Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 371: Lão Quách Hy Sinh


trướctiếp

Lão Quách quay đầu lại, lạnh lùng nhìn tên quỷ sau béo, nói "Ngươi không phải quỷ sai, quý sai tuyệt đối sẽ không giết hại tiểu quỷ! Các ngươi là. . . Người tới từ Thái m Sơn!"

Ba chữ "Thái m Sơn" nói ra, tên quỷ sai béo cùng tên tướng quân kia trợn tròn mắt, đồng thời mắt lóe lên một tia sáng.

Quỷ sai béo lạnh lùng cười, "Đã biết lai lịch của bọn ta, ta nói ngươi đã giết tiểu quỷ, ngươi có nhận tội không?"

Dây Câu Hồn lại vung lên lần nữa, lần này không phải quất ai, mà là vòng chặt trên cổ Lão Quách, dùng sức kéo, một khuôn mặt quỷ dữ hiện lên, nói "Nói hay không?"

"Nói, nói. . ."

Quỷ sai béo mở miệng cười to, lộ ra nụ cười đắc thắng, nhìn chằm chằm lão Quách.

Lão Quách trợn trắng mắt nhìn hắn, dùng chút sức còn lại nói với giọng tàn "Ngươi càng lớn lên. . . Lại càng giống một con rùa đen, cái đầu Huyền Vũ của ngươi, chắc mẹ ngươi sinh ngươi ra thì bị ngươi bóp chết a."

"A!" Quỷ sai béo giận dữ tột cùng, hét lớn một tiếng, dùng sức kéo chặt Dây Câu Hồn, dần dần xiết vào làn da Lão Quách, "Nói hay không, nếu không nói ta cho ngươi hồn phi phách tán!"

Lần này, lão thực sự muốn chết.

Trong nháy mắt, Lão Quách nghĩ tới mẹ già và vợ của mình, ngoài ra còn có con gái của hắn, trong lòng thống khổ, hắn thực sự không muốn bỏ gia đình lại, nhưng nếu mình không chết, thì làm sao mọi người có thể sống sót, một khi hắn chịu khai ra, tiểu sư đệ yêu quý của hắn sẽ hỏng việc, nghĩ vậy, trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự quyết tâm, liếc mắt nhàn nhàn nhìn bọn quỷ sai một cái, "đầu Huyền Vũ, giết ta đi."

"Được, ta cho ngươi toại nguyện!" Quỷ sao béo lại bồi thêm một thành công lực, đôi mắt Lão Quách trợn tròn lên, có vẻ không còn thở được nữa.

Tên tướng quân kia nãy giờ không nói gì giờ mới bước lên, chặn lại nói "Trước hết đừng giết hắn vội, lục soát hồn phách, dùng khổ hình hành hạ, không sợ hắn không nói!"

Quỷ sai béo gật gật đầu, "Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ."

Nâng một bàn tay lên, hắn chụp lên đỉnh đầu lão Quách.

"Thiên địa vô cực, thân hành hồn soát!" Lão Quách bỗng nhiên vươn tay lên cao, tháo một viên ngọc châu trước ngực, cắn chót lưỡi, phun lên trên mặt viên ngọc một búng máu, đưa một sợi thần niệm vào ngọc châu, hồn lão xuất ta khỏi thân thể, hướng cửa sổ bay đi.

Chiêu này là "Mao Sơn phi hồn thuật", là chiêu mạnh nhất trong bí kíp ngoại môn của đệ tử Mao Sơn, thời khắc mấu chốt dùng máu phun lên Ngự Hồn Châu, có thể xuất ra một sợ hồn phách bay đi, có thể bay trong phạm vi mười dặm, đi cầu người giúp, dùng một sợi đi tìm viện binh, nói cho họ biết chân thân mình đang ở đâu và bị ai hãm hại.

Nói thì chậm, nhưng sự việc lại diễn ra quá nhanh, trong nháy mắt Ngự Hồn Châu bay lên, tên Quỷ sai béo lập tức đứng dậy đuổi theo, bị tên Quỷ Thủ mặt đen ngăn lại, "Cứ cho hắn một sợi hồn phách, đi cầu viện binh, nói không chừng kẻ đó và tên tiểu quỷ lại ở bên nhay. Ngươi, tiếp tục lục soát hồn phách, dùng khổ hình hành hạ!"

Tên Quỷ sai béo cười dữ tợn, đem một bàn tay màu đen, gắn lên trên đầu Lão Quách. . .

Giờ khắc này, Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo đang thương lượng kế hoạch hành động, Qua Qua đột nhiên níu lấy tay áo Diệp Thiếu Dương, cả kinh kêu lên "Lão Quách tới!"

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, "Lão Quách? Làm sao?"

"Là hồn phách Lão Quách, đang ở gần đó, chúng ta sẽ đến đó, đi theo ta!" Qua Qua kích động nói.

Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng lạnh lẽo hắn, hồn phách Lão Quách tới? Chẳng lẽ. . . Hắn đã chết?

Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, nắm ba lô lên, đi theo phía sau Qua Qua, nhảy ra ngoài từ ban công, Tứ Bảo cũng theo hắn từ phía sau.

Mới vừa xuống lầu, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lại nhìn Tứ Bảo nói "Đây có phải Hồ Uy đã bắt đầu âm mưu rồi không?"

Tứ Bảo lắc đầu, "Không phải, Hồ Uy mấy ngày này đang ở mỏ giếng tập luyện trận pháp, Bạch y nhân với quỷ anh đang bị thương, không có khả năng hại người."

Vì thế hai người một quỷ, mặc kệ mạo hiểm, chạy như bay đến khu phố nhỏ bên đường, vô số tia sáng màu xanh lục, từ phía đối diện bay tới, Diệp Thiếu Dương bắt lấy, nhìn vào, là một viên Ngự Hồn Châu.

Hăn đang sửng sốt vài giây, nâng tay phải lên, bắt ân Mẫu Nhị Chỉ nắm lấy viên ngọc, niệm một lần chú ngữ, xả hết ra bên ngoài, kéo ra một bóng người, đúng là một sợi hồn phách của Lão Quách, sau khi rơi xuống đất, lập tức co rút, lăn lôn trên mặt đất, kêu la thảm thiết.

"Sư huynh! Huynh làm sao vậy!" Diệp Thiếu Dương kinh hoàng, tiến lên đỡ hắn daayh hỏi.

Lão Quách hé miệng, phun ra một ngụm máu quỷ, trên mặt cơ bắp run rẩy, tựa như đang trải qua một cảm giác cực kì thống khổ.

"Sư huynh!"

Qua vài giây, Lão Quách hít sâu một hơi, khuôn mặt tỏ vẻ thoải mái hơn một chút, bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói nhanh một hơi "Bọn chúng đang tiến hành lục soát hồn phách của ta, thực thi khổ hình, vừa kết thúc vòng ba, sống không bằng chết. . . Ta biết mình không thể cầm cự được lâu, đến lúc đó sợ đệ không biết, cho nên trước tiên tới tìm đệ, nói cho một tiếng. . ."

Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ cực điểm, lạnh lùng nói "Ai dám lục soát hồn huynh!"

"Người từ Thái m sơn tới, rất lợi hại, đệ không phải đối thủ của chúng đâu, không cần đi cứu ta, ta dù sao cũng không sống nổi, tiểu sư đệ, hãy chăm sóc vợ con ta. . ."

"Đừng nói lung tung! Đệ đi cứu huynh!" Diệp Thiếu Dương rống lớn nói.

Lão Quách lắc đầu, còn định nói chuyện, tuy nhiên thân thể hăn bỗng nhiên run rẩy, hét thảm một tiếng, cắn răng nói "Bọn chúng lại bắt đầu rồi, ta không ở trong tiệm đâu, đệ không tìm thấy đâu, đừng đi. . ." Nói xong hắn ngất lịm.

Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, đây không phải là ngất đi, mà là yểm hồn, chỉ có thể là bị lục soát hồn, thân thể sắp không trụ nổi, cho nên hồn phách mới bị trấn yểm lại.

"Còn thất thần làm gì, mau đi cứu ổng a!" Tứ Bảo lớn tiếng trách mắng.

Diệp Thiếu Dương phục hồi lại tinh thần, nói "Huynh ấy không ở trong tiện, ta biết đi đâu tìm?"

Tứ Bảo nói "Hắn nói không ở trong tiệm, ta khẳng định hắn còn ở trong tiệm, có lẽ hắn sợ cậu không đấu nổi bọn chúng, không muốn cho cậu đến, chuyện này mà cậu không nghĩ ra sao?"

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhận ra, chính hắn tâm loạn như ma, có mỗi một đạo lý đơn giản như thế mà không nghĩ ra, hắn vội vàng lấy ra một tấm linh phù, thu hồi lại sợi hồn phách của Lão Quách, hướng tới mặt tiền của cửa tiệm Lão Quách mà chạy như bay đến.

Tứ Bảo cách đó không xa, mở ô tô hắn đậu ven đướng, đuổi theo, đón Diệp Thiếu Dương lên xe. Qua Qua cũng nhảy lên đi theo, núp trung balo hắn.

"Lão Quách biết thực lực của cậu, hẳn đối phương rất khó đối phó, bằng không đã không ngăn cản cậu." Tứ Bảo vừa láu xe vừa phân tích, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, "Cậu chawvs là muốn tới chứ?"

"Tất nhiên!" Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói, "Cùng lắm thì cùng chết, cậu sợ thì chạy nhanh đi, tôi không trách cậu đâu."

Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có ý nghĩ phải cứu bằng được Lão Quách, mặc kệ đối phương là ai, lợi hại hay không, căn bản hắn không quan tâm lắm.

Tứ Bảo nhìn hắn cười cười, "Không uổng công tôi tin tưởng cậu, Diệp Thiếu Dương, bái phục!"

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh lại một chút, balo rung lên một chút nói "Mọi chuyện vù vì ngươi đúng không, kẻ hại sư huynh ta, hắn là ai!"

"Chắc hẳn là người từ Thái m Sơn tới bắt ta, trước kia ta đã nói với ngươi, nhưng là ai thì ta không rõ," Qua Qua thở dài, nói "Không nghĩ chúng tới nhanh như vậy."


trướctiếp