“Ách….”. Sau một hồi ngây dại vì nhan sắc của Tạ Vũ Tình, ý thức Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng đã quay trở lại với chủ nhân, hắn cười cười
hỏi: ”Cô đêm nay đi hẹn hò à?”
Tạ Vũ Tình có phần hơi kinh ngạc, pha chút thất vọng: ”Ta cũng mong được như vậy lắm a!”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu: “Không đi hẹn hò? Trời cũng tối rồi, cô trang điểm xinh đẹp như vậy……..để cho ai ngắm?”
Sắc mặt Tạ Vũ Tình chợt sầm lại, hừ một tiếng: “Ta trang điểm cho
chính mình ngắm!! Ngươi còn ý kiến gì nữa không?” Nói xong, đầy mạnh
Diệp Thiếu Dương sang một bên, đi thẳng vào phòng khách.
Diệp Thiếu Dương nhìn theo bóng nàng đi vào mà trong lòng không ngừng thắc mắc, “Sao tự nhiên lại nổi giận a?”
Trang Vũ Ninh vừa thấy Tạ Vũ Tình đến, lập tức bước đến chào hỏi vô
cùng thân thiện, mời nàng ngồi xuống sô-pha, sau đó đích thân đi pha
hồng trà mang ra mời nàng. Sự tiếp đón nhiệt tình này của Trang Vũ Ninh
khiến cho Tạ Vũ Tình có phần hơi ngượng ngùng, để che đi chút thiếu tự
nhiên này, nàng liếc mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, tức giận nói:
”Tên vô lại, ngưoi tìm ta có việc gì, nói mau đi, nhanh, ta còn bận đi
hẹn hò.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Hóa ra là cô đi hẹn hò thật à?”
Tạ Vũ Tình gắt: “Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Không nói thì ta đi đây.”
“Nói, nói, việc này…….Hỏi trước một chút, cảnh sát đã tìm được cái nữ thi kia chưa?”
Nói đến việc chính, thái độ của Tạ Vũ Tình hòa hoãn trở lại, uống một ngụm trà, nói: “ Không tìm được, tìm được đã sớm báo tin cho ngươi, cái này liệu có phải là một vụ án giết người không?”
“Tôi đoán là không, cái tên đứng phía sau toàn bộ sự việc……..Tạm gọi
hắn là “kẻ giấu mặt” đi, hắn không cần thiết phải đi giết một người chỉ
để thi triển khống thi thuật (*), hơn nữa nữ thi chỉ đóng vai trò hỗ trợ trong kế hoạch. Tôi nghĩ là hắn lấy trộm thi thể này ở đâu đó, cũng có
thể là trộm mộ, xong việc liền mang đi, nên cảnh sát không tìm thấy, tuy nhiên đây cũng không phải là vấn đề chính.”
Diệp Thiếu Dương từ tốn đem những điều tra của mình về Hồ tiên sinh
nói qua một lượt, sau đó bảo Tạ Vũ Tình: “Tôi tìm cô là muốn nhờ cô giúp đỡ, liệu cô có thể giúp tôi phái hai người tới giám sát tiệm thuốc này, nhìn xem hàng ngày có bao nhiêu người ra vào, những người đó là người
như thế nào, và cái chính là theo dõi tên Hồ tiên sinh này. Loại công
việc này, phía bên cảnh sát các cô làm sẽ thuận tiện hơn.”
Tạ Vũ Tình nghe xong, thuận miệng nói: “Nếu ngươi hoài nghi hắn, chỉ
cần đem hắn bắt lại, thẩm vấn một chút, như thế không phải cái gì cũng
sẽ rõ ràng sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cô ở cùng với tôi lâu như vậy, sao không thông minh lên chút nào vậy nhỉ?”
“Ai ở cùng ngươi lâu như vậy!” Tạ Vũ Tình quát.
“Ách, tôi không phải là có ý đó.”
“Không phải cái ý đó!! Thế ngươi vừa nói bậy cái gì?” Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn hắn
Diệp Thiếu Dương lập tức im lặng, nghi ngờ hôm nay nhất định là nàng
có vấn đề, cho nên mới dễ nổi nóng như thế, quyết định không dám trêu
nàng nữa, nhún vai nói: “Tra khảo hắn e là không ổn, tôi tra khảo hắn là phạm pháp, bên cảnh sát ra tay càng không được, đừng nói không có chứng cứ, cho dù là có chứng cứ, loại vụ án linh dị này, cũng khó lòng mà làm theo đúng quy trình được.”
Tiểu Mã trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, kích động
kêu lên: “Tiểu Diệp tử, cậu có thể câu hồn a, đem hồn phách của hắn gọi
tới, thẩm vấn một chút, không phải cái gì cũng sẽ biết hết sao? Hơn nữa, làm như thế cũng không tính là cậu thẩm vấn hắn, hắn không có cách nào
kiện cậu được, mà dù có đi kiện, thì cũng chỉ khiến bản thân bị nói là
có bệnh tâm thần.”
Diệp Thiếu Dương khinh thường liếc xéo Tiểu Mã một cái, nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu có cao kiến gì, biện pháp này tôi đã sớm nghĩ tới, đây
là một lỗi tắt, nhưng có phần nguy hiểm, tên Hồ tiên sinh này rốt cuộc
cũng chỉ là một cái bình phong, người mà chúng ta cần tìm là dưỡng quỷ
sư sau lưng hắn kia, làm như vậy rất có khả năng sẽ khiến rút dây động
rừng.”
“Sao lại rút dây động rừng, sau khi cậu câu hồn tên Hồ tiên sinh, hỏi ra được tên dưỡng quỷ sư kia ở chỗ nào, chúng ta lập tức đi bắt hắn,
lại câu hồn ra tra tấn, hỏi hết tất cả, cái này gọi là thắng đảo hoàng
long, dao sắc chặt đay rối (**).”
Nghe xong kế hoạch của hắn, Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm, không nói thêm được câu nào.
Tiểu Mã rướn lông mày, đắc ý cười nói: “Có phải bị cậu bị diệu kế của tôi dọa đến ngây người rồi không?”
“Tôi khinh ngạc đến ngây người vì sự ngu muội của cậu thì có, sự tình đơn giản như vậy, ngay cả cái đầu heo của cậu cũng có thể nghĩ ra,
chẳng lẽ đối phương còn không nghĩ đến để đề phòng?”Tiểu Mã chịu đả
kích, vẫn không cam lòng, nói: “Bọn họ có nghĩ đến thì đã làm sao? Chẳng lẽ còn có biện pháp chống câu hồn?”
“Đương nhiên là có, pháp sư có thể câu hồn người khác, theo lẽ tự
nhiên cũng sẽ có biện pháp đề phòng bị câu hồn, bất quá cũng cần phải
xem xét pháp lực hai bên.”
Diệp Thiếu Dương bâng quơ nói: “Tên dưỡng quỷ sư kia thì tôi không
dám nói, còn tên Hồ tiên sinh, tôi chỉ cần một giây là có thể câu hồn
được hắn, nếu hắn có thể phòng ngự thì đúng là gặp quỷ, bất quá……Làm như vậy tôi sợ chúng ta sẽ đánh động tên dưỡng quỷ sư kia, đến lúc chúng ta có được tin tức về hắn, hắn đã trốn đi mất rồi, lúc đó chúng ta biết đi đâu mà tìm hắn?”
Tiểu Mã kinh hãi nói: “Cậu câu hồn Hồ tiên sinh, tên dưỡng quỷ sư có thể biết?”
Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái: “Vậy mới nói cậu đúng là đầu heo, dưỡng quỷ sư một khi đã quyết định dùng Hồ tiên sinh như một tấm bình
phong để che giấu đi thân phận, thì các vấn đề khác đương nhiên đều đã
nghĩ tới, tám phần mười là đã đặt trong người Hồ tiên sinh một hồn kiều
(***), khi hồn phách họ Hồ có chuyện lạ, hắn lập tức cảm ứng được.”
“Hồn kiều là cái gì?”
«Không hiểu thì đừng hỏi nữa, tôi không có thời gian giải thích cho
cậu. » Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn sang Tạ Vũ Tình, « Giúp tôi điều
tra thân phận của Hồ tiên sinh này một chút, sau đó như tôi vừa nói,
phái người theo dõi hắn, có vấn đề gì không ? »
« Có vấn đề, »Tạ Vũ Tình nói: « Điều tra thân phận của Hồ tiên sinh
này thì dễ làm, nhưng phái người theo dõi hắn thì không được, hắn không
phải đối tượng tình nghi, ta không thể làm như vậy được. »
Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một lát, nói: “Việc người bảo vệ kia mất
mạng, có thể bảo hắn là nghi can, chờ sau này, khi thực sự phá được án,
cô báo cáo lại với cấp trên đây là một vụ án linh dị, khi đó không cần
giải thích thêm nữa.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi nói thì dễ lắm, bảo là vụ án linh dị, cấp trên cũng muốn ta giải thích tỉ mỉ kỹ càng các sự việc, sau đó đối chứng
cùng vụ án. Ngươi khẳng định Hồ tiên sinh này có liên quan tới vụ án?”
“Cái này, phải chắc chắn tới tám phần.”
“Đừng nói tám phần, đến lúc đó chẳng may không phải, ta đem ngươi giao nộp lên cho cấp trên nhá.”
“Không thành vấn đề, chỉ sợ cô không nỡ thôi.” Diệp Thiếu Dương đùa vui một câu.
Tạ Vũ Tình hừ lạnh một tiếng: “Sao ta phải luyến tiếc chứ, vào ngục rồi, ta sẽ quản ngươi cả đời.”
Tiểu Mã chợt bật cười, nhìn về phía Tạ Vũ Tình, nói: “Vũ Tình tỷ, đời này, tỷ cố quản hắn cho tốt a.”
Tạ Vũ Tình lúc này mới phát hiện trong câu nói của mình còn có ý
khác, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mã: ”Câm cái miệng của ngươi lại,
bằng không ta đem ngươi nhốt vào trước.”
Tiểu Mã liên tục xua tay: “Tiểu đệ sao có được phúc phận này, tỷ cứ đi tìm Tiểu Diệp tử mà đòi nợ, tốt nhất là quản hắn cả đời.”
Tạ Vũ Tình nhất thời đỏ mặt.
Trang Vũ Ninh không có tâm trạng đùa giỡn cùng bọn họ, suy nghĩ một
hồi, nói: “Thiếu Dương ca, chúng ta sau khi tìm được dưỡng quỷ sư, cũng
xác nhận chuyện này là do hắn làm, sau đó thì sao?”
“Kết quả tốt nhất là hắn đưa tay chịu trói, hủy đi tiểu quỷ….Nếu hắn
không làm vậy, chỉ còn cách là đánh một trận, xử lý cả hắn lẫn tiểu
quỷ.”
Trang Vũ Ninh nhíu mày hỏi: ”Chẳng lẽ cứ phải nhất định tìm được hắn, mới đối phó được với tiểu quỷ?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Đây là manh mối duy nhất chúng ta có,
chúng ta cần tìm được linh thân của tiểu quỷ, mới có thể hoàn toàn tiêu
diệt được nó.”
“Ta về chuẩn bị một chút, sau đó sẽ bắt đầu điều tra, có thông tin gì sẽ báo lại cho ngươi.” Tạ Vũ Tình nói xong đứng lên.
“Để tôi tiễn cô.” Diệp Thiếu Dương cũng đứng lên.
“Ai cần ngươi tiễn.” Tạ Vũ Tình bước nhanh qua hành lang, tự mình mở
cửa đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương vội chạy đuổi theo, cùng nàng đi ra
ngoài cổng chính.
(*) Khống thi thuật: Thuật điều khiển xác chết.
(**) Thắng đảo hoàng long, dao sắc chặt đay rối: Dùng một biện pháp giải quyết một mạch tất cả mọi vấn đề, mọi rắc rối. (***) Hồn
kiều: Một pháp thuật thuộc dạng thông linh thuật, liên kết linh hồn của
mình với đối tượng khác, qua đó biết được mọi việc mà đối tượng đó làm.
Cao cấp hơn có thể cưỡng chế sai khiến.