Diệp Thiếu Dương gặp nguy không loạn, cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu
vào mấy con Địa thi bên cạnh, Địa thi lập tức kêu lên, lui về phía sau.
Tay phải giải thoát, Diệp Thiếu Dương lập tức vung kiếm để giải thoát tay trái, đẩy lùi nhiều Địa thi hơn.
Nửa trên gượng dậy được đã tốt, Diệp Thiếu Dương lấy từ bên hông ra một
đống đậu đồng, quẳng về phía đám Địa thi. Những con Địa thi tu vi không
lớn, nhất thời bị mấy hạt đậu đồng đánh trúng, rên rỉ, lui trở về lòng
đất.
Diệp Thiếu Dương vừa đứng lên, con Địa thi khổng lồ lại vồ
tới người hắn. Lúc nãy nó thấy hắn bị “lũ bạn” của nó vây cắn nên không
tiến vào, hiện tại mấy con khác đã bỏ chạy, cuối cùng nó cũng có cơ hội, hai tay nắm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, ấn hắn ngã xuống đất, há cái mồm
to lớn sát vào mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu né tránh,
cắm Tảo Mộc Kiếm vào trong cơ thể Địa thi, cảm thụ được dịch thể tanh
nồng bắn ra, nhưng con Địa thi này thật sự quá mạnh mẽ, chỉ khẽ giật
giật một chút rồi lại sấn tới người hắn.
"Mẹ kiếp, sức đề kháng
vãi thật!". Mắt thấy mình sắp bị cắn, Diệp Thiếu Dương trong tình thế
cấp bách liền nghĩ ra một biện pháp “méo mó”, chủ động đưa đầu xuống cổ
Địa thi.
Cơ thể Địa thi khổng lồ, cái cổ của nó cũng dài và rộng, đầu Diệp Thiếu Dương chặn ngay phần cằm và xương quai xanh của nó,
khiến nó không thể di chuyển cái cổ, con mồi ngay dưới mồm mà lại không
cắn được, loại cảm giác đó khiến Địa thi vô cùng phẫn nộ, muốn rống lên
vài tiếng giận dữ.
Thế nhưng tình hình Diệp Thiếu Dương cũng
không khá hơn là bao, cơ thể Địa thi có một lớp dịch nhầy nhớp nháp bao
lấy, hơn nữa một đống da thừa cọ qua cọ lại trên mặt hắn rất nhột, lại
lạnh lẽo mềm mại, khiến hắn rất chi là mắc ói, thiếu chút nữa ọe hết ra.
Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, nghĩ Địa thi là do rễ cây khống chế, lập tức rút ra Tảo Mộc Kiếm huơ múa sau lưng nó, chặt đứt từng đoạn cây
kia, khiến rễ cây phải chui vào mặt đất.
Bất quá tu vi của Địa
thi cũng không phải dạng vừa, trong lúc nhất thời chưa bị ảnh hưởng, lớn tiếng gào lên, nỗ lực ngẩng đầu muốn cắn Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu
Dương nhanh chóng giơ hai tay ôm chặt lấy cổ của nó, hai bên giằng co,
không dám buông ra, đảo mắt thấy “đám kiến Địa thi” đang bò lên lần nữa, hướng về phía mình, trong lòng thầm thở dài một tiếng, xem ra không thể làm gì khác hơn là hi sinh một chút.
Hắn lập tức nhíu mày, hé miệng, nhìn cổ của Địa thi, ra sức cắn.
Một mùi tanh tanh thúi thúi lan tràn trong miệng hắn, Diệp Thiếu Dương nỗ
lực phun ra ngoài, cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lớn vào trong cơ thể
Địa thi.
Máu của Thiên sư vào cơ thể, Địa thi chắc chắn không đỡ
nổi, nó kêu lên thảm thiết, chẳng biết lấy từ đâu ra sức mạnh to lớn,
kéo Diệp Thiếu Dương vứt qua một bên, lăn qua lăn lại, quằn quại giãy
giụa trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương vội vàng lấy một chai nước
lọc súc miệng, phun hết tàn dư máu thi trong miệng xuống đất, rửa mồm kỹ một chút, sau đó hít một hơi thật sâu, cảm giác được chỉ còn một mùi
tanh hôi nhàn nhạt, dứt khoát bỏ lá ngải vào mồm nhai ngấu nghiến, tuy
rằng vị ngải vô cùng khó chịu nhưng vẫn đỡ hơn vị cương thi, ít ra nó
cũng đã tiêu trừ hết mùi hôi thối.
Diệp Thiếu Dương quay đầu
nhìn, Địa thi vẫn còn đang ôm cổ lăn lộn trên mặt đất, tựa hồ muốn chết. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng chạy về thông đạo kim tiền, tránh cho đám
Địa thi còn lại công kích, chỉ trong chốc lát, Địa thi khổng lồ đã hoàn
toàn bất động, trong miệng không ngừng chảy ra dịch thể màu xanh biếc.
"Chết rồi ư?". Chu Tĩnh Như cả kinh, không thể tin được, con vật lớn như vậy lại bị Diệp Thiếu Dương cắn chết?
"Máu Thiên sư của anh có kháng tính với tất cả các loại tà vật, máu đầu lưỡi còn mạnh hơn bội phần. Một khi trực tiếp thâm nhập vào thân thể, đến cả Thi vương cũng không trụ nổi, chứ đừng nói là một con Địa thi tép
riu!". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn Địa thi vừa mới chết, ban nãy mày muốn cắn tao, kết quả lại bị tao cắn chết! Thật là tạo hóa trêu ngươi. Có
điều thân là một Thiên sư mà bị Địa thi ép đến mức phải cắn chết đối
phương, thật là không có vinh quang gì.
Chu Tĩnh Như nói: "Máu của anh lợi hại như vậy, lúc tróc quỷ sao không trực tiếp cắn nó luôn đi, không phải bớt việc hơn sao?”
Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Anh đâu có dư máu! Đối với quỷ yêu có tu vi
mạnh, làm sao có cơ hội đi cắn nó, mà mấy con tu vi không mạnh, trực
tiếp giết nó luôn cho rồi, cần gì phải cắn?”.
Diệp Thiếu Dương
thở một chút, sau đó nhặt từ dưới đất lên một nhánh cây hòe, dán vào Địa hỏa phù, châm lửa, cầm trong tay như một cây đuốc. Phàm là yêu quái hệ
Mộc thì đều sợ lửa, tu vi có cường thịnh bao nhiêu cũng không ngoại lệ.
Diệp Thiếu Dương vừa cầm đuốc vừa chạy về phía cây hòe.
Khi hắn
chỉ cách cây hòe khoảng vài bước, tiến nhập phạm vi công kích của thụ
yêu, bất chợt tán cây nghiêng ngả, tất cả nhánh cây điên cuồng nhảy múa, có cái quấn vào người Diệp Thiếu Dương, có cái lại cư nhiên túa ra máu.
Diệp Thiếu Dương suy đoán, máu là do thụ yêu hút từ trong cơ thể của Địa thi để phun ra làm màu. Cây yêu hòe này tu vi chả ra làm sao nhưng phương
pháp tu luyện và công kích lại muốn chơi trội, sáng tạo, gây nổi bật
trong giới yêu dị.
Tay phải hắn vung kiếm cực nhanh ngăn cản máu
thi đang bắn tới, tay trái cầm cây đuốc huơ múa đốt cháy cành cây đang
đến gần, cứ như vậy cây hòe đưa tới thứ gì, hắn cũng đều đỡ được hết.
Một lúc sau, cây hòe từ từ thuyên giảm công kích, hắn mới có thể rút ra
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm. Ánh kiếm nháy mắt sáng rực cả một vùng, tất
cả cành cây đều lui về phía sau, co vòi chạy trốn.
Diệp Thiếu
Dương cắt ngón giữa đặt lên chuôi kiếm, quang mang tử sắc lập tức mạnh
hơn vài phần, giơ cao bảo kiếm, niệm chú: “Càn Khôn nhật nguyệt ngời
sáng, quang huy hộ ta kim thân, tà yêu quỷ quái tứ phương, phút chốc hóa thành khinh trần! Thất tinh quy vị, Long Tuyền sát địch! Tru tà!".
Hắn hướng về phía thân cây, dùng sức bổ xuống.
Một hình thể mờ ảo của thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trong thân cây, hai tay giơ lên nâng kiếm phong, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thấy, hình như
là một nữ tử, vóc người hoàn mỹ, tóc tai bù xù, nét mặt lộ ra vẻ khẩn
cầu.
"Đại pháp sư nể tình ta tu hành đã mấy trăm năm, bỏ qua cho ta."
"Thụ yêu?". Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười: "Ngươi đã hại không biết bao
nhiêu người, bây giờ lại cầu xin ta tha thứ?". Hắn không chậm trễ ép
kiếm xuống, kiếm khí khổng lồ chẻ đôi tán cây.
"Ááááááá!”. Hồn phách thụ yêu phát sinh một tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó bị chém đứt.
Cây hòe to lớn đang thẳng tắp bị chia hai nửa, ngã “Ầm” xuống hai bên mặt đất, vô số tinh phách từ trong cây hòe bay ra.
Diệp Thiếu Dương nhìn tinh phách bay lượn đầy trời, thở dài, yêu hòe rõ ràng là đã hại rất nhiều sinh mạng.
"Thiếu Dương ca, anh chết chưa?". Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi.
Trên đầu Diệp Thiếu Dương chảy một vạch hắc tuyến.
"Thiếu Dương ca của em chưa chết!". Hắn ngồi xuống đất xé ống quần trái, bắp
chân lộ ra một vết thương, mất một chút thịt, chỗ bị Địa thi cắn đó chảy rất nhiều máu.
"Ối, anh bị thương rồi!". Chu Tĩnh Như che miệng kêu lên.
"Vết thương ngoài da thôi, không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương mở chai nước
lọc đổ xuống rửa vết thương, sau đó lấy trong túi đeo lưng ra một băng
vải, vừa định băng bó, Chu Tĩnh Như đã đoạt lấy.
"Em giúp anh!".
Chu Tĩnh Như ngồi xuống trước mặt hắn, cẩn thận băng bó vết thương cho
hắn. Do tư thế của cô có vấn đề, cho nên cổ áo vô tình hở một khoảng
lớn. Thế nhưng Diệp Thiếu Dương căn bản không có tâm tư dòm ngó, chỉ yên lặng ngắm khuôn mặt cô, nhìn ánh mắt tập trung chuyên chú của cô, trông rất xinh đẹp.
Băng bó vết thương xong, Diệp Thiếu Dương đứng lên duỗi chân, không có vấn đề gì lớn, bèn đi tới phía trước cây hòe, quan
sát, ở giữa đống gỗ vụn nát có một vật thể dài như cái kén, trong lòng
cả kinh, tỉ mỉ đánh giá: "Kén tằm" này rất mỏng, có chút trong suốt, bên trong hình như là một người đang nằm.
Diệp Thiếu Dương trong
lòng rung động, khẽ đưa tay chạm vào cái kén, cảm nhận một sự lạnh giá
đến thấu xương, kinh ngạc thốt lên: "Tơ băng tằm?"