“Hả? Em không có việc gì mắng anh làm gì!” Diệp Thiếu Dương rất là mờ mịt.
Lúc ấy đang ăn cơm, Nhuế Lãnh Ngọc dùng đũa gõ hắn nói: “Chính anh không
phải cũng đã nói sao, trừ phi đầu óc của anh là máy tính... Vậy anh vì
sao không dùng máy tính chứ?”
“Máy tính có thể?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, hắn đối với làm việc bằng máy tính là hoàn toàn không biết,
trước kia đi quán net cũng giống với toàn bộ thanh niên điếu ti, chỉ
biết nói chuyện phiếm xem phim, chơi một số game mạng không tốn đầu óc
không khảo nghiệm khống chế đứa ngốc.
“Chỉ cần đem trình tự viết sẵn, làm ra số hiệu tính toán, để chúng nó tự động thôi diễn là được,
mặc kệ là giải toán phức tạp nữa, máy tính đều có thể hoàn thành.”
“Tuy không hiểu, nhưng mà nghe... Rất cao đại thượng.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Em biết?”
“Loại trình tự này không phức tạp, chỉ cần anh có thể đem nhu cầu đưa ra là được.”
Vì thế, buổi chiều hôm đó hai người cái gì cũng không làm, an vị ở trước
máy tính của Nhuế Lãnh Ngọc lập trình. Diệp Thiếu Dương không ngờ Nhuế
Lãnh Ngọc lại đem máy tính chơi thuần thục như vậy, cuối cùng làm ra một trình tự, Nhuế Lãnh Ngọc đưa vào chỉ lệnh, trình tự tự động bắt đầu
tính toán.
“Em không giỏi lập trình lắm, trình tự này quá đơn
giản, tính toán tương đối chậm, số liệu lại nhiều, một đoạn thời gian
mới được, đặt đó trước đi.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn con số không ngừng nhảy ra trên màn hình máy tính, lại dò hỏi Nhuế Lãnh Ngọc
có thể được hay không, đều nhận được trả lời xác định.
“Chỉ cần
phương án thôi diễn anh cung cấp không có vấn đề, trình tự này của em
liền không có vấn đề.” Nhuế Lãnh Ngọc cực kỳ có lòng tin nói.
“Được rồi, chỉ là... Anh luôn cảm thấy dùng thứ này để nghiên cứu đạo pháp, cảm giác có chút là lạ...”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, “Chỉ nói tiên thiên bát quái này đi,
dựa vào là cơ duyên mới có thể lĩnh ngộ, bằng không sức người tuyệt đối
không thôi diễn được, nhưng hiện tại có máy tính làm thay, coi như là
một loại sức người, cái này... Có tính là cơ duyên không? Hay tính là
nhìn lén thiên cơ?”
“Chúng ta có thể nghĩ đến vận dụng máy tính, đây là cơ duyên.” Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Muốn nói thiên cơ, trừ phi anh xác định vị quản ‘thiên cơ’ kia cũng biết máy tính.”
Máy tính còn đang giải toán, Tiểu Ngư gọi điện thoại tới, nói muốn tới tìm
bọn họ ăn cơm, khác với bình thường là, cô bé hôm nay đem Vương Lâm cũng gọi tới, nói là đang từ trường học tới.
Mọi người đến, Diệp
Thiếu Dương tự nhiên cũng không tiện phản đối, đáp ứng một tiếng, đem
máy tính đó, theo Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau xuống lầu.
Cách thật
xa đã thấy Tiểu Ngư và Vương Lâm nắm tay đi tới, Diệp Thiếu Dương thầm
nghĩ may mắn lão Quách không ở đây, bằng không thấy một màn như vậy nhắm chừng tức chết.
Tiểu Ngư nhìn thấy hắn và Nhuế Lãnh Ngọc, lập
tức cũng buông tay ra, bốn người chạm mặt chào hỏi, gọi xe đi quảng
trường Vạn Đạt phụ cận, đi một quán lẩu dùng bữa.
Trong bữa Tiểu
Ngư và Nhuế Lãnh Ngọc tán gẫu các thứ, Vương Lâm lại hầu như không nói
một lời. Diệp Thiếu Dương nhìn ra được, hắn căn bản không muốn ăn cơm
với mình, là Tiểu Ngư cứng rắn kéo hắn đến.
Cơm nước xong, bốn
người cùng nhau từ Vạn Đạt đi dạo, Tiểu Ngư và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thấy
tiệm nữ trang, đều không đi nổi nữa, đi vào thử quần áo.
Diệp Thiếu Dương và Vương Lâm cùng nhau ngồi ở ghế dài bên ngoài chờ đợi.
“Diệp đại ca, nghe nói anh là đạo sĩ?”
Vương Lâm hồi lâu đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Diệp Thiếu Dương nghe ra trong giọng nói của hắn có một tia khinh thường,
cúi đầu chơi di động, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả, chỉ là nghe Tiểu Ngư nói, anh là đạo sĩ, biết tróc quỷ. Quỷ là
thế nào nhỉ, em còn chưa từng gặp, có thể bắt một con em nhìn xem hay
không?”
“Tôi là đạo sĩ, không phải giang hồ thuật sĩ.”
Diệp Thiếu Dương chỉ nói một câu như vậy, tiếp tục xem di động.
Đợi một hồi, Vương Lâm lại hỏi: “Diệp đại ca, đạo sĩ không phải không thể
lấy vợ sao, anh vì sao có bạn gái, hơn nữa còn tìm bạn gái xinh đẹp như
vậy.”
Khi nói chuyện, hướng Nhuế Lãnh Ngọc trong tiệm đang thử quần áo liếc một cái.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên lại nghĩ tới “cải trắng ngon lành bị lợn ăn”,
buông di động, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gã, vẻ mặt không giận mà uy.
Vương Lâm cười cười nói: “Em chỉ là đùa một chút, Diệp đại ca đừng tức giận,
xã hội hiện đại mà, hòa thượng còn có người có con, rất bình thường.”
Có ý tứ gì, nói mình là thần côn?
Diệp Thiếu Dương gió nhẹ mây nhạt cười cười, cũng lười giải thích.
Nhưng Vương Lâm hiển nhiên có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy hai người bọn Tiểu Ngư trong thời gian ngắn chưa có dấu hiệu đi ra, lại nói: “Diệp đại ca, có phải anh bảo Tiểu Ngư không được phép ra khỏi
cổng trường, không được một hẹn hò riêng với tôi hay không hay không?”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, thì ra hắn là vì chuyện này mà có địch ý đối
với mình, dứt khoát thu di động lại, hỏi ngược lại hắn: “Cậu rốt cuộc
muốn nói cái gì?”
Vương Lâm buông tay, nói: “Tôi người này nói
chuyện thẳng, Diệp đại ca đừng để ý nha, tôi nghĩ thế này, quỷ thần thứ
đó, tôi cũng không dám nói không có, nhưng muốn như anh nói, có quỷ muốn hại cô ấy, cái này cũng có chút... Nói như thế nào nhỉ, cái này cũng
không phải quay phim kinh dị, chung quy không thể vì cái này, ảnh hưởng
cuộc sống bình thường nhỉ, anh nói xem?”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu, xem ra Tiểu Ngư chưa nói quá nhiều với hắn, hoặc là nói rồi, nhưng mà hắn không tin.
“Cậu không tin, tôi cũng không có cách nào.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, cũng không có nghĩa vụ phổ cập khoa học cho hắn.
Vương Lâm cười cười nói: “Nhưng sự tình xảy ra ở trên người bạn gái tôi, tôi
chung quy không thể không quản, nói lời không nên nói, anh và cô ấy...
Hình như không có quan hệ thân thuộc nhỉ, anh nếu là cha cô ấy, anh bảo
cô ấy thế nào cũng được, tôi không phản đối, nhưng tôi là bạn trai cô
ấy, cô ấy hiện tại lại nghe lời anh, không hẹn hò với tôi... Ha ha, loại cảm giác này rất khó chịu anh biết không?”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đã trở nên bất thiện.
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Bằng không anh bắt con quỷ chứng minh cho tôi xem, không thì tôi mời anh
cách xa cô ấy một chút.” Vương Lâm khiêu khích nhìn hắn.
“Tôi chỉ là đến bảo hộ Tiểu Ngư, tôi không có nghĩa vụ làm cho cậu tin tưởng...” Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn hắn một hồi rồi nói: “Xin lỗi, dây thần kinh nào của cậu có vấn đề à?”
Vương Lâm ngây ra tại chỗ, một
sinh viên, xử lý loại chuyện này vẫn có chút non nớt, hừ một tiếng nói:
“Anh là người Thạch Thành nhỉ, chồng cô hai của tôi là đội trưởng đội
hình cảnh...”
“Ồ, cho nên?”
“Nếu anh thật muốn đối đầu với tôi, tôi có thể bảo chú ấy tìm cái cớ, nói anh làm hoạt động phong kiến mê tín, đem anh bắt lại!”
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, đại học còn chưa vào, đã chơi văn tự ngục rồi, tương lai cũng không phải người
tốt gì, xem ra thứ mình từ trên tướng mạo của hắn nhìn thấy quả nhiên
không sai.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, đi lên vỗ vỗ bờ
vai hắn nói: “Cậu chưa từng thấy quỷ, không tin cái này, có thể lý giải, nhưng cậu chung quy phải tin tưởng Tiểu Ngư, con bé đã rất tin, nói rõ
nhất định có nguyên nhân.
Chuyện hai đứa, ta mặc kệ, ta chỉ bảo
hộ con bé mười bảy ngày, đã qua đi mười ngày, còn có một tuần, qua là ta chạy lấy người, hai đứa thích làm gì thì làm cái đó, cậu cứ nhẫn nại
một tuần này, thế nào?”