Trang Vũ Ninh nói tiếp:”Tiểu Oánh còn nói, Hồ tiên sinh này rất thần
bí, ngày thường không giao tiếp với bất cứ ai, chỉ có khách quý mới được mời lên tầng hai, người thường không thể đi lên, nếu không lầm thì là
như vậy. Thiếu dương ca, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Diệp Thiếu Dương tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm tư, một lát sau, quay
về phía Trang Vũ Ninh nói:”Chúng ta về nhà trước rồi bàn tiếp.”
Nói xong, hắn lấy điện thoại di động, gọi cho Tạ Vũ Tình, hỏi nàng
hiện tại có rảnh không, thì qua nhà Trang Vũ Ninh, có việc cần bàn. Tạ
Vũ Tình lập tức đồng ý.
Về đến nhà, Trang Vũ Ninh bảo Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, còn mình thì đi pha trà, đem lên cho hai người.
Diệp Thiếu Dương cầm tách trà lên, vừa đưa tới miệng định uống thì đột
nhiên ngừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Trang Vũ Ninh thấy biểu hiện bất thường của hắn, vội vàng hỏi.
Diệp Thiếu Dương đặt tách trà lên bàn, chỉ vào trong chén nói:”Nhìn xem trong nước trà có cái gì.”
Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã lập tức đi tới, cố căng mắt nhìn vào trong
tách trà. “Chỉ có lá trà, còn lại cái gì cũng không có a. Khoan, hình
dạng chỗ lá trà kia trông giống như một con rắn, lại không phải là quỷ?”
Tiểu Mã vừa nói vừa đưa tay ra với lấy tách trà, Diệp Thiếu Dương
đánh vào tay hắn một cái:”Đừng có nghi thần dị quỷ, ý tôi là xem ảnh
phản chiếu kia.”
Trang Vũ Ninh âm thầm hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn lên tường, kinh hãi nói:”Tại sao nhìn thế nào cũng không có?”
“Cái gì không có?” Tiểu Mã lần này tập trung quan sát ảnh phản chiếu
trong tách trà, nhờ ánh đèn, trên mặt nước trà phản chiếu lại toàn bộ
trần nhà, Tiểu Mã liếc mắt nhìn đến chỗ góc tường, một bóng đen đang nằm dài ở đó, hai con mắt lộ ra sự u ám, Tiểu Mã sửng sốt, vội vàng ngẩng
đầu, nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không thấy cái gì, lại cúi xuống nhìn
vào trong tách trà, cái bóng đen kia đột nhiên nhảy xuống dưới, lao về
phía cửa sổ.
“Lúc này mới muốn chạy?” Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay vừa nhấc, một đồng tiền Ngũ đế đã bắn thẳng về góc tường.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, lúc sau, vài sợi lông chim màu đỏ
hiện ra từ trong không trung, rơi xuống đất, Diệp Thiếu Dương tiến lên
một bước, nhìn sang bên cạnh ném tiếp ra một đồng tiền, vài sợi lông
chim lại rơi xuống, Diệp Thiếu Dương xoay người, không ngừng phi những
đồng tiền Ngũ đế vào các vị trị khác nhau trên bức tường, nhìn giống như đang truy đuổi một vật gì đó, liên tục dồn nó đến góc tường.
“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!” Tay phải Diệp Thiếu Dương bắt
một pháp quyết, bắn cực nhanh về phía dưới bức tường, tay trái vươn tới
như tóm lấy một vật gì đó trong không trung, kéo mạnh một cái, lúc này
trong lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương xuất hiện một con vật đỏ như máu,
hai cánh vũng vẫy, không ngừng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng kêu
khàn khàn.
Là một con chim! Cánh giống cánh dơi, thân lại giống cú mèo, rõ ràng
là một con chim, nhưng lại cho người ta cảm giác là một loại hung thần
tà ác. Tiểu Mã cùng với Trang Vũ Ninh sợ tới mức ngây người.
Diệp Thiếu Dương chắp tay trước ngực, dùng chỉ đỏ giam chặt Huyết Ô ở bên trong, cao giọng niệm chú: “Tam muội chân hỏa, nhật chiếu quang
minh, cấp cấp như lệnh!”
Quái điểu lập tức bị một ngọn lửa màu xanh bao lấy, chỉ trong chốc
lát, bộ lông đỏ như máu của nó bị đốt thành một đống đen hôi, toàn thân
không ngừng chảy ra từng dòng huyết dịch đỏ tươi, nhớp nháp, nhễu nhạo.
Thân thể Huyết Ô dần dần khô héo, co rút, trong miệng phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, chấn động nhân tâm, Trang Vũ Ninh cảm thấy vô cùng
thống khổ, vội lấy hai tay bịt chặt lỗ tai
Huyết điểu giãy giụa càng ngày càng yếu, không đến nửa phút sau, hơi thở đã chỉ còn thoi thóp, đúng lúc này, cái mỏ dài của nó đột nhiên mở lớn, một bóng đen lập tức vọt ra, thân thể con chim run lên một chút, nhanh
chóng héo rút, biến thành một đám trông như than đá.
Bóng đen kia vừa mới nhảy ra, lập tức đánh thẳng về phía Diệp Thiếu
Dương. Hai tay Diệp Thiếu Dương đang giữ chặt Huyết Ô, muốn thu về phòng ngự cũng không kịp, tình thế cấp bách, hắn liền cắn chót lưỡi, phun một búng máu lên người bóng đen, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bóng
đen ngã ra sau, lăn về phía góc tường, nằm trên mặt đất run bần bật.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng chà xát hai tay, cầm những gì còn lại của
Huyết Ô nghiền nát ra thành tro, phủi phủi hai bàn tay, tro rơi xuống
chưa chạm đất đã biến mất không chút tung tích.
Diệp Thiếu Dương thở ra một cái, chỉ vào bóng đen ở góc tường:”Nó đã
bị máu thiên sư của tôi phá đi quỷ thân, tạm thời không thể hại người,
chúng ta qua đó quan sát một chút.”
Tiểu Mã vừa nghe không còn nguy hiểm, lá gan cũng liền lớn hơn, bước
nhanh tới. Trang Vũ Ninh do dự một chút, sau đó cũng đi theo, cần thận
đánh giá cái bóng đen kia:
Thân thể cùng bộ dạng của nó có vài phần giống một con khỉ nhỏ, cả
người mọc đầy lông đen, điểm khác biệt lớn nhất với con khỉ là nó có một cái mõm rất dài, trong miệng là hàm răng lởm chởm nhọn hoắt, nhìn thật
dọa người, đôi mắt nó to đến bất thường, giống như hai quả bóng bàn lồi
ra ngoài hốc mắt, đôi mắt không có lòng trắng, chỉ có một màu đen kịt,
võng mạc hiện lên những vạch đan xen nhau hệt như mắt kép của chuồn
chuồn.
Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh cảm thấy đôi mắt kỳ quái đó như nhìn xuyên qua cơ thể mình, thấu tới từng góc sâu nhất trong tâm hồn họ, cả hai
bất giác lạnh người, dùng ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi nhìn Diệp Thiếu
Dương.
“Đây là loại quỷ gì? Con chim vừa rồi nữa, đó là gì? » Sau khi phục hồi lại được một chút tinh thần, Tiểu Mã run giọng hỏi.
Diệp Thiếu Dương mở tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một hình gấp
giấy màu đen tuyền, nhìn kỹ thì đó là một con hạc giấy : « Đây là con
chim vừa nãy. »
« Hạc giấy?» Tiểu Mã thực không thể tưởng tượng nổi.
« Đúng, là hạc giấy. » Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn « con khỉ »
mõm dài kia, nói : « Thành thật một chút. » Nói xong không hề liếc mắt
nhìn qua « con khỉ », chỉ cúi đầu mở con hạc giấy ra, ở giữa có ba cái
lông chim màu đỏ sẫm đang phát sáng, lập tức nhíu mày, trầm giọng nói :
«Lợi hại thật a, chỉ với ba chiếc lông vũ của Huyết Ô mà có thể biến
giấy thành hình, hóa ảo thành thật, tên này pháp lực không tệ.»
Trang Vũ Ninh thấp giọng hỏi:” Thiếu Dương ca, anh nói vậy là có ý gì?”
Diệp Thiếu Dương vuốt vuốt mấy cái lông chim, từ tốn giải
thích:”Huyết Ô là một loại yêu quái ở Quỷ vực, có thiên tính (*) là ngũ
uẩn giai không (**), nói đơn giản là có thể ẩn hình, lông vũ của nó cũng có một lượng linh lực nhất định, chỉ cần có vài chiếc lông vũ của nó,
là có thể thi triển pháp thuật biến hóa ra hình dạng Huyết Ô.
Đây là loại yêu quái biến ảo, tuy rằng yêu lực có hạn, nhưng lại có
đặc tính che giấu, ngay cả pháp sư cũng không phát hiện được, cho nên
lúc đầu tôi cũng không nhận ra, nhưng bất luận là loại yêu pháp gì cũng
đều có sơ hở, Huyết Ô vốn kỵ nước nên khi ở trong nước chúng không thể
ẩn thân, tôi cũng là trùng hợp nhìn thấy nó trong nước trà, bằng không
thì đúng là phiền toái lớn.”
Tiểu Mã nghe xong, nhíu mày hỏi:”Nó ẩn hình để làm gì, đánh lén cậu?”
“Đánh lén, nó không làm được.” Diệp Thiếu Dương nhìn “con khỉ” mõm
dài trong góc tường, hất đầu nói:”Tên này vừa rồi ở trong cơ thể nó, nó
chính là vì giúp tên này ẩn hình, khiến chúng ta không phát hiện ra
hắn.”
“Con còn lại là loại quỷ gì, mắt lớn như vậy, mẹ nó, nhìn phát tởm.» Tiểu Mã buông nhanh một câu.
Diệp Thiếu Dương nói:”Nó được gọi là Đại Nhãn quỷ, cũng là một loại
quỷ xuất thân từ Quỷ vực, bất quá loại quỷ này không có tà tính, rất
nhát gan, điểm đặc trưng là Âm luân nhãn…..Nó có thể xem như một dạng
Thiên Lý nhãn. Pháp sư tu tà sẽ nuôi dưỡng Đại Nhãn Quỷ, dùng huyết phù
thông linh với chúng, mượn đôi mắt của chúng quan sát mọi việc., cơ bản
cũng không khác cái camera di động là bao.”
(*) Thiên tính: Đặc tính trời sinh.
(**) Ngũ uẩn giai không: Ngũ uẩn bao gồm: Sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng
uẩn, hành uẩn và thức uẩn. Đây là năm cách thức mà con người dùng để
đánh giá, nhận biết mọi vật xung quanh mình. Trong truyện có thể hiểu
“ngũ uẩn giai không” là khiến cho mọi nhận thức của những người xung
quanh về mình thành không. (khác với ngũ uẩn giai không trong Phập pháp)