồi, Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng này, nói bà 150 tuổi đều tin . bà lão này nói về mắt vẫn còn tinh tường lắm, chân tay vẫn còn nhanh nhẹn lắm, trên tay bà còn đang bưng một chậu rửa mặt cỡ lớn, bên trên có phủ một tấm vải màu trắng . Bà lão này nhìn bộ dạng và tuổi thọ nếu bưng cái chậu không vẫn còn có vẻ khó khắn, nhưng ngược lại bà lão này lai vừ đi cừa bê chậu đi phăm phăm trong sân không có chút khó khăn nào cả. Sau đó đặt chậu xuống đất bỏ cái mảnh vải phía trên ra, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã ánh mắt hai người chuyển sang chậu rửa mặt Tiểu Mã mới chỉ nhìn thoáng qua đã định kêu thành tiếng . Diệp Thiếu Dương vội vàng che miệng của hắn, quay đầu nhìn về phía chậu rửa mặt, là đống giun dài đen bóng,nhìn về phía đầu con giun . trên đầu mọc ra hai con mắt to như mắt ếch,bên trên lại có mí nữa không khác gì mắt người nhưng Diệp Thiếu Dương bị ý nghĩ này của mình lại càng hoảng sợ, thử coi chúng sau khi trưởng thành lập tức cảm giác được những. . . này trong ánh mắt bắn ra cùng một loại ánh mắt: Tuyệt vọng.

"Ăn đi, ăn đi, đều đến ăn đi. . ." Lão bà trong cổ họng phát ra tiếng nói mơ hồ không rõ,nhưng lũ mèo kia dường như nghe hiểu lập tức giống người xếp thành hàng dài, từng con một theo hàng nối cúi đầu vào trong chậu ngậm một con giun sau đó, nhảy qua một bên ăn con khác lại bước tiến lên sau đó lần lượt . Diệp Thiếu Dương nhìn quét một lần, tất cả những con mèo ở đó đều ngậm một con giun và bắt đầu ăn rất ngon lành, còn có một chút đuôi con giun ở ngoài mép tả hữu đong đưa, máu tươi không ngừng chảy từ cằm và râu rơi xuống . Nếu như chỉ là một con mèo thì đó cũng không có gì đáng ngại, nhìn bao quát cả sân vài chục con mèo đều như vậy tạo lên một sự kỳ quái, nhìn qua thôi đã không khỏi giật mình. Lúc này, Tiểu Mã cũng không biết là do sợ quá kích động hay gì mà đám gạch ngói dưới chân sụt xuống tạo thành một tiếng động lớn,


trướctiếp