Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 405: Phá Trận


trướctiếp

Hồ Uy ngồi trên xe của Mã Thừa, chỉ đường, chiếc xe đi trên một khung cảnh mênh mông núi rừng.

Đi tiếp một quãng thì xe không tiến vào được nữa, Hồ Uy xuống xe dắt mọi người đi bộ, bốn người đi phía trước, đi sau có ba bảo tiêu, đều mặc một bộ đồ đen, không nói một lời, chỉnh tề bước chân, nhìn qua rất có trận thế.

Diệp Thiếu Dương vốn định trêu đùa Mã Thừa vài câu, nhưng lại nghĩ đến mình đang đóng vai "Dương huynh đệ", không phải Diệp Thiếu Dương, đành thôi.

Mọi người đi theo Hồ Uy, băng qua núi rừng, đi vào khu mỏ mà hôm qua Diệp Thiếu Dương đã đến.

"Thời gian còn sớm, sư đệ chờ ta một lát." Hồ Uy nói xong, đứng lại.

Mã Thừa nhìn vào mỏ giếng có bậc thang, trong lòng hơi sợ, hỏi "Ngươi dưỡng quỷ ở đâu, không lẽ là ở phía dưới?"

"Chính thế," Hồ Uy nhìn hắn cười cười, "Phía dưới vừa bẩn vừa cũ, cũng không sạch sẽ gì cả, các vị không nên đi xướng, chúng ta cứ đứng chờ ở đây."

Mã Thừa cười khổ, sớm biết rằng sẽ có hôm nay, nghĩ đến lúc trước không đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, mà cứ tỏ vẻ anh hùng.

"Đã tới đây, đương nhiên là phải đi xuống, ta xũng muốn mở rộng tầm mắt một chút." Mã Thừa ra vẻ tiêu sái nói, nhưng trong lòng hơi sợ.

Hồ Uy quay sang mình đám bảo tiêu đứng sau Mã Thừa, nói "Mã công tử, những người này, không tiện đi xuống, ít nhất cũng dẫn theo hai người thôi."

"Bọn họ không ai đi xuống cả, chỉ ở trên này chờ chúng ta thôi." Mã Thừa cười cười, "Canh chừng cho chúng ta trên này, vạn nhất có người ngoài tới, hậu quả thực nghiêm trọng."

Hồ Uy gật gật đầu, mỉm cười nói "Thật cao minh."

Đợi hơn mười phút, Tứ Bảo đến cùng với một người lái xe, đem xe ngừng ở ven đường, xách theo một bao da màu đen đi tới.

Hồ Uy lập tức dùng tìm kiếm ánh mắt xem qua.

Tứ Bảo gật gật đầu, tỏ vẻ tiền đã trao đổi, đi đến trước mặt bốn người, mở ba lô ra, lấy ra mấy cái đèn pin, đưa cho mỗi người một chiếc, dùng đẻ đi xuống dưới.

Hồ Uy đi trước tiếp đón Mã Thừa, chạy một mạch đến trước, từ chỗ hổng bò vào, Diệp Thiếu Dương cùng đám người chạy theo sau, đi vào lúc sau, lập tức cảm giác phía dưới quỷ khí dày đặc, hơn nữa không ngừng có quỷ khí, giống như gió thôi không ngừng vào miệng giếng.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, hôm trước mình cùng Tứ bảo dùng nguyên hồn đến đây mà sao không cảm nhận được.

Mã Thừa cùng Trương Tiểu Nhị lần đầu đến đây, đi vào một nơi âm u chật chội, nội tâm cảm thấy áp lực, điều làm họ an ủi là có Diệp Thiếu Dương đi bên cạnh. . .

Bởi vì ai cũng có nhiệm vụ của mình, hai người bọn họ tuy rằng rất hiếu kì, nhưng cơ hồ không nói một lời, chỉ im lặng đi theo Hồ Uy và Diệp Thiếu Dương, tiến vào Huyết Tường (1). (1: tường máu)

May mắn bốn phía chỉ có một màu đen, Hồ Uy sợ đôi công tử tiểu thư sẽ hết hồn, bởi vậy không cho bọn họ đi xem Thủy thi, một đường đi thằng vào cổng chính.

Cảm giác của thân thể với nguyên thần hoàn toàn khác nhau, Diệp Thiếu Dương ở cổng chính cảm thấy kết giới này, không cần sờ cũng biết kiên cố không thể phá vỡ nổi.

Hồ Uy nâng tay phải lên, ở phía trên cổng chính cái la bàn không ngừng rung động, sau đó toàn bộ bàn tay ấn lên la bàn, lục luân tinh bàn, tử từ chuyển động, chỉ chốc lát dừng lại, lòng bàn tay Hồ Uy phát ra ánh sáng ôn hóa, tán dật mở ra.

Kết giới mở ra, một cỗ thanh âm vang vọng lại, Hồ Uy tay vẫn kết ấn la bàn, nói "Các vị đi vào trước, Tứ Bảo đệ hãy đi dẫn đường."

Tứ Bảo đi đến, mời bọn họ đi vào.

Diệp Thiếu Dương đi vào, lúc sau, quay đầu nhìn lại, Hồ Uy buông tay ra, tinh bàn chuyển động, Hồ Uy tiến vào cổng chính, kết giới phục hồi như cũ.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, từ lúc Hồ Uy buông tay đến lúc kết giới phục hồi, nhiều nhất chỉ có hai ba giây, chỉ đủ cho một người đi vào, thời gian ngắn ngủi, thảo nào hai tên Thái m Sơn chỉ đứng ở gần đó, không dám kinh động.

Nếu bọn họ vào được, Hồ Uy cũng không có gì phải giấu giếm, dụ bọn họ đi theo, lập tức đi vào quỷ trụ.

Phía trên quỷ trụ, giống như Diệp Thiếu Dương đã thấy hôm qua, có vô số mặt tiểu quỷ, vốn dĩ đa số tất cả đếu ngủ say, Diệp Thiếu Dương và đám người vừa đến trước mặt, kinh sợ, một đám trợn tròn đôi mắt, hướng bọn họ phát ra tiếng kêu quái dị, đôi tay vung loạn xạ, muốn lao ra khỏi thủy ngân.

Mã Thừa cùng Trương Tiểu Nhị lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, quỳ rạp xuống sợ hãi, Diệp Thiếu Dương đứng sau nhấc Trương Tiểu Nhị lên, dùng tay che mắt nàng, thì thầm bên tai

"Đừng sợ, đây là ảo giác do Hồ Uy tạo ra, chịu đựng một chút, Mao Sơn không có đệ tử nhát gan, nếu muội sợ hãi, thì đừng làm đệ tử Mao Sơn nữa."

"Muội. . . Không sợ hãi." Trương Tiểu Nhị hạ giọng nói, nhìn những quỷ anh đó, cắn răng âm thầm nói "Tất cả đều là ảo giác, là ảo giác! Ta muốn chiến thắng chúng nó, chiến thắng chính mình!"

Diệp Thiếu Dương trong lòng đắc ý, muội muội này tuy khó bảo, nhưng vẫn chỉ là người bình thường, gặp ma quỷ vẫn run sợ.

Hồ Uy vẽ một đạo phù, ném vào không trung, sau đó rút ra Đào Mộc Kiếm, trên có khắc hoa, đem linh phù chém thành vô số mảnh nhỏ, rơi vào quỷ trụ, hoàn toàn đi vào thủy ngân trung, sinh sôi ra một cỗ uy hiếp.

Hồ Uy dùng Đào Mộc Kiếm chỉ vào một con quỷ anh nói "Cái này, theo ta đã lâu, tu vi cường thịnh nhất, Dương huynh đệ ngươi xem thế nào, bằng không chính tay ngươi chọn một con."

Diệp Thiếu Dương giả bộ tìm kiếm, nói "Đệ thấy chúng giống nhau, bằng không Hồ sư huynh có an bài là được," rồi quay đầu nhìn Mã Thừa, "Mã công tử huynh nói đi?"

Mã Thừa đang dùng tay áo lau mồ hôi lạnh, thấy Diệp Thiếu Dương hỏi hắn, gật gật đầu nói "Các ngươi cứ xem đi, mấy cái này ta không hiểu cho lắm."

"Quyết định vậy đi," Hồ Uy từ tay nải lấy ra một cái đinh bạc, hai ngón tay kẹp lấy, chụp lấy ót tiểu quỷ kua.

"A ——"

Tiểu quỷ kêu to, liều mạng lắc lắc đầu, có ý muốn tránh cái đinh bạc, kết quả Hồ Uy chỉ dùng hai tay nắm lấy cằm nó, giữu lấy đầu nó, bàn tay dùng sức nâng lên, đem đinh bạc đánh vào ót tiểu quỷ, tiểu quỷ không còn giãy giụa nữa, lâm vào hôn mê.

Hồ Uy lấy ra một đạo linh phù, đem tiểu quỷ nhốt vào, nhìn Mã Thừa nói "Đã xong, kh iveef ta sẽ lập tức tác pháp, đến lúc đó mong công tử phối hợp." Ánh mắt đảo qua, tức khắc ngẩn ra, "Dương huynh đệ cùng Trương tiểu thư đâu?"

Mã Thừa cũng quay đầu nhìn lại, nói "Không biết a."

"Không xong, nơi này không thể chạy lung tung!" Hồ Uy còn chưa dứt lời, từ phía bên trai quỷ trụ truyền đến tiếng của Trương Tiểu Nhị, "Cái dây thừng này dùng để làm gì?"

Hồ Uy sửng sốt, kêu to nói "Đừng đụng vào!"


trướctiếp