Trên thực tế, Diệp Thiếu Dương dấu diếm thân phận
mục đích hoàn toàn ngược lại: Hắn là không muốn bại lộ thân phận của
mình, miễn cho bị thi sát biết rồi lén đi âm thầm, đề phòng chính mình,
tạo thành cục diện địch trong tối ta ngoài sáng .
Nếu thật sự thi sát chủ động tới tìm chính mình gây phiền toái, thì
quả thật mong còn không được, đỡ mất công đi tìm, nhưng thi sát tu luyện mười mấy năm, chỉ số thông minh tuy không bằng con người, cũng tuyệt
đối không phải ngốc .
Diệp Thiếu Dương tin, nó nhất định có thể nghĩ đến, chính hắn muốn về thôn, khẳng định là đã chuẩn bị rất tốt, bởi vậy tuyệt đối không dám
manh động.
Cơm nước xong, Diệp Quân đẩy cửa đi vào trong sân, ngửa đầu nhìn mây
đen, thở dài, thất vọng nói: "Mây đen nhiêu như vậy, tại sao trời vẫn
còn chưa có mưa."
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể nói thật với ông ấy, ở bên
trong Nhị Thẩm cùng Tiểu Mã đi vào một gian phòng đã thu dọn sạch sẽ,
đây là một gian phòng, bên trong còn có cái phòng nhỏ, bày một cái
giường, vừa lúc đủ hai người nằm.
Diệp Thiếu Dương nhìn mọi nơi đánh giá một chút, phòng thực sự rất
sạch sẽ, đồ dùng rất ít, có vẻ rất mới, liền hỏi: "Nhị Thẩm, đây là
phòng mới sao?"
"Đây là xây cho Tiểu Soái dự bị tương lai kết hôn dùng để ở, tạm thời không ai ở, vừa lúc đãi khách dùng, các ngươi an tâm ở lại đi không có
việc gì đâu."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Nhị Thẩm ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu
soái tương lai thi đậu đại học, tốt nghiệp xong khẳng định là muốn lưu
tại thành phố lớn, chắc sẽ không muốn trở lại thôn nhỏ này đâu."
Nhị Thẩm cười đến hoa chi loạn chiến, "Ta cũng thấy nó có tiền đồ
nha, nhưng ta vẫn phải lo trước, vạn nhất nó lên thành phố không hiếu
học, về nhà vẫn còn có vài mẫu đất loại, thôi ta không nói nhiều nữa,
hai huynh đệ ngủ một chủ đi,cứ coi như nhà mình, đừng khách khí a."
Nói xong đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tiểu Mã hướng tới đệm chăn mới trên giường nằm, quay đầu nhìn Diệp
Thiếu Dương: "Tiểu Diệp, ngươi không phải đã nói ở quê không còn người
thân sao, sao lại lấy đâu ra nhị thúc?"
"Đây là đường thúc, năm đó cùng với cha ta có quan hệ không tồi."
Diệp Thiếu Dương nhớ tới vợ chồng Diệp Quân giản dị nhiệt tình, cũng
là có chút cảm thán, "Ta vốn dĩ không nghĩ sẽ ở lại đây, chỉ là muốn tìm ông ấy hỏi thăm chút tình hình, ta nếu là không tới, ta cũng không biết bọn họ vẫn còn niệm tình như vậy ."
Tiểu Mã nằm xuống, miệng ngáp nói: "Thân thích chính là càng chạy càng thân, ngươi sau này cũng nên thường xuyên về nhà chút."
Diệp Thiếu Dương uống chút rượu nên cũng có chút mệt rã rời, đến
buồng trong nằm xuống, nghe thấy Tiểu Mã buồn ngủ nhập nhèm nói: "Tiểu
Diệp, ngươi tính làm gì tiếp theo, có kế hoạch gì hay không?"
"trước tiên đi quan sát thử lão Lưu kia, xem có phải là hạn thi
không." Diệp Thiếu Dương nói, "bây giờ là ban ngày, dễ dàng bị moi người phát hiện, để đến tối rồi đi."
nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương đem Mấy manh mối tổng kết một chút: Thi sát, quái vật gây hạn hán, sư tử bằng đá.
Hắn mơ hồ cảm thấy, ba sự việc này, có lẽ nào lại có liên hệ thần bí
Bất quá chính mình biết quá ít, thôi thì để từ từ điều tra rõ ràng.
Ngủ một giấc, nửa buổi chiều tỉnh dậy, hai người biết thiếu nước,
không rửa mặt bằng nước của nhà diệp quân, dùng nuo mình mang đến để rửa mặt, ra tới ngoài nhà nhìn thấy nhị thẩm đang vá áo,hai người chào hỏi, tỏ vẻ muốn ra ngoài đi dạo. Rời khỏi nhà, Diệp Thiếu Dương dạo qua vùng núi giữa thôn mới một vòng, sau đó đưa theo Tiểu Mã xuống núi, đi vào
thôn cũ.
Trong thôn một hộ gia đình cũng không có, bất quá đi ở trên đường
trong thôn, Diệp Thiếu Dương ở sâu trong nội tâm ký ức vẫn là bị đánh
thức một ít, vô tình đi đến ngoài cửa nhà mình, ngửa đầu nhìn một hồi,
nhà mình là ba gian mái ngói, năm đó ngọi nhà này từng là ngôi nhà tốt
nhất ở trong thôn, hiện tại đã đổ nát không thành hih
Diệp Thiếu Dương đi vào trước nhà chính, hai tay nắm chặt cửa gỗ đã
loang lổ, mặt trên còn lưu lại dấu vết của trận đại hồng thủy, hắn lấy
tay mở cửa, một mùi mốc xông vào mũi.
"Tiểu Diệp, nhà ngươi có WC khônh?" Tiểu Mã đột nhiên mở miệng nói.
"Đến sau bãi đất hoang giải quyết đi!" Diệp Thiếu Dương cũng không
quay đầu lại, từ ba lô lấy ra một ngọn nến, Thắp sáng sau đó đi vào.
Trên tường tất cả mọi nơi đều là bóng nước, rất nhiều đồ vật đều đã
hư hỏng, Diệp Thiếu Dương lướt qua mấy cân phòng đó một lần, cuối cùng
đi vào phòng của cha mẹ, trên giường đệm chăn hiện ra bộ dáng bị nước
ngâm hư thối, trên mặt đất còn có hai đôi giày, cũng bị hư thối chỉ còn
lại có đế giày.
Diệp Thiếu Dương tưởng tượng ra năm đó hồng thủy đến bất ngờ, cha mẹ
hắn vội vàng chạy, vội đến mức giày cũng không kịp đeo, tức khắc tim như bị đao cắt.
Tất cả đề đã kết thúc.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, yên lặng đứng một hồi, đột nhiên, một cơn gió lạnh trước mặt thổi tới, âm phong!
Vội vàng mở to mắt, nhìn đến một chỗ, sắc mặt xanh mét, han giật
mình, ngay trước mặt hắn, có một đôi tay đang vươn ra, định đánh về phía mình.
Diệp Thiếu Dương hoảng sợ, bản năng khiến hăn ngay lập tức tay bắt
pháp quyết một chưởng đánh vào ót con quỷ, chưởng này đánh ra khiến con
quỷ không thể chống đỡ 1 phát bắn ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất,
ngay lập tức con quỷ biết đã dọa lầm người, liền đứng dậy hướng ra bên
ngoài chạy.
Diệp Thiếu Dương vung tay đánh ra một đồng tiền Ngũ Đế, dừng ở trước
mặt quỷ ảnh, tay cầm một đồng khác cái, nói: "Ngươi chỉ là một oán linh, dám chạy, ta làm ngươi hồn siêu phách tán!"
Quỷ ảnh đứng dậy chậm rãi xoay người lại, quỳ trên mặt đất, không
ngừng dập đầu, trong miệng thì thầm: "đại pháp sư tha mạng, ta không
biết ngài là pháp sư, mạo phạm thiên uy, xin ngài tha mạng. . ."
Vì tránh để kinh động thi sát, Diệp Thiếu Dương từ lúc bắt đầu vào
thôn đã phong ấn cương khí ở trong cơ thể trừ bỏ tu vi sâu đậm. Quỷ Yêu, giống nhau tuyệt đối không phát hiện ra thân phận pháp sư của hắn bằng
không con quỷ này cũng không ngốc nghếch đến mức vọt đến trước mặt hắn .
Nhìn chăm chú nhìn lại con quỷ này là một lão già. Liền hỏi: "Ngươi là dã quỷ nơi nào đến đây, vì sao muốn hại ta?"
Lão quỷ một bên dập đầu, một bên run rẩy nói: "Ta chính là người chết trong thôn này, bị lũ bất ngờ chết đuối, không muốn đi âm ty, cho nên
chọn chỗ không ai ở này làm sào, nhìn thấy đại pháp sư tiến vào, liền
tưởng người nên đến dọa đi. . ."
"Nói hươu nói vượn!"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, "thứ nhất, ngươi sau khi chết hẳn là phải đi âm ty đưa tin, vì sao ở tại chỗ này, hơn nữa không có quỷ sai
bắt ngươi sao? Thứ hai, trận đại hồng thủy kia bất quá sảy ra chỉ khoảng 10 năm trước đây, ngươi chết nhiều nhất cũng chỉ mười năm, vậy mà đã tu thành oán linh, nói cho ta biết, ngươi vì sao tu luyện nhanh như vậy?"
Lão quỷ ngơ ngẩn, nằm ở trên mặt đất, run bần bật.
"nếu ngươi không nói ta sẽ động thủ."
Lão quỷ vẫn là nằm ở trên mặt đất không dám nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương ngược lại ngơ ngẩn, hồn phiêu phách tán, Là kết cục
mà quỷ hồn sợ nhất, quỷ hồn này bị ta uy hiếp như vậy mà vẫn nhất định
không chịu nói, cho nên, hắn nhất định không phải không sợ hồn phi phách tán, mà là. . . Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, hắn đang đợi người tới cứu!
Nghĩ một lát, Diệp Thiếu Dương không chút do dự đem Ngũ Đế Tiền đánh
tiếp vào ót lão quỷ, lão quỷ ngẩng mặt la lên một tiếng: "chủ nhân cứu
ta a!"
tiền Ngũ Đế bay đến gần mặt lão quỷ,Đột nhiên ngoài cửa sổ có một
cánh tay với tay, mở bàn tay ra, một tay hất nhẹ đánh bay tiền Ngũ Đế,
sau đó bắt lấy cổ lão quỷ, kéo về phía cửa sổ, rồi nhanh chóng thoát ra
ngoài.