Hồ Uy nhìn Tứ Bảo pháp sư với ánh mắt như sư tử,
hai người bọn họ lại tiếp tục lên đường, đi ra khỏi rừng cây, ở giữa có
một cái khe lớn tạo thành một con đường dẫn vào thung lũng của hai ngọn
núi cao.
Tứ Bảo ngó trước sau trông có ai, hắn ghé mặt sát vào tai Hồ Uy, thấp giọng nói: "Sư huynh, đệ luôn có một thắc mắc, tên Bạch công tử kia,
rốt cuộc lai lịch hắn là như thế nào?"
Hồ Uy quay đầu lại nhìn hắn: "Tại sao ngươi lại hỏi chuyện này?"
"Huynh đã nói với ta, chỉ cần hắn còn ở đó, nếu như thân xác đã chết, hồn phách mới có thể rời đi," Tứ Bảo pháp sư cười hắc hắc, "Đệ muốn
biết chi tiết một chút, để tâm có thể an hơn."
Hồ Uy trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, ba người
chúng ta, hơn nữa lại còn có Quỷ Thủ, Diệp Thiếu Dương chỉ có một người, tuyệt đối không có khả năng thất bại."
Tứ Bảo pháp sư nói: "Chính là. . ."
Hồ Uy vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Không phải là huynh không nói, mà là
không dám nói, đệ cũng không nên biết quá nhiều chuyện về nó, nếu nó
biết thì chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện."
Tứ Bảo pháp sư nhíu mày gật gật đầu.
Nhưng để hắn an tâm hơn, Hồ Uy hạ giọng nhìn hắn nói: "Ta chỉ có thể cho đệ biết, thôi phủ vô trướng, chuyển luân vô danh. . ."
P/s: Hai câu trên có ý nghĩa là ý nói về lai lịch của tên Bạch Y Nhân là vô danh, khó đoán, tà linh vô chủ không đi vào luân hồi, còn chi
tiết các anh em hóng nhé bởi vì thân phận con này không bình thường đâu. Bật mí Đạo Phong khi giao đấu với con này hắn đã dùng Thái Ất Phất Trần để phong ấn nó sau này được Diệp Thiếu Dương tìm ra.
Tứ Bảo pháp sư ngơ ngẩn, mơ hồ đoán ra chuyện gì, vốn chỉ tưởng rằng
Bạch Tà Linh chỉ là một con tà linh có pháp lực cường đại du đãng ở nhân gian thôi, không nghĩ rằng. . .
"Đi thôi, chúng ta đi làm việc chính, dọn gió và nước." Hồ Uy chụp lên vai Tứ Bảo nói một chút.
Tứ Bảo gật gật đầu, cùng hắn đi về nơi đậu xe.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương, cùng nhau đi vào nhà Trang Vũ Ninh, sau
khi vào cửa, Diệp Thiếu Dương kêu bọn họ đem Vô Nguyệt đạo trưởng nằm
trên sô pha, chạy vào trong phòng, lấy ra "Mười tám thần châm" trong
hộp, cắm vào huyệt đạo của Vô Nguyệt đạo trưởng, sau đó lại mở hộp châm
ra, lấy ra bảy cây châm khác, phân biệt rõ ràng và căm vào bảy huyệt bị
trên cánh tay trái của y.
Sau đó nâng tay hắn lên, dùng Nhất Thô Kim Châm đâm thủng ngón tay
cái, một dòng máu đen, giống như máu bị dính thủy ngân chảy ra, rớt
xuống thùng rác đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Diệp Thiếu Dương bật lửa đốt Mộc Tàng Hương, hun lên phía dưới cánh
tay của Vô Nguyệt Đạo Trưởng, cánh tay biến sạm một chút, mặc dù sưng vù lên nhưng cũng tốt hơn trước.
Hai mươi phút sau, máu đen không chảy ra nữa, nhan sắc cánh tayu cùng dần dần trở lại bình thường, chỉ là có những cái khe trên làn da, nhìn
qua thì vẫn khá khô ráp.
"Quỷ khí này, thật là mãnh liệt," Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, quay
đầu nhìn Trang Vũ Ninh nói: "Giúp anh mua mấy thứ này, đậu nành, cây đậu đũa, đậu xanh, gạo nếp cùng ngô Đại Hoàng, mỗi thứ hai cân, để riêng
ra."
Trang Vũ Ninh ngẩn người, gật đầu nói: "Chắc siêu thị đều bán mấy thứ này, để em đi mua xem."
Trang Vũ Ninh đi rồi, Diệp Thiếu Dương tiếp tục lấy máu Vô Nguyệt Đạo Trưởng, tuy nhiên đến một dòng máu cũng không chảy ra, hắn thu hồi lại
hộp chân, lúc này Trang Vũ Ninh cũng đã trở lại, đem một cái túi lớn đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bảo nàng đem một chậu nước sôi lại đây, đem bột của
mấy hạt ngô cho vào trong nước quấy thành một dung dịch, sau đó lấy một
chút bôi lên cánh tay của Vô Nguyệt Đạo Trưởng, tìm đến một chút vải đỏ, bó lại, búng tay một cái. "Thoát, làm nắm bột đậu khi rút ra trơ lại
một chút quỷ khí, hãy nghỉ ngơi ba ngày, là có thể bình phục trở lại."
Trang Thái gật đầu, muôn phần cảm kích nói: "Diệp thiên sư, tôi thay mặt Vô Nguyệt Đạo Trưởng cảm ơn cậu!"
"Trước tiên hãy nói chuyện của ngươi, ngươi và Trần Nhị Tam, có quan
hệ gì," Diệp Thiếu Dương đương hỏi, dùng linh phù hóa thành một con hạc
giấy, thổi một hơi, bay ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Trang Thía há hốc mồm
nhìn, còn lại mọi người đều đã thấy qua pháp thuật, biết Diệp Thiếu
Dương làm hạc giấy để canh chừng nhà cửa.
Trang Thái thở dài, nói: "Báo ứng, tất cả đều là báo ứng. Trần nhị tam, là em trai của ta!"
"Cái gì!" Trang Vũ Ninh kêu lên.
"Chuyện này, là bí mật của ta, ta chưa từng nói cho ai hết." Trang
Thái vỗ vỗ nàng bả vai, "Không cần há mồm, hãy nghe ta nói tiếp."
"Trần Nhị Tam, là con nuôi của phụ thân ta, năm đó phụ thân ta đi
sang vùng duyên hải đi buôn bán, còn một lần đi nhập hanf ở nội địa, gặp phải mấy tên cường đạo, muốn giết người cướp của, vừa lúc gặp được Trần Nhị Tam, hắn đã cứu phụ thân ta, sau một năm, hắn vừa tròn hai mươi
tuổi, lúc đó dã là pháp sư."
Diệp Thiếu Dương nghe thế, gật gật đầu, người tu đạo, đặc biệt là Mao Sơn tông, mặc kệ là Nam tông Bắc tông, tu đạo cơ bản thì phải nghiêm
khắc trong việc tu luyện thể thuật, nghĩ đến lão Quách là đệ tử ngoại
môn, nếu đối phó với người thường, một chọi đông cũng là chuyện bình
thường.
"Hắn hộ tông cha ta đến vùng duyên hải, cha ta biết hắn lẻ loi một
mình, vì báo ân, mà giữ lại mãi, hắn cũng ở lại, ở lại nhà máy của cha
ta làm chút việc, là người cần cù thông minh, cha ta thực sự rất yêu
thích hắn, liền nhận hắn làm con nuôi, hắn là người tu đạo, không có
cưới vợ, sau đó lại dọn đến nhà của chúng ta ở đây. Quan hệ giữa ta và
nó, cũng rất tốt, nếu không nói là như anh em trong một nhà. Sau đó phụ
thân ta qua đòi. . ."
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Trang Vũ Ninh một cái, "Một năm kia,
cô mới nhiều hơn một tuổi. Trên di chúc của phụ thân ra, quản gia chia
làm ba phần, ta cùng em gái ta, Trần Nhị Tam mỗi người một phần, nhưng
lúc đó Trần Nhị Tam nhiễm thói đánh bạc, thường xuyên thua tiền.
Phụ thân ta cũng biết, cho nên trên di chúc đã nêu rõ, phải theo dõi
hắn ba năm, nếu lúc đó hắn thực sự không xảy ra vấn đề gì, thì lúc đó
hãy trao cho hắn phần của mình.
Nhưng khi đó là lúc hắn đánh bạc thiếu tiền, năm lần bảy lượt đòi
tiền nhưng ta không cho, hắn liền nghĩ ta cố gắng không chịu chia gia
sản cho hắn, haiz, người xưa khuyên bảo không sai, vốn dĩ quan hệ giữa
anh em ta không tồi, kết quả trở mặt thành thù, sau đó hắn liền dùng tà
pháp, câu hồn phách của ta, áp chế ta đưa tiền. . ."
"Ta sợ hắn rồi cũng phải đưa tiền, hắn cũng không hứa hẹn gì, vì thế
âm thầm tìm người giới thiệu, mời một pháp sư lợi hại từ nơi khác tới,
sau đó cầm tiền, hẹn với Trần Nhị Tam, vị pháp sư kia đấu pháp với hắn,
đánh bại hắn, lục soát hồn phách trên người hắn, dùng pháp thuật, trả
lại cho thân thể hắn, may mà không xảy ra bất kì thương tổn gì.
Đến nỗi Trần Nhị Tam, bị pháp sư kia phế đi kinh mạch gì đó, đến cả
đời cũng không thể thi triển pháp thuật, sau đó đuổi hắn đi, từ đó về
sau, ta chưa gặp lại hắn, ta cũng không biết vì lí do gì mà hắn trở về
quê hương."
Nghe thế, Tạ Vũ Tình nhịn không được hỏi: "Không đúng a, sau khi Trần Nhị Tam trở về, còn tiếp tục làm nghề thầy cúng, nếu bị phế. . ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Pháp thuật, phải dùng cương khí để thi triển,
một khi linh mạch bị phế, sẽ không thi triển được pháp thuật, nhưng thầy cúng nông thôn, cũng chỉ là dùng quỷ để thực thi vài ba việc linh tinh, căn bản không dùng tới pháp thuật, chỉ cần dùng tới ít pháp dược, liền
có thể thu phục được."
Nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Trang Thái một cái, nói, "Hồ Uy là con nuôi
của Trần Nhị Tam, ý của ngươi là, hắn báo thù cho Trần Nhị Tam, cho nên
tới tác quái như vậy? Chính là do Trần Nhị Tam gieo gió gặp bão, mọi
chuyện đã qua, hắn đối với ông, tại sao lại có mối hận lớn như vậy?"