Diệp Quân ngẫm nghĩ một cũng nên kể cho hắn nghe
qua chút, ngồi xuốt hít sâu một hơi, nói ra: "Chuyện này quá tà môn
rồi, lúc ấy chúng ta sau khi đi vào, tìm khắp nơi phòng trong phòng
ngoài đều không thấy lão Lưu nhưng là ngửi thấy có mùi thối, đầu tiên
tưởng là mùi từ wc bốc ra về sau có người nói cái mùi kia không phải là
mùi của xác chết, chúng ta dựa vào mùi thối đó mà tìm được . Đi vào phía sau nhà hắn, xác định cái kia mùi thối kia là từ trong hầm ngầm, lúc
đấy phái trên hầm ngầm còn có một cái nắp bằng xi măng. Trưởng thôn huy
động mọi người tập trung cạy cái nắp đó ra,khi nắp hầm được mở có một
mùi thối, mọi người ai cũng bịt mũi, nôn thống nôn tháo, không thở nổi
Lúc ấy phía dưới tối đen không nhin thấy gì . sau khi để bay bớt mùi đi . Trưởng thôn cho người đi lấy vài cái đèn pin soi xuống dưới . ." Nói
đến đây, Diệp Quân dùng ánh mắt sợ hãi miêu tả cho Diệp Thiếu Dương,
"Ngươi biết rõ trông thấy cái gì rồi hả?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu. Diệp Quân nói bằng giọng run run chậm rãi nói ra, "Lão Lưu ngay tại phía
dưới hầm, trên người bò đầy giòi bọ, đã nát mất một nửa, nhưng. . lão
Lưu đang đứng đầu nghểnh lên trên, nhe lanh trợn mắt, trông rất ghê sợ,
nhìn như muốn bò ra khỏi, may là không có cái thang nào không thì không
hiểu chuyện gì sẽ xảy ra."
"Ôi định mệnh . . ." Tiểu Mã tưởng tượng ra cảnh đó, nhất thời không
kiềm chế được . "Đây là thật đấy, nhị thúc của ngươi chính xác tận mắt
nhìn thấy ." Diệp Quân sợ Diệp Thiếu Dương không tin, có chút kích động
nói. Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật đầu, "Nhị thúc cháu tin mà, sau đó mọi việc xử lý như thế nào ?" Diệp Quân nói: "Lúc ấy tất cả mọi người
sợ cháng váng, có người nói muốn báo cho mọi người biết, nhưng là trưởng thôn không cho phép, nói chuyện này có quái dị, vạn nhất xử lý không
tốt, tạo thành ôn dịch cái gì đấy, muốn cứu cũng không kịp nữa nên tạm
thời đóng cái nắp hầm lại, sau đó mời một vị tiên sinh đến Vị tiên sinh
kia nói một tràng dài, ta người bình thường cũng nghe không hiểu, ta chỉ nhớ mang máng vị tiên sinh nói cái gì mà, đây là hạn thi, là Hạn Bạt
làm, bất quá trưởng thôn sợ đưa tới cảnh sát, nên tin tức này tạm thời
còn phong tỏa .
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, cái kia vị tiên sinh ngược lại là
không có nói linh tinh, người chết không chôn cất có thể thành cương
thi, xác phân hủy mà vẫn có thể đứng như vậy có rất nhiều nguyên nhân
nhưng đều do quái dị làm ra cả, nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: "Nhị thúc cái hầm hiện tại có người trông coi sao?" "Không có người nhìn xem, ngươi
nhìn xem chẳng ai dám bén mảng tới đó, " Diệp Quân nói, "Vị tiên sinh
nói, cứ như vậy để đó, đợi đánh chết Hạn Bạt về sau, sẽ đem hắn cùng một chỗ đốt đi. Trưởng thôn lại để cho người chuyển một khối đá lớn đặt ở
phía trên, vật kia cũng ra không được, tạm thời cũng không có việc gì."
Nói đến đây, nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt cảnh cáo nói: "Cẩu nhi ta đã nói với ngươi, đừng tưởng rằng ngươi học được vài năm đạo pháp mà đi
thể hiện đâu, cái này Hạn Bạt cũng không phải là một em bé dễ đối phó
đâu, ngươi ở lại nhà cho ta, ta đi vào nội thành mua cho ngươi ít đồ lễ
để ngươi đi tế tổ ." Diệp Thiếu Dương cười gật đầu, "Vậy thì tạ ơn Nhị
thúc rồi." Nhị thẩm nói: "Hài tử vừa trở về, đùng nói mấy việc đáng sợ
kia nữa, ta đi làm cơm, buổi trưa hai người uống với nhau chén rượu đoàn viên mừng ngày trở về ." Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: "Trong nhà còn
có nước để nấu cơm sao?" "Nấu cơm nước vẫn phải có, hiện tại vẫn còn, ta hay vào thị trấn kéo một xe nước mang về sinh hoạt, trong nhà bình
thường nước dùng vẫn phải có, mặc dù phải dùng tiết kiệm " Diệp Quân thở dài, "Chỉ là đáng tiếc không có nước cho hoa màu, dự là năm nay sẽ mất
mùa ." Tiểu Mã đáp một câu: "Không phải có xe ấy ư, dùng xe vào thị trấn lấy nươc về tưới cho hoa màu là được mà " Diệp Quân cười nói: "Thằng
nhóc này biết nói đấy, haha ta đi một chuyến vào thị trấn cả đi lẫn về
mất bao nhiêu xăng dầu, mà hiện tại nước còn đắt ngang dầu rồi đó, hỏi
xem cái đám hoa màu kia có trị giá bằng không ?" Tiểu Mã lúc này mới đem sổ sách tính toán tới, xấu hổ đỏ mặt không dám nói gì . Gần giữa trưa,
đồ ăn chuẩn bị xong, một đứa nhóc tầm 13-14 tuổi đẩy cửa đi vào, Diệp
Quân giới thiệu, đây là con của ông Tiểu Soái, đang học tiểu học, đợt
này nghỉ hè nên phải học thêm . Ông nói còn một đứa con gái lớn, năm nay vừa thi đại học nên đang ở trên trường Diệp Quân lấy ra một chai rượu
tốt đãi khách, rót cho Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã mỗi người một chén
sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện . . . , trong lúc ăn không tự chủ được nói chuyện về trận mưa lớn khi trước
. "Trận mưa lớn đó cũng thật kỳ lạ, " Diệp Quân uống nhiều hơn một
chút, nên cũng bắt đầu nói nhiều, nói khẽ với Diệp Thiếu Dương nói, "Năm đó chính xác là mưa nhiều, bình nguyên Địa Khu đều có lũ lụt, nhưng
chúng ta ở vùng núi, bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ mưa lớn như vậy,
lại nói tiếp, còn là vì đào được ấn của Sơn Thần . . ." Diệp Thiếu Dương hắn đã sớm hoài nghi, trận mưa lớn kia có gì đó không bình thường, nghe Diệp Quân vừa nói như vậy, lập tức kích động lên, chăm chú nghe. Diệp
Quân nói: "Năm đó, chúng ta vùng này sửa lại cầu lớn, tạc núi mở đường, đào thấy được một khối đá cao tầm nửa người có hình một con sư tử lớp
người già có người nói, đó là ấn trấn núi của Sơn Thần, để dưới chân núi có tác dụng phù hộ cho mọi người bình an vô sự, một khi lấy đi, Sơn
Thần tức giận, sẽ thả ra mưa lũ. Mấy người có chức có quyền nghe đâu đó
là ấn Sơn Thần có giá trị không hề nhỏ lên đã lấy đi, ngờ đâu năm đó mưa lớn, lũ lớn xảy ra . . . Haiz,. . có nhiều thứ, thật sự không thể không tin." Diệp Thiếu Dương nghe kinh hãi không thôi, hỏi: "Cái kia Sơn Thần ấn kia trông như thế nào, Nhị thúc người có nhìn thấy chưa vậy ?" Diệp
Quân lắc đầu nói: "Ta có nghe nói là giống sư tử, nhưng chưa được nhìn
thấy." Giống sư tử. . . Chẳng lẽ là Tỳ Hưu? Chuyện này, thật có chút
quái dị, nói không chừng đằng sau có chân tướng gì đó, Diệp Thiếu Dương
quyết định tập trung điều tra một phen. Lại ngồi trò chuyện thêm một lúc . Diệp Thiếu Dương hỏi: "Nhị thúc, năm đó cón Thi Sát ám hại cháu nhị
thúc có biết, sau đó nghe nói nó bỏ chạy lên núi, bây giờ lại nghe nói
là xuất hiện ?" Diệp Quân lắc đầu, hồ nghi nhìn hắn, "Ngươi nghe ai nói
ra, không thể nào, ít nhất ta không biết." Diệp Thiếu Dương vốn tưởng
rằng sẽ có đầu mối gì đó nhưng ai ngờ nhị thúc chối đây đẩy không
nói,rồi tự mình ngồi trầm ngâm không nói gì . Nhị thúc nói với mình
nhiều chuyện bí mật tại thôn sao nhắc tới chuyện này lại có thái độ như
vậy, thúc không thể có lý nào nói dối mình được, cho nên hoặc là Thi Sát đã rời núi nhưng thúc không biết, hoặc là sư phụ lừa dối mình. Cẩn thận suy tư một hồi, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai cái khả năng này đều có,
bất quá Diệp Quân quanh năm trong thôn sinh hoạt, nếu như ngay cả ông ấy cũng không nghe thấy việc Thi Sát rời núi thì sao sư phụ có thể biết
được này, chẳng lẽ bấm đốt tay tính ra ? Diệp Thiếu Dương không hiểu ra
sao, bất quá mình cũng đã đến đây rồi, ở lại có rất nhiều cơ hội để điều tra, hơn nữa trước mắt là phải tập trung đối phó với Hạn Bạt, lập tức
lo nghĩ, đã có chủ ý, dặn dò Diệp Quân vợ chồng, tạm thời đừng nói cho
ai biết thân phận đệ tử Mao Sơn của mình, nói mình là cháu trai, hay
cháu bên ngoại của Nhị Thẩm đến thăm người. " Thi Sát đối với ta có thù
hận saua sắc ta lo lắng nó ở ngay vùng núi lân cận, vạn nhất biết rõ ta
trở về, sẽ đến muốn mạng của ta đấy." Diệp Thiếu Dương lấy lý do như vậy nói với họ . Cái lý do này tương đối thuyết phục, Diệp Quân, hai vợ
chồng lúc này biểu thị muốn giấu diếm thân phận của hắn, ai cũng không
nói.