Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 334: Một Chọi Bốn


trướctiếp

Chương 334: Không Lẽ Một Chọi Bốn? - Chương 335: Phù Mộc Nhân

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Đây là điều duy nhất ta có thể lý giải được."

"Nếu đó là sự thực, cậu có thể đánh bại hắn không?"

"Cái này còn phải thử coi." Diệp Thiếu Dương nhún vai.

"Đừng có liều mà thử a," Mã Thừa vừa nghe liền nóng nảy, "Tôi bị cậu kéo xuống nước theo, nếu cậu phải đánh, tôi cũng sẽ phải gặp xui xẻo, nhớ kỹ, tôi ở đây là để giúp cậ, cậu không thể không quan tâm đến tôi."

Diệp Thiếu Dương cười nói "Thì ra cậu cũng có lúc sợ."

Mã Thừa nhún vai, "Ở Thạch Thành, mặc trong trốn quan trường, chả có ai có thể làm tôi sợ, nhưng đối với các pháp sư, những loại pháp thuật gì đó, một người bình thường như tôi làm sao mà chống nổi. Cho nên, nếu nhất thiết phải đánh, nếu cậu mà đánh thua, tôi đánh cậu trước đó."

Diệp Thiếu Dương thấy hắn khẩn trương như thế, cảm giác thực buồn cười, "Yên tâm đi, nếu tôi thua khẳng định tôi sẽ bị giết, không cần cậu ra tay, bất quá có khi hoàn cảnh của cậu không khác tôi là mấy đâu, ha ha."

Mã Thừa hoàn toàn cạn lời, hồi tưởng lại mọi chuyện trong tiệm thuốc một lần, nhíu mày nói "Đúng rồi, cuối cùng tôi cũng để ý lại Pháp Sư Tứ Bảo, hắn cũng là pháp sư?"

Nhắc tới Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương cũng ngừng cười, gật đầu nói "Tên này đối mặt với tôi, cũng là một đối thủ rất mạnh, tôi cũng không biết tại sao hắn lại đồng lõa với Hồ Uy, lại còn giao thiệp với Quách Sư Huynh của tôi, chắc lát nữa tôi phải đi hỏi một chút."

"Hồ Uy, Hồ Uy sau lưng có Dưỡng Quỷ Sư, còn có Bạch Y Nhân, hiện tại bên chúng rất nhiều pháp sư, bên này chúng ta. . . Chỉ có mình cậu? Hay cậu muốn mời vài pháp sư lợi hại tới, tôi điều tra một lúc có thể ra, bởi vì, tôi không muốn nghĩ tới cảnh bị chết chung với cậu."

"Tạm thời không cần, cậu cứ như kế hoạch của tôi mà thực hiện là được, tôi cam đoan cậu sẽ không gặp phải chuyện gì." Diệp Thiếu Dương kiên định nhìn hắn một cái, gật gật đầu.

Sự tự tin của hắn, ít nhiều làm Mã Thừa cảm thấy an tâm hơn, suy nghĩ nói "Hồ Uy lấy liền của tôi, chứng tỏ hắn muốn có chút quan hệ với tôi, cái này có vẻ dễ, hiện tại tôi sẽ chờ hắn liên hệ, sau đó lại báo lại với cậu."

Diệp Thiếu Dương xé mặt nạ xuống, gãi khuôn mặt, nói "Ngứa quá."

Mã Thừa nhìn tấm mặt nạ hệt như da người trên tay Diệp Thiếu Dương liền hỏi "Da mặt", nói "Còn có thể sử dụng tiếp nữa sao?"

"Đương nhiên có thể, bằng không tôi đưa vào một đống khí lực, chỉ để dùng có một lần?" Diệp Thiếu Dương nói, vừa đem mặt nạ cuốn lại, nhét vào trong một lõ thủy tinh nhỏ, hắn nắp lại, cất vào ba lô, đi thay y phục lúc trước của mình, kêu Mã Thừa lái xe đi về, cảnh giác nhìn kĩ mọi thứ xung quanh, cảm thấy không có gì đặc biệt, mới xuống xe rời đi.

Đi xe taxi trở lại biệt thự, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa của mình để mở cửa, đến trên cầu thang tầng hai, hắn thấy Trang Vũ Ninh không có nhà, vì thế hắn trở vào phòng ngủ, gọi điện thoại cho Lão Quách, dò hỏi lai lịch của Tứ Bảo. Hắn nhớ Lão Quách đã từng nói qua loa, Tứ Bảo tìm lão để tìm nhà cho thuê.

"Sao lại thế này, đệ tìm ta hỏi hắn, hắn cũng tìm ta hỏi thăm đệ." Lão Quách buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, "Hắn hỏi thăm ta?"

"Đúng vậy, tầm nửa giờ trước, hắn vừa mới gọi điện thoại cho ta, hỏi số điện thoại của đệ, ta cho hắn."

"Hắn có nói gì quan trọng không?"

"Hắn nói có chuyện quan trong cần nói với đệ, có thể cùng nhau khai quang chăng?" Lão Quách cũng không biết chuyện về Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương cũng không định nói nhiều.

Sinh ý. . . Chính mình lại không phải người làm ăn, có cái gì sinh ý hảo làm?

"Hắn. . . Từ từ, hắn biết ta lai lịch?"

"À, lần trước lúc đi uống rượu, ta đem chuyện của đệ kể, hắn rất bội phục, nói có cơ hội sẽ hợp tác với đệ. Ta nói tiểu sư đệ, tiểu tử này nhìn người không tồi, hơn nữa đàm luận pháp thuật rất rành mạch rõ ràng, như thế là có bản lĩnh, nếu thực sự có cơ hội, tiểu sư đệ nên suy xét mà hợp tác với hắn."

"Hiểu rồi, hắn còn nói gì nữa không?"

"Không có, ta cho hắn số điện thoại, kêu hắn tự đi tìm đệ."

Diệp Thiếu Dương nói "Sư huynh, chi tiết lai lịch của tên này, huynh có biết ít nhiều gì không?"

"Cái này. . . Hắn tự xưng là cư sĩ Ngũ Đài Sơn, cái gì mà pháp sư đó, ta còn chưa nhớ ra, hắn tới Thạch Thành là vì tìm âm huyết linh chi, chuyện khác ta cũng không rõ."

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói "Sư huynh, hãy giúp ta vài chuyện, nhờ vào quan hệ với giới pháp thuật, giúp đệ tìm hiểu lai lịch của hắn, nếu cần thiết, huynh đi Ngũ Đài Sơn một chuyến, chuyện này cực kì quan trọng, đệ cũng không khách khí với huynh làm gì."

Lão Quách lập tức đáp ứng ngay "Bắt quỷ hàng yêu ta không giỏi, chuyện này thì lại rất được, nếu có tin tức gì ta sẽ báo cho đệ."

Ngắt điện thoại, trong đầu Diệp Thiếu Dương tràn ngập nghi vấn về sau khi mà hắn đã đối mặt dới Tứ Bảo Pháp Sư, hắn đã ngay lập tức hỏi thăm mình qua Lão Quách? Hay là. . . Mình đã bị lộ, bị hắn phát hiện thân phận?

Cẩn thận hồi tưởng về chuyện gặp mặt này, chỉ nói với nhau một câu, cho nên, tuyệt đối không thể bại lộ, vậy lại quá lạ kì, hắn cùng Hồ Uy rõ ràng không biết, không vô duyên vô cớ đi điều tra mình là có ý gì?

Suy nghĩ nửa ngày mà không có kết quả, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hắn đang khóc không ra nước mắt, bắt quỷ cũng không đến mức khó khăn như vậy, đoán đi đoán lại, các loại mưu kế thì đều đã dùng qua, so với việc phá án của cảnh sát còn phức tạp hơn.

Trước khi trời tối, Trang Vũ Nịnh đã nhanh chóng trở về, Diệp Thiếu Dương lúc ấy đang xem TV, quay đầu lại thì vừa thấy, trước mắt hắn là Trang Vũ Ninh hóa trang, trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nhìn nàng ngày thường và hiện tại thật không giống nhau.

"Đẹp sao?" Trang Vũ Ninh hướng hắn cười cười.

"Rất đẹp." Diệp Thiếu Dương thành thật nói.

"Em đi tham gia hoạt động, cho nên trang điểm như vậy. Ngày thường em không trang điểm đẹp, vẫn là trong bộ dạng này đẹp hơn?"

"Chắc là. . . Đều đẹp."

Trang Vũ Ninh cười cười, "Thế nào thì cũng chỉ một cái thôi?"

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, cảm giác vấn đề này khó trả lời, sợ nói lung tung lại đắc tội với nàng, dứt khoát không trả lời.

Trang Vũ Ninh đề nghị đi ra ngoài ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đang tưởng chỉ ra phố ăn qua loa vài thứ lặt vặt, kết quả sau khi ra ngoài cửa, Trang Vũ Ninh đi xe, sau khi lên xe, họ chạy vào trong nội thành.

"Hôm nay em mời anh một bữa, anh muốn ăn cái gì?" Trang Vũ Ninh hỏi.

"Tùy em, cái gì cũng được."

"Vậy đi, chúng ta đi ăn đồ Tây."

Diệp Thiếu Dương nuốt cả chảng nước miếng, đồ Tây. . . Phải chăng là cách ăn tay cầm dao tay cầm nĩa?

Tới trước nhà hàng đồ Tây, Trang Vũ Nịnh bảo hắn thích ăn gì thì ăn.

Diệp Thiếu Dương rốt cuộc không nói gì nhiều, nhìn thực đơn, chọn phứa Bò Bít Tết Phô Mai, hắn chưa từng ăn phô mai, chỉ cho rằng đó là gia vị bình thường, kết quả sau khi ăn, ăn phải miếng phô mai thực buồn nôn, còn phải giả dáng rất ngon.

Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương nói qua loa sự gặp mặt với bọn Hồ Uy, tưởng Trang Vũ Ninh nghe xong sẽ tỏ ra lo lắng, kết quả nàng nghe xong chỉ nhìn mình cười cười, nói "Thiếu Dương Ca anh xử lí mọi chuyện rất giỏi, em nghe anh sắp xếp thôi."

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, cười nói "Em như vậy làm anh hơi áp lực."


trướctiếp